Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 52: Kí ức mười kiếp bốn ngàn năm


Chương trước Chương tiếp

Vệ Đông Li hận Khổng Tử Viết!

Hắn hận cô ích kỉ, hận cô vô tình, hận cô luôn miệng nói yêu hắn nhưng rồi lại chết trong lòng Bách Lí Phượng!

Bức tranh ấy như một miếng sắt nung đỏ thiêu đốt trái tim hắn!

Tầm nhìn của Vệ Đông Li dần không rõ ràng, nhưng trước sau không hề rơi nước mắt. Hắn cảm thấy, chắc chắn nước mắt của hắn đã bị Khổng Tử Viết hút cạn, sau đó biến mất cùng cô luôn rồi.

Bằng ý chí người thường không thể nào tưởng tượng nổi, hắn ép mình phải đứng dậy, lê lết thân xác đầy thương tích tới chỗ Khổng Tử Viết, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống bên cô, đưa ngón tay lạnh ngắt ra vạch trên mặt cô! Hắn rít ra từ kẽ răng hai chữ nặng nề… “Súc sinh”!

Hắn chiều cô, muốn cho cô những thứ tốt đẹp nhất trên đời này; hắn thương cô, nên đã đặt kế hoạch đoạt bảo vật để giúp cô giải tỏa khúc mắc trong lòng; hắn bảo vệ cô, nên mới ngọt nhạt với Duệ Đế, trộn lẫn những lời nói thật và nói dối với nhau.

Hắn giận cô, vì cô không tin hắn, cô đã chọn rời xa hắn! Hắn giận cá chém thớt, bèn ngũ mã phanh thây Tiêu Doãn, kẻ mà Duệ Đế sắp đặt bên cạnh hắn!

Hắn…hắn hận cô, hận cô sao lại vô tình bỏ rơi hắn như thế!

Cô từng nói với hắn: “Vệ Đông Li, nếu chàng học được cách tôn trọng, chịu cho ta tự do, ta sẽ ở bên chàng, không đi xa đâu.”

Hắn đã cho cô sự tôn trọng, cho cô tự do, nhưng cô thì sao? Giờ này cô đang ở nơi nào? Sao cô bỏ rơi hắn lại?!

Vệ Đông Li chìm sâu vào trong chấp niệm của hắn, sắc mặt trở nên quỷ dị vô cùng.

Ân Tà Ma Quân bế Khổng Tử Viết lên, gào thét đau đớn đến xé lòng!

Thượng tiên đột nhiên hét một tiếng, “Mau! Mau bảo vệ hồn phách của Khổng Tử Viết! giờ hồn phách đó không thể thấy ánh mặt trời, bằng không sẽ lập tức vỡ tan ngay!”

Trong mắt Ân Tà Ma Quân bùng cháy hi vọng. Hắn ôm thi thể Khổng Tử Viết định trở về Ma giới để tránh mặt trời.

Đúng lúc này, một con “quỷ” tóc tai xanh thẫm rối tung đột nhiên xuất hiện! Nó nhanh như chớp lao về phía thi thể của Khổng Tử Viết!

Ân Tà Ma Quân lạnh lùng nhìn, hắn há miệng phun ra một làn khói đen có tác dụng ăn mòn, muốn cho con “quỷ” kia hồn phi phách tán!

Ai ngờ, con “quỷ” đó dễ dàng né sang bên trái tránh được một đòn chí mạng của hắn, đồng thời sốt ruột hét lên: “Đừng đánh nữa! Bảo vệ hồn phách của Tử Viết trước đã! Nếu hồn phách của Khổng Tử Viết nát vụn rơi xuống mặt đất thì sẽ biến thành cát bụi ngay đó!”

Ân Tà Ma Quân sửng sốt, rồi gọi một tiếng, “Bách Lí Phượng?”

Cứ kéo dài thời gian như thế, hồn phách của Khổng Tử Viết đã từ từ bay khỏi cơ thể cô, trong khoảnh khắc gặp phải ánh nắng lập tức vỡ vụn thành bảy khối hồn phách nhỏ bay đi khắp nơi. Sau đó bảy khối hồn phách kia lại đột nhiên nổ tung biến thành vô vàn mảnh nhỏ rồi rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc ấy, Khổng Tử Viết mà Ân Tà Ma Quân ôm trong lòng đã biến thành một con bạch hổ da thịt cứng ngắc.

Bách Lí Phượng thầm kêu chết cha, gã vội giũ tay áo tạo ra một cơn gió thổi những mảnh vụn hồn phách của Khổng Tử Viết lên trời, không cho chúng rơi xuống đất.

Ân Tà Ma Quân vứt con bạch hổ trong lòng ra, phi thân nhảy lên rồi biến thành một tấm lưới đen khổng lồ, trong nháy mắt đã bao trọn những mảnh vụn hồn phách kia.

Bách Lí Phượng vừa thở phào một hơi thì thấy hai “con cá lọt lưới” đã từ từ rơi xuống đất!

Muốn cứu vãn đã không còn kịp nữa!

Khổng Tử Viết thiếu mất hai mảnh hồn phách thì sẽ thành ra thế nào? Ngay cả can đảm suy đoán gã cũng không có!

Sự thật thường rất tàn nhẫn.

Nhưng thỉnh thoảng kì tích cũng xuất hiện!

Ngay khoảnh khắc hai “con cá lọt lưới” kia hơi chạm đất thì hai sợi tóc đỏ máu như có sinh mạng lặng lẽ xen vào giữa mặt đất và hai “con cá lọt lưới” kia rồi nâng chúng lên! Sau đó, dịu dàng cuốn lấy hai “con cá lọt lưới” kia, đặt chúng vào lòng bàn tay chủ nhân.

Vệ Đông Li cúi đầu, khe khẽ vuốt ve hai mảnh vụn hồn phách trong bày tay trái bằng ngón trỏ tay phải. Hắn rất cẩn thận, nói rất dịu dàng, “Tử Viết, nàng tới đi cùng ta phải không? Nàng đã trở về rồi thì không cho nàng đi nữa, để ta đỡ phải phải ngày nhớ đêm mong.” Bờ vai hắn run run, rồi cười khúc khích. Giọng cười ấy lúc thì giống một đứa trẻ con, lúc thì giống một người già, lúc thì lại giống một thiếu phụ, lúc lại giống một thanh niên. Âm thanh ấy giống như tiếng cười điên cuồng của hàng ngàn hàng vạn linh hồn đang rưng rưng! Kinh dị vô cùng!

Ân Tà Ma Quân phi thân tới cạnh Bách Lí Phượng, chau mày nói: “Vệ Đông Li, mau trả hai mảnh hồn phách kia lại cho bổn tọa!”

Vệ Đông Li đột nhiên ngẩng đầu lên làm đám người sợ rùng cả mình!

Đôi mắt hắn đã biến thành một màu đỏ như máu, trong đôi mắt ấy như có máu tươi đang phun trào! Hắn nhìn mọi người rồi nở một nụ cười quyến rũ như một đóa hoa bỉ ngạn đang triệu hồi hồn phách.

