Rất xa chỉ thấy một đám đông nghịt người, thái tử cùng tùy tùng đứng ở cửa chính, quản gia trán đổ mồ hôi, quỳ lạy nghênh tiếp.
Cửa được mở rộng ra dùng lễ nghi tiếp khách tối cao, hạ nhân quỳ gối hai bên đường thành một đoàn, một thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp đang quỳ gối trước đoàn người, cẩm y hoa phục, thần thái cung kính.
Chết tiệt, là ai để nàng đi ra?
Nhan Hi sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, lập tức bước nhanh tiến lên, dùng thân thể chặn trước Đào Tiểu Vi, ôn hoà nói, "Nguyên lai là thái tử điện hạ."
Vị trí thích hợp, vừa vặn ngăn cản đường thái tử muốn vào, Nhan hi đứng yên tại chỗ, không có nửa điểm muốn tránh đường.
Cửu Đĩnh nhìn qua ánh mắt biết được Nhan Hi đang nổi giận, giật mình vội vã tìm kiếm, rốt cục trông thấy phía sau Nhan Hi là tiểu thư Đào Tiểu Vi, nàng đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía trước. Mồ hôi trên trán như hạt châu lớn tuôn xuống, tiểu tổ tông của tôi ơi thế nào lại chạy ra đây?
"Thất đệ, mấy ngày nay nghe nói ngươi xa nhà đi làm sự vụ, đại ca vẫn muốn tìm ngươi uống rượu, mỗi ngày ngóng trông ngươi trở về. Vừa được tin ngươi trở về kinh, lập tức nhịn không được tới." Đã biết thói quen Nhan Hi mặt lạnh, thái tử cũng không quá chú ý, hắn nắm cánh tay Nhan Hi, rất thân thiết.
"Xin lỗi, ta còn bồi tiếp sự vụ cùng phụ hoàng, sợ là không có thời gian bồi điện hạ uống rượu, lần sau a." Nhan Hi ôm quyền, làm ra tư thế tiễn khách.
Thái tử trăm triệu lần nghĩ cũng không nghĩ tới hắn như vậy kiên quyết, nhiều như vậy hạ nhân nhìn, cho dù Nhan hi tính tình không tốt lại cư nhiên không chút nể mặt hắn.
Thở dài một tiếng, thái tử dường như thập phần tiếc hận, "Thất đệ, thực sự là không khéo, nga, xem ra là đại ca không thông báo liền tới cửa, thật sự đường đột."
Lúc này nội thị đi theo thái tử đã lộ vẻ giận dử. Thái tử chính là thái tử một nước, thất điện hạ Nhan Hi cho dù là hoàng tử được tấn thân vương, nhưng so ra cũng cách xa địa vị.
Hắn thế nào dám như thế đối đãi với thiên tử tương lai.
Nhan Hi lạnh lùng nói, "Thứ không tiễn."
Thái tử ôn nhu cười cười, xoay người, tiến đến xe ngựa. Một đội người ngựa khi cao hứng mà đến, tới cửa còn chưa tiến vào chỉ dừng lại trong chốc lát giờ lại theo đường cũ mà trở về.