Bỉ Ngạn Hữu Yêu
Chương 29: Yêu ma quỷ quái cũng sợ biến thái
Nhất thời, con phố vốn tối tăm bỗng đèn đuốc sáng trưng, những kẻ hám tiền nhao nhao sục sạo hướng Khổng Tử Viết đã chạy trốn.
Khổng Tử Viết bị thương nặng, chẳng thể trốn khỏi cuộc truy bắt, cuối cùng bị một tên chặn trong ngõ cụt. Cô muốn trốn nhưng một mình không địch lại được nhiều người, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thê thảm, bị người ta lấy gậy đánh ngất.
Những người này muốn chẳng qua chỉ là một tấm da hổ, còn sự sống chết của con bạch hổ không trong suy nghĩ của bọn họ. Trước mắt bọn họ chưa ra tay lột da con hổ ngay, chẳng qua vì sợ kéo dài thời gian để những người khác tìm được tới đây, cướp con bạch hổ đi mất.
Tên này trói Khổng Tử Viết bằng một sợi dây thừng thô, sau đó buộc sợi dây trên yên ngựa, thét một tiếng, kéo theo Khổng Tử Viết đi về phía nam, chạy thẳng tới phủ của Trương viên ngoại.
Những viên đá sắc cắt rách bộ da của Khổng Tử Viết, khiến máu lại chảy ra ngoằn nghèo những dấu vết thu hút như một con rồng màu đỏ đậm trên mặt đất.
Thấy phủ của Trương viên ngoại đã ở trước mặt, một đám người khác đột nhiên nhảy ra từ bóng tối, lũ lượt rút đao kiếm sáng ngời ra để cướp con bạch hổ chẳng rõ sống chết đi.
Nhất thời, tiếng kêu thét thê thảm của con người và tiếng binh khí chạm nhau tạo thành một khúc ca trong đêm.
Máu tươi chảy ròng ròng, những cái chân tay đứt đang co giật, những cơ thể lạnh như băng, tất cả đã đắp nên một bãi tha ma hết sức kinh tởm xung quanh Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết bị một cái tay cụt nện tỉnh, nhọc nhằn mở mắt ra, cúi đầu nhìn cái tay cụt kia, nhịn nôn, lấy móng vuốt đẩy nó ra. Bẩn thật.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn những vũng máu bắn ra từ cơ thể con người, mùi tanh hôi lơ lửng trong không khí, tự dưng cô ngẩn ngơ, như mình đang mơ một giấc mơ không chân thực.
Cô chợt nhớ tới kiếp trước. Lúc ấy cô rất xấu xí, nhưng cha rất thương cô; kiếp trước, cô hay lén giở trò, nhưng cô rất yêu bản thân; kiếp trước, hổ là động vật được quốc gia bảo vật hàng đầu, con mẹ nó ai dám trắng trợn muốn lột da hổ chứ?!
Khổng Tử Viết mệt mỏi cười, gối cái đầu xù lông lên móng vuốt, nghĩ lại mọi thứ của kiếp trước, nghĩ tới sự vui vẻ trước đây, nghĩ tới những chuyện mình đắc ý nhất, cô nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ chưa nghĩ ra tiếp theo mình nên làm gì.
Tiếng đánh nhau xung quanh càng lúc càng kịch liệt, Khổng Tử Viết mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không đếm xỉa tới. Lúc này mí mắt cô đang đánh nhau, như muốn nghỉ một lát. Cô biết, mình mà ngủ có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Nhưng cô còn biết làm sao nữa? Tù Nô đánh tổn thương nội tạng của cô, Hồ Li hạ độc cô, cô có thể chống đỡ đến tận giờ đã là một kì tích rồi.
Cô biết, để có được bảo bối gì đó của Trương viên ngoại, Tù Nô mới muốn lột da cô. Thế Hồ Li thì sao? Gã vì cái gì đây? Chẳng lẽ gã cũng muốn có được thứ gì đó trong tay Trương viên ngoại? Coi bộ cô vừa bước vào “Sòng bạc Kim Xán Xán” thì đã bị Hồ Li phát hiện ra rồi, hay là Hồ Li vẫn luôn đợi cô tự lọt lưới.
Ha ha…buồn cười quá, buồn cười thật.
Ai mà ngờ được, người làm mình bị thương nặng nhất hóa ra chính là người gần gũi nhất với mình!
Khổng Tử Viết mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi kết cục cuối cùng. Thế mà, sự thật là tư duy của cô càng lúc càng rõ ràng, như…chưa từng rơi vào trong hỗn loạn.
Khổng Tử Viết rầu rĩ vô cùng, sao cô bị thương nặng như thế mà vẫn chưa chết nhỉ? Có lẽ nào bây giờ cô chẳng những có thể chất kháng ngược, mà còn có thể chất “nhảy vực không chết, dao đâm không chết, uống thuốc độc không chết, sét đánh không chết, tức cũng không tức chết được” ư?!
Khổng Tử Viết đang suy nghĩ miên man, lại có một cao thủ võ lâm gia nhập vào trong nhóm cướp hổ. Một trận chém giết, Tù Nô đứng trước mặt cô. Xem ra trong cuộc đua này, hắn mới là kẻ thắng cuộc cuối cùng.
Bốn mắt nhìn nhau, Khổng Tử Viết nhìn thấy sự không nỡ trong mắt hắn , nhưng sự kiên quyết không thể lung lay còn nhiều hơn! Cô vốn định cười thản nhiên, nhưng càng lúc càng đau lòng. Cái cảm giác gần kề cái chết này khiến cô bắt đầu nghi ngờ, ban nãy cô có tinh thần như thế có phải chỉ là hồi quang phản chiếu trước khi chết hay không?
Đúng lúc này, Trương viên ngoại vẫn trốn ở chỗ xa lạnh nhạt bàng quan, thấy cuộc chém giết đã kết thúc, bèn dẫn theo đám gia đinh ra khỏi phủ tới nơi địa ngục Tu La.
Đám gia đinh cầm đuốc chiếu cả con phố sáng như ban ngày, dưới những ngọn đuốc ấy những gương mặt hiện lên như ma quỷ, lòng tham của con người cũng chẳng thể lẩn trốn được nữa.
Trương viên ngoại gầy gò, cao cao, nhìn qua thì rất giống một cây gậy gỗ. Lão mặc áo khoác lụa đen, chân mang đôi giày vải đen đế dày, đầu đội một cái mũ quả dưa cũng màu đen. Lão giống một con quạ đen, trông rất u ám, không cho người ta nảy sinh cảm giác muốn lại gần.
Theo lí mà nói thì nhà Trương viên ngoại giàu có như một nước, dát vàng đeo bạc là điều đương nhiên. Nhưng toàn thân trên dưới lão chỉ mang hai món trang sức. Một là cái nhẫn ngọc lão đeo ở ngón cái. Cái nhẫn ngọc đó độ tinh khiết không tồi, nhưng vẫn chưa tới mức thượng phẩm. Trong mắt kẻ có tiền thì chẳng đáng là cái thá gì. Hai là hạt châu đính trên cái mũ quả dưa của lão. Hạt châu đó là một viên ngọc phỉ thúy xanh biếc, nhìn chất và màu cũng chỉ tàm tạm, cơ bản chẳng đáng mấy tiền.
Từ đó có thể thấy Trương viên ngoại là một người rất khiêm tốn, mà còn khiêm tốn tới mức keo kiệt!
Mặt lão ta tiều tụy, không sức sống, giọng nói chẳng âm chẳng dương, người nghe rất khó chịu. Lão quét mắt nhìn xung quanh, chép miệng, làm bộ trách trời thương dân, lên mặt nói: “Ôi…bản viên ngoại xưa nay thiện tâm, thật lòng không nỡ nghe thấy những tiếng cắt cổ này.” Ánh mắt lạnh lùng hung tợn nhìn Khổng Tử Viết, cất cao giọng hỏi: “Đây chính là con bạch hổ đó ư?”
Tù Nô trầm giọng đáp: “Đúng thế.”
Trương viên ngoại vốn định bước qua xem xem, nhưng lại sợ Khổng Tử Viết tự dưng lên cơn thì lão tránh không kịp, cuối cùng chỉ nghển cổ căm hận nói: “Được, được lắm! Bay đâu, treo con bạch hổ này lên cho bản viên ngoại, rồi lột sống da nó để báo thù rửa hận cho con ta!” Móc một tấm ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Tù Nô, hừ hừ nói: “Bản viên ngoại nói là giữ lời, ở đây có một vạn lượng bạc, ngươi cứ cầm tạm đi.” Thật ra Trương viên ngoại rất muốn ăn quỵt, không muốn đưa ngân phiếu cho Tù Nô, nhưng lão thấy Tù Nô võ công cao cường, sợ mình gặp phải lôi thôi, nên mới không cam lòng móc ngân phiếu ra đưa cho Tù Nô.
