Bí Mật Phù Thủy
Chương 50: Đối mặt
Quả không hổ danh là quốc vương của vương quốc bóng tối, dáng vẻ ông ta cực kì oai nghiêm, càng được lộ rõ hơn trong bộ trang phục mang đậm phong chất cùng khí khái hoàng tộc mà ông ta đang vận trên người. Quốc vương bước đi từng bước thật lãnh đạm, theo ngay sau ông ta là Monika với một nụ cười đầy thích thú cùng khiêu khích trên môi.
Tất cả học viên đều không thể không nhìn đức vua của vương quốc bóng tối. Một phần là vì họ cuối cùng cũng được biết thì ra gương mặt hoàn mỹ của hắn lẫn tính cách lạnh lùng của hắn đều từ vị quốc vương này mà ra. Một phần khác là họ đều tò mò không biết rốt cuộc ông ta đến đây vì nguyên nhân gì nhưng nhìn thấy Monika lẽo đẽo theo sau ông ta từ đầu đến cuối như vậy, họ cũng lờ mờ đoán ra việc này chắc chắn có liên quan đến hắn và Ryu.
– Anh Ren.
Nhìn thấy hắn đang từ phía xa đi tới, Monika không giấu vẻ vui mừng mà hét lên gọi tên hắn, giọng nói đầy vui vẻ.
Hắn cùng anh đang trên đường đến lớp, nghe thấy giọng nói, hắn lãnh đạm, chậm rãi quay đầu nhìn. Anh cũng theo hướng tiếng gọi mà quay đầu nhìn theo. Bất giác, anh ngẩng người khi thấy người đàn ông đang đứng cạnh Monika.
– Chẳng phải… là cha cậu sao???
Nói rồi, anh quay sang quan sát biểu hiện của hắn. Hắn không có vẻ gì bất ngờ, có lẽ vì Haku đã thông báo từ trước rồi. Lúc này, biểu hiện duy nhất của hắn là cái nhíu mày đầy khó chịu. Hắn chậm rãi quay người, toang bước đi. Thế nhưng, người đàn ông ở đằng kia dường như đã đoán trước được hành động tiếp theo của hắn, ngay lập tức tiến lại phía hắn, khuôn mặt không cảm xúc, rất khó thăm dò.
Vừa bước đến chỗ hắn, ông ta đã lạnh giọng lên tiếng, trong lời nói có vài phần mang hàm ý mỉa mai:
– Cha con lâu ngày không gặp nhau, chỉ liếc mắt một cái đã lập tức quay đi, còn không bằng cả người xa lạ.
Hắn hừ lạnh, khuôn mặt mang nét cười châm biếm:
– Cha con sao? Tôi không nghĩ ông xem tôi là con đâu. Chẳng phải trước giờ chúng ta đều mạnh ai nấy sống sao?
Ông ta khẽ nhíu mày trước lời nói của hắn, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên khó coi. Khẽ hắn giọng, ông ta nói tiếp:
– Tìm chỗ khác nói chuyện, chỗ này ta nghĩ không thích hợp.
Lúc này, anh mới để ý, xung quanh các học viên đều hướng ánh mắt về chỗ này nhưng không ai dám lại gần vì sợ sẽ đắc tội với thế lực hoàng tộc. Hắn cũng liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không có chút phản ứng gì, lãnh đạm đáp lời cha mình:
– Muốn thì nói ở đây, không nói được thì đừng nói nữa. Tôi không có thời gian tìm chỗ thích hợp để nói chuyện với ông.
– Mày…
Cha hắn tức giận, nghiến răng. Monika thấy tình hình không được tốt, ngày càng căng thẳng cũng có chút lo lắng. Cô ta tiến lên phía trước, nói chuyện với cha hắn, dáng vẻ, điệu bộ lẫn giọng nói đều hết sức dịu dàng, rất ra dáng một thục nữ chính hiệu:
– Cha à, cha đừng giận mà, anh ấy do lâu ngày không gặp cha, lúc này quá xúc động nên mới nói năng như vậy thôi. Đúng không anh Yun?
