Bỉ Ngạn Hữu Yêu
Chương 22: Bí mật ba món thần khí
Đó là một gã đàn ông che mặt mặc đồ đen. Lúc này hắn bất động nằm trên đất, máu đang chảy ra từ vết thương do kiếm đâm trên bụng, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Khổng Tử Viết thừ người ra ba giây, sau đó quay người định ra khỏi phòng.
Hồ Li kéo Khổng Tử Viết lại, run rẩy hỏi: “Nàng… nàng không đi xem thế nào ư?”
Khổng Tử Viết lắc đầu, “Không xem, không xem. Muốn xem thì ngươi đi mà xem.”
Mặt Hồ Li trắng bệch, thì thào nói: “Nàng đi xem đi, đừng để hắn chết ở đây.”
Khổng Tử Viết lắc lắc ngón tay, lải nhải: “Ngươi chẳng hiểu gì cả. Bình thường mà nói thì những nam chính phá trần nhà mà vào đều không thể chết được đâu. Nếu số hắn là nam phụ thì đã chết ở ngoài lâu rồi, làm sao chạy đến chỗ nữ chính dưỡng thương được nữa.”
Hồ Li không hiểu gì, “Hả?”
Khổng Tử Viết phì cười, tự tin nói: “Ngươi không hiểu cũng không sao, dù sao thì hắn cũng không chết nổi đâu.”
Gã đàn ông che mặt dùng hết sức lực cuối cùng mở mắt ra một cách nhọc nhằn, ngửa đầu lên hung dữ nhìn Khổng Tử Viết, môi run run, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó…sau đó…tắt thở.
Hồ Li nhìn gã đàn ông trên mặt đất chết không nhắm mắt, chớp mắt nhảy lên giường ôm chăn, run rẩy lên án: “Hắn…hắn bị nàng chọc tức mà chết rồi!”
Khổng Tử Viết hoảng sợ lùi một bước, sau đó lại cẩn thận tiến lên một bước, lấy mũi chân đá đá eo gã đàn ông che mặt, thấy hắn không bật dậy mới ngồi xuống, run run dò hơi thở gã. Tiếng răng va lập cập của Khổng Tử Viết càng lúc càng rõ, cô cũng trèo lên giường , kéo cái chăn trên người Hồ Li, lẩm bẩm: “Hình như…chết rồi”
Đúng lúc này nóc nhà lại có tiếng ngói vỡ truyền tới. Sau đó một gã đàn ông bịt mặt khác hụt chân từ nóc nhà ngã thẳng xuống người gã bịt mặt đã chết, hừ một tiếng sau đó ngất đi.
Hồ Li chọc chọc thắt lưng Khổng Tử Viết, căng thẳng hỏi: “Nàng…nàng thấy thế nào?”
Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn nóc nhà, bùi ngùi nói: “Trần nhà…phải sửa rồi!”
Không cứu được gã bịt mặt thứ nhất, đương nhiên không thể khoanh tay bỏ mặc gã thứ hai.
Khổng Tử Viết nghiến răng nhảy xuống giường, vừa ôm gã bịt mặt thứ hai dậy thì nghe thấy Tiểu Hiệp gào lên: “Chưởng quầy ơi, Lục Vương gia tới thăm cô này!”
Khổng Tử Viết giật mình, chỉ lo cảnh kì dị trước mắt này sẽ gây cho mình những phiền phức không đáng có. Vì thế cô cắn răng ôm gã bịt mặt lên giường, nhét vào trong chăn của Hồ Li. Còn gã đã chết thì bị cô đá vào gầm giường.
Sau đó cô nhanh chóng lục ra một tấm khăn trải giường lau sạch vết máu trên mặt đất. Tiếp theo mở cửa sổ để gió thổi bay mùi máu tanh trong phòng đi.
Cô buông màn cho Hồ Li, đúng lúc đó Bách Lí Phượng đẩy cửa phòng ra, cười ha ha bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Bách Lí Phượng cười như một đứa trẻ đang lấy lòng, rồi oang oang khai báo hành tung của gã mấy ngày nay.
Gã nói: “Tử Viết, nàng nhớ ta rồi phải không? Mấy hôm nay mí mắt ta cứ giật liên hồi, chắc là nàng đang nhớ ta! Mấy hôm trước phụ hoàng tuyển tú nữ, định cho ta hai người. Ta không muốn nên phụ hoàng nổi trận lôi đình, nhốt ta lại. Ta định đợi phụ hoàng nguôi giận rồi mới chạy tới thăm nàng, nhưng đợi mấy hôm rồi mà phụ hoàng vẫn chưa thả ta ra. Hì hì… may mà ta có khinh công, không thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới được thấy nàng.”
Khổng Tử Viết cười lắc đầu, ý bảo Bách Lí Phượng và cô xuống lầu nói chuyện tiếp.
Ai ngờ Bách Lí Phượng đột nhiên duỗi tay ra vén màn lên, trông thấy Hồ Li áo quần xộc xệch, lập tức nheo mắt lại, quát hỏi: “Mi là ai? Sao lại ở trong phòng của Tử Viết hả?!”
Hồ Li mở mồm, “Ta là….của Tử Viết….”
Khổng Tử Viết vội tiến một bước, quay lưng với Bách Lí Phượng, nháy mắt với Hồ Li, nói: “Hắn là gã sai vặt của ta.” Sau đó, xoay người lại quay lưng về phía Hồ Li, nháy mắt với Bách Lí Phượng, nói: “Hắn chính là gã cả người băng vải trắng. Bây giờ hắn bệnh nặng mới khỏi, nhưng đã quên mất mình là ai.”
Tuy Bách Lí Phượng nghi ngờ đầy bụng, nhưng lại lặng lẽ quan sát Hồ Li.
Hồ Li nâng đôi mắt sóng nước dập dềnh lên, như một con hồ li nhỏ bị người ta bỏ rơi, đáng thương kéo vạt áo Khổng Tử Viết, “Tử Viết, ta buồn ngủ quá.”
Khổng Tử Viết xoay người lại, kéo màn xuống, nhẹ nhàng bảo: “Ừ, buồn ngủ thì ngủ sớm đi.”
Bách Lí Phượng hỏi: “Tử Viết, trong phòng này có mùi máu tanh nồng quá, nàng có ngửi thấy không?”
Khổng Tử Viết giật mình, miễn cưỡng nói: “Đâu có? Sao ta không ngửi thấy nhỉ?”
Bách Lí Phượng như một gấu nhỏ ngửi ngửi hít hít mùi trong không khí, sau đó từ từ ngồi xuống.
Trong lòng Khổng Tử Viết rối bời, vội đá Bách Lí Phượng một đá, hỏi: “Này, ngươi định làm gì thế hả?”
Bách Lí Phượng tóm lấy bàn chân của Khổng Tử Viết, đầu ngón tay ấm áp lau sạch vết máu trên mu bàn chân của Khổng Tử Viết, nghi ngờ hỏi: “Máu ở đâu ra thế này?”
Khổng Tử Viết thầm kêu chết cha! Ban nãy vội lau vết máu trên đất, lại quên mất lau sạch cho mình rồi!
Khổng Tử Viết cái khó ló cái khôn, vội chỉ tay về Hồ Li đang nằm trên giường. Cách một tấm màn, Hồ Li hung dữ lườm Khổng Tử Viết một cái. Khổng Tử Viết lập tức thay đổi hướng của ngón tay, chỉ vào mũi mình, khẳng định nói: “Đó là máu của ta.”
Bách Lí Phượng vươn tay ra vuốt bàn chân của Khổng Tử Viết, sốt ruột hỏi: “Chảy máu chỗ nào? Mau để ta xem nào!”
Khổng Tử Viết rụt chân lại, lùi về sau một bước. Lúc này cô ước gì có thể cắn rách đầu ngón tay mình, tạo một vết thương cho Bách Lí Phượng xem. Nhưng thời gian cấp bách, cô không có thời gian để tạo dấu hiệu giả được. Khổng Tử Viết nhanh trí, mập mờ nói: “Cái đó…cái đó của ta tới rồi”
Bách Lí Phượng không hiểu, tiếp tục hỏi tới cùng: “Cái gì tới rồi?”