Tù Nô không nhận ngân phiếu, mà bước lên một bước, nói: “Trương viên ngoại chớ quên, vẫn còn một chuyện có thể vào Tàng Bảo Các tùy ý chọn một món.”
Trương viên ngoại cười ha hả, không nói được cũng chẳng nói không được, chỉ nói lấy lệ: “Dễ thôi, dễ thôi…”
Bên này, đám gia đinh đã treo Khổng Tử Viết lên cây để lột da cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt một bóng người màu xanh biếc bay tới như một cơn gió lốc quét qua trước mặt Khổng Tử Viết, chộp lấy con dao trong tay tên gia đinh, sau đó cắt đứt sợi dây thừng trói Khổng Tử Viết, cẩn thận đặt cô xuống đất.
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên nhìn Bách Lí Phượng, khóe mắt dần ướt đẫm.
Bách Lí Phượng ôm đầu Khổng Tử Viết, gào đứt cả hơi: “Hổ Hổ, sao mày lại bẩn thế này?!”
Khổng Tử Viết bị gã đè suýt nữa thì tắt thở, nhưng lòng lại ấm áp vô cùng. Cô khịt khịt mũi, thè cái lưỡi mềm mại ra liếm má Bách Lí Phượng.
Cái lưỡi của Khổng Tử Viết to quá, nên rất khéo liếm tới miệng Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng đẩy đầu Khổng Tử Viết ra, trừng mắt quở mắng: “Ra ra ra! Đừng có liếm miệng ta! Miệng của ta còn phải để hôn Tử Viết.”
Khổng Tử Viết yếu ớt cười gượng, nghĩ bụng: Tên tiểu tử ngươi còn có suy nghĩ này cơ đấy.
Lời của tác giả: Biến thái vừa xuất hiện thì ai địch nổi! Chết rồi, đem lòng yêu Vệ Đông Li mất rồi…huhu…có thể không đem Vệ Đông Li cho Tử Viết mà giữ lại cho mình được không?
Bách Lí Phượng nuốt nước bọt, duỗi hai tay cõng Khổng Tử Viết trên lưng mình, sau đó xoay người bỏ đi.
Trương viên ngoại nghiến hàm, cố cười giả tạo, bước nhanh tới trước mặt Bách Lí Phượng, cung kính nói: “Không biết Lục Vương gia giá lâm, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội.” Bách Lí Phượng chau mày nói: “Cút đi! Cho ngươi hay, ngươi làm Hổ Hổ của ta bị thương, chúng ta không để yên đâu!”
Trương viên ngoại run rẩy, lập tức kể khổ: “Lục Vương gia, oan cho tiểu nhân quá! Ngài có điều không biết, con bạch hổ này rất nguy hiểm, chẳng những đã ăn thịt con trai độc nhất của tiểu nhân mà còn cắn chết bao nhiêu người! Lục Vương gia anh minh, xin hãy làm chủ cho tiểu nhân ạ!”
Bách Lí Phượng lưng cõng Khổng Tử Viết to lớn cồng kềnh, mặt mũi bình thản tim không loạn đáp: “Hổ Hổ nhà ta không ăn thịt người, chắc chắn là người tuổi già hoa mắt, đầu óc lẫn lộn nên nhớ nhầm kẻ thù rồi.”
Trương viên ngoại nghiêm mặt nói: “Lục Vương gia, nếu trong đô thành vẫn còn một con bạch hổ khác, đương nhiên tiểu nhân sẽ phân biệt kĩ càng. Nhưng bạch hổ vốn rất hiếm, trong đô thành sao có thể xuất hiện hai con bạch hổ giống nhau như đúc được? Ngày đó con bạch hổ ngậm tiểu nhi đi mất chắc chắn là con này!”
Tuy Bách Lí Phượng biết điều Trương viên ngoại nói rất có lí, nhưng có đánh chết gã cũng không nhận. Ngoài võ công ra thì bao che khuyết điểm là nghề của gã! Bách Lí Phượng hất cằm, quả quyết nói: “Chắc chắn ngươi bị mù màu rồi, không phân được màu vàng với màu trắng. Ta bảo rồi, Hổ Hổ nhà ta rất hiền lành, không ăn thịt người đâu. Lão già chết tiệt nhà ngươi, nếu còn lằng nhằng tiếp thì chớ có trách ta đánh ngươi thành tàn phế!”
Trương viên ngoại tức quá, xiết chặt ngón tay trầm giọng nói: “Lục Vương gia! Tiểu nhân chỉ là một viên ngoại, nhưng trước nay vẫn luôn nhận ân sủng của thánh thượng. Nhà họ Trương ta ba đời độc đinh, nay lại bị con bạch hổ này chặt đứt đời sau, ngài thực sự không cho tiểu nhân một lời giải thích hay sao?! Nếu thật là như thế, tiểu nhân đành liều cái mạng già này đi cầu xin thánh thượng, để thánh thượng phân xử cho tiểu nhân!”
Bách Lí Phượng đặt Khổng Tử Viết xuống, xắn tay áo lên định cho Trương viên ngoại không biết điều này một bài học! Dù sao đi nữa thì hôm nay gã nhất định phải mang con bạch hổ đi, dù có phải dùng bạo lực giải quyết vấn đề thì gã cũng không ngại đâu! Đáng lẽ gã tính giúp con bạch hổ chữa thương xong mới lén vào phủ Trương viên ngoại để trả thù. Bây giờ thì hay rồi, Trương viên ngoại tự gợi đòn thì gã cũng không khách sáo nữa, lên đi!
Cho hay nhé, bao nhiêu năm nay, võ công của gã cũng không phải khoác lác đâu! Đánh đánh giết giết với gã mà nói tuyệt đối dễ như trở bàn tay!
Nếu phụ hoàng trách tội, cùng lắm thì gã sẽ bỏ nhà ra đi ngay! Ôm Tử Viết của gã, cưỡi con bạch hổ của gã, cùng đi tới nơi chân trời góc bể. Hì hì… “thiên hạ đại đồng” mà, chắc chắn không chết đói được!
Thấy Bách Lí Phượng muốn đánh, Trương viên ngoại lập tức đưa mắt nhìn Tù Nô, dùng khẩu hình nói, “Giết con bạch hổ, bảo bối cho ngươi tùy chọn!”
Tù Nô gật đầu, rút đao chém thẳng vào Khổng Tử Viết!
Đừng tưởng Bách Lí Phượng không nhìn Tù Nô, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều không qua nổi mắt Bách Lí Phượng. Khi Tù Nô rút đao chém Khổng Tử Viết, Bách Lí Phượng chợt xuất hiện chắn trước mặt Khổng Tử Viết. Đồng thời vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào bụng Tù Nô!
Tù Nô lùi về sau, tránh được một chiêu kia, lại lao vào Khổng Tử Viết.
Bách Lí Phượng và Tù Nô đấu đá, Khổng Tử Viết mê man nằm trên đất thở dốc, Trương viên ngoại lén đưa mắt ra hiệu cho gia đinh, bảo hắn lại gần một đao kết liễu Khổng Tử Viết.
Thấy tên gia đinh cầm đại đao trong tay lại gần, Khổng Tử Viết chẳng còn sức phản kháng nữa. Cô rất muốn vùng vẫy đứng dậy, rất muốn cắn đứt cổ chúng, nhưng máu chảy quá nhiều, hoa mắt chóng mặt, không còn sức lực nữa.
Nỗi sợ hãi cái chết đang từng bước tới gần, Khổng Tử Viết nhắm chặt mắt lại. Thú thật lòng cô sợ chết. Dù đã chết đi chết lại nhiều lần, cô vẫn sợ chết.
Song, cái dự đoán thân đầu mỗi thứ một nơi lại không hề xảy ra.
Bên tai cô vang lên tiếng xương gãy vụn và tiếng người la hét thảm thiết.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói vừa trong trẻo vừa tà mị vang lên, ngả ngớn nói: “Đạo đãi khách của Hồng Quốc đặc biệt thật, muốn giết con bạch hổ của bản vương để nhắm rượu cơ đấy. Cảm giác này, ai muốn nếm thử đây?”
Khổng Tử Viết mở choàng mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt rơi thẳng trên người Vệ Đông Li, tự dưng tim đập khác thường.
Trong bóng đêm, Vệ Đông Li vận một tấm trường bào màu nguyệt nha, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, hắn lẳng lặng đứng đó như tiên tử trên cung trăng, khẽ ngửi mùi máu tanh nồng trong không khí. Vạt áo hắn khẽ bay phong vận tao nhã khó diễn tả được, đối lập hoàn toàn với cảnh máu me dưới chân. Thế nhưng khi hắn đứng nơi đó, khi hắn khẽ cười, bạn lại cảm thấy hình như hắn đang hút những giọt máu tanh sền sệt đó, biến chúng thành chất dinh dưỡng nuôi sống hắn.
Đúng, trong mắt hắn bạn không nhìn thấy sự cảm thông, cũng không thấy sự khát máu, càng không thể thấy sự tham lam của con người. Trong đôi mắt phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn chỉ có dửng dưng, và…sự bạo ngược không rõ ràng!
Bạn thừa biết hắn là một yêu nghiệt, thừa biết hắn không để tâm tới sống chết của người ta, thừa biết nên tránh xa hắn, nhưng lại không thể giãy dụa được, thậm chí có thể nói rằng bạn…không thể phản kháng mà tự nguyện đắm chìm!
Ai cũng bảo con gái làm từ nước, đàn ông làm từ bùn, thế còn tên yêu nghiệt Vệ Đông Li này thì sao, hắn làm từ cái gì đây? Trời đất này có thứ gì có thể bồi dưỡng ra một tên yêu nghiệt thế này hả?
Khổng Tử Viết không biết tâm trạng lúc này là gì nữa, nhưng vẫn ý thức rõ được một điều, nếu Vệ ĐôngLi muốn cứu cô, thế thì hôm nay cô chắc chắn không thể chết được! Xin hãy nghe cho rõ, cô bảo là ngày hôm nay, còn ngày mai, ngày kia thì chưa nói chắc được. Ai mà biết lúc nào Vệ Đông Li sẽ phát điên muốn gặm đùi của cô chứ?
Sự thật là, Khổng Tử Viết cực kì hiểu Vệ Đông Li.
Trương viên ngoại lần đầu tiên trông thấy Vệ Đông Li, tưởng như trông thấy người trời, lúc ý thức được mình đang ngẩn ngơ trước mặt Vô Song Vương gia hỉ nộ vô thường, lão mới giật mình bừng tỉnh, cuống quýt hành lễ, xu nịnh: “Đã ngưỡng mộ phong thái của Vô Song Vương gia từ lâu, nay mới được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Vệ Đông Li mỉm cười, nhướn mày nói: “Bản vương chỉ biết, người đời đồn đại rằng tính cách bản vương quái đản ngang ngược, lạm sát vô tội, hỉ nộ vô thường. Chẳng hay “phong thái” mà Trương viên ngoại nói là chỉ cái nào?”
Trương viên ngoại thót tim, vội lắc đầu phủ nhận: “Vô Song Vương gia nói đùa, Vô Song Vương gia nói đùa, tiểu nhân không dám, không dám…”
Vệ Đông Li thu tay vào trong áo, nháy mắt ngừng cười, hừ lạnh nói: “Không dám?! Ngươi to gan dám bắt nạt tọa kị của bản vương mà còn dám nói “không dám” ư?! Bản vương tới du ngoạn Hồng Quốc các người, tiện dân như ngươi lại dám lén giết con bạch hổ của bản vương! Xem ra trong mắt Trương viên ngoại, bản vương chỉ là một kẻ có thể tha hồ bắt nạt!” Mặt mày Vệ Đông Li như quan ngọc, cử chỉ tao nhã, nhưng từng lời nói từng hành động của hắn lại ngang ngược không cho người ta coi thường.
Trương viên ngoại sợ toát mồ hôi, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể dè dặt run rẩy đáp: “Vô Song Vương gia minh giám cho! Tiểu nhân không hề muốn gây khó dễ cho con bạch hổ kia, nhưng con bạch hổ kia đã ngậm con trai độc nhất của tiểu nhân đi mất!”
Vệ Đông Li nheo mắt, lạnh lùng nói: “Trương viên ngoại, vu khống cũng có giới hạn thôi! Ngươi nên biết con bạch hổ này của bản vương rất kén ăn, trước nay không bao giờ ăn thịt sống.”
Trương viên ngoại gân cổ lên: “Hổ nào mà không ăn thịt sống chứ?”
