"Chúng ta chỉ là đi vào nhìn một chút, sau đó còn cùng nhau trở lại dùng cơm chiều." Nhan Hi phóng nàng trên mặt đất, chậm rãi nắm lấy tay nàng, "Để cho ngươi một kinh hỉ, ta cố ý để Cửu Đĩnh thu góp rất lâu, có người nói còn có lễ vật trên biển được đem đến từ phiên bang, ngươi thực sự không hiếu kỳ sao?"
Hiếu kỳ, đương nhiên hiếu kỳ, Đào Tiểu Vi ngực hiện tại như con mèo nhỏ không an phận, liên tục dùng tiểu móng vuốt càu càu nha.
Nhìn ánh mắt nàng không khống chế được cao hứng, Nhan Hi bất động thanh sắc, "Ngươi xem, tú lâu kiến trúc rất đẹp, lại tọa hướng Bắc nam, nội thất cùng thư phòng ánh sáng đầy đủ, cũng sẽ không như vậy đáng sợ đâu, Vi Vi, chúng ta chỉ là đi vào nhìn một chút, ngươi sẽ không phải một điểm dũng khí cũng không có a?"
Nhan Hi dừng lại thật sâu nhìn nàng, không muốn giục.
Hắn lý giải bất an của nàng, cũng nguyện ý trong phạm vi nào đó có thể dung túng nàng.
Nếu như việc tiến vào tú lâu đối với nàng mà nói, thực sự gian nan, hắn cũng rất thích ý cho nàng thời gian chậm rãi tiếp thu.
Dù sao nàng mới mười tuổi mà thôi.
Đào Tiểu Vi hơi nhìn về phía tú lâu, nơi đó như một bảo tàng đang hướng nàng phất tay vẫy gọi, rực rỡ muôn màu hoa cả mắt, chỉ cần tiến thêm một bước, tất cả đều thuộc về nàng.
Thế nhưng nàng cũng biết, tất cả cũng không phải là không có giới hạn. Nhan Hi dùng cách trao đổi này, trong lúc nhất thời trong lòng hài tử hình thành sự giằng co, Nhan Hi và các món đồ chơi kia, bên nào khinh bên nào trọng, Đào Tiểu Vi thật sự gian nan lựa chọn a.
Cuối cùng, nàng chính là quyết định gắt gao nắm tay Nhan Hi, quật cường để tiểu não chỉ hướng sang một bên, "Ta đói bụng, Người xấu, chúng ta trở lại dùng cơm đi."
Đã lựa chọn rồi sao? Nhan Hi bội phục lắc đầu, cúi người xuống, ôm tiểu nữ oa vào trong ngực, chậm rãi quay về, cũng không có trách móc.
Nàng chỉ là còn chưa có chuẩn bị tốt mà thôi.
Cho nên, hắn chỉ cần cho nàng thời gian, để nàng chậm rãi trưởng thành.
Hơn nửa tháng qua tú lâu là nguyên nhân làm Đào Tiểu Vi cảm thấy kinh khủng, bây giờ theo từng bước chân của Nhan hi nó đang cách nàng càng ngày càng xa, nằm ở vai Nhan Hi cảm giác bị vứt bở cũng dần dần biến mất.
Nàng an toàn, chí ít Nhan Hi đã tuyệt đi ý niệm đưa nàng đi lập tức.