Thượng tiên kinh ngạc nói: “Sau khi hắn đầu thai, rõ ràng là thân xác người phàm , sao lại biến thành như thế này? Vả lại hắn chỉ là một đóa hoa bỉ ngạn nhỏ nhoi, sao trong chớp mắt lại trở nên mạnh như thế?”

Bách Lí Phượng vừa cẩn thận chú ý từng cử động của Vệ Đông Li, vừa lẩm bẩm: “Chẳng ngờ hơn một ngàn năm ở địa phủ, thần không biết quỷ không hay hắn đã tu luyện tới cảnh giới này rồi.

Ta chấp chưởng địa phủ bao nhiêu năm, vẫn luôn tưởng rằng quỷ hồn là một thể, đều do ta thống trị. Nay mới biết hóa ra quỷ và hồn không phải một thể. ‘Qủy’ trong quỷ hồn là quỷ ở địa phủ không khác với ở nhân gian. ‘Hồn’ trong quỷ hồn lại là một loại chấp niệm sau khi người chết trước khi biến thành quỷ mới sinh ra. Chấp niệm này có lẽ là không cam lòng với cái chết, cũng có thể là không nỡ rời xa người thân.

Giờ xem ra, hoa bỉ ngạn đã hấp thu những ‘hồn’ này để tu luyện.” gã tự dưng hét một tiếng, “Ta biết rồi! Lúc đóa hoa bỉ ngạn đầu thai chuyển thế chắc chắn đã mang theo tất cả ‘hồn’ hắn hấp thu được, rồi cùng rơi vào trong luân hồi!

Kiếp này, dù Vệ Đông Li không còn kí ức của đóa hoa bỉ ngạn, nhưng sự tàn nhẫn, khát máu, ngang ngược trong người hắn chưa từng thay đổi!

Kiếp này Vệ Đông Li lòng dạ độc ác, giết người như cỏ rác, hắn đã bất tri bất giác tiếp tục chuyện tu luyện của kiếp trước.

Nên khi hồn phách của Tử Viết rời khỏi thân thể thì hắn lập tức muốn giữ nó làm của riêng! Chấp niệm của hắn đã ép hắn rơi vào trong điên cuồng, cuối cùng hóa ma. Không, Vệ Đông Li không phải ma, cũng không phải yêu. Người đời có câu ‘yêu ma quỷ quái’, theo ta thấy giờ Vệ Đông Li chính là con ‘quái’ kia!”

Thượng tiên gật gù, thái độ thụ giáo, “Vậy theo ý của Diêm Vương gia, chúng ta nên thu phục con ‘quái’ Vệ Đông Li này trước, hay nên cướp lại hai mảnh hồn phách kia trước?”

Bách Lí Phượng xiết nắm đấm, “Cướp lại…” lời còn chưa dứt thì Vệ Đông Li đã đột nhiên hất mái tóc đỏ như máu hòng lấy đi những mảnh vụn hồn phách còn lại trong tay Ân Tà Ma Quân! Bách Lí Phượng hét một tiếng “cẩn thận”, gã vội vung nắm đấm đánh thẳng vào ngực Vệ Đông Li!

Cùng lúc ấy, Ân Tà Ma Quân biến khói đen thành một con dao găm, một dao cắt đứt mái tóc dài của Vệ Đông Li!

Thế nhưng điều khiến bọn họ không ngờ được là, Vệ Đông Li lúc này giống như một cái bóng! Cho dù đánh đấm, chặt chém thế nào cũng không thể mảy may làm hắn bị thương!

Ân Tà Ma Quân và Bách Lí Phượng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng cẩn thận dè dặt hơn.

Vệ Đông Li mỉm cười, hắn lẩm bẩm: “Hơn một ngàn năm, cuối cùng thì ta đã hấp thụ bao nhiêu ‘hồn’ rồi?” rồi tự dưng hắn phá lên cười như điên, “Trên đời này ngoài Tử Viết ra thì còn ai có thể làm ta thương tổn?!”

Bách Lí Phượng nhíu mày nói: “Xem ra ngươi đã nhớ lại tất cả kí ức của đóa hoa bỉ ngạn kia.” Chẳng những thế, chắc chắn hắn đã có thể thao túng hàng ngàn hàng vạn “hồn” kia rồi biến thành….thân xác bất tử!

Vệ Đông Li cúi đầu, xòe bàn tay trái để lộ hai mảnh hồn phách. Hắn cười dịu dàng, sau đó hắn lại mở nắm tay phải ra, trong ấy có một đống mảnh hồn phách khác!

Ân Tà Ma Quân cả kinh, vội nhìn nắm tay trống không của mình! Mảnh hồn phách của Tử Viết đã không cánh mà bay vào trong tay Vệ Đông Li mất rồi! Hắn…đã xem nhẹ đóa hoa bỉ ngạn kia!

Ân Tà Ma Quân giận tím mặt, hắn vươn tay hòng cướp lại những mảnh hồn phách vỡ vụn của Khổng Tử Viết. Nhưng Vệ Đông Li đã hóa phép biến những mảnh vụn ấy thành một, sau đó nuốt chúng vào trong miệng hắn!

Ân Tà Ma Quân và Bách Lí Phượng cùng sững sờ, hận không thể bầm thây Vệ Đông Li thành vạn mảnh!

Thượng tiên vội cản hai người đang mất đi bình tĩnh, “Chớ có nóng nảy, chớ có nóng nảy, theo tiểu tiên thấy thì Vệ Đông Li đang muốn vá hồn phách cho Tử Viết. Chuyện này không thể kéo dài, bằng không sẽ chẳng thể nào xoay chuyển được nữa!”

Quả nhiên không sai. Vệ Đông Li khoanh chân ngồi xuống, quanh người tỏa ra một tầng sương mù đỏ như máu vây hắn ở bên trong.

Thời gian cứ trôi đi, làn sương mù xung quanh Vệ Đông Li đã dần biến từ màu đỏ máu thành màu trắng xám. Qua thời gian khoảng hai chén trà nữa, sương mù quanh Vệ Đông Li đã tan đi, còn gương mặt hắn thì trắng bệch như tờ giấy.

Hắn hé đôi môi không còn chút huyết sắc nào nhả ra một khối hồn phách hoàn chỉnh đang lấp lánh ánh đỏ!

Nụ cười của hắn dù rất yếu ớt, nhưng lại rất mãn nguyện.

Hai người Bách Lí Phượng đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời ra tay! Bách Lí Phượng đoạt lại hồn phách của Khổng Tử Viết từ trong tay Vệ Đông Li; Ân Tà Ma Quân một chưởng đánh ngất Vệ Đông Li đang suy yếu; còn Thượng tiên thì triệu tường vân tới che mất ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Bách Lí Phượng liếc mắt nhìn Vệ Đông Li -tình địch số một của gã, rồi lạnh lùng nói: “Có lẽ có thể diệt nguyên thần của hắn bằng ngũ lôi oanh!”