Vệ Đông Li đưa mắt nhìn Tiêu Doãn, Tiêu Doãn xách một cái tay cụt tới bên miệng Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Tiêu Doãn lại móc ra một cái đùi gà thơm lừng đặt trước mặt Khổng Tử Viết. Dù bây giờ cô buồn nôn muốn ói, nhưng vẫn há mồm ra nuốt cái đùi gà vào bụng.
Vệ Đông Li liếc mắt nhìn Trương viên ngoại đang há hốc mồm, trầm giọng nói: “Trương viên ngoại, rốt cuộc thì ngươi muốn gì? Tại sao lại ra tay với con bạch hổ của bản vương?! Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng thì bản vương quyết không dễ dàng bỏ qua đâu! Ngươi nên biết hành vi hôm nay của ngươi hoàn toàn đang xúi bẩy quan hệ hai nước Duệ Hồng! Ai cho ngươi cái gan chó ấy để ngươi láo xược thế này?!”
Trương viên ngoại choáng váng mặt mày, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất phịch một tiếng, vừa dập đầu vừa gào khóc: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng! Tiểu nhân nào có nghĩ nhiều như thế, cứ cho tiểu nhân có chín trăm cái đầu cũng không dám xúi giục quan hệ hai nước ạ!
Con trai độc nhất của tiểu nhân quả thực đã bị một con bạch hổ ngậm đi mất, không tin ngài có thể hỏi quản gia của tiểu nhân—Lí Phú Qúy.” Quay đầu gào lên, “Lí Phú Qúy, ngươi qua đây!” Lí Phú Qúy đáp dạ ngã xuống đất, nhưng không bò dậy nữa.
Tên gia đinh đứng cạnh quỳ xuống, lay lay Lí Phú Qúy, thấy hắn ta vẫn không có phản ứng gì vội lật hắn qua xem. Vừa nhìn một cái, tên gia đinh sợ quá, chân mềm nhũn mông ngồi phịch xuống đất.
Lí Phú Qúy đã thất khiếu chảy máu, chết cực kì kinh dị.
Tiêu Doãn chạy qua kiểm tra, sau đó bẩm báo với Vệ Đông Li: “Chủ tử, Lí Phú Qúy trúng phải ‘Thất Khổng Hắc’, đã mất mạng.”
Vệ Đông Li đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Trương viên ngoại đang choáng váng, cười lạnh nói: “Một chiêu giết người diệt khẩu này giỏi lắm!”
Trương viên ngoại bừng tỉnh, vội dập đầu, gào lên: “Vương gia minh giám, tiểu nhân bị oan!”
Vệ Đông Li khẽ than một tiếng, nói: “Trương viên ngoại không cần phải sợ. Có phải bị oan hay không, đương nhiên sẽ có quan phủ điều tra. Bản vương hiểu tâm trạng muốn báo thù rửa hận cho con trai của ngươi, nhưng cũng không thể không biết phân biệt trắng đen mà kiếm bừa một con bạch hổ, rồi coi nó là hung thủ được.”
Trương viên ngoại lau mồ hôi trên trán, khấu đầu nói: “Vương gia độ lượng, tiểu nhân cảm kích khôn xiết.”
Vệ Đông Li mặt mày thiếu tôn trọng, xoay người tới thẳng chỗ Khổng Tử Viết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá cho cô một cước.
Khổng Tử Viết xây xẩm mặt mày, chết ngất luôn.
Vệ Đông Li vốn muốn ngồi xuống xem xét thương thế của Khổng Tử Viết ra sao, nhưng tay mới đưa ra một nửa đã rụt lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, dặn dò Tiêu Doãn: “Ném nó lên xe ngựa cho bản vương.”
Tiêu Doãn vâng lệnh, định túm lông của Khổng Tử Viết kéo đi.
Bách Lí Phượng thấy thế, không so chiêu với Tù Nô nữa, mà nhảy vọt tới chỗ Khổng Tử Viết, đưa tay ngăn cản Tiêu Doãn.
Vệ Đông Li tiến lên một bước, nói: “Lục Vương gia không ở cùng Tử Viết cô nương mà tới đây làm gì?”
Bách Lí Phượng mắt như sao, vội hỏi: “Ngươi nhìn thấy Tử Viết à?”
Vệ Đông Li chỉ tay về phương xa, “Ban nãy đi đường, hình như nhìn thấy…”
Chẳng đợi Vệ Đông Li nói hết câu, Bách Lí Phượng đã vận khinh công chạy như bay về phía Vệ Đông Li chỉ.
Vệ Đông Li khẽ rũ mắt xuống, nghĩ bụng: Hắn bảo là “hình như”, nhưng không hề khẳng định. Suy nghĩ của Bách Lí Phượng đơn giản, liên tưởng lại phong phú, cũng không thể trách người khác được!
Vệ Đông Li cười gằn một tiếng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn túm lấy gáy Khổng Tử Viết, tiện tay quăng cô lên xe ngựa.
Tiêu Doãn lại gần Vệ Đông Li, hạ giọng bẩm báo: “Chủ tử, cao thủ vừa so chiêu với Lục Vương gia bây giờ đã lẻn vào phủ của Trương viên ngoại, xem chừng có âm mưu gì đó.”
Vệ Đông Li đứng cạnh xe ngựa, lẩm bẩm cảm khái nói: “Thế gian này chẳng được yên ổn.” Sau đó hắn ngước mắt nhìn Trương viên ngoại vẫn đang quỳ trên đất, sâu xa cười nói: “Xem ra trong nhà Trương viên ngoại chắc chắn có giấu bảo vật, không thì sao lại dẫn kẻ gian tới nhỉ.”
Trương viên ngoại thầm kêu “chết cha”, vội ngoảnh đầu nhìn phủ đệ của mình.
Vệ Đông Li không buồn dây dưa nữa, nhấc chân bước lên xe ngựa, ngồi lên đệm, lặng lẽ rời đi như lúc hắn tới vậy.
Trương viên ngoại vội bò dậy, đập tay đập chân thở phì phò chạy về phủ đệ của mình.
Cùng lúc này, ám vệ mà Vệ Đông Li phái đi cũng lặng lẽ theo sau Trương viên ngoại, lẻn vào phủ của lão ta, theo dõi mọi tình hình bên trong.
Xe ngựa của Vệ Đông Li vừa rời đi, Bách Lí Phượng liền vội vàng đuổi tới. Gã nhìn đống xác chết la liệt xung quanh, tự dưng nôn ọe không ngừng. Được thị vệ dìu về Phượng Vương phủ, sức khỏe gã hết chống đỡ nổi liền bất tỉnh luôn.
Trong phủ của Trương viên ngoại, Tù Nô đã tìm được cửa vào Tàng Bảo Các, song hắn vừa bước vào liền đụng phải cơ quan, ám khí ùn ùn kéo tới ép hắn phải lùi ra ngoài. Thế nhưng Tù Nô vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn bắt đầu thử những cách khác để vào được Tàng Bảo Các.
Tuy phủ đệ của Trương viên ngoại có vẻ chẳng khác gì so với phủ đệ của những gia đình quyền quý bình thường, nhưng chỉ có Tàng Bảo Các này là mời cao nhân tới thiết kế cho. Trừ Trương viên ngoại ra thì không ai có thể dễ dàng vào Tàng Bảo Các được.
Tù Nô đang thử lần cuối thì Trương viên ngoại dẫn theo đám gia đinh xộc tới, bao vây Tù Nô, ắt muốn bắt được tên trộm to gan dám rình mò bảo vật của nhà họ Trương!
Trong bóng kiếm, Tù Nô tấn công ra những đòn lạnh thấu xương, sau hai hư chiêu liền ra tay về phía Trương viên ngoại.
Đúng lúc này, một nữ tử bịt mặt đột nhiên xuất hiện, khẽ kêu một tiếng, vung roi trong tay lên muốn cuốn lấy Trương viên ngoại trước Tù Nô.
Thế nhưng, chuyện bất ngờ xảy ra, nữ tử bịt mặt kia một lòng muốn tóm được Trương viên ngoại, nhưng quên không chú ý tới những cao thủ giang hồ được Trương viên ngoại thuê tới kia.
Khi Tù Nô tóm được cổ Trương viên ngoại, nữ tử bịt mặt kia cũng rơi vào trong tay của đám cao thủ giang hồ.
Đáng lẽ Tù Nô tính ép Trương viên ngoại dẫn hắn vào Tàng Bảo Các, nhưng vì nữ tử bịt mặt kia chọc gậy bánh xa, không thể không thay đổi kế hoạch tức thì, lấy Trương viên ngoại ra để đổi lấy nữ tử bịt mặt về.
Tù Nô dẫn theo nữ tử bịt mặt chạy ra khỏi phủ đệ của Trương viên ngoại, tránh được ám vệ Vệ Đông Li phái đi, trốn vào rừng cây, nữ tử bịt mặt kia tự dưng nổi khùng, quát Tù Nô: “Đồ ngu này! Mang bản công chúa chạy làm cái gì? Chúng ta phải tiếp tục ép Trương viên ngoại giao ra ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ mới phải!”
Tù Nô mặt mày vô cảm cúi đầu xuống, đúng mực đáp: “Nếu không phải công chúa tự dưng làm loạn, ti chức đã có tính toán này rồi.”
Nữ tử bịt mặt kia kéo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt đẹp như hoa sen. Nàng ta chẳng phải ai khác, mà chính là Hồ Nguyệt Công chúa của Cừ Quốc—Kha Lục Dao.
Kha Lục Dao hung dữ lườm Tù Nô, lạnh lùng nói: “Cái tên ‘xấu như ma’ nhà ngươi cũng dám nói như thế với bản công chúa ư? Nếu không phải ngươi mãi không lấy được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ thì bản công chúa còn phải đích thân chạy tới sao? Hôm nay nếu không phải bản công chúa tỉnh táo, kịp thời giết Lí Phú Qúy thì Vệ Đông Li đã tìm được manh mối, đổ hết mọi nghi ngờ chuyện con bạch hổ lên đầu Cừ Quốc chúng ta rồi. Tới lúc đó, chẳng những không thể khiến Vệ Đông Li cam chịu tội danh dung túng bạch hổ giết người trong đô thành Hồng Quốc, mà còn có thể bị hắn tính kế, mất cả chì lẫn chài!
Nếu không phải con bạch hổ đực của bản công chúa đã đi mất, bản công chúa nhất định sẽ lột da nó tặng cho Trương viên ngoại để đổi lấy bảo vật. Nhưng hôm nay lại chẳng được cái gì!
Nếu Vệ Đông Li kiên quyết lột da con hổ, lừa Trương viên ngoại vào Tàng Bảo Các, nhất định hắn sẽ lấy được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ trước!
Nếu hôm nay ngươi ra tay nhanh hơn, con bạch hổ của Vệ Đông Li đã thành vong hồn dưới đao ngươi từ lâu rồi, sao có thể tự dưng mọc ra bao nhiêu phiền phức như thế?
Chỗ phụ hoàng, ngươi đừng hòng bản công chúa sẽ nói giúp ngươi, cũng đừng có tưởng vì ngươi từng cứu mạng bản công chúa, bản công chúa sẽ không biết phân biệt riêng tư! Nếu lần này không lấy được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’, chỗ phụ hoàng, ngươi cứ lấy cái chết để tạ tội đi!”
Tù Nô cụp mắt không nói gì, biết Kha Lục Dao hừ lạnh một tiếng bỏ đi rồi, hắn mới ngước đôi mắt sâu thẳm lên, ánh mắt khinh miệt nhìn một cái rồi xoay người lẩn vào đêm đen.
Nếu không phải muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình, báo thù cho cha mẹ đã mất, sao hắn phải nuốt cục tức này cam chịu làm người hầu chứ?
Bao nhiêu năm nay, chữ duy nhất hắn học được chính là chữ “nhẫn”.
Lúc đầu, Vệ Đông Li ấn một chữ “Nô” trên mặt hắn, hắn đã nhẫn.
Bây giờ, Kha Lục Dao ngang ngược muốn mở mồm sỉ nhục hắn, sao hắn không nhẫn tiếp được chứ?
Trước mắt việc hắn phải làm chính là lấy được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, có được sự tín nhiệm của Cừ Đế.
Để tiếp cận Cừ Đế, hắn đã trốn khỏi bàn tay của Vệ Đông Li, lúc khôi phục dung mạo ban đầu, hắn lấy vết sẹo giả đắp lên chữ nô trên mặt. Hắn lén đi theo Kha Lục Dao, lúc nàng ta gặp nguy hiểm liền cứu nàng ta thoát khỏi hiểm cảnh. Cũng vì thế hắn mới có cơ hội gặp mặt Cừ Đế. Thế nhưng Cừ Đế không tín nhiệm hắn, muốn thử thách hắn. Hắn vui vẻ chấp nhận, chuẩn bị ra tay vật lộn! Không thành công cũng thành nhân!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp