Bí Mật Của Emma
Chương 15
" Vậy, " Jack nói, khi chúng tôi đi bộ lên đường chính. " Một buổi tối đi chơi, theo phong cách của Emma. "
" Chính xác! " Tôi giơ tay vẫy gọi taxi, và đọc tên con đường ở cuối khu Clerkenwell nơi có một con hẻm nhỏ.
" Chúng ta được phép đi taxi à? " Jack nhẹ nhàng hỏi khi chúng tôi vào trong. " Chúng ta không phải ngồi chờ xe buýt sao? "
" Đây là ưu đãi đặc biệt, " tôi đáp với giọng đùa cợt châm biếm.
" Vậy , chúng ta sắp đi ăn? Hay đi uống? Hay là nhảy? " Jack hỏi khi chúng tôi đi xuống phố.
" Chờ xem! " Tôi cười rạng rỡ với anh. " Em chỉ nghĩ chúng ta sẽ có một buổi tối thật sự thoải mái và tự nhiên. "
" Anh đoán mình đã thất bại trong kế hoạch tối qua, " Jack nói sau một thoáng ngập ngừng.
" Không, rất tuyệt! " Tôi an ủi. "Nhưng đôi khi anh có thể đã đặt quá nhiều suy tính vào các thứ. Anh biết không, đôi khi tốt hơn là chỉ nên xuôi theo dòng nước và đón chờ điều gì sẽ xảy ra."
"Em có lý." Jack mỉm cười. "Được rồi, anh đang mong chờ được xuôi theo dòng nước đây."
Khi chúng tôi đi dọc phố Upper, tôi cảm thấy khá tự hào về bản thân. Điều đó cho thấy rằng tôi là một người London chính cống. Tôi có thể đưa khách đến những nơi nhỏ bé cuối con đường mòn. Tôi có thể tìm ra những nơi không phải là nơi gặp mặt thông thường.Ý tôi là, không phải là cái nhà hàng kia của Jack không tuyệt diệu. Nhưng nơi này còn hay ho hơn biết chừng nào. Một câu lạc bộ bí mật! Và ý tôi là, ai mà biết được, có khi tối nay Madonna có thể ở đó ấy chứ!
Sau khoảng hai mươi phút chúng tôi đến Clerkenwell. Tôi nhất định giành trả tiền taxi, và dẫn Jack đi xuống con hẻm.
" Rất thú vị, " Jack thốt lên, nhìn xung quanh. " Vậy chúng ta đang đi đâu đây? "
" Chờ xem, " tôi nói giọng bí ẩn. Tôi tiến về phía cánh cửa, nhấn chuông và lấy chiếc chìa khoá của Lissy ra khỏi ví với một thoáng rùng mình vì phấn khích.
Anh ấy sẽ bị ấn tượng mạnh cho coi. Anh ấy sẽ cực kì bị ấn tượng!
" Ai đó? " một giọng nói vang lên.
" Xin chào, " tôi bình thản nói. " Tôi muốn gặp Alexander, làm ơn. "
" Ai? " Giọng nói đáp lại.
'Alexander,' tôi lặp lại, và mỉm cười vẻ hiểu biết. Hiển nhiên là họ phải kiểm tra hai lần rồi.
" Ơ không có Alexander ở đây. "
"Anh không nghe rõ rồi. Al-ex-and-er," tôi phát âm từng từ một cách rõ ràng.
"Không có Alexander."
Có khi tôi nhầm cửa cũng nên, tôi chợt vụt nghĩ. Ý tôi là, tôi nhớ nó là cái cửa này nhưng có khi nó là cái cửa khác gắn kính mờ. Đúng thế. Thực ra cái cửa kia trông khá quen.
"Vướng mắc tí ti," tôi mỉm cười với Jack, và nhấn cái chuông mới.
Không gian tĩnh lặng. Tôi đợi vài phút rồi thử lần nữa, lại lần nữa. Không có phản hồi. OK.Vậy thì...cũng chẳng phải cái cửa này nốt.
Chết tiệt.
Tôi đúng là đao đơ. Sao tôi không kiểm tra địa chỉ chứ? Tôi cứ đinh ninh rằng mình nhớ nó nằm ở đâu.
'Có vấn đề gì sao?' Jack hỏi.
'Không!' Tôi đáp lại ngay lập tức và mỉm cười rạng rỡ. "Em chỉ đang cố nhớ lại chính xác..."
Tôi nhìn ngược nhìn xuôi con đường, cố gắng không tỏ ra hoảng sợ. Nó là cái nào chứ? Chẳng lẽ tôi phải nhấn chuông từng nhà trên con đường này sao? Tôi bước lui lại vài bước trên mặt đường cố gắng lục lại trí nhớ của mình.Và rồi, qua một cánh cửa tò vò, tôi phát hiện thấy một con hẻm khác, gần như y hệt con hẻm này.
Tôi cảm thấy một tiếng thét kinh hoàng bên trong. Thậm chí tôi có đang ở đúng con hẻm hay không chứ? Tôi lao tới và nhìn chằm chằm vào con hẻm kia. Chính xác thì trông nó giống hệt. Những hàng dài cửa không có đặc điểm rõ rệt và những cửa sổ trống không.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi phải làm gì đây? Tôi không thể nhấn chuông từng nhà trong từng con hẻm chết tiệt trong khu lân cận đây được.
Tôi chưa từng nghĩ rằng việc này có thể xảy ra. Không chỉ chưa từng. Tôi thậm chí còn không bao giờ nghĩ tới nữa...
OK, tôi đang bị ngớ ngẩn. Tôi sẽ gọi cho Lissy! Cô ấy sẽ nói cho tôi biết. Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi về nhà, nhưng ngay lập tức nó chuyển sang chế độ trả lời tự động.
"Chào, Lissy, tớ đây," tôi nói cố lấy giọng vui vẻ và bình thường. "Một vướng mắc nho nhỏ đã xảy ra, đó là tớ không thể nhớ chính xác cánh cửa có câu lạc bộ ở đằng sau. Hoặc thực ra là...nó ở trong con hẻm nào. Vậy nếu bồ nghe tin này, bồ có thể gọi cho tớ không? Cảm ơn bồ!"
Tôi ngẩng lên thì thấy Jack đang nhìn mình.
"Mọi thứ OK chứ?"
"Chỉ là có đôi chút trục trặc thôi," tôi trả lời và bật cười thoải mái. "Có một câu lạc bộ bí mật ở đâu đó quanh đây nhưng em không thể nhớ rõ là ở đâu."
"Không sao," Jack thông cảm nói. "Việc này thường hay xảy ra mà."
Tôi gọi về nhà lần nữa, nhưng máy đang bận. Nhanh chóng tôi bấm số di động của Lissy nhưng nó đã bị khoá.
Ôi chết tiệt. Chó thật. Chúng tôi không thể đứng đây cả đêm ngoài đường được.
" Emma, " Jack e dè nói. " Em có muốn anh gọi điện đặt chỗ trước ở...? "
" Không! " Tôi giảy nãy như bị kim châm. Jack sẽ không gọi điện đặt cái gì hết. Tôi đã nói mình sẽ tổ chức buổi tối nay, và tôi sẽ làm thế. " Không cần đâu, cảm ơn anh. Mọi thứ vẫn OK mà. " Tôi bất thần đưa ra quyết định. " Kế hoạch thay đổi. Chúng ta sẽ đi đến nhà hàng của Antonio. "
" Anh có thể gọi xe... " Jack bắt đầu.
" Chúng ta không cần ô tô! " Tôi quả quyết đi về phía đường lớn và tạ ơn Trời, một chiếc taxi sáng đèn đang đi tới. Tôi vẫy nó lại, mở cửa cho Jack và nói với người tài xế,
" Xin chào, làm ơn chở chúng tôi đến nhà hàng Antonio đường Sanderstead khu Clapham. "
Hura. Tôi đã trưởng thành, quyết đoán và cứu vãn được tình thế rồi.
" Nhà hàng Antonio ở đâu? " Jack hỏi khi taxi bắt đầu chạy.
"Nó hơi xa một chút, ở Nam London. Nhưng nó thật sự rất tuyệt. Lissy và em từng đến đó khi bọn em sống ở Wandsworth. Quán có những cái bàn to bằng gỗ thông, thức ăn ngon tuyệt, và ghế sofa và đồ nội thất. Và họ không bao giờ đuổi khéo khách."
"Có vẻ nó rất tuỵêt nhỉ." Jack cười và tôi cười lại đầy tự hào.
OK, đi từ Clerkenwell đến Clapham đâu có lâu thế này. Chúng tôi lý ra phải tới đó lâu rồi chứ. Ý tôi là, nó chỉ ở dưới phố thôi mà!
Khoảng nửa tiếng sau, tôi chồm tới trước và hỏi lại người tài xế. "Có vấn đề gì sao?"
"Kẹt xe, cưng ạ." Ông ta thờ ơ nhún vai. " Cô có thể làm gì chứ?"
Ông có thể tìm một lộ trình tránh kẹt xe như những người tài xế taxi phải làm! Tôi điên tiết muốn hét ngược trở lại. Nhưng thay vì hét, tôi chỉ lịch sự hỏi.' Vậy..ông nghĩ sẽ mất bao lâu để đến đó?'
" Ai biết ? "
Tôi ngồi phịch xuống ghế của mình, thấy dạ dày nôn nao vì thất vọng.
Lẽ ra chúng tôi nên đến nơi nào đó ở Clerkenwell. Hoặc Vườn Covent. Tôi thật đao quá...
" Emma, đừng lo lắng thế, " Jack nói. »Anh tin chắc là mọi thứ sẽ rất tuỵêt khi chúng ta đến nơi. "
" Em cũng hi vọng thế, " tôi đáp với một nụ cười yếu ớt.
Tôi thậm chí không thể tán gẫu đôi chút. Tôi dồn tất cả nơron tập trung vào việc cầu nguyện cho taxi đi nhanh hơn. Tôi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, thầm vui mừng mỗi khi tín hiệu trên biển báo càng lúc càng gần chỗ chúng tôi cần đến. SW3...SW11..SW4!
Cuối cùng chúng tôi cũng tới Clapham. Sắp tới rồi..
Khốn kiếp. Lại thêm một cái đèn đỏ chết tiệt nữa. Tôi hầu như không thể ngồi yên tại chỗ của mình. Còn lão tài xế thì vẫn điềm nhiên ngồi đó, như thể chả có vấn đề gì sất.
Ok, đèn xanh rồi! Đi nào! Nhanh lên!
Thế nhưng ông ta lại thong dong đi tiếp, cứ như thể chúng tôi có cả ngày vậy....ông ta đang phàn nàn đi xuống phố... và bây giờ thì nhường đường cho xe khác! Ông ta đang làm cái gì vậy?
OK. Bình tĩnh nào, Emma. Con phố ấy đây rồi. Rốt cuộc chúng tôi cũng đến đây rồi.
" Đến nơi rồi! " Tôi nói, cố lên giọng thoải mái khi chúng tôi ra khỏi taxi. " Xin lỗi vì đã tốn thời gian như thế. "
" Không sao, " Jack nói. " Nơi này trông thật tuyệt! "
Khi trả tiền xe cho tài xế, tôi phải thừa nhận rằng tôi rất hài lòng vì chúng tôi đã tới. Nhà hàng Antonio quả thật trông tuyệt diệu! Những ngọn đèn thần tiên trang hoàng mặt tiền màu xanh đầm ấm thân thiện, và những quả bóng bay treo trên mái vòm, và âm nhạc, tiếng cười nói vọng qua cánh cửa để mở. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng người đang hát bên trong.
" Thường thì nó không ồn ào thế này đâu! " Tôi cười nói, và tiến về phía cửa. Tôi có thể trông thấy Antonio đang đứng ở bên trong.
" Chào! " Tôi nói khi mở cửa ra. " Antonio! "
" Emma! " Antonio, đang cầm một một ly rượu đứng bên cửa, đáp. Má ông ửng hồng lên, và ông thậm chí còn tươi cười rạng rỡ nhiều hơn lúc bình thường. " Bellissima! " (tiếng Ý : Người đẹp) Ông hôn tôi lên hai bên má, và tôi cảm thấy một luồng ấm áp nhẹ nhõm. Tôi đã đúng khi đến đây. Tôi hiểu rõ người quản lý. Họ chắc chắn sẽ cho chúng tôi một khoảng thời gian tuyệt vời.
" Đây là Jack, " Tôi nói, cười toe toét với ông.
" Jack! Thật tuyệt vời được gặp cậu! " Antonio cũng hôn Jack lên hai bên má, và tôi cười khúc khích.
" Vậy, cho tụi cháu một bàn hai người nhé? "
" À... " Mặt ông trở nên tiếc nuổi. " Cưng yêu à, chúng ta đã đóng cửa ! "
" Gì cơ? " Tôi nhìn chằm chằm lại ông, rối bời. " Nhưng... nhưng chú không đóng cửa mà. Mọi người đang ở đây mà! " Tôi nhìn quanh những gương mặt ngời sáng vui vẻ.
" Đây là một bữa tiệc cá nhân! " Ông nâng ly với một người nào đó ở bên kia căn phòng và hét gì đó bằng tiếng Ý. " Đám cưới của cháu trai chú. Cháu gặp thằng bé chưa nhỉ? Guido. Thằng bé từng làm việc ở đây vài mùa hè trước. "
" Cháu... cháu không chắc lắm. "
" Cậu ta gặp một cô bé rất dễ thương ở trường Luật. Cháu biết đấy, bây giờ thì nó có đủ tư cách rồi. Nếu lúc nào cháu cần lời khuyên liên quan đến pháp luật thì... "
" Cảm ơn chú. Và, ừm,... chúc mừng nhé. "
" Tôi hi vọng bữa tiệc sẽ thật tốt đẹp, " Jack nói và khẽ siết cánh tay tôi. " Đừng bận tâm, Emma, em không thể biết trước mà. "
" Cưng à, ta xin lỗi! " Antonio nói khi nhìn thấy vẻ mặt tôi. " Đêm khác nhé, ta sẽ dành cho cháu bàn tốt nhất bọn ta có. Cháu chỉ cần gọi trước, cháu hãy cho ta biết... "
" Cháu sẽ làm thế, " tôi xoay xở mỉm cười. " Cảm ơn, Antonio. "
Tôi thậm chí không thể nhìn vào Jack nữa. Tôi đã lôi anh ấy đi suốt cả quãng đường chết dẫm đến Clapham chỉ để thế này đây.
Tôi phải cứu vãn tình thế. Nhanh lên nào.
" Chúng ta sẽ đến quán rượu, " tôi nói ngay khi cả hai đã đi ra ngoài hè phố. " Ý em là, chỉ ngồi xuống và uống gì đó ngon lành thì có làm sao chứ ? "
" Nghe tuyệt đấy, " Jack dịu dàng nói, và đi theo tôi khi tôi vội vã đi đến cuối đường, tới một chỗ ghi là " Đầu Ngựa Non " và mở cửa ra. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến quán rượu này trước đây, nhưng chắc là nó cũng được thôi.
OK. Có lẽ là không.
Đây chắc hẳn là quán rượu kinh dị nhất mà tôi từng thấy trong đời mình. Thảm mòn xơ xác, không nhạc nhẽo, và không một dấu hiệu nào của sự sống ngoại trừ lẻ loi một người đàn ông với một cái bụng phệ.
Tôi không thể hẹn hò với Jack ở đây được. Tôi chỉ là không thể.
" Được rồi! " Tôi nói, ẩy mạnh cánh cửa đóng lại. " Hãy nghĩ lại xem nào. " Tôi nhanh chóng nhìn ngược nhìn xuôi con phố, nhưng ngoại trừ nhà hàng của Antonio mọi thứ đều đóng cửa trừ một vài chỗ khó chịu bán đồ ăn mang đi và một hãng cho thuê xe. " Được rồi... Cứ bắt một chiếc taxi và quay về lại nội thành! " Tôi nhanh trí nói. " Nó sẽ không mất thời gian lắm đâu. "
Tôi bước về phía lề vỉa hè và giơ tay lên.
Trong suốt ba phút sau không một chiếc xe nào chạy ngang qua. Không phải chỉ mình taxi. Không một loại phương tiện nào luôn.
" Khá là yên tĩnh, " cuối cùng Jack nhận xét.
" Thật ra thì nơi này là khu vực đất nhà riêng. Nhà hàng của Antonio là một trong số các ngoại lệ. "
Bề ngoài, tôi vẫn khá bình tĩnh. Nhưng bên trong tôi đang bắt đầu hoảng sợ. Chúng tôi sẽ làm gì đây? Liệu chúng tôi có nên đi bộ lên đường cao tốc Clapham không? Nhưng nó cách xa đây mấy dặm chết tiệt lận.
Tôi liếc nhìn đồng hồ của mình và sốc điện khi thấy đã 9.15. Chúng tôi đã phí phạm hơn một tiếng đồng hồ vô ích và chúng tôi thậm chí còn chưa uống gì. Và tất cả là lỗi của tôi. Tôi thậm chí không thể tổ chức một buổi tối đơn giản mà không trở thành sai lầm thê thảm.
Đột nhiên tôi muốn oà khóc. Tôi muốn ngồi bệt xuống vỉa hè, vùi đầu vào hai tay và khóc nức nở.
" Thế pizza thì sao? " Jack hỏi và đầu tôi giật ngẩng lên trong một hi vọng đột ngột.
" Tại sao? Anh biết chỗ bán pizza nào quanh đây... "
" Anh thấy pizza giảm giá. " Anh hất đầu về phía một trong những chỗ khó chịu bán đồ ăn mang đi. " Và anh trông thấy một băng ghế. " Anh chỉ tay về phía bên kia của con đường, nơi có một khu vườn nho nhỏ được rào lại và lát gạch với hàng cây cùng một băng ghế gỗ. " Em đi mua pizza. " Anh mỉm cười với tôi. " Anh sẽ giữ ghế. "
Tôi chưa bao giờ thấy nhục nhã đến thế trong cả cuộc đời mình. Chưa bao giờ.
Jack Harper đưa tôi đến nhà hàng lớn nhất, sang trọng nhất trên thế giới. Và tôi đưa anh ấy đến một băng ghế công viên ở Clapham.
" Pizza của anh này, " tôi nói, mang cái túi nóng hôi hổi đến nơi anh đang ngồi. " Em lấy margarita, giăm bông, nấm và pepperoni.'
(Chú thích : margarita là 1 loại pizza thành phần chủ yếu là pho mát mozzarella ; pepperoni là xúc xích bò và heo rắc hạt tiêu.)
Tôi không thể tin đây sẽ là bữa tối của chúng tôi. Ý tôi là, chúng thậm chí còn không phải là những chiếc pizza ngon lành gì. Chúng thậm chí không phải loại pizza chuyên biệt, với rau atisô nướng. Chúng chỉ là tấm bột nhão rẻ tiền với phomat đã đông cứng lại, cùng một tí lớp mặt điểm trang.
" Hoàn hảo, " Jack mỉm cười nói. Anh cắn một miếng to, rồi đưa tay vào túi áo. " Thật ra, đây vốn là quà tặng đáp lễ cho em nhưng vì chúng ta đã ở đây nên..'
Tôi há hốc khi anh đưa ra một bình lắc cocktail nhỏ bằng thép không gỉ và hai chiếc cốc đồng bộ. Anh vặn nắp bình lắc và, rót ra một thứ chất lỏng trong suốt màu hồng vào mỗi cốc trong sự ngạc nhiên của tôi.
Là nó...
" Em không tin nổi! " Tôi nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở to.
" Được rồi, coi này. Anh không nên để em cứ băn khoăn cả đời về vị của nó, đúng không? " Anh trao cho tôi một chiếc cốc và giơ chiếc cốc của mình về phía tôi. " Chúc sức khoẻ em. "
" Cạn ly. " Tôi nhấp một ngụm cocktail...và trời đất ơi nó ngon tuỵêt. Chua chua và ngòn ngọt, với chút vị vodka.
" Ngon chứ? "
" Ngon tuyệt ! " Tôi nói, và nhấp ngụm nữa.
Anh ấy quả thật đã rất tử tế với tôi. Anh ấy đang giả vờ rằng mình có một buổi tối thật tuyệt. Nhưng thật sự anh ấy đang nghĩ gì bên trong? Anh ấy hẳn phải khinh thường tôi lắm. Anh ấy nhất định nghĩ rằng tôi là một con bò hoàn toàn và cực kỳ ngớ ngẩn.
" Emma, em ổn chứ? "
" Không hẳn thế, " tôi nói giọng lắp bắp. " Jack, em thật sự xin lỗi. Thật sự đấy. Em thực lòng đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Chúng ta sẽ đi đến một câu lạc bộ hay ho nơi những người nổi tiếng lui tới, và nó thật sự sẽ rất vui..."
"Emma." Jack đặt ly của mình xuống và nhìn tôi. "Anh muốn trải qua tối nay cùng em. Và đó là điều chúng ta đang làm."
"Vâng. Nhưng..."
"Đó là điều chúng ta đang làm," anh lặp lại quả quyết.
Chầm chậm anh ngả người về phía tôi và tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Ôi trời ơi. Ôi trời ơi. Anh ấy sắp hôn tôi. Anh ấy sắp..
"Arrgh! Arrgh! Arrgh!"
Tôi nhảy bật ra khỏi ghế trong sự hãi hùng tốt đỉnh. Một con nhện đang bò lên chân tôi. Một con nhện to màu đen. "Bỏ nó ra đi." Tôi nói một cách điên cuồng. "Bỏ nó ra đi!"
Với một cái đập nhanh nhẹn, Jack phủi con nhện xuống bãi cỏ, và tôi ngồi phịch xuống ghế, tim tôi đang chạy nước rút.
Và tất nhiên, bầu không khí đã bị phá hỏng hoàn toàn. Tuyệt. Quả là kỳ diệu. Jack cố hôn tôi và tôi hét lên kinh hoàng. Tôi thực sự đã rất xuất sắc tối nay.
Tại sao tôi lại thống thiết đến thế chứ? Tôi điên tiết nghĩ. Sao tôi lại hét lên chứ? Tôi chỉ cần nghiến chặt răng lại thôi mà!
Rõ ràng không phải nghiến chặt răng theo đúng nghĩa đen. Nhưng lẽ ra tôi phải bình tĩnh. Thực tế thì tôi nên tảng lờ đi rằng tôi thậm chí không nhận thấy con nhện nữa.
"Em không nghĩ là anh sợ nhện," tôi nói nói với Jack và bật cười ngượng nghịu. "Em không nghĩ là anh sợ gì hết."
Jack mỉm cười mơ hồ đáp lại.
"Anh có sợ thứ gì không?" tôi bám dai dẳng.
"Đàn ông thực sự thì không sợ gì hết." anh đùa.
Không bằng lòng, tôi thấy có chút cảm giác bất mãn nhói lên. Jack không phải là người giỏi nhất trên thế giới này trong khoản tự kể về bản thân.
"Vậy từ đâu mà anh lại có vết sẹo này?" tôi hỏi, chỉ vào cổ tay anh.
"Nó là một câu chuyện dài, tẻ nhạt." Anh mỉm cười. "Em không muốn nghe đâu."
Tôi muốn! Đầu tôi ngay lập tức đáp lại. Tôi có muốn nghe nó. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, và uống một ngụm nước khác.
Bây giờ thì anh chỉ chằm chằm nhìn ra xa, như thể tôi thậm chí không cớ ở đó vậy.
Anh ấy quên việc hôn tôi rồi sao?
Liệu tôi có nên hôn anh ta không nhỉ? Không. Không.
"Pete yêu thích lũ nhện," anh đột ngột nói. "Giữ chúng như thú cưng. Một con nhện to, đầy lông lá. Cả những con rắn nữa."
"Thật sao?" Vẻ mặt tôi quan tâm.
"Điên rồ. Cậu ta là một gã điên rồ chết tiệt." Anh thốt ra gay gắt.
"Anh... vẫn còn nhớ anh ấy," tôi ngập ngừng nói.
"Phải. Anh vẫn còn nhớ anh ấy."
Lại một khoảng im lặng khác. Xa xa tôi có thể nghe thấy tiếng một nhóm người rời khỏi nhà hàng của Antonio, đang hét lên với nhau bằng tiếng Ý.
"Anh ấy có gia đình nào không?" Tôi thận trọng hỏi, và ngay lập tức mặt Jack trở nên kín đáo.
"Một vài người," anh nói.
"Anh vấn gặp họ chứ?"
"Thi thoảng thôi." Anh thốt ra gay gắt, rồi quay sang và mỉm cười. "Em dính sốt cà chua trên cằm kìa." Khi anh vươn người tới để lau nó đi, anh bắt gặp mắt tôi. Chậm rãi, anh cúi xuống phía tôi. Ôi trời ơi. Chính là lúc này đây, thật sự là lúc này đây. Là lúc..
"Jack."
Cả hai chúng tôi đều bật ra trong sự sửng sốt, và tôi đánh rơi ly cocktail của mình xuống bãi cỏ. Tôi quay lại, và nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc tột độ. Sven đang đứng ở cổng của khu vườn nhỏ xinh.
Sven đang làm cái quái khỉ gì ở đây vậy chứ?
"Đúng lúc thật," Jack thì thầm. "Chào, Sven."
"Nhưng...nhưng anh ấy đang làm gì ở đây vậy?" Tôi nhìn Jack chằm chằm. "Làm sao mà anh ấy biết chúng ta đang ở đâu?"
"Anh ấy gọi lúc em đi mua pizza." Jack thở dài và xoa mặt. "Anh không nghĩ là anh ấy lại đến đây nhanh thế. Emma... có việc đã xảy ra. Anh cần nói vài lời nhanh với anh ấy. Anh hứa là nó sẽ không lâu đâu. OK?"
"OK" tôi nói, khẽ rùn vai. Rốt cuộc thì, tôi có thể nói gì khác được chứ? Nhưng bên trong, toàn thân tôi tràn ngập cảm giác thất vọng, gần như tức điên lên. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi với lấy bình lắc cocktail, rót phần còn lại của món cocktail hồng vào cốc của mình và uống một ngụm lớn.
Jack và Sven đang đứng ở cạnh cổng, nói chuyện sôi nổi bằng giọng nho nhỏ. Tôi uống một ngum cocktail và dịch chuyển tình cờ trên ghế nên tôi có thể nghe được tốt hơn.
"... phải làm gì từ đây chứ..."
"...kế hoạch B.... quay về GlasGow....."
".....khẩn cấp..."
Tôi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của Sven. Nhanh chóng tôi nhìn sang chỗ khác, giả vờ đang chăm chú nhìn bãi đất. Giọng họ thậm chí hạ xuống thấp hơn, và tôi không thể nghe được một từ nào. Rồi Jack ngừng lại và tiến về phía tôi.
"Emma...anh rất lấy làm tiếc về việc này. Nhưng anh sắp phải đi rồi."
"Đi?" tôi nhìn chằm chằm vào anh, mất hết tinh thần. "Cái gì, bây giờ sao?"
"Anh sắp phải đi xa trong vài ngày tới. Anh xin lỗi." Anh ngồi xuống bên cạnh tôi trên ghế. "Nhưng... nó thật sự rất quan trọng."
"Ồ. Ồ. được rồi."
"Sven đã chuẩn bị một chiếc xe để đưa em về nhà."
Tuyệt, tôi cáu kỉnh nghĩ. Cảm ơn nhiều lắm, Sven.
"Anh ấy thật là... chu đáo," tôi nói, di mũi giày trên mặt đất.
"Emma, anh thực sự phải đi," Jack nói, nhìn vào mặt tôi. "Nhưng anh sẽ tới gặp em khi anh quay về, OK? Vào Ngày Gia đình Nghiệp đoàn. Và chúng ta sẽ... làm chuyện ấy kể từ đó."
"OK." Tôi cố gắng mỉm cười. "Nó sẽ rất tuyệt."
"Anh đã có khoảng thời gian tuyệt vời tối nay."
"Em cũng thế," tôi đáp, nhìn chằm chằm xuống ghế. "Em thật sự có một khoảng thời gian rất tuyệt."
"Chúng ta sẽ lại có những khoảng thời gian tuyệt vời." Nhẹ nhàng, anh nâng cằm tôi lên cho đến khi tôi nhìn thẳng vào mặt anh. "Anh hứa đấy, Emma."
Anh nghiêng người về phía trước và lần này chẳng còn sự ngập ngừng nào nữa. Miệng anh áp lên miệng tôi, ngọt ngào và mạnh mẽ. Anh ấy đang hôn tôi. Jack Harper đang hôn tôi trên băng ghế công viên.
Môi anh tách môi tôi ra, bộ râu lởm chởm của anh cọ lên mặt tôi. Tay anh vòng lấy tôi, kéo tôi về phía anh, và hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng. Tôi thấy mình đưa tay dưới áo vét của anh, cảm nhận các múi cơ bắp dưới làn áo sơ mi của anh, mong muốn xé toạc chúng ra. Ôi trời , tôi muốn điều này. Tôi muốn nhiều hơn nữa.
Đột ngột anh tách ra xa, và tôi cảm thấy mình như vừa bị văng khỏi một giấc mơ.
"Emma, anh phải đi."
Miệng tôi vẫn còn ẩm ướt nhức nhối. Tôi vẫn còn cảm thấy làn da anh trên cơ thể mình. Cả cơ thể tôi rộn ràng. Đây không thể là kết thúc được. Nó không thể.
"Đừng đi." Tôi nghe giọng mình nói khàn đi. "Nửa tiếng thôi."
Tôi đang đề nghị gì thế này? Rằng chúng tôi sẽ làm chuyện đó dưới một bụi cây hay sao?
Thẳng thắn thì, đúng thế. Bất cứ nơi nào cũng được. Trong đời mình tôi chưa bao giờ táo bạo như thế vì một người đàn ông.
"Anh cũng không muốn đi." Đôi mắt sẫm của anh gần như mờ đi. "Nhưng anh phải đi." Anh cầm tay tôi, và tôi níu lấy tay anh, cố gắng kéo dài sự tiếp xúc lâu nhất có thể.
"Vậy...em sẽ...em sẽ gặp anh." Tôi chỉ có thể thốt lên đúng như thế.
"Anh không thể chờ được."
"Em cũng không."
"Jack." Cả hai chúng tôi cùng ngước lên nhìn Sven ở cổng.
"OK," Jack gọi với lại. Chúng tôi đứng lên và tôi kín đáo nhìn đi khỏi thái độ hơi khác lạ của Jack.
Tôi có thể đi trên xe và...
Không. Không. Lấy lại hồn vía nào. Tôi không có nghĩ thế.
Khi chúng tôi ra đến đường, tôi trông thấy hai chiếc xe màu bạc đang chờ ở vỉa hè. Sven đang đứng ở một chiếc, và chiếc kia rõ ràng là dành cho tôi rồi.Quỷ thần ơi. Tôi thấy mình như thể đột nhiên trở thành một thành viên hoàng gia hay gì đó.
Khi người tài xế mở cửa cho tôi, Jack khẽ chạm vào tay tôi. Tôi muốn vồ lấy anh để hôn hít lần cuối, nhưng làm thế nào đó tôi xoay xở để kiềm chế bản thân lại.
"Tạm biệt," anh thì thầm.
"Tạm biệt," tôi thì thầm đáp lại.
Rồi tôi vào xe, cửa đóng sầm lại, và chúng tôi rời đi.