Nói rồi, Monika quay sang nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh chưa đầy yêu thương, giọng nói lẫn ngữ điệu cũng ngập tràn sự thân thiết.
Hắn nhếch mép. Từ sau, Saphia xuất hiện tại chỗ hắn và anh, theo sau Saphia có cả Gin và Kai. Saphia vỗ tay, giọng nói mỉa mai:
– Monika à. Không ngờ lâu ngày không gặp mà cô vẫn trở trẽn như ngày nào.
Saphia, Gin và Kai tiến đến đứng cạnh hắn và anh, cung kính cúi chào quốc vương. Monika tức giận trước lời nói của Saphia, toang lên tiếng đáp trả thì Saphia đã chen vào nói trước:
– Ngày còn bé đã vậy, không ngờ đến giờ vẫn không thay đổi. Sống hai mặt như vậy cô không thấy mệt sao? Trước mặt mọi người thì đanh đá, lớn giọng, tỏ vẻ khinh thường nhưng sao bây giờ cô lại thành ra một người hiền lành, dịu dàng, hệt như một con… cún ngoan như vậy???
Saphia cố tình nhấn mạnh hai từ “cún ngoan” rồi nhìn sắc mặt đỏ bừng vì giận của Monika mà không kìm được, bật cười thành tiếng. Gin, Kai cũng bật cười, đến cả anh và hắn cũng không nhìn được mà khẽ nở nụ cười.
Monika lửa giận bừng bừng. Nếu là thường ngày, cô nhất định sẽ cho Saphia biết tay nhưng lúc này, cả hắn và cha hắn đều đang ở đây, Monika cần phải giữ hình tượng cho bản thân mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể chịu trận như vậy được. Monika toang lên tiếng nhằm phản bác lại lời nói của Saphia thì Saphia lại một lần nữa xen vào. Saphia đưa ánh mắt tò mò hết nhìn hắn rồi lại nhìn đến vị quốc vương của vương quốc bóng tối:
– Quốc vương à, từ khi nào mà người lại nhận thêm con gái nuôi vậy? Hoàng tử Ren, cha cậu nhận con nuôi, chuyện này đặc biệt như vậy sao cậu lại không hề kể cho bọn tớ biết chứ?
Anh đứng một bên, biết Saphia đang cố tình gây sự với Monika chỉ lẳng lặng mỉm cười thích thú. Còn hắn không nói gì, chỉ khẽ nhún vai. Tuy vậy, vẫn có thể nhìn ra hắn, anh, Saphia, Gin và Kai đang ở cùng một phe cố tình gây khó dễ Monika và chống đối lại cha hắn.
Một người như cha hắn không thể nào không hiểu những lời Saphia nói là có ý gì. Monika tức giận, nhìn sang cha hắn với ánh mắt cầu cứu, đầy hy mọng, nhất định cha hắn phải đòi lại công bằng cho cô ta. Cha hắn khẽ hắn giọng:
– Ta không nhận con gái nuôi. Monika là con dâu tương lai của ta, nó gọi ta là cha cũng đúng thôi. Nhưng Saphia này, ta nghĩ con không nên xen vào chuyện của gia đình ta.
Monika đứng cạnh cha hắn, mỉm cười đầy thỏa mãn, đồng thời hướng ánh mắt thách thức về phía Saphia.
Lúc này, hắn mới lên tiếng:
– Ông định cưới thêm vợ rồi sinh con trai để làm chồng con nhỏ Monika đó sao? Ý kiến cũng khá hay đấy.
Cha hắn càng thêm tức giận, nhíu mày:
– Mày đang nói cái quái gì thế? Monika sẽ là vợ mày.
Nghe lời này, Monika mỉm cười hiền dịu nhìn hắn. Nhưng dù có cố gắng thế nào thì hắn, anh, Saphia, Gin và Kai đều không thể nhìn ra vẻ hiền dịu đó mà chỉ nhận thấy Monika thật đáng khinh bỉ, đầy giả tạo.