Ân Tà Ma Quân tàn nhẫn nói: “Nếu ngũ lôi oanh không diệt được nguyên thần của hắn thì bổn tọa có thể đánh hắn vào trong ‘Liệt Dục Ma Hỏa’, để hắn cùng những ‘hồn’ bị hắn hấp thụ cùng chịu sự tra tấn của ma hỏa cho tới khi ‘hồn’ chết ‘quái’ diệt!”

Thượng tiên chau mày, nhỏ giọng thì thào: “Đợi Tử Viết tỉnh lại hỏi chuyện của Vệ Đông Li thì các ngươi chớ có nói ta có tham gia vào đấy.”

Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh quả quyết nói: “Tạm tha cho hắn một mạng vậy!”

Nói dứt, Bách Lí Phượng nhếch mép cười với Ân Tà Ma Quân, sau đó nắm chặt lấy hồn phách Khổng Tử Viết rồi biến mất dạng trong nháy mắt!

Ân Tà Ma Quân sững sờ, ánh mắt lạnh lẽo, phẫn nộ quát: “Một tên Diêm Vương nhỏ nhoi nhà ngươi mà cũng dám trộm mất hồn phách của Tử Viết trước mặt bổn tọa! Xem bổn tọa có lật tung cái địa phủ của ngươi lên hay không!” nói dứt hắn liền hóa thành một cơn lốc xoáy chui vào trong kẽ nứt dưới đất.

Thượng tiên nhìn Vệ Đông Li đang ngất xỉu, ông ta ngẫm nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định lấy đi toàn bộ kí ức liên quan tới Khổng Tử Viết của hắn. Ông ta cho rằng chỉ có thế thì Vệ Đông Li mới không vì chấp niệm quá nặng, mà lại biến thành một tên ma đầu khiến Thiên đình nhức óc.

Dưới địa phủ, Bách Lí Phượng cẩn thận nâng hồn phách của Khổng Tử Viết, gã đang bối rối không biết phải làm gì bây giờ.

Kiếm một cơ thể giúp cô hoàn dương? Hay là giữ cô lại địa phủ để cô mãi mãi ở cùng gã?

Nếu giúp cô hoàn dương, thì chẳng phải cô lại phải trái qua nỗi khổ thế gian, đối mặt với sinh lão bệnh tử hay sao? Nếu giữ cô ở lại địa phủ thì gã lại lo lắng cô không thích cái không khí tử khí u ám này. Ôi….thật là làm khó gã quá!

Để tâm sẽ bị loạn, Bách Lí Phượng giờ chính là như thế đấy. Gã ước gì có thể cho Khổng Tử Viết những gì tốt đẹp nhất, ước gì có thể cho cô một tương lai hạnh phúc nhất! Thực ra, trong khi Khổng Tử Viết vẫn còn chưa tỉnh lại mà gã đã nghĩ những chuyện này là đang nghĩ nhiều rồi.

Đương lúc Bách Lí Phượng ý thức được Khổng Tử Viết vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông, cuối cùng gã mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề! Gã bắt đầu thử đủ cách để gọi hồn phách của Khổng Tử Viết dậy, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.

Ngay lúc Bách Lí Phượng hết đường xoay xở thì Ân Tà Ma Quân đã đạp tung cổng địa phủ mà xông vào!

Bách Lí Phượng cứ như trông thấy hi vọng, gã vội nắm chặt lấy tay Ân Tà Ma Quân, nóng lòng như lửa đốt nói: “Mau mau, mau đi coi Tử Viết, hồn phách của nàng mãi vẫn chưa thức tỉnh!”

Ân Tà Ma Quân không thèm chấp nợ cũ với Bách Lí Phượng, hắn vội vàng đến bên hồn phách của Khổng Tử Viết, rồi bàn bạc đối sách cùng Bách Lí Phượng.

Ân Tà Ma Quân đề nghị: “Ta sẽ mang Tử Viết về ma giới, sau đó kiếm một nữ yêu xinh đẹp, diệt trừ hồn phách của ả để Tử Viết vào trong cơ thể đó.”

Bách Lí Phượng khinh thường nói: “Cách này ta thử rồi, nhưng chẳng có hiệu quả gì cả. Ta cảnh cáo ngươi chớ có ý đồ gì, đừng hòng mang Tử Viết ra khỏi địa phủ. Lúc này hồn phách của Tử Viết rất yếu, nếu nàng rời khỏi địa phủ âm khí cực thịnh này thì không chừng sẽ có chuyện. Đến lúc đó, nếu cả đời này không tỉnh lại được thì coi ta chặt cái sừng độc nhất của ngươi!”

Ân Tà Ma Quân lạnh lùng liếc Bách Lí Phượng một cái, hắn hung tợn nói: “Tử Viết vì ngươi mới chết! Nếu nàng không tỉnh lại thì bổn tọa sẽ đập nát cái mai rùa của ngươi!”

Trong mắt Bách Lí Phượng có đủ tình cảm phức tạp, tự trách, hân hoan, buồn sầu, hạnh phúc, cuối cùng cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, gã nói: “Lúc hồn phách của ta mới rời khỏi thân thể thì cũng vô tri vô giác. Ta thấy Tử Viết ôm thi thể của ta rồi khóc lóc. Ta muốn ôm nàng, nói cho nàng hay đừng đau lòng, vì ta vẫn sẽ luôn ở cạnh nàng. Đáng tiếc là chúng ta đã mãi mãi xa cách. Sau đó, ta thấy ngươi lấy tính mạng của Vệ Đông Li để ép nàng phải lấy ngươi. Tử Viết tỏ ra bất thường làm ta rất lo lắng. Lúc ấy, Âm Dương phán quan tới đón ta về địa phủ. Lão nói với ta, chỉ cần ta về đến địa phủ là có thể lấy lại tất cả kí ức và sức mạnh của mình. Ta muốn cứu Tử Viết, nên buộc phải trở về địa phủ. Đợi lúc ta cấp tốc quay lại bên Tử Viết, thì….đã muộn rồi. Chỉ nghe thấy nàng nói với ta rằng, ‘Bách Lí Phượng, kiếp này có ta ở cùng chàng. Chúng ta chết cùng huyệt…’”

Ân Tà Ma Quân phất tay áo, đường hoàng ngồi lên ghế, kiêu ngạo nói: “Ngươi cứ việc giữ lấy kí ức kiếp này. Nhưng bổn tọa phải cho ngươi hay, đợi Tử Viết tỉnh lại thì bổn tọa sẽ mang nàng rời khỏi đây!”

Bách Lí Phượng cũng ngồi lên ghế, gã cười giễu: “Ngươi tưởng ta vẫn còn là con rùa xanh mãi mãi chậm chạp kia hay sao? Cho ngươi hay, Độc Giác Thú, chỉ cần ta còn sống thì ngươi đừng có hòng mang Tử Viết đi!”

Ân Tà Ma Quân cười khẩy nói: “Chỉ bằng ngươi thôi ư? Bốn ngàn năm trước, ngay cả tư cách đánh nhau với bổn tọa ngươi cũng không có! Bốn ngàn năm sau, bổn tọa vẫn có thể một cước dẫm chết ngươi!”

Bách Lí Phượng châm biếm: “Nếu bốn ngàn năm nay ngươi chưa rửa chân bao giờ thì cũng có thể làm ta ngạt thở mà chết đấy!”

Ân Tà Ma Quân sững sờ, hắn thì thào cảm khái nói: “Thoáng một cái cũng đã bốn ngàn năm rồi…”

Bách Lí Phượng rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Đúng, bốn ngàn năm rồi, đã yêu nàng bốn ngàn năm, đuổi theo nàng bốn ngàn năm…” gã bĩu môi, “Con chim kia chẳng qua chỉ quen biết Tử Viết có hai ngàn năm, qua lại chưa đến một ngàn năm thế mà lại hại nàng hơn một ngàn năm! Ta chỉ muốn nhổ sạch lông tên người con chim ấy, sau đó ném hắn vào trong chuồng lợn!”

Ân Tà Ma Quân đập bàn, “Đúng! Sau đó kiếm một con lợn đực chọc nát cúc hoa của hắn thì thôi!”

Bách Lí Phượng “hả” một tiếng.

Ân Tà Ma Quân vỗ trán, bực mình xấu hổ nói: “Trong bảy khối hồn phách bổn tọa vừa thu lại có một ‘hủ nữ’. Thôi thôi, không nói với ngươi nữa, nói nữa ngươi cũng không hiểu đâu!”

Bách Lí Phượng lập tức ngồi cái ghế cách xa Ân Tà Ma Quân nhất, gã nói: “Khốn! Sao ta không hiểu chứ? Ngươi tưởng lúc ta ở địa phủ không lên mạng chắc?”

Cứ như thế hai người bắt đầu dông dài về những chủ đề nhạt thếch, chờ đợi Khổng Tử Viết tỉnh lại trong lo lắng.

Một tháng sau, hồn phách của Khổng Tử Viết vẫn không buồn nhúc nhích, chẳng hề có dấu hiệu sắp tỉnh nào. Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân thì sắp phát điên.

Ngay lúc hai người đang tính lên Thiên đình, vác lấy một tiên nữ về thử xem có thể phù hợp với hồn phách của Khổng Tử Viết hay không, thì Thanh Dực Đại Đế ôm trong lòng một con bạch hổ có vẻ đang ngủ say, bay từ Thiên đình tới.

Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân vốn định đập cho Thanh Dực Đại Đế một trận, nhưng lúc hai người trông thấy con bạch hổ Thanh Dực Đại Đế đang ôm trong lòng kia, trong mắt hai người lập lức lấp lánh ánh sáng hi vọng!

Ân Tà Ma Quân vươn tay ra muốn ôm con bạch hổ, Thanh Dực Đại Đế lại né sang một bên, lạnh lùng quát: “Đừng có chạm vào nàng!”

Ân Tà Ma Quân khinh miệt nhìn Thanh Dực Đại Đế, hắn mỉa mai: “Sao, hai lần chết trong tay bổn tọa mà ngươi còn chê chưa đủ sao?!”

Thanh Dực Đại Đế hừ lạnh một tiếng, tức giận quát: “Nếu không phải ngươi thì Tử Viết cũng không phải chịu oan uổng như thế! Ngươi có biết chín kiếp này, nàng…” trong mắt Thanh Dực Đại Đế xẹt qua nỗi tự trách, hình như hắn không nỡ nói tiếp, hắn xoay người, đặt con bạch hổ lên giường, sau đó đưa tay nâng hồn phách của Khổng Tử Viết lên, dịu dàng nói: “Tử Viết, may mà chân thân của nàng vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng nàng cũng có thể trở lại thân thể rồi.” hắn niệm “Định Hồn Chú”, rồi cẩn thận đặt hồn phách ấy vào trong cơ thể con bạch hổ.

Có lẽ vì chân thân bạch hổ của Khổng Tử Viết và linh hồn của cô đã tách xa quá lâu, nên bỗng dưng xuất hiện hiện tượng bài xích!

Ân Tà Ma Quân và Bách Lí Phượng lập tức thi phép, giúp hồn phách Khổng Tử Viết trở lại cơ thể sơ khai của cô.

Ba cùng đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng dung nhập được hồn phách của Khổng Tử Viết vào trong cơ thể con bạch hổ.

Thế nhưng, Khổng Tử Viết không hề lập tức tỉnh lại như dự đoán của ba người, mà toàn thân co giật như đang rơi vào trong ác mộng! Hơn nữa, nguy hiểm nhất là tình trạng cơ thể của cô không ổn định chút nào, lúc người lúc hổ. Một giây trước cô còn là bạch hổ. Một giây sau đã biến thành một cô gái trần truồng rồi.

Ba người luống cuống chân tay đắp chăn cho cô, sau đó ngày đêm canh ở đó, chỉ mong cô có thể sớm ngày tỉnh lại.

Bọn họ không dám vào trong ác mộng của cô, sợ sẽ kinh động đến hồn phách sắp tỉnh lại của cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn giãy dụa.

Thực ra, ác mộng của Khổng Tử Viết chính là những kí ức trong nhiều kiếp luân hồi của cô.

Những kí ức ấy như con ngựa hoang thoát dây cương chạy lung tung trong đầu cô, chúng dẫm lên tâm hồn cô, đánh vật với nhau trong đầu cô bằng sự hung hãn, hoang dại nhất.

Khổng Tử Viết muốn chạy trốn, nhưng không động đậy nổi.

Cô bực mình, cắn nát môi để nỗi đau ép mình hành động chạy tới trước những kí ức cũ nhất!

Sau cơn hỗn loạn, Khổng Tử Viết nhìn thấy một con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Con đường ấy khiến cô thấy hơi quen thuộc như chứa đựng kí ức hồi nhỏ của cô. Cô không ghìm được mà dẫm lên nó, men dọc đường mà đi tới một nơi sâu thẳm trong cánh rừng trúc nọ.

Trong rừng trúc lờ mờ khói tím, một con tiểu bạch hổ có dúm lông đỏ giữa trán đang trêu đùa một con rùa xanh nhỏ bé ngây thơ. Một hổ một rùa, một động một tĩnh, màu sắc rõ ràng rất hài hòa.

Lúc này một con thú một sừng toàn thân đen thui xuất hiện. Nó ngạo mạn quan sát con tiểu bạch hổ kia như đang áng chừng trên người tiểu bạch hổ có bao nhiêu thịt, có bõ dính răng cho nó hay không.

Tiểu bạch hổ cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức nằm bò xuống đất, ngoan ngoãn không động đậy.

Con thú một sừng kia oai vệ đến trước mặt tiểu bạch hổ, nhấc chân lên định dẫm lên con rùa xanh bé nhỏ!

Tiểu bạch hổ thấy con thú một sừng muốn ức hiếp người bạn tốt của nó , lập tức quên cả sợ hãi, nó há mồm ra cắn ngay mắt cá chân của con thú một sừng!

Con thú một sừng bị đau, nó liền đạp văng tiểu bạch hổ ra!

Tiểu bạch hổ nặng nề ngã trên đất, mãi sau nó mới nghiến răng bò dậy, run run cái đuôi hổ lại lao vào con thú một sừng đối với mà nói có thể coi như một con quái vật khổng lồ!

Con thú một sừng bực dọc vung chân lên đá văng tiểu bạch hổ.

Tiểu bạch hổ lăn xa ba vòng, nó lại xông tới cắn mắt cá chân con thú một sừng!

Cứ như thế rất nhiều lần, con thú một sừng bỗng dưng bật cười. Nó hóa thành hình người, một người đàn ông đẹp trai tóc đen, mắt đen, môi đen, áo đen. Hắn bế con tiểu bạch hổ đang thở hồng hộc dậy, ngang ngược tuyên bố, “Từ nay về sau ngươi chính là của bổn tọa!”

Người đàn ông tóc đen, mắt đen, môi đen, áo đen ấy tên là Ân Tà. Vì hắn đã đánh lui vô số địch thủ với ma giới, nên được tôn xưng là Ma Quân.

Tiểu bạch hổ đi theo Ân Tà Ma Quân, học cách tàn nhẫn, học thói cáo mượn oai hùm, học cách làm sao để tu luyện thành ma.

Thi thoảng tiểu bạch hổ cũng đi thăm người bạn tốt của nó---con rùa Tiểu Lục Quy.

Mỗi lần sắp chia tay, lúc nào Tiểu Lục Quy cũng lưu luyến không nỡ mà nhìn con bạch hổ, nó nói: “Lần sau ta sẽ tới thăm ngươi!” thế nhưng, Tiểu Lục Quy chưa bao giờ thực hiện được lời hứa của mình.

Không phải Tiểu Lục Quy nói mà không giữ lời, thực ra là vì nó đi quá chậm.

Có một lần, Tiểu Lục Quy vừa chia tay với tiểu bạch hổ xong, nó liền bắt đầu hành trình đi thăm tiểu bạch hổ ngay. Kết quả, còn chưa đi được một phần năm quãng đường thì gặp được tiểu bạch hổ vừa xuống núi đi thăm nó, sau đó tiểu bạch hổ lại cằn nhằn mãi rồi đưa nó về nhà.

Thời gian nhanh như tên bắn, năm tháng thoi đưa, chẳng mấy chốc đã hai ngàn năm.

Bạch hổ đem lòng yêu Ân Tà Ma Quân, mà Ân Tà Ma Quân lại muốn nghênh đón con hồ yêu lẳng lơ nhất, quyến rũ nhất về làm vợ.

Tất cả yêu ma đều cười nhạo bạch hổ, cười nhạo nó tu luyện đã hai ngàn năm, chẳng những không thể thành ma còn biến thành hình người cũng không làm được, đã vậy còn hoang tưởng muốn làm người đàn bà của Ân Tà Ma Quân!

Chỉ có mình con bạch hổ biết, không phải nó tư chất ngu dốt, mà chỉ vì yêu quá sâu đậm nên tâm bị động tình, sao có thể thành yêu thành ma đây?

Ngay buổi tối Ân Tà Ma Quân đại hôn cùng con hồ yêu kia, con bạch hổ đã uống say mèm. Nó chợt rất muốn gặp Tiểu Lục Quy, thế là nó liền trèo đèo lội suối đi tìm Tiểu Lục Quy.

Con bạch hổ hấp tấp phá cửa mà vào, ai ngờ liền nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân có mái tóc dài xanh thẫm! Mùi quen thuộc, ánh mắt quen thuộc làm con bạch hổ biết, người đàn ông trước mắt nó chính là bạn tốt của nó---Tiểu Lục Quy!

Con bạch hổ vui mừng cho Tiểu Lục Quy, nhưng lại thấy hơi hổ thẹn.

Tiểu Lục Quy đã biến từ “nó” thành “gã” rồi, mà nó thì vẫn chỉ là “nó”, không biết đến ngày tháng năm nào nó mới biến thành “nàng” đây?

Thực ra, từ một ngàn năm trăm năm trước, Tiểu Lục Quy đã có thể biến thành hình người rồi. Nhưng mỗi lần gặp bạch hổ, nó đều biến thành nguyên hình để xuất hiện, nó không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của bạch hổ.

Lần này, Tiểu Lục Quy vừa bế quan tu luyện, chẳng ngờ bạch hổ lại tự dưng chạy tới làm hắn trở tay không kịp!

Từ trong mắt Tiểu Lục Quy bạch hổ liền nhận ra điều Tiểu Lục Quy đang giấu diếm.

Lòng tự tôn của nó bị tổn thương, nó lập tức quay đầu chạy vào trong rừng sâu.

Tiểu Lục Quy ngẩn ngươi ra hồi đứng dậy đuổi theo, nhưng nào có tìm thấy bóng hình của bạch hổ?

Bạch hổ chạy như điên trong rừng, cho tới khi mệt rồi nó mới ngã xuống, ngủ ở chốn chẳng biết tên là gì.

Đợi khi nó tỉnh lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen như diệu thạch!

Đôi mắt ấy rất giống Ân Tà Ma Quân.

Bạch hổ nghẹn ngào, nó vội bò dậy nhưng lại phát hiện ra mình đã biến thành một cô gái chỉ trong một đêm!

Từ đó về sau, nó không còn là “nó” nữa, mà là… “nàng”!

Bạch hổ rất vui mừng, nó tò mò vuốt ve cơ thể mới của mình, hết sờ chỗ nọ rồi nắn chỗ kia. Người đàn ông có đôi mắt đen như diệu thạch kia, hắn vận một tấm y bào màu xanh rất đẹp, tay cầm một cuốn sách cổ, ngồi trên một tảng đá. Hắn dời ánh mắt khỏi cơ thể mĩ miều của cô gái nọ, mất tự nhiên trông về nơi xa, hắn dịu dàng hỏi: “Tên nàng là gì?”

Hai ngàn năm nay, Ân Tà Ma Quân chưa bao giờ gọi tên cô. Đương nhiên cũng chưa từng đặt tên cho cô bao giờ. Những yêu ma khác đều gọi cô là “bạch hổ”, nhưng cô thấy “bạch hổ” không phải một cái tên.

Cô cúi đầu nhìn cuốn sách cổ trong tay người đàn ông kia, coi tới coi lui cũng chỉ biết có hai chữ trên ấy, thế là cô nói với hắn: “Ta tên là Tử Viết.”

Người đàn ông đó gật đầu nói: “Tử Viết, dưới chân nàng có áo choàng của ta, nàng có thể khoác lên mình.”

Tử Viết nghe lời khoác áo lên, sau đó cũng không đi đâu mà cứ im lặng nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông đó đứng dậy, đi xuống núi.

Tử Viết bám sát theo sau.

Người đàn ông đứng lại, khẽ cười một tiếng, hắn hỏi: “Nàng muốn đi theo ta ư?”

Tử Viết thật thà nói: “Ta thích đôi mắt của ngươi, ta muốn đi theo ngươi!”

Người đàn ông ngắt lấy một cái lá phong, ném về phía Tử Viết, dưới tấm áo choàng của cô lập tức có thêm một bộ áo váy màu đỏ. Tử Viết chưa bao giờ mặc áo váy của con gái, cô vui mừng đến nỗi quên hết mọi thứ. Cô nắm váy, đến gần người đàn ông rồi hỏi: “Có đẹp hay không? Có đẹp hay không?”

Người đàn ông mỉm cười đứng đó, hắn gật gật đầu.

Từ đó về sau, Tử Viết liền ở bên người đàn ông ấy.

Tử Viết biết người đàn ông ấy tên là Thanh Dực, là một thần tiên trên Thiên đình, hắn là một chú chim màu xanh rất đẹp.

Thanh Dực Đại Đế biết Tử Viết đến từ ma giới, là một con bạch hổ tâm địa trong sáng, dám yêu dám hận, tướng mạo xuất chúng.

Hai người kết bạn mà đi, cùng ngắm bình minh lên hoàng hôn xuống, dần dần sinh lòng yêu, cả ngày như hình với bóng.

Tử Viết không nhìn đôi mắt của Thanh Dực Đại Đế mà nghĩ tới người đàn ông khác nữa. Vì người đàn ông đó chưa bao giờ ôm cô vào lòng, chưa bao giờ hôn lên mi tâm cô, vuốt ve bộ lông của cô cả. Sự dịu dàng che chở của Thanh Dực Đại Đế khiến Tử Viết quyến luyến không thôi.

Hai người bên nhau quấn quýt thân mật vô cùng.

Cho tới khi Tử Viết gặp lại Ân Tà Ma Quân, cô mới giật mình hoảng hốt, bất tri bất giác đã qua bảy trăm năm rồi.

Bảy trăm nay, cho dù là hòn đá cũng đã trở lại nguyên dạng của nó. Thế nhưng, Ân Tà Ma Quân lại cố chấp cho rằng Tử Viết thuộc về hắn! Vẫn luôn thuộc về hắn, vĩnh viễn thuộc về hắn!

Tự cổ tới nay, ma giới và thiên đình luôn đối lập với nhau, hận không thể diệt môn đối phương mới hả! Nay, Ân Tà Ma Quân kẻ thống trị cao nhất của ma giới và đệ đệ ruột của Vương mẫu nương nương lại trở thành tình địch! Tình địch gặp nhau đỏ cả mắt. Còn phải nói gì nữa sao? Đánh đi!

Đánh qua đánh lại, cả hai bên đều thiệt hại.

Ân Tà Ma Quân nói với Tử Viết: “Theo bổn tọa trở về!”

Hắn lại nói: “Ngươi là của bổn tọa!”

Hắn còn nói: “Người ngươi yêu là bổn tọa, không phải thằng oắt Thanh Dực thay thế kia! Cho dù đôi mắt hắn có hai phần giống bổn tọa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đồ thay thế mà thôi!”

Cho dù Tử Viết lớn tiếng phủ nhận thì Thanh Dực Đại Đế vẫn một mình bước đi.

Tử Viết buồn rầu, một mình chạy đi uống rượu.

Đợi lúc cô tỉnh lại thì lại phát hiện mình đang nằm trong rừng trúc. Vả lại còn có một người đàn ông tuấn tú đang quỳ bên cạnh cô. Người đàn ông ấy có đôi mắt trăng lưỡi liềm hay cười, một mái tóc màu xanh thẫm và một đôi môi mềm mại.

Gã nhỏ máu tươi lên mi tâm của cô, vui vẻ cười nói: “Hổ Hổ, ta đã nhỏ máu tim của mình lên mi tâm của nàng, sau này cho dù nàng đi đâu thì ta vẫn có thể tìm thấy nàng! Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!”

Một hổ một rùa xa cách bảy trăm năm, gặp lại nhau đương nhiên là hân hoan vô cùng. Hai người cùng uống rượu, cùng đuổi chạy, cùng giở mấy chuyện xấu, cùng cất tiếng cười vui vẻ!

Niềm vui là mãi mãi, chỉ có thời gian là ngắn ngủi, chia lìa là điều tất nhiên.

Tử Viết lo lắng về Thanh Dực Đại Đế và Ân Tà Ma Quân, cô đành phải rời xa Tiểu Lục Quy. Cô còn hứa hẹn sẽ quay lại tìm gã. Thế nhưng chia xa lần này lại là một đi trong trở lại. Tiểu Lục Quy cuối cùng không có chờ được Hổ Hổ của gã quay về, Hổ Hổ mà gã đã đem lòng yêu.

Tử Viết ra khỏi rừng trúc liền nhìn thấy thế gian sinh linh lầm than vì cuộc chiến giữa Thiên đình và ma giới. Cô không đành lòng, tìm đến Ân Tà Ma Quân, hi vọng hắn có thể ngừng tuyên chiến với Thiên đình.

Ân Tà Ma Quân đồng ý rất thoải mái, hắn nói là có thể suy nghĩ đàm phán hòa bình, nhưng lại lợi dụng Tử Viết lừa Thanh Dực Đại Đế lâm vào hiểm cảnh!

Đến lúc này Tử Viết mới biết, hóa ra “có thể suy nghĩ đàm phán hòa bình” và “có thể đàm phán hòa bình” có sự khác nhau thế nào.

Cô muốn dẫn Thanh Dực Đại Đế phá vòng vây từ nơi có vẻ nguy hiểm nhất, nhưng Thanh Dực Đại Đế không tin cô nữa, ngay thời khắc nguy cấp nhất, hắn đã buông tay cô ra.

Ân Tà Ma Quân đâm tám kiếm liên tiếp như muốn Thanh Dực Đại Đế phải hồn phi phách tán!

Tử Viết rơi nước mắt màu đỏ, hóa thành bạch hổ, chở thi thể của Thanh Dực Đại Đế, chạy qua chỗ Ân Tà Ma Quân mà bay thẳng về Thiên đình.

Đối mặt với thẩm vấn và luận hình, Tử Viết vẫn ngậm miệng không nói lời nào. Trái tim cô đã chết ngay từ khoảnh khắc Thanh Dực Đại Đế bị trúng tám kiếm rồi. Nhưng cô không biết, trái tim cô đã chết lặng cuối cùng là vì cái chết của Thanh Dực Đại Đế, hay là vì hắn đã không còn tín nhiệm cô nữa?!

Tình yêu của bọn họ chưa từng oanh oanh liệt liệt. Vốn tưởng sẽ lâu dài, ấy vậy mà cứ thế chấm dứt rồi.

Chuyện sau đó chính là cô bị đánh vào luân hồi, chịu đủ nỗi khổ luân hồi.

Kiếp nào cô cũng từng yêu, từng hận, cuối cùng thì chết. Kiếp này, điều khác biệt là, cái chết của cô hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới Thanh Dực Đại Đế! Chẳng qua…cô đã chán sống rồi mà thôi!

Kí ức kiếp này nối liền kiếp kia, chúng đang bày ra nỗi yêu hận tình thù trong đầu Khổng Tử Viết. Cô đi theo mỗi kiếp, cùng đau khổ, cùng vui vẻ, cùng điên cuồng, cùng sa đọa, thất vọng, tất cả cảm xúc ấy đều là kí ức của cô, là tất cả kí ức sau chín kiếp luân hồi và kí ức trước chín kiếp luân hồi.

Cứ như thế sau mười ngày, cô vẫn chưa tỉnh lại mà cơ thể còn co giật mạnh hơn!

Thanh Dực Đại Đế trầm tư chốc lát rồi nói: “Xem ra chỉ còn có một cách nữa thôi.”

Bách Lí Phượng vội hỏi: “Không phải ngươi muốn lấy đi một số kí ức của Tử Viết đấy chứ?”

Thanh Dực Đại Đế đáp: “Giờ Tử Viết còn chưa tỉnh lại là vì bị kí ức mười kiếp vây khốn. Chi bằng rút những kí ức đau khổ ấy ra để Tử Viết có thể mau chóng tỉnh lại.”

Ân Tà Ma Quân cười khẩy nói: “Ngươi sợ nàng nhớ ra ngươi đã làm tổn thương nàng thế nào, nên mới muốn rút hết những kí ức đau khổ ấy đi phải không?”

Thanh Dực Đại Đế nhìn đăm đăm gương mặt Khổng Tử Viết, hắn khẽ than nói: “Chúng ta ở trong luân hồi, nhưng không hay biết gì. Lúc nào cũng nghĩ sống cho hết kiếp này thì sẽ không còn kiếp sau nữa. Lúc nào cũng muốn cao hơn người khác, tranh nhau ngươi sống ta chết. Vận mệnh trêu đùa ta, chẳng lẽ ta cũng phối hợp cho vận mệnh trêu cợt? Chúng ta luôn tự cao tự đại, lúc nào cũng so đo mất đi và có được. Cho dù đã thấu hiểu, cho dù có hối hận thì cũng đã trăm năm đời người mất rồi. Tử Viết, nàng sẽ hiểu ta, nàng sẽ biết ta đã tự trách mình thế nào.”

Ân Tà Ma Quân vừa định cười vào mũi Thanh Dực Đại Đế thì trông thấy Khổng Tử Viết đột nhiên sùi bọt mép! Dường như cô đã chống đỡ tới cực hạn rồi!

Thanh Dực Đại Đế quyết đoán nói: “Các ngươi bảo vệ hồn phách của Tử Viết, đợi ta đi vào kí ức của nàng thì hãy…”

“Đừng động….vào kí ức của ta…” còn chưa đợi Thanh Dực Đại Đế dứt lời thì một giọng nói như nói mê đã phát ra từ cổ họng khản đặc của Khổng Tử Viết.

Ba người đàn ông lập tức nín thở, chăm chú nhìn gương mặt Khổng Tử Viết, thấy hàng mi cô khe khẽ run rẩy, sau đó từ từ mở mắt ra.

Biết phải miêu tả đôi mắt ấy như thế nào bây giờ?

Chẳng thể nào hình dung vẻ đẹp mĩ lệ của cô bằng từ ngữ, vì không thể tìm được từ nào thích hợp trong từ điển của con người.

Đôi mắt ấy như cát vàng trôi dập dềnh trong bầu trời đêm, nó cuốn hút tất cả mọi người ánh sáng thuần khiết chói lòa nhất.

Thực ra, Tử Viết vẫn là Khổng Tử Viết kia. Cho dù là dáng người hay khuôn mặt cũng chẳng khác gì trước khi cô hồn phi phách tán. Chẳng qua, trên gương mặt cô đã có thêm thần thái, từ trong xương tủy cũng có thêm vài phần phong thái mà thôi. Thế nhưng sự hấp dẫn của một người phụ nữ chẳng phải nằm trong vài phần thần thái và phong thái đó hay sao?

Thần vận của Tử Viết là một ly rượu mạnh cay nồng.

Trên người cô tràn ngập hương vị của giống cái. Đó là cảm giác từ trong xương tủy, cho dù móng vuốt cô có sắc nhọn thế nào, tính cách cô có hung hãn ra sao thì cũng không thể nào tránh được sự theo đuổi của sinh vật giống đực.

Tình hình là thế này, cô vừa mở mắt ra thì ba người đàn ông kia liền nhìn cô chòng chọc.

Tử Viết ngồi dậy, hoàn toàn không ngại mình đang trần truồng trước con mắt của ba người kia.

Cô nhìn Bách Lí Phượng đầu tiên, sau đó cong cong khóe môi nở một nụ cười khiến người ta điên cuồng.

Bách Lí Phượng tim đập bang bang, cứ ngây ngẩn ra không dám đưa tay ôm cô.

Tử Viết lao mình về trước, chui vào lòng Bách Lí Phượng rồi ôm chặt lấy eo gã.

Khoảnh khắc này, Bách Lí Phượng thấy gã hạnh phúc sắp chết mất! Gã chỉ biết ôm chặt lấy Tử Viết, kích động không thốt lên lời!

Ân Tà Ma Quân khó chịu, hắn hứ hứ ám chỉ Tử Viết chớ có lờ đi sự tồn tại của hắn. Thế nhưng, Tử Viết chẳng buồn nhìn hắn, cô chỉ ôm chặt lấy eo Bách Lí Phượng!

Ân Tà Ma Quân vừa tức vừa buồn vừa ghen vừa hận. Hắn chỉ muốn kéo Tử Viết ra khỏi lòng Bách Lí Phượng, vác cô lên vai rồi ném xuống giường, sau đó đè lên, dùng hành động nói cho cô biết hắn nhớ cô biết nhường nào!

Nhưng nghĩ đến sức khỏe của Tử Viết, hắn quyết định lược đi bước giữa, kéo Tử Viết ra khỏi lòng Bách Lí Phượng trước, sau đó lớn tiếng thổ lộ: “Tử Viết, ta nhớ nàng!”

Tử Viết ngẩn người ra, sau đó rất thờ ơ nói: “Nhớ ta ư? Hay là lại nghĩ cách làm sao để đẩy ta vào chỗ bất nghĩa?”

Ân Tà Ma Quân lập tức đơ người tại trận, một câu để thanh minh cho mình cũng không nói nổi.

Tử Viết đẩy Ân Tà Ma Quân ra, chân trần đứng trên đất, tay kéo chăn đơn quấn quanh người, sau đó cô hất cằm nghênh nganh đi ra ngoài.

Giọng nói củaThanh Dực Đại Đế chất chứa đau đớn và tự trách, hắn hỏi: “Tử Viết, nàng…có còn oán ta?”

Tử Viết dừng chân, khẽ cười nói: “Ta đã nói rằng, chuyện cũ của ngươi và ta đặt dấu chấm hết từ đây rồi mà.”

Thanh Dực Đại Đế túm lấy cánh tay cô, hắn kích động nói: “Tử Viết, chúng ta cùng trải qua chín kiếp luân hồi mới có thể có lại nhau lần nữa, chẳng lẽ nàng không muốn trân trọng ư?”

Tử Viết dửng dưng liếc Thanh Dực Đại Đế một cái, cô nhướn mày nói: “Ngươi thấy chín kiếp luân hồi có thứ gì đáng để ta trân trọng nào? Hay là ngươi thấy kiếp nào ta cũng chết rất phiến tình, đáng để ngươi thi thoảng lấy ra hồi tượng lại? Thế thì xin lỗi nhé, ta không có sở thích bị ngược, cũng không muốn tiếp tục chơi đùa với ngươi nữa.”

Thanh Dực Đại Đế mím môi, chua xót nói: “Tử Viết, nàng tội gì phải lấy chuyện xưa người ta sắp xếp để làm khó ta? Nếu trong luân hồi ta còn nhớ nàng, biết nàng chính là Tử Viết của ta thì ta tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm làm nàng tổn thương!”

Tử Viết nhìn thẳng vào mắt Thanh Dực Đại Đế, dõng dạc nói: “Nếu tình thâm thề nguyền sống chết, cho dù ngươi và ta cùng xuất hiện ở kiếp nào đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ không nỡ cầm kiếm đâm thẳng vào trái tim ta hết lần này đến lần khác như thế!”

Thanh Dực Đại Đế buông cánh tay Tử Viết ra, hắn giống như một bức tượng hoàn mỹ dễ vỡ, yếu đến độ không chịu nổi một kích.

Thế nhưng, chỉ có Tử Viết biết, người đàn ông này ngoan cường đến mức nào, hắn ngoan cường đến độ cho dù người trên thế gian này chết hết thì hắn vẫn có thể tiếp tục sống ngon lành!

Thanh Dực Đại Đế thấy Tử Viết sắp ra khỏi phòng, bỗng dưng hắn rít lên: “Tử Viết, sao nàng nỡ nhẫn tâm như thế?!”

Tử Viết khép hờ mắt, hờ hững nói: “Ngươi có biết thế nào mới là nhẫn tâm không? Nhẫn tâm thực sự chính là cho ngươi hi vọng về tình yêu, sau đó lại làm tổn thương ngươi hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn cao giọng nói ‘yêu chàng’, ngay lúc ngươi yên tâm thì sẽ đâm cho ngươi một đao! Ngươi không chết, nhưng sẽ mãi mãi sống trong nghi ngờ với tình yêu, sống trong nỗi căm hận với người ấy, sống trong sự hoài nghi của chính mình.” Cô hít sâu một hơi, rồi nhếch khóe môi, cô cười nói: “Ngươi phải cảm thấy may mắn, vì ngươi không phải là ta, ta không phải là ngươi.” Bằng không hắn sẽ biết thế nào mới là nhẫn tâm thực sự. Cảm giác ấy, hắn không thể nào chịu đựng nổi!

Tử Viết nhấc chân bước qua thềm cửa, quay đầu lại quát Bách Lí Phượng: “Này, chàng không đói à?!”

Bách Lí Phượng lập tức cười tít mắt, dang tay chạy như bay tới bên Tử Viết, nắm lấy bàn tay cô cùng đi tới nhà bếp. Hôm nay gã phải thể hiện tài năng cho Tử Viết xem, ít nhất phải xào tám món!

Thanh Dực Đại Đế nhìn theo bóng lưng Tử Viết, hắn cảm thấy ánh mặt trời trong lòng đang biến mất từng chút từng chút một. Hắn vội đuổi theo, gào lên với cô: “Tử Viết, nàng là thần thú bạch hổ trên Thiên đình, theo lý phải cùng ta về Thiên đình…”

Tử Viết chẳng buồn ngoảnh đầu lại, cô hét: “Bà đây muốn nướng mực Thiên đình!”

Bách Lí Phượng phụ họa: “Đúng, hôm nay chúng ta sẽ ăn mực nướng!”

Tử Viết nghiêng đầu, khẽ hôn phớt lên gò má Bách Lí Phượng, cô cười hi hi nói: “Con rùa xanh nhà chàng, phản ứng lần này cũng nhanh đấy.”

Bách Lí Phượng hạnh phúc cười cười, ngốc nghếch hỏi: “Hổ Hổ, nàng hôn ta à?”

Tử Viết gật đầu cười nói: “Ừ.”

Bách Lí Phượng thâm tình nhìn cô, gã thì thào: “Sao ta cứ thấy không chân thực thế nào ấy?”

Tử Viết nhướn mày hỏi: “Chàng thấy thế nào mới là chân thực đây?”

Bách Lí Phượng dí nửa khuôn mặt còn lại tới trước mặt cô, “Đây.”

Tử Viết hôn bập một cái lên má gã.

Bách Lí Phượng cười không thấy thấy trời đất đâu, lúc đi hình như chân còn không chạm đất, cái đó gọi là trôi!

Tử Viết vuốt ve mái tóc màu xanh thẫm của Bách Lí Phượng, cô hỏi: “Sau này, ta gọi chàng là Tiểu Lục Quy, hay vẫn gọi là Bách Lí Phượng đây?” ngoài màu tóc thì cô chẳng nhận ra Tiểu Lục Quy và Bách Lí Phượng có gì khác nhau nữa.

Bách Lí Phượng nhe răng cười, “Chỉ cần chúng ta mãi mãi bên nhau thì Hổ Hổ muốn gọi ta là gì cũng được.”

Tử Viết quyết định, “Thế thì gọi là Bách Lí Phượng nhé. Vì tên ngốc Bách Lí phượng đã khiến ta tin có tình yêu thề nguyền sống chết.”

Bách Lí Phượng tiếp tục cười ngu, “Được.”

Tử Viết nhướn mày nói: “Ta rất tò mò, một tên ngốc như chàng sao lại có thể chạy tới địa phủ làm Diêm Vương được thế?”

Bách Lí Phượng đắc ý nói: “Ta muốn tìm nàng, tất nhiên phải chạy tới địa phủ nghe ngóng. Tên Diêm Vương tiền nhiệm không chịu cho ta tra tư liệu, còn phái binh đuổi ta đi. Ta ức quá, bèn dần cho lão một trận. Từ đó về sau, cứ bảy ngày ta lại tới đập cho lão một trận tơi tả! Cứ thế được một năm, cuối cùng lão Diêm Vương đó không chịu nổi nữa, ôm chân ta mà khóc lóc, muốn tặng vị trí Diêm Vương lại cho ta. Để có thể tìm được nàng, ta bèn đồng ý. Cứ thế cũng đã hơn một ngàn năm.”

Tử Viết ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, cô lại thấy mình như được tắm trong ánh mặt trời vậy. Cô kéo tay Bách Lí Phượng, vui vẻ chạy đi, vui vẻ cười đùa, rồi lớn tiếng gào lên: “Bách Lí Phượng, chàng thật là ngốc!”

Bách Lí Phượng cười tít mắt, gã hạnh phúc nói: “Rùa ngốc có phúc của rùa ngốc mà!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...