Khổng Tử Viết bực mình, chống nạnh gào lên: “Kinh nguyệt của bà đây tới rồi! Ngươi hiểu chưa hả?! Hả?!”
Bách Lí Phượng bị Khổng Tử Viết quát, đang ngồi mà bất giác ngã ngửa ra sau, mông chạm đất. Vẻ mặt ấy của gã trông 囧 đến cực điểm!
Gã há hốc mồm, má đỏ bừng, đôi mắt trăng lưỡi liềm lan tràn ánh sáng như sóng nước dập dềnh, ngượng ngùng tránh né: “Hiểu hiểu rồi.”
Khổng Tử Viết chẳng ngờ Bách Lí Lam còn đáp lại, cô khóc không ra nước mắt vỗ vai Bách Lí Phượng, dối lòng khen: “Thông minh, thông minh lắm!”
Bách Lí Phượng trở mình bò dậy, chắp tay nói: “Đa tạ, đa tạ.”
Trong màn, gã bịt mặt vẫn còn ba phần tỉnh táo cuối cùng đã bị cuộc đối thoại giữa Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng kích thích hỏng cả thần kinh, lập tức chấn động mình mẩy, hai chân giãy dụa. Rất không cam lòng…chết ngất đi.
Khổng Tử Viết hết dỗ lại lừa, cuối cùng cũng tống cổ được tên Bách Lí Phượng cực kì khó dây kia đi.
Cô trở lại phòng của Hồ Li, vén màn ra, nhẹ giọng hỏi Hồ Li: “Hắn sao rồi? Chết chưa?”
Hồ Li căng thẳng đáp: “Vẫn chưa chết. Nhưng mà trên bụng hắn có vết thương, máu chảy nhiều lắm. Hay là chúng ta tìm đại phu xem cho hắn đi?”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không được, nếu hắn là trọng phạm bị quan phủ phát lệnh truy nã, chúng ta mà tìm đại phu chữa cho hắn chắc chắn sẽ bị lên đới.”
Hồ Li nắm chặt ngón tay của Khổng Tử Viết: “Thế thì làm thế nào bây giờ? Nếu cứ kéo dài thế này thì hắn sẽ phải chết mất!”
Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, nói: “Xem ra, ta đành phải ra tay rồi.”
Hồ Li nghi ngờ hỏi: “Nàng biết y thuật ư?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, “Thử xem đã nào.”
Hồ Li bám riết không tha hỏi: “Rốt cuộc nàng nắm chắc mấy phần thế?”
Khổng Tử Viết dõi mắt về phương xa, lộ ra ánh mắt trầm tư chỉ thuộc về cao thủ. Trên thực tế cô đang đánh giá khả năng của mình, cân nhắc tỉ lệ thành công sau khi ra tay là bao nhiêu. Cô vừa định mở miệng nói chỉ có một phần chắc chắn thì gã bịt mặt đột nhiên mở mắt ra ôm lấy bụng mà ho khan dữ dội. Miệng vết thương của hắn lại bung ra, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn thở hổn hển, khàn khàn nói: “Làm ơn…khụ khụ…phiền hai vị cầm máu giúp ta….”
Khổng Tử Viết chợt bừng tỉnh, vội giải thích nói: “Ngại quá, ngại quá, con người ta quen thấy những chuyện lớn rồi, nên lúc xử lí chuyện nhỏ không để ý cho lắm.”
Gã bịt mặt vẻ mặt phức tạp nhìn Khổng Tử Viết một cái, “khắc” sâu hình dáng của cô trong lòng! Xin hãy tin rằng cả đời này hắn cũng không thể quên được cô! Không bao giờ quên được!
Khổng Tử Viết vốn cực kì bình tĩnh nhìn gã bịt mặt, nhưng chợt bị đôi mắt sâu thẳm của hắn thu hút, trái tim cũng vì thế mà chậm nửa nhịp, sau đó lại đập thình thịch liên hồi!
Khổng Tử Viết ôm ngực, cảnh cáo mình không được mê trai! Nhất là không thể mê trai với một gã bịt mặt chỉ hở mỗi đôi mắt được!
Cô hít thật sâu, gào lên gọi Tiểu Hiệp tới, bảo Tiểu Hiệp chuẩn bị thuốc gây mê, rượu mạnh, thuốc trị thương, kim khâu, vải sạch và một chậu nước nóng.
Tiểu Hiệp là một người thật thà, thấy vẻ mặt thận trọng của Khổng Tử Viết liền không hỏi nhiều nữa, nhanh nhẹn chạy đi chuẩn bị.
Khổng Tử Viết giơ cái kéo sắc lên, cắt áo của gã bịt mặt ra, trên ngực gã có một vết thương dài khoảng ba mươi centimet, tuy có vẻ dữ tợn nhưng may mà vết thương không sâu lắm.
Khổng Tử Viết thầm hít một hơi, lại tiếp tục cắt đai lưng của gã bịt mặt.
Không ngờ gã bịt mặt đột nhiên bắt lấy tay Khổng Tử Viết, thái độ kiên quyết, yếu ớt nói: “Đừng cắt nó.”
Khổng Tử Viết kinh ngạc cúi đầu xuống, quan sát tỉ mỉ cái đai trên thắt lưng của người này, chợt phát hiện cái đai thắt ấy hóa ra là…một bộ da rắn!
Bộ da rắn kia làm Khổng Tử Viết thấy rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã thấy ở đâu rồi. Lòng cô lướt qua một cảm giác kì lạ, gật đầu với gã bịt mặt, ý bảo hãy yên tâm, sau đó ra tay tháo cái đai lưng ấy ra, đặt nó bên gối.
Khổng Tử Viết cẩn thận cắt quần của gã bịt mặt, để vết thương ở bụng có thể hiện ra rõ ràng. Vết thương đó chỉ dài khoảng một ngón tay nhưng khá sâu.
Khổng Tử Viết không biết vết thương này sâu như thế nào, có phải đã đâm vào nội tạng của hắn rồi hay không? Cô không dám sơ suất, vội nhìn gã bịt mặt, nói: “Ta không biết vết thương này sâu như thế nào, có phải đã đâm vào nội tạng ngươi rồi?”
Gã bịt mặt yếu ớt đáp: “Không. Chỉ bị thương ngoài da.”
Khổng Tử Viết gật đầu, tim trở về vị trí cũ.
Tiếp đó, với sự trợ giúp của Tiểu Hiệp và Hồ Li, Khổng Tử Viết bắt đầu chữa trị vết thương cho gã bịt mặt.
Ở đây có điểm cần phải nhắc tới đó là, Khổng Tử Viết không phải thầy thuốc, cũng chưa từng có kinh nghiệm khâu vết thương. Nhưng mà cô đã có kinh nghiệm được khâu vết thương!
Tuy đó đã là chuyện của kiếp trước, nhưng cô chưa bao giờ quên.
Khổng Tử Viết là một cô gái dám thử nghiệm. Theo cô thấy, chỉ cần gã bịt mặt không bị thương tới nội tạng thì cô có thể xử lí được vết thương của hắn. Thú thật là tay nghề khâu vá của cô không tồi chút nào.
Cô run run ngón tay, ôm tâm lí phấn khởi nho nhỏ, với kí ức hơi tội nghiệp của mình, cô đã xử lí vết thương của gã bịt mặt đâu vào đó.
Hồ Li đứng một bên lặng lẽ nhìn. Trong mắt gã thi thoảng hiện lên ánh sáng rực rỡ, có vẻ khá tán thưởng tay nghề của Khổng Tử Viết.
Gã bịt mặt đã được gây mê,, nhưng ý chí của hắn xưa nay rất mạnh mẽ, không chịu cứ thế mà ngất đi. Hắn căng mí mắt, nhìn Khổng Tử Viết đang cuồng nhiệt múa may kim khâu vết thương trên người mình. Cách chữa trị này hắn chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ bị động chờ đợi kết quả.
Hắn thừa nhận, trong quá trình khâu vá này, hắn từng có ý định giết người hai lần! Lần thứ nhất là vì hắn nghe thấy Khổng Tử Viết lẩm bẩm nói: “Hừm, may mà đao chém lệch không thì mất toi cái núm vú rồi.” Lần thứ hai là vì Khổng Tử Viết lại lẩm bẩm: “Khâu da lợn chắc là không cần phải xích vào đâu nhỉ?”
Tâm trạng gã bịt mặt rất phức tạp, thật sự rất phức tạp. Trong bụng hắn khẽ than một tiếng, bảo mình phải bình tĩnh, phải tin cô là một thần y cao tay có kinh nghiệm.
Khổng Tử Viết khâu tất cả vết thương trên người gã bịt mặt xong, cô phù một hơi, đặt mông lên mép giường, chọc cười: “Ban đầu ta định nói ta chỉ nắm chắc một phần. Ai ngờ ra tay làm rồi mới biết hóa ra ta nắm chắc những bốn phần cơ! Xem ra, ta là kiểu nhân tài rất khiêm tốn rồi. Hì hì…”
Hồ Li và Tiểu Hiệp cùng nhìn nhau một cái. Không thốt ra được câu nào.
Khổng Tử Viết quay đầu nhìn gã bịt mặt, tầm mắt quét trên quét dưới trên vết thương của hắn, trong miệng còn tiếng tặc lưỡi tán thưởng.
Hồ Li tiến lên một bước, hỏi: “Nàng rất vừa lòng với tay nghề của mình sao?”
Khổng Tử Viết đàng hoàng đáp: “Ta chỉ thấy vừa lòng với cơ thể của hắn thôi.”
Đôi mắt đang nhắm chặt của gã bịt mặt đột nhiên mở to, hai ánh mắt sắc như dao bắn vào Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết không hề yếu thế cũng lườm lại hắn, cầm cái kéo dí sát vào cổ họng hắn, đè thấp giọng dọa dẫm: “Ngươi đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn ta, nếu ta mà không vui một cái thì sẽ cắt “chỗ dài” của ngươi, sau đó nhét vào “cái động” của ngươi cho mà xem! Không phải ta dọa ngươi đâu, bà đây cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ đấy! Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, nếu ta đã cứu ngươi rồi thì đương nhiên sẽ không dễ dàng hại tính mạng của ngươi đâu, càng không thể lấy thịt ngươi làm nhân gói bánh bao!
Nhưng ngươi cũng phải nhớ có ơn lo đáp, đừng có lấy ánh mắt đó dọa người ta!
Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhìn mặt của ngươi, cũng không muốn biết ngươi đang làm gì. Ngươi cũng đừng có nghĩ giết người diệt khẩu gì gì đó, bằng không…hà hà…bà đây …này, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không đấy? Khốn! Sao lại ngất nữa rồi? Ban nãy làm phẫu thuật xong rõ ràng còn rất có tinh thần mà!”
Hồ Li cố gắng phớt lờ sự vặn vẹo trong tâm hồn, nhưng vẫn phải éo mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn Khổng Tử Viết, hỏi: “Không ngờ Tử Viết nàng hóa ra cũng là một cao thủ có tiếng trong giang hồ. Danh hiệu của nàng là gì thế? Có thể nói cho ta biết không?”
Khổng Tử Viết cười mỉa tóm lấy tay Hồ Li, kéo gã ra xa giường mới nhỏ giọng bảo: “Lấy đâu ra danh hiệu gì, chẳng qua nói để dọa gã bịt mặt kia không cho hắn dám manh động mà thôi.”
Hồ Li chớp chớp đôi mắt hẹp dài, “Vậy…nàng cũng không biết y thuật ư?”
Khổng Tử Viết cười hì hì nói: “Ừm…đâu ra người trời sinh đã biết y thuật chứ? Y thuật là sau này mới học được. Chẳng qua…ta thấy mình làm không tệ lắm, ít nhất thì vẫn biết khử trùng cho hắn đấy chứ. Hắn mà vào trong tay thầy thuốc bình thường thì tiêu đời, sớm muộn gì cũng bị nhiễm trùng mà chết thôi.”
Hồ Li chẳng hiểu gì, “Khử trùng? Tiêu đời?”
Khổng Tử Viết vỗ vai Hồ Li, “Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm, từ từ học nhé.” Bước ra ngoài phòng, làm bộ làm tịch xúc động nói: “Bể học vô bờ…”
Hồ Li dõi theo hình bóng của Khổng Tử Viết, vội chạy chậm tới lôi cô lại, dùng ánh mắt hỏi cô, cái xác chết dưới gầm giường xử lí sao đây?
Khổng Tử Viết đuổi Tiểu Hiệp đi, sau đó giang hai tay với Hồ Li, làm tư thế đào bới, nói: “Tìm một chỗ không người rồi chôn đi, hiểu chưa?”
Hồ Li gật đầu ý đã hiểu, nhưng miệng còn ngập ngừng nói: “Thế…”
Khổng Tử Viết vội vẫy tay, nói: “Thế ta về phòng đi ngủ trước đây. Ngươi cứ tìm bừa một chỗ mà chôn hắn đi nhé.”
Cái mặt quyến rũ của Hồ Li trong nháy mắt trở nên xanh mét, lắp bắp nói: “Cùng…cùng…cùng làm đi. Đêm hôm khuya khoắt thế này bảo ta cõng người chết…ta….ta…hơi….”
Khổng Tử Viết cốc đầu gã, dạy dỗ: “Đồ vô dụng! Xem ta đây!” Nói xong, cô ngồi xuống, khom người chui vào gầm giường lôi hai chân của cái xác chết ra, kéo cái xác ra ngoài. Tiếp theo, cô mở cái trải giường đã dùng để lau máu kia gói cái xác vào trong, sau đó vác lên lưng mình, mở cửa phòng ra đi ra ngoài.
Hồ Li nhìn không chớp mắt, cho đến khi gió lạnh thổi tung cửa sổ, lay động vạt áo của gã, gã mới rùng mình một cái, nhanh chóng khoác thêm một cái áo choàng, đi giày đàng hoàng xong chạy đuổi theo Khổng Tử Viết đã khuất mình trong đêm đen.
Hôm sau, Khổng Tử Viết tim đập thình thịch một mình chạy ra trước cửa nha môn, xem xem có mấy thứ đại loại như lệnh truy nã được dán hay không. Đương nhiên nếu có thể tiện thể thăm dò ngọn nguồn vụ đổ máu tối qua thì càng tốt.
Gã bịt mặt kia với cô mà nói không thua gì một quả bom nổ chậm. Với lại kinh khủng nhất là, thời gian hẹn nổ của quả bom kia đã mất tiêu rồi. Cô không biết phải đề phòng như thế nào nữa, đành phập phồng lo sợ cẩn thận ứng phó.
Nếu nghe ngóng được kết quả, chứng minh gã bịt mặt kia là một tên giết người máu lạnh không có tính người, cô nhất định sẽ dẫn bọn nha dịch về nhà trọ, tóm cổ gã bịt mặt đang dưỡng thương kia về quy án!
Khà khà…nếu quan phủ có thể cấp tiền thưởng thì càng tốt. Cô ấy à, trước giờ vẫn luôn là một thị dân tiêu biểu tốt rất rất rất rất rất xuất sắc.
Khổng Tử Viết thò đầu nhìn xung quanh, muốn biết rốt cuộc hành động cứu người tối qua của cô là trơ giúp chính nghĩa, hay là đã tiếp tay cho tội ác.
Bọn nha dịch trông thấy Khổng Tử Viết cứ thập thò trước cửa nha môn không chịu đi, đều nổi lòng nghi ngờ, trợn mắt nhìn.
Khổng Tử Viết lập tức giả bộ như đang tìm đồ, chân vừa đá đá mấy hòn đá dưới đất, vừa lẩm bẩm: “Ơ, khuyên tai của mình đâu rồi? Rõ ràng rơi ở chỗ này…ối…” Trùng hợp thay đụng đầu vào một người!
Khổng Tử Viết xoa trán, ngẩng đầu nhìn kẻ đang cản đường mình. Chợt phát hiện ra người đó không phải ai khác, mà chính là Bách Lí Lam luôn đối đầu với cô.
Bọn nha dịch thấy cảnh như thế, lập tức tiến lên quát: “Điêu phụ từ đâu đến,, dám đụng làm Vương gia bị thương!”
Khổng Tử Viết vội giải thích nói: “Ta và Vương gia là người quen cũ, đùa tí thôi mà, ngươi quát cái gì mà quát hả?” Nói xong, còn thân thiết kéo kéo tay áo của Bách Lí Lam mà lắc lắc như đang làm nũng.
Bọn nha dịch ai cũng là cao thủ phán đoán tình hình, thấy Bách Lí Lam để mặc Khổng Tử Viết kéo tay áo của y liền hiểu quan hệ hai người không đơn giản chút nào. Bọn nha dịch lại nịnh hót một chốc, sau đó mới lui về nha môn, để lại không gian riêng cho Khổng Tử Viết và Bách Lí Lam.
Khổng Tử Viết thấy nguy cơ đã qua, liền buông ngay vạt áo của Bách Lí Lam ra, chuẩn bị chuồn.
Bách Lí Lam thấy Khổng Tử Viết muốn chạy, vội hỏi: “Sao ngươi lại xuất hiện ở cửa nha môn?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, đáp bừa: “Không có chuyện gì cả, đi loanh quanh tự dưng đến trước nha môn mà thôi.”
Bách Lí Lam nghĩ, Khổng Tử Viết chỉ đi loanh quanh mà hai người cũng có thể đụng độ, thật đúng là có duyên.
Nghĩ đến đây, hai gò má của Bách Lí Lam bắt đầu phát sốt,, trong đôi mắt dịu dàng là sóng nước mênh mông. Y hơi ngượng ngùng nhìn Khổng Tử Viết, nói: “Hôm nay…trời hôm nay rất đẹp, chúng….chúng ta cùng đi dạo, có được không?”
Khổng Tử Viết không ngờ Bách Lí Lam lại mời mình cùng đi dạo, song ngẫm lại, có lẽ cô có thể thăm dò được chút tin tức nội bộ gì đó từ Bách Lí Lam không chừng. Nghĩ đến đây, cô cười tươi tắn với Bách Lí Lam, dõng dạc đáp: “Được.”
Bách Lí Lam nhìn nụ cười đầy cuốn hút của Khổng Tử Viết, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp bắt đầu không thể khống chế được mà đập loạn cả lên, cứ như sắp phá kén mà ra vậy. Dù cho y có thừa nhận hay không, nhưng đối với y mà nói Khổng Tử Viết đã không còn là sự tồn tại bình thường nữa rồi.
Hai người sóng vai đi đến trước cửa một tửu lâu.
Bách Lí Lam phá vỡ sự im lặng trước, mở miệng hỏi: “Nàng đã ăn trưa chưa?”
Khổng Tử Viết rất thật thà đáp: “Chưa ăn.”
Bách Lí Lam cười dịu dàng nói: “Chúng ta vào trong ngồi một lát nhé?”
Khổng Tử Viết cười tít mắt, sảng khoái đáp: “Được.” Dạo này cô chẳng có thu nhập gì, lúc nào cũng phải lập kế hoạch rồi lại tiêu tiền, không dám hưởng thụ cuộc sống thịt cá, cảm giác cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa thoải mái. Giờ Bách Lí Lam đã có ý mời thì cô còn khách sáo làm gì?
Hai người lần lượt vào tửu lâu, ngồi xuống xong Bách Lí Lam rất chu đáo gọi một bàn đầy thịt cá, Khổng Tử Viết vừa ngồi khen Bách Lí Lam biết chọn món, vừa không khách sáo mà đánh chén sạch sẽ.
Bách Lí Lam nhìn Khổng Tử Viết ăn uống mặt mày thỏa mãn, trong mắt không tự giác toát ra chút dịu dàng. Lúc này, y rất thương Khổng Tử Viết, thương cô thân làm một người con gái thật không dễ dàng gì, thương cô một mình bướng bỉnh đối mặt với hoàn cảnh khó khăn! Nếu như có thể, y hi vọng mình có thể chăm sóc Khổng Tử Viết, cho cô một cuộc sống đầy đủ. Chỉ cần nhìn thấy Khổng Tử Viết nở nụ cười mãn nguyện, lòng y cũng trở nên mềm nhũn.
Bách Lí Lam cúi đầu khẽ cười, cảm thấy cuộc sống đầy những thay đổi bất ngờ. Ai có thể ngờ được, y có thể thương tiếc Khổng Tử Viết dũng mãnh chứ.
Y móc ra tờ ngân phiếu ba ngàn lượng từ trong vạt áo, khẽ đẩy đến trước mặt Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết đang chiến đấu với cái đùi gà thì sững sờ, ngẩng cái mặt bóng loáng mỡ lên nhìn Bách Lí Lam, hỏi: “Ý gì thế?”
Bách Lí Lam nhịn cảm giác muốn giúp Khổng Tử Viết lau mặt đi. Cười như tắm gió xuân nói: “Không có ý gì cả. Chẳng qua là muốn tham gia làm ăn cùng nàng mà thôi.”
Khổng Tử Viết nấc một cái, không thể tin được nhìn Bách Lí Lam: “Ý ngươi là, muốn cùng ta mở sòng bạc ư?”
Bách Lí Lam gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không giỏi việc làm ăn của sòng bạc cho lắm, chỉ có thể góp chút lực mỏng, còn lại phải dựa vào nàng rồi.”
Khổng Tử Viết nghi ngờ hỏi: “Hả, ngươi đổi tính rồi à? Không dạy dỗ ta nữa à?”
Bách Lí Phượng từ từ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng nhìn Khổng Tử Viết, nói: “Ta nói thì nàng cũng không nghe, chẳng thà không nói nữa. Nàng mở sòng bạc, phải cẩn thận một chút, nếu có chỗ không ổn thì có thể tới tìm ta bàn bạc.” Thật ra mấy tấm ngân phiếu này y vẫn luôn để trong người, chỉ sợ có ngày gặp Khổng Tử Viết, y sẽ thay đổi suy nghĩ. Sự thật đã chứng minh, y đã thay đổi suy nghĩ từ lâu rồi. Y chỉ đang đợi, đợi không hẹn mà gặp Khổng Tử Viết, sau đó cam tâm tình nguyện móc ngân phiếu ra giúp Khổng Tử Viết một tay.
Khổng Tử Viết cúi mắt xuống, lấy ngón tay hơi cứng ngắc tóm lấy tờ ngân phiếu, rầu rĩ nói: “Cảm ơn.” Sau đó ngửa đầu, tinh nghịch nhe răng ra, “Nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền! Sau đó chúng ta sẽ kiếm cho Tiểu Bảo một cô dâu xinh đẹp!”
Bách Lí Lam cúi đầu cười, thầm nói: Tử Viết, nàng đang bảo chúng ta kiếm cho Tiểu Bảo một cô dâu sao? Nàng nói ‘chúng ta’ sao?
Ăn cơm xong, Bách Lí Lam đề nghị đi dạo. Khổng Tử Viết gật đầu đồng ý. Hai người không mở miệng nói thêm câu nào nữa, cứ thế sóng vai mà đi. Men theo bờ liễu rủ, đi qua những gia đình sống trên sông, nghe tiếng ve kêu, nhìn những con thuyền đang xa dần.
Giờ phút này, lòng Khổng Tử Viết rất yên bình, rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, rất dịu dàng, giờ phút này, lòng cô chẳng còn lo lắng, tranh giành hay mưu kế gì nữa. Nếu như có thì đó là người đàn ông dễ xấu hổ đang đi cạnh cô mà thôi.
Khổng Tử Viết không biết rốt cuộc điểm cuối cùng của bọn họ ở đâu, có lẽ cứ đi tiếp như thế cũng là một lựa chọn không tệ lắm.
Khổng Tử Viết quay đầu nhìn Bách Lí Lam, càng lúc càng cảm thấy đây đúng là một người đàn ông tốt. Dù vẻ ngoài của y không phải vô cùng xuất sắc, nhưng càng nhìn càng thấy thú vị. Bách Lí Lam như một bức tranh thủy mặc, nhàn nhạt, không màu mè rực rỡ, lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái.
Đương nhiên, nếu y không vì mấy chuyện vặt mà cãi nhau không dứt với cô, thì y tuyệt đối là một người đàn ông tốt hiếm có.
Bách Lí Lam chung thủy với tình yêu, với con cái cũng rất để tâm. Cứ cho là Khổng Tử Viết không hiểu cuộc sống trong nội viện hoàng cung, nhưng xem nhiều phim cung đấu rồi cô cũng biết. Đối với hoàng tộc mà nói, cái thứ như tình cha con sao mà quá mỏng manh. Bách Lí Lam có thể dùng tình thương của cha giáo dục con cái, thật là vô cùng hiếm có.
Nếu có thể có được tình yêu chân thành mà không bị tổn thương, vậy thì có lẽ cô sẽ chọn Bách Lí Lam, chọn người đàn ông dịu dàng, hiền lành, cố chấp, cứng cỏi này!
Khổng Tử Viết ngắm Bách Lí Lam, càng nhìn càng thấy y vừa mắt. Cô chợt phát hiện ra, Bách Lí Lam cứ giả vờ đang ngắm cảnh, nhưng bị cô nhìn chăm chú thì hai gò má y lại đỏ bừng. Ha ha…cả tai cũng đỏ ửng rồi, trông giống một thỏi vàng lóng lánh đáng yêu vô cùng.
Khổng Tử Viết nổi lòng nghịch ngợm, duỗi ngón trỏ móc móc vành tai của Bách Lí Lam.
Cả người Bách Lí Lam sững sờ, vô tình nhìn về phía Khổng Tử Viết. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó y lập tức quay đầu đi, lại giả vờ như đang nhìn về phía xa. Kết quả, chẳng đến ba giây, y lại không nhịn được khẽ cúi mắt xuống, lén nhìn Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Lam đang luống ca luống cuống, chỉ cảm thấy nhịn cười cũng thật là khổ sở. Cô muốn xoay lưng lại cười trộm một lát. Kết quả, vừa quay đầu lại đụng trúng thân cây, cô đau quá hừ một tiếng.
Bách Lí Lam nhanh chóng chạy đến trước mặt Khổng Tử Viết, lo lắng hỏi: “Nàng có sao không?”
Khổng Tử Viết lộ chân tướng, dựa vào thân cây bật cười ha hả.
Bách Lí Lam bị Khổng Tử Viết cười không biết làm sao, chỉ muốn kiếm một chỗ mà chui vào. Y mặt đỏ tía tai nhìn Khổng Tử Viết, ôi một tiếng: “Tử Viết…”
Khổng Tử Viết vốn có thể chịu được, nhưng nghe thấy giọng nói pha trộn giữa bất đắc dĩ, ngượng ngùng và chiều chuộng của Bách Lí Lam, cô lại không nhịn nổi nữa, dựa vào thân cây vừa đấm thân cây, vừa cười ha ha. Cô cười đến nỗi không thở nổi, cười đau cả bụng mới run run ngồi xuống, xoa bụng thở dốc.
Bách Lí Lam chưa bao giờ thấy một người con gái cười to suồng sã như Khổng Tử Viết, nhưng không thể phủ nhận rằng Khổng Tử Viết như vậy thật giống một mặt trời nho nhỏ, có khí chất phát ra ánh sáng khiến người ta bất tri bất giác muốn lại gần cô, chiều chuộng cô.
Bách Lí Lam mắt chứa tình cảm nhìn Khổng Tử Viết, vươn tay ra kéo cô dưới đất dậy.
Sự tiếp xúc mềm mại chỉ nữ giới mới có khiến Bách Lí Lam tim đập thình thịch, khiến y bắt đầu do dự rốt cuộc có cần phải buông tay Khổng Tử Viết ra không? Hay là…cứ nắm tay như vậy mà đi? Y không biết hành động này của y có phải đã mạo phạm đến Khổng Tử Viết hay không? Cũng không biết sau khi Liễu Nhi của y tạ thế, y còn có thể yêu một người con gái khác hay không?
Khi Bách Lí Lam còn đang đấu tranh tư tưởng, Khổng Tử Viết đã buông tay y, cười ha ha bắt đầu đi về phía trước.
Sự mềm mại trong tay Bách Lí Lam đột nhiên biến mất, khiến y cảm thấy hơi cô đơn và mất mát. Nếu ban nãy y quyết đoán hơn thì giờ phút này trong tay y chắc chắn vẫn còn nắm bàn tay ấm áp mềm mại của Khổng Tử Viết.
Y khẽ than thầm một tiếng, cất bước đi bên cạnh Khổng Tử Viết, nghe cô lấy y ra để trêu ghẹo.
Khổng Tử Viết tặc lưỡi nói: “Không ngờ, đúng là không ngờ, người đàn ông đã lấy vợ như ngươi vẫn còn dễ xấu hổ thế đấy. Hì hì…không dám tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc của ngươi đã qua như thế nào đấy.”
Bách Lí Lam biết tính cách không kiêng kị gì của Khổng Tử Viết, nhưng vẫn hơi không thích ứng được. Môi y hơi động đậy, cuối cùng không thốt ra được câu nào.
Khổng Tử Viết cảm thấy mình đã giẫm lên hố bom, vội cười hùa đánh trống lảng nói: “Ồ, đúng rồi, sao ngươi lại xuất hiện trước cửa nha môn thế?”
Bách Lí Lam đáp: “Nghe nói có một số vụ án mạng, nên ta muốn tới xem sao.”
Khổng Tử Viết vội hỏi: “Án mạng gì thế?”
Bách Lí Lam vỗ về nói: “Không có gì đâu, nàng không cần phải lo lắng quá.”
Khổng Tử Viết vô lại nói: “Nói ta biết đi, nói ta biết đi. Ta tò mò lắm, nếu ngươi không cho ta biết thì tối nay ta không ngủ được mất.”
Bách Lí Lam thấy Khổng Tử Viết làm nũng với mình, trong mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng như nước, nhẹ giọng bảo: “Tử Viết đã từng nghe nói trên đời này có ba bảo vật chưa?”
Khổng Tử Viết thuận miệng đáp: “Nhân sâm, da báo, sừng hươu?”
Bách Lí Lam run rẩy bờ vai, cười híp mắt, vui vẻ nói: “Câu này buột miệng, nhưng ba món đó không phải ba bảo vật đã thịnh truyền từ lâu. Ba bảo vật đó là ba món thần khí. Theo truyền thuyết, một trong ba món thần khí là một pháp khí khi Nữ Oa nương nương đã dùng khi vá trời, tục xưng là ‘Tinh Hạch Tử’. Nghe nói vật này có thể nặn máu thịt người, khiến xương trắng có thể sinh ra cơ thể mới.
Món thứ hai là ‘Giang Thiên Nhất Sắc Cầu.’. Nghe nói kẻ có được viên châu này có thể nhìn thấy bản đồ bảo tàng ‘Long huyệt bảo tàng’ qua viên châu.
Món thần khí thứ ba là một truyền thuyết. Nghe đồn kẻ thống trị Ma giới là Ân Tà Ma Quân đã đánh mất một khối hồn phách. Khối hồn phách này đã ở trong luân hồi nhiều kiếp, có lẽ đã biến thành người, cũng có thể đã biến thành vật, nhưng cuối cùng khối hồn phách đó biến thành như thế nào thì không ai biết cả, người đời chỉ biết rằng nếu có người lấy được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, Ân Tà Ma Quân sẽ giúp người đó thưc hiện một điều ước.”
Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, ôm ngực hỏi: “Theo như ngươi nói thì kẻ có thể lấy được ba món thần khí này há chẳng phải thiên hạ vô địch rồi ư?”
Bách Lí Lam gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
Trong mắt Khổng Tử Viết lấp lánh ánh vàng, tỉnh ngộ vô hạn: “Ta không tham lam, thật sự không tham lam, nếu cho ta chọn, ta chỉ muốn khối hồn phách của Ân Tà Ma Quân kia là được.”
Bách Lí lam chiều chuộng cười nói: “Nàng như thế còn không phải tham lam sao?”
Khổng Tử Viết đường hoàng nói: “Các món bảo vật quý giá vì có lòng tham của loài người làm nền. Nếu không có lòng tham của con người thì những bảo vật kia cũng mất đi giá trị. Thế nên lòng tham là để kết hợp với bảo vật muốn được con người quý trọng mà thôi.”
Trong mắt Bách Lí Lam tràn đầy ngạc nhiên nhìn Khổng Tử Viết, lần đầu tiên cảm thấy suy nghĩ của cô rất có ý nghĩa, không nhịn được khen: “Phượng đệ luôn nói nàng là một người tuyệt diệu, hôm nay ta mới phát hiện lời của đệ ấy nói cũng có lí.”
Khổng Tử Viết cười tươi tắn nói: “Ta cũng cảm thấy lời này của Bách Lí Phượng rất có lí.”
Bách Lí Lam bật cười, nụ cười ấy như sóng nước dập dềnh động lòng người hết sức.
Khổng Tử Viết không hề keo kiệt mà khen ngợi: “Chẹp…sao ngươi lại cười dụ dỗ người ta thế?”
Bách Lí Lam lại đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, quay đầu đi.
Khổng Tử Viết cũng hơi lúng túng, cố kiếm đề tài nói: “À, nếu có cơ hội khiến ngươi có được ba món thần khí kia, ngươi có tham lam nuốt trọn không nhỉ?”
Bách Lí Lam khẽ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tử Viết, có điều nàng không biết rồi, ba món thần khí ấy không phải vật bình thường, cơ thể của người bình thường không thể chịu đựng được sức mạnh ngưng kết trong thần khí. Nếu có cơ duyên có được một món đã không dễ gì rồi. Nếu nàng dựa vào sức mình mà cầm hai món thần khí, nghe nói sẽ có bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán. Vả lại, người trần mắt thịt sao có thể tìm thấy khối hồn phách của Ân Tà Ma Quân trong hàng vạn chúng sinh? Nên có truyền thuyết nói, muốn tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì trước hết phải tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ và ‘Tinh Hạch Tử’ trước đã. Kết hợp hai món thần khí kia mới có thể tìm được khối hồn phách của Ân Tà Ma Quân…”
Khổng Tử Viết vội kéo vạt áo Bách Lí Lam, ngắt lời y đang thao thao bất tuyệt, hỏi: “Những điều người nói rốt cuộc có căn cứ hay không thế?”
Bách Lí Lam thẳng thắn nói: “Đều là lời đồn.”
Khổng Tử Viết vỗ trán, “Này, ngươi thích hợp kể chuyện cổ tích cho trẻ con thật đấy. Một truyền thuyết truyền miệng mà ngươi cũng có thể kể sinh động như thế. Bội phục, thật là bội phục!”
Bách Lí Lam hơi lúng túng, “Tưởng nàng muốn nghe nên mới kể.”
Khổng Tử Viết lập tức tỏ vẻ tôn sùng, “Đúng, ta rất thích nghe. Ồ, khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân liệu có một cái tên dễ nghe không nhỉ? Chẳng hạn như ‘Tinh Hạch Tử’ ấy.”
Bách Lí Lam khẽ ho một tiếng nói: “Điều này…ta không biết.”
Khổng Tử Viết xòe tay ra vỗ vai Bách Lí Lam, “Không cần phải ngại, một đời người ba chữ được nói nhiều nhất là ‘Ta không biết’ mà.”
Bách Lí Lam nhìn Khổng Tử Viết hiểu lòng người, trong trái tim khô cằn tình cảm của y như có dòng nước Cam Lộ ngọt ngào lặng lẽ chảy qua.
Khổng Tử Viết thấy không tự nhiên cho lắm, liền kéo kéo bím tóc của mình, tiện mồm hỏi: “Ngươi nói xem, trong ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ thật sự có bản đồ ‘Long Huyệt Bảo Tàng’ không?”
Bách Lí Lam vươn tay ra khẽ vuốt những sợi tóc trước má Khổng Tử Viết, “ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi, chẳng ai có thể chắc chắn bí mật chứa đựng trong đó. Dù vẫn có người nói rằng, ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ là bảo vật trấn quốc của Hồng Quốc, là viên châu được khảm trên hoàng quan của Hồng Đế qua các triều đại, nhưng những lời đồn này không có căn cứ gì, thậm chí có thể nói là tin đồn vô căn cứ. Lúc này, viên châu trên hoàng quan kia chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế mà thôi.
Ôi….người đời đều tin lời đồn, lũ lượt nhòm ngó bảo vật tuyệt thế này. Các quốc gia xung quanh đều biết Hồng Quốc giàu mạnh, cho dù họ có lòng muốn chiếm thành trì của ta cũng phải bận tâm đến của cải và binh lực của nước ta, không dám manh động. Nhưng tin đồn liên quan tới ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ quả thực ngày càng giống như thật, khiến người người nóng lòng muốn thử. Lúc đối diện với của cải cực lớn, ai có thể bình tĩnh mà phân tích thật giả đây?
Không nói hai nước Duệ Cừ vội, chỉ mấy nước nhỏ xung quanh Hồng Quốc, bọn họ đã phái thám tử lũ lượt trà trộn vào Hồng Quốc thăm dò tin tức. Thậm chí còn có kẻ trực tiếp trà trộn vào trong hoàng cung để trộm hoàng quan của phụ hoàng! Còn có một số kẻ, không biết đã nghe tin đồn như thế nào mà tìm tới tận phủ đệ của những cựu thần ba triều, định tìm một số dấu vết của‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’.”
Khổng Tử Viết gật đầu bùi ngùi nói: “Có lúc, của cải lớn cũng chính là tai họa lớn đang đợi, chẳng bằng bình thường sống là được.”
Bách Lí Lam lúc này mới cảm nhận sâu sắc được thế nào là hồng nhan tri kỉ! Trong vấn đề bảo tàng, tất cả những người biết chuyện đều cho rằng suy nghĩ của y quá thanh cao, không xứng là đại hoàng tử của Hồng Quốc. Mà nay, Khổng Tử Viết chẳng những tán đồng quan điểm, mà còn hiểu những băn khoăn của y, điều này khiến y vui mừng vô cùng, cảm thấy cuối cùng thì mình cũng tìm thấy tri kỉ!
Khổng Tử Viết mắt lấp lánh nhìn Bách Lí Lam, cảm thấy hôm nay cô chắc chắn có thể moi ra không ít chuyện, không nhịn được mà cười nịnh nọt vuốt đuôi, “Ôi…người đời ham của, nhưng cũng phải biết lí lẽ, sao có thể không từ thủ đoạn để có được của cải chứ? Vương gia phẩm cách cao quý như hồng mai ngày đông, trúc xanh ngày hạ.”
Bách Lí Lam thẹn đỏ mặt nói: “Lời khen này của nàng, Lam không dám nhận.” Sau đó khẽ than một tiếng, nhàn nhạt nói: “Có lẽ phụ hoàng biết ta không yêu tiền bạc nên mới giao việc tìm bảo tàng này cho ta.”
Mắt Khổng Tử Viết sáng ngời, hỏi: “Hôm nay ngươi đến nha môn là để điều tra chuyện bảo tàng sao?”
Bách Lí Lam gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Từ nha môn không thể điều tra được manh mối liên quan tới ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’. Chẳng qua dạo này có rất nhiều thích khách tới thăm nhà của các cựu thần ba triều lúc nửa đêm, muốn tìm được tăm tích của ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’. Nay hễ là các cựu thần ba triều đều hết sức lo sợ, đứng ngồi không yên, chỉ sợ mình sẽ thành mục tiêu tiếp theo của bọn thích khách. Tối qua lại có một cựu thần ba triều bị đánh lén. May mà chúng ta sớm đã đề phòng, làm tên thích khách bị trọng thương. Trong đám thích khách có một tên bị giết đã giao cho nha môn khám nghiệm tử thi. Hôm nay ta tới nha môn là để xem khám nghiệm tử thi có ra lai lịch của tên thích khách kia hay không.”
Khổng Tử Viết nghe xong hãi hùng khiếp sợ, nhưng mặt lại không để lộ gì, “Nghe ngươi nói như thế, đúng là nguy hiểm thật. Sau này ngươi phá án phải cẩn thận đấy, nói cho cùng thì đao kiếm không có mắt đâu.”
Trong lòng Bách Lí Lam cảm động, sóng mắt dịu dàng nhìn Khổng Tử Viết, nói: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Buổi tối tốt nhất là nàng đừng ra ngoài, dẫu sao thì dạo này không yên bình cho lắm.”
Khổng Tử Viết mỉm cười đáp ‘được’, bụng lại sốt ruột bất an. Má ơi, rốt cuộc thì tối qua cô đã cứu ai vậy? Tuy một người tốt hay xấu không thể kết luận bởi nghề nghiệp của họ, nhưng người bình thường đều không cho rằng thích khách là người tốt?! Phải làm gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ?! Tố cáo gã bịt mặt hay là tiếp tục cứu người cứu đến cùng đây?
Khổng Tử Viết nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định không chọc tới gã bịt mặt là tốt nhất, nói cho cùng người ta cũng là thích khách, tới vô ảnh đi vô tung. Bây giờ cô có thể dẫn người về bắt gã bịt mặt, nhưng ai dám đảm bảo gã ta không thể chạy thoát, không báo thù đây? Thôi được rồi, cứ cho là cô không sợ bị báo thù, nhưng cũng không nên tìm phiền phức cho mình chứ. Chuyện trên đời này cô đã hiểu hết rồi. Chẳng có gì là đúng hay sai, thị hay phi. Chỉ có thể nói là vị trí bạn đứng quyết định lập trường khác nhau mà thôi.
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết bùi ngùi nói: “Nghĩ thoáng ra đi, Hồng Quốc sắp ‘tưng bừng’ một trận rồi.”
Bách Lí Lam than thở nói: “Ôi….trước mắt không chỉ những nước nhỏ muốn tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’, cả Cừ Quốc và Duệ Quốc lại phái sứ thần tới lần nữa, nói là tới hiến bảo vật cho Hồng Quốc, nhưng sau lưng thì muốn đoạt bảo vật.”
Khổng Tử Viết thót tim, vội hỏi: “Duệ Quốc bảo phái người tới rồi ư?”
Bách Lí Lam hỏi lại: “Sao Tử Viết lại căng thẳng thế?”
Khổng Viết cười ha ha nói: “Đâu có gì. Chẳng qua ta nghe nói Vô Song Vương gia của Duệ Quốc mặt mũi khôi ngô, nghiêng nước nghiêng thành, nên rất tò mò muốn xem xem hắn có đẹp như Lam Vương gia của Hồng Quốc chúng ta hay không ấy mà.”
Hai gò má Bách Lí Lam lại đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Nàng…nàng không cần phải so sánh đâu. Vô Song Vương gia kinh tài tuyệt diễm, dáng người phong lưu, tuyệt thế vô song, ta tự cảm thấy không bằng.”
Tuy Khổng Tử Viết không thể phủ nhận lời nhận xét của Bách Lí Lam dành cho Vệ Đông Li, nhưng cô lại thấy y nhận xét quá phiến diện. Chẳng hạn, lúc đánh giá Vệ Đông Li, tốt nhất là phải thêm một số tính từ sau đây, như là nham hiểm độc ác, thần kinh bất thường, lòng dạ rắn rết. Đương nhiên mấy lời này của Khổng Tử Viết không thể nói với Bách Lí Lam được, càng không thể dặn dò y cẩn thận với con rắn độc Vệ Đông Li, đành phải nhắc nhở: “Vương gia nhận xét quá hoàn mỹ rồi. Ta nghe nói Vô Song Vương gia kia là một người đẹp rắn rết đấy.”
Bách Lí Lam cười nhàn nhạt, “Lời nhận xét của người xung quanh đều lệch lạc chủ quan, người ta như thế nào thì nàng phải tự mình biết.”
Khổng Tử Viết buột miệng nói: “Ta chỉ là một người dân bình thường, làm sao có cơ hội gặp Vô Song Vương gia chứ?”
Bách Lí Lam khẽ rũ mắt xuống, “Sao lại là người dân bình thường được? Ta vẫn còn nhớ nàng đã cùng ta từ hoàng cung cùng về Lam Vương phủ mà.”
Khổng Tử Viết nghẹn thở, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bách Lí Lam. Lúc đầu khi cô rời khỏi phủ của y, y chưa từng chất vấn cô từ đâu tới, mục đích tới phủ y là gì? Nên cô cứ tưởng tính cảnh giác của y không cao, cơ bản không để tâm mình là ai. Xem ra kẻ có tính cảnh giác không cao chỉ có cô mà thôi.
Con người Bách Lí Lam này, trước nay chưa từng tranh chấp với đời, nhưng không có nghĩa là suy nghĩ của y không tinh tế. Trái lại, người sau khi bị phế thái tử còn có thể sống thoải mái như thế, sao có thể là kẻ không có tâm cơ và thủ đoạn cho được? Bằng không Hồng Đế cũng không giao việc tìm bảo tàng cho y làm. Xem ra Bách Lí Lam đúng là một người đàn ông giỏi giấu diếm.
Bách Lí Lam đón nhìn ánh mắt của Khổng Tử Viết, đồng thời cũng mỉm cười lại với cô, nói ra mấy lời khiến cô hết hồn, “Ta từng vào cung điều tra thân thế của nàng, phát hiện ra trong cung cơ bản không có người như nàng. Ta vốn tưởng nàng là thích khách, lại phát hiện nàng không biết võ công, cũng không giỏi hạ độc. Cũng từng phỏng đoán nàng là một gian tế đến vì ‘Long huyệt bảo tàng’. Kết quả lúc ở trong Lam Vương phủ, trừ mỗi đêm đến nhà bếp ăn trộm rất nhiều thức ăn ra, nàng không hề có hành động quấy rối nào cả. Tử Viết, nàng có hay chăng, cho đến lúc nàng ra khỏi Lam Vương phủ ta cũng không hiểu rốt cuộc nàng tới vì cái gì nữa.”
Khổng Tử Viết há mồm, muốn giải thích rõ một số chuyện cho mình, kết quả là cô phát hiện những chuyện xảy ra với mình thật quá kì dị, vốn không thể nào giải thích rõ được. Cô chế giễu ngậm miệng lại, chọn tiếp tục làm một người nghe.
Bách Lí Lam nói tiếp: “Nàng không phải lo lắng, cũng không cần sợ đâu. Ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nàng có thể yên ổn sinh sống ở trong đô thành này. Chỉ cần nàng không làm những chuyện tổn hại tới Hồng Quốc thì nơi đây sẽ che chở nàng.” Nói cách khác là, nếu Khổng Tử Viết làm những chuyện tổn hại tới lợi ích của Hồng Quốc thì y sẽ không nhân nhượng nàng nữa!
Dù câu cuối cùng của Bách Lí Lam khiến Khổng Tử Viết rất khó chịu, nhưng cô rất nhanh liền bình thường lại, gật đầu đáp: “Ngươi yên tâm đi, ta chỉ ngẫu nhiên lạc vào hoàng cung, tình cờ gặp Tiểu Bảo. Nếu không phải nội viện hoàng cung không dễ gì chạy ra thì ta đã bỏ đi từ lâu rồi, không bao giờ hồi phủ cùng các ngươi đâu. Cho nên ngươi cứ yên tâm, ta không phải gian tế ngươi ta phái tới, cũng không phải sát thủ thích khách gì gì đó.” Ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm hai câu, “Còn nữa, ngươi cũng không cần phải nhọc lòng điều tra thân thế của ta đâu. Thú thật ta cũng không biết rốt cuộc mình là ai nữa là.”
Bách Lí Lam thấy trong mắt Khổng Tử Viết tràn ngập sự chua xót, chỉ cảm thấy nghẹn thở, một cảm giác thương tiếc và đau lòng khó có thể hình dung bắt đầu lan tràn trong cảm xúc của y.
Y cầm lòng không đậu vươn tay ra muốn ôm Khổng Tử Viết vào lòng, muốn chống đỡ cả trời đất này vì cô.
Đúng lúc này, một gã đàn ông áo xanh cưỡi một con ngựa béo màu đỏ thẫm phi nước đại từ xa tới.
Vẫn còn cách một khoảng nhưng Khổng Tử Viết vẫn không nhịn nổi mà xuýt xoa, thầm nói: Đúng là một con ngựa tốt!
Tứ chi con ngựa đó to khỏe, chạy đầy mạnh mẽ, bộ lông đẹp đẽ như một ngọn lửa đang cháy bập bùng, khiến tất cả mọi người phải chói mắt.
Con ngựa chưa chạy tới bên cạnh Khổng Tử Viết, gã đàn ông áo xanh trên lưng ngựa đã vẫy tay, vui vẻ gào to: “Tử Viết, cuối cùng thì ta cũng tìm được nàng rồi!”
Khổng Tử Viết không nhịn nổi mà nhếch môi cười, cũng học theo Bách Lí Phượng, vui mừng vẫy vẫy cánh tay.
Bách Lí Lam lặng lẽ rũ cánh tay xuống, từ bỏ niềm xúc động muốn ôm Khổng Tử Viết vào lòng.
Bách Lí Phượng thúc ngựa lao tới trước mặt Khổng Tử Viết, ghìm chắc dây cương, nhảy xuống lưng ngựa, bế bổng Khổng Tử Viết lên, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất rồi lại ung dung nhảy lên lưng ngựa. Động tác của Bách Lí Phượng lưu loát nhanh nhẹn đến nỗi khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên vút lên, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Bách Lí Phượng ôm vào trong lòng, vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Bách Lí Phượng ôm chặt Khổng Tử Viết, phấn khích nói: “Tử Viết, sáng sớm nay ta vào cung, trông thấy Duệ Quốc tiến cống vài con ngựa tốt bèn tiện tay dắt một con ra thử xem sao. Nàng thấy đấy, con ngựa này tốt thật! Từ hoàng cung chạy đến chỗ nhà trọ, lại từ nhà trọ chạy theo dọc đường tìm nàng bốn phía chưa mất tới ba canh giờ đã tìm thấy nàng rồi. Ha ha…..”
Bách Lí Phượng nói câu này khiến Khổng Tử Viết dở khóc dở cười!
Cái tên Bách Lí Phượng này, trước giờ chưa bao giờ nghe người ta nói gì, cũng không nhìn sắc mặt của người ta, chỉ cần gã muốn tốt với bạn thì bạn có chạy đằng trời! Nhưng mà bạn lại không thể tức giận với gã được, ai bảo người ta ngốc nghếch đến đáng yêu vậy chứ?! Phải biết là ba canh giờ cũng có nghĩa là sáu giờ đồng hồ. Trong sáu giờ đồng hồ này gã có thể chọn ngồi trong nhà trọ đợi cô, nhưng gã lại muốn cưỡi ngựa đi tìm cô khắp thế gian này. Cái tên ngốc này, chắc chắn là có được một con ngựa tốt nên sốt ruột muốn chia sẻ niềm vui với cô đây mà.
Khổng Tử Viết lắc đầu cười, một lời hai nghĩa khen: “Đúng là rất tốt.”
Bách Lí Phượng đắc ý, cười không thấy mắt mũi đâu, thân thiết nói: “Ta đưa nàng đi dạo nhé!” Nói xong liền giơ roi thúc ngựa chạy về phía trước.
Khổng Tử Viết không kịp nói lời tạm biệt với Bách Lí Lam, đành xoay người vẫy cánh tay, gào lên: “Vương gia, ta đi trước đây….”
Bách Lí Phượng lúc này mới nhớ ra mình còn chưa chào hỏi Bách Lí Lam, vội cũng gào lên một câu, “Đại ca, đệ và Tử Viết về nhà trọ đây!”
Bách Lí Lam đứng tại chỗ, bị cát bụi do vó ngựa dấy lên che mất tầm mắt, Bách Lí Phượng hỏi Khổng Tử Viết: “Sao nàng lại ở cùng đại ca thế?”
Khổng Tử Viết lườm gã, “Ngươi còn biết ta ở cùng với đại ca ngươi sao?”
Bách Lí Phượng cười ngốc nghếch đáp: “Biết chứ.. Ta có mắt, có thể nhìn mà.”
Khổng Tử Viết đấm một quyền vào vai gã, “Vậy thì ngươi phải chào đại ca ngươi trước, sau đó mới nói những chuyện khác chứ?”
Bách Lí Phượng dùng trán gõ Khổng Tử Viết, thân thiết trêu: “Ồ, Tử Viết, nàng đang sợ huynh đệ ta bất hòa sao? Ha ha ha… biết ngay là nàng đang quan tâm ta mà! Nhưng mà nàng không cần lo lắng đâu, trước giờ ta vẫn luôn thế này, đại ca không trách đâu.”
Khổng Tử Viết thật muốn lấy ngón tay đập não mình, hỏi xem vì sao lại đi quản chuyện gia đình của Bách Lí Phương làm gì? Mà cô còn muốn lấy mũi khoan mở cái đầu của Bách Lí Phượng ra hơn, để xem trong đầu gã có phải chỉ có một sợi gân hay không!
Lúc đi qua tửu lâu, Bách Lí Phượng cười mỉm chi hỏi: “Tử Viết, nàng đói chưa? Hôm nay ta có mang tiền theo, có thể mời nàng ba cái đầu heo đấy!”
Khổng Tử Viết đói thật, nhưng bị người ta chỉ thẳng một sự thật như thế thì vẫn hơi bực. Vì thế cô lắc đầu, nói với Bách Lí Phượng: “Được, ngươi vào mua ba cái đầu heo kho đi.”
Bách Lí Phượng dừng ngựa, gọi tiểu nhị dắt dây cương, sau đó mới yên tâm chạy vào quán mua đầu heo kho cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết cười nhếch mép, kéo dây cương từ trong tay tên tiểu nhị ra, sau đó quát một tiếng, cưỡi con ngựa đỏ chạy mất.
Nhớ lúc trước…ơ…thôi được rồi, chúng ta đang nói chuyện kiếp trước. Kiếp trước cô từng làm việc trong trường đua ngựa. Lúc đó trách nhiệm chính của cô là chăm sóc lũ ngựa. Tuy công việc này rất khá, nhưng cuối cùng vẫn bị người đi cửa sau cướp mất. Điều đáng mừng duy nhất là, trong quá trình làm việc cô đã lén học được cách cưỡi ngựa. Dù kĩ thuật cũng bình thường thôi, nhưng cưỡi đi loanh quanh thì không thành vấn đề.
Trong tửu lâu, Bách Lí Phượng vừa trả tiền xong thì nghe thấy tiếng quát ngựa của Khổng Tử Viết.
Lúc gã xách ba cái đầu heo kho chạy ra khỏi tửu lâu thì chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt của Khổng Tử Viết cùng với một đám bụi mù bốc lên phía xa. Thế mà, Bách Lí Phượng của chúng ta không hề tức giận mà còn vui vẻ nữa kìa.
Gã lẩm bẩm: “Tư thế oai hùng hiên ngang thật!” Sau đó nhấc ba cái đầu heo được gói trong giấy dầu, vận khinh công chạy về phía Khổng Tử Viết, trong mồm còn kêu gào: “Tử Viết, Tử Viết, đầu heo kho của nàng này….”
Vì thế, trong đô thành liền xuất hiện một màn khiến người ta nhớ mãi không quên—-Lục Vương gia Bách Lí Phượng tay xách ba cái đầu heo kho, vừa gào “Đầu heo kho này!”, vừa đuổi theo sau một cô gái khắp đường khắp chợ.
Ha ha…trong chốc lát Khổng Tử Viết đã nổi danh trong đô thành phồn hoa.