Hắn nhếch mép cười, giọng càng thêm lạnh lùng:
– Ông đang mơ sao? Còn lâu tôi mới kết hôn với cô ta. Muốn thì ông tự cưới còn không thì cứ sinh thêm con trai để rước cô ta về làm con dâu, tôi không có ý kiến.
– Anh Ren! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Monika lúc này bất bình lên tiếng, khóe mắt cũng đã đỏ hoe, ẩm nước. Saphia lắc đầu, cô ta lại dùng chiêu cũ nữa rồi. Có mỗi một chiêu nước mắt cá sấu ấy mà cứ dùng từ nhỏ đến lớn, cô ta không biết chán thì Saphia cô đây cũng đã chán lắm rồi.
– Tại sao tôi không thể đối xử với cô như vậy?
Hắn lên tiếng, lãnh đạm như không có vấn đề gì.
Lúc này đây, Monika bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt ngày một nhiều. Cha hắn ở bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành Monika, không ngừng khuyên nhủ Monika ngừng khóc còn bảo nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Monika và tác hợp cho Monika với hắn.
Monika không ngừng khóc, kèm theo tiếng thút thít nhưng trong ánh mắt là tia nham hiểm cùng sự thỏa mãn trước lời dỗ dành của cha hắn. Monika chắc mẩm, cha hắn đã đến tận đây rồi thì hôn sự giữa cô với hắn nhất định thành công, chỉ cần cô cứ tiếp tục tỏ vẻ như thế này sẽ không gặp thêm trở ngại nào nữa.
Monika vẫn đang trong màn nước mắt, cha hắn quay sang nhìn hắn, vẻ mặt cùng ánh mắt đầy nghiêm nghị:
– Là vì con nhãi đó sao?
Ông ta lên tiếng hỏi, đầy khó chịu. Hắn lạnh giọng:
– Ông đang nói đến ai?
Cha hắn cũng cười nhếch mép, dáng vẻ hệt như hắn:
– Không cần phải như vậy đâu, trước khi đến đây ta đã biết con đang quen với một con bé tầm thường ở trong học viện Witchard này. Ta tự hỏi, con nhãi tầm thường đó có điểm gì đặc biệt mà đứa con trai lạnh lùng này của ta lại chọn nó mà nhất quyết không chịu chọn Monika.
– Đừng đem bất kì ai so sánh với cô ấy, tất cả đều không xứng.
Hắn buông lời đáp lại, giọng nói đã có vẻ tức giận.
Cha hắn tỏ ra thích thú khi thấy hắn có thái độ như vậy. Từ lúc mẹ hắn bỏ đi đến giờ, ông ta chưa từng thấy hắn có thái độ này lần nào. Ông ta nói tiếp:
– Con bé đó… hình như tên là… Ryu thì phải. Ta nghe nói, nhan sắc của nó cũng rất tuyệt vời.
Nói rồi, cha hắn dừng lại, nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Xong, ông ta quay lại, nhìn vào mắt hắn, nở nụ cười giễu cợt:
– Con bé đó đâu rồi nhỉ? Tại sao không có ở đây?
Ngừng một lúc, cha hắn ra chiều như đang suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp:
– Hay là… nó đã tự biết thân phận trốn khỏi Witchard rồi. Làm vậy là biết điều đấy, nếu không thì…
– Nếu không thì sao?
Cha hắn chưa nói hết câu thì một giọng nói trong trẻo vang lên chen vào. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía phát ra tiếng nói.
Từ đằng xa, nó thong thả đi tới. Tuy nó có phần xanh xao, tiều tụy nhưng dáng vẻ của nó vẫn rất thong thả, ung dung, nét mặt cũng tràn đầy tự tin. Ánh mắt nó như đâm xuyên qua người cha hắn, mang đầy ý thách thức lẫn châm biếm.
Nó thích thú quan sát sắc mặt của cha hắn. Ban đầu là bất ngờ sau đó lại chuyển thành ngạc nhiên rồi lại đến sợ hãi khi nó càng lúc càng bước đến gần. Theo như nhận định của nó, những gì Gurena nói chắc chắn là đúng rồi.
Sự xuất hiện của nó làm hắn, anh, Saphia, Gin và Kai hết thảy vui mừng nhưng vui mừng nhất chắc chắn là hắn. Nó mỉm cười với mọi người rồi bước đến đứng cạnh hắn:
– Chào quốc vương. Cháu chính là Ryu. Cháu đang thắc mắc, vừa rồi ngài định làm gì cháu vậy?
Quốc vương sững sờ trước nụ cười của nó, khuôn mặt tái xanh. Ai nấy cũng bất ngờ trước biểu hiện kì lạ của ông ta khi gặp nó, còn Monika, khỏi phải nói, cô ta đang tức điên lên vì nó dám xuất hiện ở nơi này đối mặt với cha hắn. Nhưng cô ta nhanh chóng trấn tỉnh, thầm nghĩ nó xuất hiện cũng là một chuyện hay, như vậy nó sẽ biết ai mới thực sự là người được cha hắn chọn làm vị hôn thê cho hắn.
Nó biết Monika đang thầm đắc ý vì cha hắn đang ở đây. Nó liền quay sang nhìn Monika, nở nụ cười châm biếm:
– Monika à, không ngờ một đại tiểu thư như cô lại không biết giữ lời hứa đến vậy. Đã thua tôi trong trận quyết đấu lần trước, cô cũng đã biết rõ giao hẹn rồi vậy mà đến giờ vẫn không chịu chấp nhận thực tại. Tôi thật thấy mất mặt thay cho cô.
– Cô…
Monika tức giận nhưng không biết phải nói gì vì lời nó nói hoàn toàn đúng.
Thực sự thì nó không thích dùng lời lẽ và thái độ như vậy nói chuyện với người khác đâu nhưng nó nghĩ không phải ai nó cũng nên đối xử thân thiện. Với người như Monika, nó nghĩ rằng mình cần phải thật dứt khoác, phải thật kiên cường nếu không chắc chắn sẽ bị cô ta chèn ép, lại còn khiến cô ta thêm khinh người, không xem ai ra gì. Như vậy thật không tốt tí nào, thà nó làm người xấu như thế này còn hơn.
Cha hắn từ đầu đến cuối nhìn nó không thôi, sắc mặt vẫn không thay đổi, tái xanh đầy vẻ sợ sệt.
“Giống… thực sự… rất giống”
Ông ta thầm nghĩ. Nhìn thấy nó, ông liền nghĩ ngay đến Kurina, mẹ của nó. Khuôn mặt của nó đẹp và hoàn mỹ hệt như mẹ nó vậy, từ chân mày, đôi mắt, cái mũi, đôi môi,… tất cả đều y hệt mẹ nó ngày trước. Duy chỉ có mái tóc, mái tóc tím là giống với cha nó, quốc vương của vương quốc huyền bí.
Ông ta lại nhìn nó kĩ hơn. Đôi mắt và mái tóc cùng một màu tím. Đó chẳng phải là điều chứng tỏ nó chính là phù thủy mang sức mạnh vĩ đại nhất trong hoàng tộc vương quốc huyền bí hay sao???
Ông ta càng thêm thẩn thờ cùng sợ hãi. Rốt cuộc, nó là ai? Rốt cuộc thân thế nó như thế nào? Liệu nó có phải chỉ đơn giản là một con nhỏ mồ côi tầm thường, không có người thân, không nơi nương tựa hay không?
Hàng ngàn thắc mắc, hàng ngàn câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu ông ta khiến ông ta hoảng loạn. Hết thảy mọi người đều tò mò nhìn ông ta. Tại sao từ khi nó xuất hiện, thái độ của ông ta lại đột ngột thay đổi như vậy???
Nó nhìn ra sự sợ sệt trong đôi mắt của cha hắn, khẽ nhếch mép cười. Nó tiến lại gần ông ta, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:
– Quốc vương à, cháu chính là Ryu. Không biết ngài muốn tìm cháu là có việc gì???
===ENDCHAP50===
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp