Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tồng Giám Đốc

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Ân Đệ giành mở miệng trước, cố ý đánh trống lảng nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể trách mình không có đủ kinh nhiệm. Chỉ là, nếu lúc đấy anh có thể nói với tôi những lời này, có lẽ tôi đã không làm hỏng chuyện thành ra như vậy." Nói đi nói lại vẫn là đang trách anh.

"Nếu nh lúc y ti chỉ ra chỗ khng đúng của c, vi tính khí của c, c sẽ nghe lọt tai sao?"

Giật mnh, Ân Đệ thở ra, đnh chp nhận."Chc l sẽ khng."

Th ra, c lại c tính tnh h hỏng nh vậy? C lẽ, c nn sửa đổi một chút . . . . . . Tn đn ng đng gét ny, c lun ni khng lại đợc anh ta.

"Ti khng thích ăn cho nguội” Anh bỗng nhiên nhìn bát cháo trước mặt nói.

Ân Đệ ngẩn ra, thấy gương mặt anh đang cau có nhìn bát cháo, thật sự rất buồn cười "Vậy sao anh không ăn trước, không cần phải chờ tôi về đâu."

"Cô biết tôi đang đợi cô?" Một câu hai nghĩa đó.

Đông! Thùng thùng! Ân Đệ trái tim lại như đánh trống. Giờ đổi thành cô trừng mắt nhìn bát cháo, "Tôi cũng không thích ăn cháo nguội."

"Vậy còn chờ gì? Ăn thôi." Anh đang muốn khởi động, bỗng nhiên lại phát hiện ra cái gì, sau đó đổi lại bát cháo của cô.

"Sao vậy?" Cô có chút buồn bực. Không phải đều giống nhau sao?

"Chén của cô không có bỏ thêm hành hoa."

Ân Đệ ngẩn người. Anh cư nhiên lại chú ý đến mỗi lần cô đều bỏ hành hoa trong bát ra sao?

Có lẽ do đột nhiên phát hiện ra một mặt con người thận trọng của anh, hoặc là một loại cảm giác bị chú trọng, khiến cho lòng Ân Đệ không khỏi rung động.

"Mùi vị như thế nào?"

"Ừ, không tồi." Cô trả lời qua loa, "Nhưng mà cháo nhà hàng Miếu Khẩu vẫn ăn ngon hơn”

"Miếu khẩu?"

"Đúng vậy, miếu khẩu có món cháo Vương Ký Quảng Đông, rất nổi tiếng đó, hải sản đặc biệt tươi ngon, tôi cũng chỉ dám ăn có món đó mà thôi."

"Còn gì nữa không? Trừ món cháo hải sản ra."

"Nhiều lắm, anh chưa đến đó lần nào sao? Không thể nào! Chỗ có đủ loại đồ ăn vặt nổi danh đấy."

"Hôm nào, theo tôi đi."

"Được." Ân Đệ tự nhiên đáp ứng.

Ăn xong điểm tâm, Ân Đệ đến phòng tắm rửa mặt, lại nghe thấy điện thoại di động của anh có tiếng chuông.

Đợi trở lại phòng khách thì vừa đúng nghe thấy Mạnh Đình lạnh lùng nói câu cuối: "Chuyện đó thì có gì vui, mà mình cũng không muốn chơi trò này."

Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cô cũng không giám hỏi thẳng, thế nhưng anh lại chủ động nói ——

"Là đầu sỏ tối nay gọi tới."

"Đầu sỏ?"

"Thượng Bằng, là bạn tốt của tôi, còn giám đốc Ngô là cấp dưới của cậu ta."

"Anh nói, tối nay giám đốc Ngô phô trương như vậy, đều là chủ ý của bạn anh?" Sau khi thấy Mạnh Đình gật đầu, cô lại không giám tin, "Vậy anh biết giám đốc Ngô dẫn theo những cô gái kia, là muốn làm gì sao?"

"Biết. Cô không phải đã nói bọn họ muốn lôi 『 tên kia 』 lên giường sao?"

Hay rồi đây! Anh thật sự đã chứng kiến tất cả !

"Này, vậy anh ——"

Cô há mồm cứng lưỡi bộ dáng đáng yêu, chọc anh mỉm cười, "Chỉ là 『 tên kia 』 cũng không phải là tôi, tôi chỉ là người tiếp khách."

"Không phải anh?"

"Là Cổ Thiên kỳ, một người bạn khác của tôi, Thượng Bằng muốn gài bẫy cậu ấy, nhưng không nghĩ tới Cổ Thiên kỳ lại nhỡ hẹn."

Ân Đệ càng nghe càng mơ hồ."Thượng Bằng tại sao lại muốn gài bẫy bạn của mình như vậy?"

"Rất đơn giản, chỉ là muốn xác định Cổ Thiên kỳ rốt cuộc có được hay không."

"Có được hay không?" Cô lặp lại lời của anh, mặt bỗng chốc nóng lên, "Cho nên dùng loại. . . . . . Phương thức hạ lưu này?"

"Thượng Bằng cảm thấy không sao cả." Mạnh Đình cười cười, "Chỉ là, chọn đúng nhà hàng mà cô làm việc, thì chắc chắn không phải là trùng hợp rồi."

"Có ý tứ gì?"

"Có lẽ Thượng Bằng là muốn . . . . . Hướng tới cô." Cái người họ Thượng này, ngoài mặt là để cho anh làm người tiếp khách, muốn cho Thiên Kỳ không phòng bị, nhưng căn bản trong đầu lại muốn "Một lưới bắt hết" !

Ân Đệ bắt đầu khẩn trương lên, "Tại sao lại hướng tới tôi? Tôi có biết anh ta đâu!"

"Bởi vì cậu ấy biết rõ tôi ——" thích cô.

"Anh ta biết cái gì?" Sao lại chỉ nói có một nửa?

Anh đổi lời nói: "Bởi vì cậu ấy biết rõ tôi không có hứng thú với em gái của cậu ấy, cho nên cố ý muốn trả thù tôi."

"Em gái của anh ta?"

Mạnh Đình đem chuyện Thượng Nhứ đã "Chấm điểm" anh cùng Cổ Thiên Kỳ một trong hai người sẽ là vị hôn phu tương lai.

"Vậy. . . . . . Chuyện này có quan hệ gì đến tôi ?"

Ánh mắt của anh dừng ở trên người cô, "Bởi vì Thượng Bằng cho rằng, tôi vì cô mới cự tuyệt em gái của cậu ấy."

Nghe vậy, nhịp tim của Ân Đệ lập tức ngừng lại một nhịp. Cô cố ý buông lỏng cười quái dị, "Này nói đi nói lại cũng là do anh tự gieo họa a, ai bảo anh làm cho người ta hiểu lầm."

Nóng quá. Cô đứng lên, lấy điều chỉnh điều hòa tiện thể cách xa anh một chút.

"Nếu như không phải là hiểu lầm thì sao?" Giọng nói trầm ấm truyền tới.

Cô cảm giác lỗ tai mình như bị một sóng âm cực lớn làm cho tê dại, cho dù giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm chạp như vậy.

Ân Đệ không dám quay đầu lại, nhưng cô cảm thấy rõ ràng anh đang dần tiến đến. . . . . .

Cô nên làm cái gì? Tránh ra?

Nhưng hai cái chân của Ân Đệ như bị đinh đóng lại, không thể động đậy, cầm chặt lấy vạt áo lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Thân thể ấm áp của anh tiến đến gần sát cô trong nháy mắt, khiến các dây thần kinh toàn thân cô như bị buộc chặt

Cánh tay bền chắc của anh nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, môi đặt ở bên tai cô nói: "Quay lại nhìn anh." (n _n)

Anh ta muốn làm gì?

Cô nên gạt tay của anh ra, cô nên đẩy anh ra. . . . . . Nhưng cô lại giống như bị thôi niên, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt của anh.

Một cỗ ấm áp mền mại liền che đôi môi của cô lại ——

Anh, hôn cô.

Môi anh phủ lên đôi môi mền mại của cô lại, đầu lưỡi đồng thời cường thế cạy miệng của cô ra, xâm nhập.

Trong đầu Ân Đệ giống như muốn nổ tung, nhưng cô theo bản năng vẫn giơ tay lên khước từ lồng ngực kiên cố kia.

Từ sâu trong cổ họng cô kêu lên thanh âm chống cự, khi bốn phiến môi đang gián chặt được bật ra, lại hình thành một loại mê người kiều diễm.

Một tay đỡ sau đầu của cô, đầu ngón tay của anh xoa nhẹ những sợi tóc mền mại của cô lại, đè đầu cô lại gần anh hơn, để cho cô hoàn toàn nghênh hợp với miệng của anh; một cái tay khác vòng qua phía sau lưng cô làm áp lực, khiến cho bộ ngực mền mại của cô áp sát vào anh.

Lưỡi của anh càn rỡ quấn lấy lưỡi cô, tham lam liếm mút môi của cô.

Cảm thấy bàn tay cô đang nắm chặt dần thả lỏng, đầu lưỡi của anh hơi rút ra, "Ân Ân. . . . . ."

Môi lưỡi của anh trơn ẩm, không ngừng tàn sát dây thần kinh của cô, cô không thể kháng cự, chỉ có thể run sợ chịu đựng anh lần lượt cuồng dã chiếm đoạt.

Tất cả thật mất khống chế!

Trong giây phút chiếm lấy bờ môi thơm ngát kia, rung động mãnh liệt khiến cho Mạnh Đình kinh hãi, anh lúc này mới biết, thì ra anh khát vọng cô đến nhường nào.

Anh khát vọng nhìn thấy nụ cười của cô, khát vọng nghe giọng nói của cô, khát vọng đến gần cô hơn, khát vọng được ôm cô. . . . . .

Tê dại kỳ dị làm cho người ta mất hồn, nhưng trực tiếp ủi lên da thịt nóng bỏng, làm cho lòng người kinh hãi, Khi phát hiện một luồn hơi nóng đang dâng tràn trong cơ thể, thì Ân Đệ bỗng chốc mở hai mắt ra.

"Không nên như vậy! Không thể như vậy!"

Ân Đệ hoảng sợ ngượng ngập đẩy anh ra, lui lại một bước, coi như vậy là không cần đối mặt với mọi chuyện trước mắt

"Tại sao không thể?" Anh dùng giọng nói hơi khàn khàn hỏi cô.

"Bởi vì. . . . . . Đây là không đúng." Anh rõ ràng vẫn đứng tại nguyên chỗ, còn cô rõ ràng đứng cách anh rất xa, vì sao cô còn cảm thấy ánh mắt gấp gắp chăm chú của anh đang nhìn mình?

"Có cái gì không đúng?"

"Dĩ nhiên là không đúng!"

"Chẳng lẽ em là bởi vì. . . . . ." Không muốn nói, lại càng không muốn tin, nhưng lại không thể loại bỏ được suy đoán này, Mạnh Đình nói tiếp: "Triệu Học Thánh?"

Ân Đệ tốn mấy giây mới tiêu hóa được câu hỏi của anh, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của anh, cô rất nhanh lại quay đầu đi một lần nữa.

"Tôi có bạn trai là sự thật."

"Vậy thì như thế nào? Coi như là có lão công (chồng) cũng giống vậy."

Nhanh chóng ngẩng đầu, cô không biết có nên cảm thấy may mắn hay, trên mặt anh không còn nhìn thấy thâm tình dịu dàng làm cho người ta tan chay nữa, mà nó lại quay trở về như trước, một bộ mặt phách lối ngang ngược.

Mà lời của anh, càng khiến cho Ân Đệ căm tức, "Đối với anh đương nhiên nó không là vấn đề gì! Giống như tôi lúc đầu lừa anh Chu Tương đã kết hôn, anh cũng chỉ nói một câu anh không để ý chuyện cô ấy ly hôn. Mạnh Đình, anh quá cuồng vọng! Anh quả thực là. . . . . . Ích kỷ tới cực điểm!"

"Có một số việc vốn làn nên ích kỷ , giống như tình cảm."

Anh cùng cô nói chuyện tình cảm? Giờ khắc này, vui sướng mơ hồ ở trong lòng của cô nảy sinh. . . . . . Nhưng, một giây kế tiếp, Ân Đệ không biết nên vui hoặc buồn.

Nếu cô cảm thấy anh là một người đàn ông thích đùa bỡn với chuyện tình cảm, sao cô còn có thể để mặc cho anh làm chuyện đó? (hôn ý )

"Anh thật sự không biết em ruốt cuộc có hiểu tình cảm của chính bản thân mình hay không." Rõ ràng là cô có tình cảm với anh, nhưng cô lại mơ hồ không hiểu rõ cảm giác của bản thân. . . . . .

"Ít nhất anh biết cảm giác như thế nào được gọi là yêu."

Anh nói vậy, càng khiến cho cô mê muội.

Anh lại nói tiếp: "Đương nhiên tình yêu cũng chỉ là một loại cảm tính, có người nói là thăng hoa, nhưng anh tin tưởng đó là biến chất. Biến chất tình yêu, giống như bánh bao đã bị chua, giữ lại thì có ích lợi gì?"

"Anh . . . . . Rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Em cùng Triệu Học Thánh." Anh dừng lại.

"Tôi với anh ấy thì thế nào?"

"Em xác định em rất yêu cậu ta?" Ánh mắt của anh như kiếm.

"Tôi. . . . . . Dĩ nhiên. Anh ấy là bạn trai của tôi."

"Cũng bởi vì cậu ta là bạn trai của em, cho nên em yêu cậu ấy sao?" Anh nâng lên khóe môi, đùa cợt đi đến bên cạnh, "Mới vừa rồi cảm giác của anh nói cho anh biết nó không phải như vậy."

Mới vừa rồi. . . . . .

"Mạnh Đình, anh thật khốn kiếp!" Cô tức điên lên, không hề suy nghĩ đã dơ lên quả đấm đánh tới ——

Nhưng quả đấm đến trước mặt anh thì dừng lại, im lìm bất động.

Anh không trốn cũng không tránh, chỉ là mím chặt môi lại, lẳng lặng nhìn cô.

"Anh. . . . . ." Ân Đệ hận mình tại sao không xuống tay được!"Đúng, mới vừa rồi là do tôi làm chuyện ngu xuẩn! Là tôi. . . . . . Là do lực ý chí của tôi không kiên định! Nhưng, cũng không có nghĩa là anh có thể nhục nhã tôi!"

"Không có bất kỳ người nào nhục nhã em, nếu như có, cũng là chính là do em xấu hổ mà nghĩ bậy." Anh chợt đi lên trước, nâng cằm của cô lên, để cho ánh mắt của cô nhìn vào mắt anh."Anh cũng chỉ muốn em đối mặt với suy nghĩ chân thật nhất của mình."

Suy nghĩ chân thực nhất? Vừa rồi cô nghĩ muốn dựa vào trong ngực của anh, mặc kệ cho anh muốn làm gì cô. . . . . . Có lẽ anh nói không sai, cô có phản ứng kích động quá độ, nhưng đó là do cô không có cách nào đối mặt với sự xấu hổ của mình.

Cô đang đấu tranh điều này hoàn toàn rơi vào trong mắt Mạnh Đình, mãnh liệt chân tình khiến cho anh không thể giả bộ lạnh lung nữa, "Em có biết em muốn cái gì không, tại sao lại nói không cần?"

Cảm giác tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, đôi môi. . . . . . Ân Đệ có cảm giác trong lòng như đang say, nàng mê mang lẩm bẩm nói: "Anh thì sao? Anh muốn cái gì?"

"Anh muốn em."

Cô giống như bị đánh mạnh vào đầu. "Muốn" ở đây là muốn cái gì? Là chỉ thân thể sao?

Anh lại nói tiếp: "Anh nghĩ là em biết điều đó."

Vào giờ khắc này, trong lòng của Ân Đệ chợt vắng lạnh .

Cô tuyệt vọng, tuyệt vọng lắc đầu, "Tôi thừa nhận, là tôi bị anh hấp dẫn, tôi không khống chế được mnh, l ti khng c tự i, đ cho anh nghĩ rng ti. . . . . . Mun anh, ging nh ti vi anh c suy nghĩ ging nhau, điu anh mun, chỉ l theo ti ln giờng, đúng khng?"

Anh hơi ngy ngời, lại theo qun tính gật đầu một ci, pht hiện thần sc của c đột nhin đau đn kịch liệt, anh vội vng gọi: "Ân Ân. . . . . ."

"Đừng gọi ti nữa, khng cho phép anh gọi tôi như vậy, anh có nghe thấy không!" Cô bịt chặt lỗ tai lại, kích động hét lên."Anh đi đi! Anh đi ngay bây giờ đi!"

"Không, lời của anh còn chưa nói hết ——" Hai tay anh giữ chặt bả vai của cô lại, ngăn tâm tình đang kích động của cô lại.

"Tôi không muốn nghe, có được không?" Bị anh đụng chạm, hơi thở của anh khiến cho trái tim cô cứng lại, loại cảm giác đó đối với cô mà nói, là một loại hành hình, một loại giày vò.

Ân Đệ chợt có cảm giác tuyệt vọng, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, là một loại kịch độc làm cho người ta mỉm cười ở dưới cửu tuyền; mà cánh tay nhẹ đỡ lấy bả vai của mình, là nút buộc dây thừng của đao phủ thủ, đang chuẩn bị quàng lên cổ của cô kéo lên. . . . . .

"Anh đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh." Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, kiên quyết gạt tay của anh ra.

"Đây không phải là lời thật lòng của em." Anh nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô.

Ân Đệ ngẩn người, từ trong suy nghĩ hoảng loạn tỉnh lại, khiến cho cô thẹn quá hóa giận, "Anh cho rằng người đàn bà nào cũng sẽ khuất phục ở trong lòng của anh, say đắm quấn lấy anh sao?"

"Anh không cần những người đàn bà khác, anh chỉ muốn em."

"Anh đừng mơ tưởng!"

"Nghĩ như thế nào là việc của tôi."

"Tôi nói cho anh biết, tôi, tôi không muốn anh! Đây là chuyện mà tôi có thể quyết định, đúng chứ ?"

"Tôi tự biết phán đoán."

Nói xong, cô còn trợn mắt lên nhìn anh, "Thì ra là loài bò sát còn có một đặc trưng, đúng là da mặt dày!"

"Loài bò sát ? Da mặt dày?" Anh cau mày.

Nhìn anh đang cố gắng suy tư " loài bò sát, da mặt dày", bộ dạng này của anh thật là, coi như biết rõ bây giờ không phải là thời điểm để cười, nhưng Ân Đệ thật sự không thể nhịn được cười.

Điểm chết người là, Ân Đệ chợt bắt đầu cảm thấy anh cũng có một mặt đáng yêu !

Đáng yêu, nhưng không thể tùy tiện yêu . . . . . .

Đêm đó, sau khi anh rời đi, Ân Đệ lại mất ngủ.

www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org

Hôm sau.

Lúc Ân Đệ đang làm trong siêu thị, chợt nhận được điện thoại của quản lý của nhà hàng Long Phượng.

Khiến cho Ân Đệ kinh ngạc chính là, quản lý gọi tới là muốn "mời" cô đi làm lại!

"Ân Ân, thật ra thì tôi cũng biết nỗi oan uổng của các cô, chỉ là lúc đấy tôi cũng có nỗi khổ tâm không thể nói ra, cô cũng không nên để ở trong lòng, tối nay nhất định cô phải đi làm lại đấy."

"Quản lý, tôi. . . . . ."

"Cứ như vậy, buổi tối gặp lại."

"Này này, còn có A Mỹ cô ấy. . . . . ." Ân Đệ chưa kịp hỏi vấn đề này, điện thoại đã cúp.

Ân Đệ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, quyết định xin về trước đến nhà hàng xem tình hình một chút.

Tôi hôm đó, trở lại nhà hàng, xác định A Mỹ cũng đã được đi làm lại, cô nhịn không được mà nở ra nụ cười.

Nhưng mà thái độ của quản lý lại quay ngoắt 180°, khiến cho cô cảm thấy nghi ngờ.

"Ân Ân, cô chắc không phải là loại người dễ ghi hận chứ? Mong cô hãy ở lại, bình thường tôi đối đãi với cô cũng không kém, cô cũng đừng làm hại tôi mất luôn chức quản lý này nha."

Ân Đệ không hiểu ông ta đang nói gì, "Quản lý, tôi không có ghi hận cái gì, tôi thật sự không biết ông đang nói cái gì, tôi tại sao lại hại ông mất việc?"

"Là phía trên giao phó xuống, nếu như tôi không giữ được cô ở lại làm việc, vậy thì tôi cũng chờ mà rời đi đi." Quản lý xụ mặt xuống nói.

"Phía trên?"

"Chính là giám đốc Lâm ( chủ nhà hàng), nhà hàng này sau lưng còn có một ông chủ khác chống lưng." Quản lý giật lấy khóe miệng cười khổ, "Ân Ân, cô đừng trêu chọc tôi, rõ ràng là cô tìm bạn ra mặt, tìm giám đốc Lâm tố cáo tôi, tôi thật sự không nghĩ ra bạn của cô lại có khả năng, khiến giám đốc Lâm thận trọng thế này."

"Đúng vậy, Đúng vậy , Ân Ân thật không đơn giản đâu! Sau này chúng ta uất ức phải dựa vào cô để khiếu nại!" Trân Trân nữ vương bát quái cũng tới chen vào một chân.

"Tôi. . . . . . Tôi cái gì cũng chưa có làm mà, tôi không biết mọi người đang nói tới ai, hơn nữa tôi càng không cáo tố việc này cho người khác. . . . . ." Ân Đệ đột nhiên nghĩ đến một người ——

Mạnh Đình? Là anh sao?

Nghi vấn như vậy cứ quấn lấy cô cả tối, cho đến khi sắp đến giờ tan tầm, Mạnh Đình tự nhiên xuất hiện.

Anh dáng người đẹp trai cao ráo, sớm đã khiến cho người trong nhà hàng ấn tượng, xuất hiện lại lần nữa, càng thêm khiêu khích khiến mọi người không ngừng xôn xao.

Quản lý vừa nhận ra là Mạnh Đình, lập tức chạy lên trước cười nói, "Tổng giám đốc Mạnh ngài khỏe chứ, hoan nghênh hoan nghênh! Ngài là ——"

"Tôi tới đón Ân Ân." Trả lời đúng một câu, Mạnh Đình không nhìn mọi người tập trung ánh mắt, trực tiếp đi về phía Ân Đệ.

Cô đã sớm mắt trừng miệng há hốc.

"Anh. . . . . ." Anh tới đón cô?

"Còn chưa có tan việc sao?" Anh hỏi.

"Tan việc, tan việc rồi!" Quản lý vội vàng trả lời."Ân Ân, cô nhanh đi thay đổi quần áo, đi cùng với tổng giám đốc Mạnh đi."

Ân Đệ không nhịn được liếc quản lý một cái. Ông ta có thể có quyền đuổi việc cô, nhưng cũng không có quyền thay cô quyết định mọi việc chứ?

"Đi thôi. Anh. . . . . . Dẫn em đến một chỗ." Giọng nói của Mạnh Đình nghe có chút lạ.

"Đi chỗ nào?"

"Đi rồi hãy nói."

Đáp lại ánh mắt của anh, Ân Đệ hít một hơi. Thật không chịu nổi bộ dạng người này thủ thỉ thù thì!

"Được, Anh chờ tôi." Cô chính là không cự tuyệt được.

Bước hướng đến phòng thay quần áo, Cô phát hiện lòng của mình nhảy nhót thật là nhanh, thật sự rất nhanh. . . . . .

Anh rốt cuộc muốn dẫn cô đến chỗ nào?

www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org

Trong buồng xe.

Lúc ngồi xuống ghế xe mền mại, Ân Đệ không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

"Mệt lắm sao?"

"Ừ." Cô nhắm mắt lại.

Một lúc lâu, phát hiện xe vẫn đang im lìm bất động, cô mở mắt vừa nhìn, phát hiện anh đang nhìn mình.

Ánh mắt thâm tình chân thành sâu như vậy, khiến trái tim Ân Đệ chấn động.

Mạnh Đình nhanh chóng thay đổi ánh mắt, thanh thanh cổ họng, "Đó cũng là do bản thân mình tìm."

"Cái người này anh làm sao. . . . . ." Lại nữa rồi!

Người đàn ông này luôn luôn cho cô cảm giác như đang ngồi trên đám mây, chỉ trong giây lát có thể đưa người ta lên thật cao cũng có thể khiến cho người ta ngã xuống đáy cốc!

Đôi mày thanh tú nhíu lại một cái, Ân Đệ xoay mặt, "Tôi thật sự nghi ngờ anh là loại người vĩnh viễn cũng không nói được một lời hay."

"Ít nhất anh nói là lời nói thật."

Ân Đệ không có nghi ngờ. Công việc là cô tự mình tìm, dù mệt mỏi thế nào cũng không được oán trách, không phải sao?

Toàn bộ tâm tình, cô vốn định mở miệng hỏi anh muốn đưa cô đến chỗ nào, chợt nghĩ đến một vấn đề khác.

Ân Đệ bắt đầu nói chuyện quản lý hôm nay gọi điện thoại cho cô, cùng chuyện liên quan đến việc được đi làm lại của cô, "Quản lý nói có người trực tiếp tìm giám đốc Lâm tố cáo, có phải là anh hay không?"

"Là Thượng Bằng. Có lẽ là lương tâm của cậu ấy đột nhiên xuất hiện? Là cậu ấy nói cho anh biết, tối nay em trở lại nhà hàng làm việc." Sau đó, anh lại nói thêm một câu: "Anh không bao giờ làm như vậy ."

Ân Đệ sợ run lên. Không phải anh làm cũng không sao, nhưng anh cần gì phải nói như thế, làm cho người ta có cảm giác chói tai không dứt.

Cô hất tóc, nhún nhún vai, làm động tác nhẹ nhõm, "Dĩ nhiên, tôi đã biết sớm đó không thể nào là anh. Chỉ là người biết chuyện này chỉ có anh, cho nên. . . . . . Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghĩ cũng biết, anh không phải là loại người như thế."

"Loại người như vậy?"

" Loại người có nhiệt tâm đi giúp người khác một tay." Ân Đệ càng nói sắc mặt càng chìm xuống.

"Nếu như giúp em trở lại nhà hàng làm việc, anh quả thực sẽ không làm." Ánh mắt nhìn cô tức giận rồi quay đi, Mạnh Đình khởi động xe, "Bởi vì anh sẽ đau lòng khi thấy em mệt mỏi."

Hai chữ đau lòng, khiến Ân Đệ rung động.

Cô liếm liếm môi, chát chát mà nói: "Giống như anh nói, đây cũng là do tôi tự chuốc phiền, không phải sao?"

Trên đường gặp phải đèn đỏ, anh dừng xe lại, ánh mắt quay lại nhìn cô. Giây lát, từ trong miệng nhẹ nhàng chạy ra một chữ ——

"Đần."

"Anh. . . . . . Mắng tôi đần! ?" Cô lập tức trợn to mắt.

Anh gật đầu một cái."Em có thể không cần phải mệt như vậy, người thông minh sẽ biết vận dụng tài nguyên bên cạnh."

"Tài nguyên?"

"Ví dụ như, phiếu cơm dài hạn."

Ân Đệ sửng sốt lần nữa.

Đèn xanh sáng, xe lại tiếp tục chạy, bên trong xe rơi vào một hồi yên lặng.

Anh chợt mở miệng hỏi câu: "Nếu như Triệu Học Thánh đột nhiên cầu hôn em, em sẽ làm thế nào?" Trong lời nói dường như có ý đồ mãnh liệt nào đó.

Anh lại muốn làm cái gì? Trái tim Ân Đệ hỗn loạn, ánh mắt băn khoăn bắt đầu nhìn xung quanh.

Cô bỗng dưng thét chói tai: "A, cẩn thận!"

Thiếu chút nữa thì xe đụng vào chiếc xe phía trước, Mạnh Đình nhanh chóng xoay bánh lái, cho xe chạy lệch sang bên cạnh.

"Anh. . . . . . Làm ơn lái xe chuyên tâm một chút đi!" Ít nhất cũng phải nhìn phía trước chứ!

"Anh sẽ chú ý." Mạnh đình cau mày, giọng buồn bực lên tiếng.

Chỉ cần anh không suy phải đoán nội tâm của cô.

Cô không nói, vậy thỉ để anh nói ——

"Em cùng Triệu Học Thánh là không thể nào ."

Ân Đệ trừng mắt.

"Bởi vì anh sẽ dùng tất cả lực lượng đi ngăn cản." Trong giọng nói của anh không có một chút ý tứ trêu đùa nào.

Nhưng khi nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng của Ân Đệ nhảy nhót một hồi cuồng loạn.

"Coi như em thật sự gả cho cậu ta, kết quả cuối cùng sẽ là phản bội."

"Anh đang nói nhăng gì vậy?!" Cô bị đâm trúng điểm yếu."Anh nghĩ tôi là dạng người gì hả?"

"Bởi vì em không yêu cậu ta. Gả cho một người mà mình không yêu, em đã phản bội mình trước rồi."

"Tôi. . . . . ."

Lời của anh giống như một con sóng lớn, đang cố gắng phá hủy hàng rào mà cô đang cô gắng tạo lên.

"Trong lòng luôn hướng về bên ngoài….. Cũng là phản bội, hơn nữa. . . . . ." Giọng nói của anh trầm hơn, "Còn có anh."

"Anh? Anh. . . . . . Muốn thế nào?"

Anh ném tới ánh mắt làm cho lòng người rung động, "Để cho em ở trong lòng của anh, trở thành người phụ nữ hư hỏng bên ngoài đó."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...