Bí Ẩn Căn Cứ Và Tình Yêu Học Trò
Chương 37: Phát hiện bí mật
-Ông có ý gì hả.
Thủ lĩnh TOP có vẻ phẫn nộ nhưng thủ lĩnh BIP thì rất bình thản.
-Làm gì chứ.
-Ông cố tình đúng không?
-Cố tình gì vậy. Nói gì tôi không hiểu. - vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
-Ông nói thật đi... lần giao dịch hàng nóng của tôi ông có nhúng tay vào vụ này không?
-Tất nhiên có rồi. – thái độ thản nhiên.
Dara càng bực bội:
-AaaHứm.
-Thì ông chả bảo tôi là giúp ông còn gì nữa, đương nhiên phải can thiệp rồi.
-Vậy bọn cớm ở đâu ra, ngoài bên tôi với bên ông thì còn ai biết nữa, chỉ có ông... lo liệu bên bọn cớm cho tôi mà. – nghiêm túc nói.
-Thì đúng, còn tại sao chúng biết thì tôi không biết. Hơn nữa... hàng của các người cũng lấy được rồi thây. – nói một cách chậm rãi.
Dara cố kìm chế, ông đã để ý khuôn mặt đầy sự mưu mô dối trá của Ki. Và đột nhiên thấy chút gì đó hối hận khi đã liên kết với con người quá gian trá này.
Max đan hai bàn tay đặt trên bàn, nghiêm nghị hỏi:
-Chuyện tấm bản đồ sao rồi Dara? Ông có cách lấy hai nửa còn lại chưa?
-Cái đó ông cần thiết hơn tôi mà. Có nghĩ thì cả hai phải nghĩ.
-Oh. Vậy cũng được thôi.
-Ông... định làm thế nào nếu lấy được bản đồ và kí hiệu. – nghiêm túc.
-À... - dừng nói suy nghĩ chốc lát. Tôi chưa chuẩn bị gì cả vì chúng ta phải biết thứ đó để thống trị các căn cứ thì phải làm thế nào đã thì mới biết.
-Thật không?
-Đương nhiên.
- Vậy mấy căn cứ kia, chúng ta...
-Robot sắp thành rồi. – cười khỉnh trên khuôn mặt đầy mưu mô. Lúc đó,... mấy căn cứ khác sẽ bị ta chiếm một cách dễ dàng. Haha.
-Nhưng còn về bản đồ.
-Chúng ta phải tìm cách lấy hai nửa còn lại mới được.
-
Trong lúc cả hai thủ lĩnh bàn chuyện Chữ D và người của TOP đứng bên ngoài chờ Dara. Thật khó chịu khi phải chờ đợi. Chữ D bắt đầu thấy nhàm chán, cô lượn đi lượn lại trước cửa phòng.
-Đội trưởng chán thật ấy.
-Chán gì? - đứng nghiêm trang.
-Em có thể đi tham quan một vòng nơi này được không?
-Sao?
-Hai căn cứ liên kết lâu rồi nhưng em vẫn chưa biết về nơi này.
Đội trưởng hai tay chắp ra sau lưng, vẫn với bộ mặt nghiêm túc nhìn Chữ D.
-Chữ D định làm gì?
Chữ D ngó trước sau, cô đi sát gần đội trưởng, nói nhẹ bên tai:
-Em có thể đi xem xét tình yêu nơi đây chứ.
Đội trưởng vẫn giữ nguyên trạng thái, chỉ gật nhẹ đầu đồng tình.
-À... em đi thăm quan chút nha.
Cô cố tình nói lảng để người BIP không để ý. Cô chạy ngay khỏi đó, đi khắp một lượt quanh căn cứ dưới lòng đất.
-Nơi đây cũng rộng đấy.
Chữ D luôn đánh ánh mắt cảnh giác xung quanh, bất cứ chỗ nào đi qua cô cũng xem xét một cách kĩ càng. Chiếc vòng đeo bên tay trái nháp nháy hiện lên một màn hình ảo trên cỏ tay Chữ D.
-Chị Adi hả. – nói nhỏ nhẹ.
-Có chuyện gì với Dara không?
-Chị cứ yên tâm, Dara vẫn ổn.
Bóng người đi đến, cô giấu tay vào trong chiếc áo choàng. Một đám vệ binh vênh váo đi qua, gặp Chữ D họ cũng cúi đầu chào hỏi một cách lịch sự rồi đi ngay khỏi.
Chữ D vẫn nghênh ngang, điệu bộ thản nhiên nhìn ngắm mọi thứ. Đám người BIP vừa đi khỏi, Chữ D tiêp tục cuộc trò chuyện với Chữ A.
-ở đây lỏng lẻo lắm chị ạ.
-Đừng coi thường, lỏng nhưng chưa chắc lỏng đâu. Đừng nhìn mọi thứ qua bề ngoài. Em nhìn xem.
-Nhìn gì? - mắt thao láo nhìn xung quanh.
-Trên đầu em có đèn sáng không?
Chữ D ngẩng đầu, đánh mắt nhìn lên trên trần nhà.
-Có. Nhưng sao chị.
-Vậy chắc khoảng hai ba mét nữa có máy dò tìm vũ khí đấy.
-Thật ạ.
-Em có mang vũ khí không?
-Có.
-Bên người.
-Không, dưới chân.
-Không được, bỏ ngay đi nếu muốn đi qua.
-Ok ok. - dứt khoát.
Cô lấy chiếc dao nhỏ dưới chân vất sang mép tường rồi tự tin đi qua bóng đèn đó. Chữ D đi được mấy bước có tia sáng xanh léo ngang từ trong khe nứt của bức tường.
“Thật may” Chữ D thở nhẹ nhàng, đi nhanh khỏi đó.
Cô vừa đi vừa quan sát, mọi thứ không có gì khả nghi đến một cách kì lạ. Giường như họ biết Chữ D đến tìm hiểu nên không có bất cứ điều gì lạ lùng. Cô đi đến nơi sản xuất vũ khí, bất ngờ khi trước mắt là dây truyền sản xuất các thiết bị tự động rất hiện đại. Cả súng, cả mấy móc giường như đang được cải tiến cho quá trình tập trận của căn cứ.
-Mấy người này có hợp tác làm việc với chính phủ không nhỉ. Nhưng mình thấy kết hợp với nhà nước là điều tốt nhất đó. Căn cứ TOP bỏ qua cơ hội với chính phủ, tiếc thiệt. - thở dài.
Cô nhìn thẳng đến gian phòng có ghi chữ Close màu đỏ, sự tò mò bỗng trỗi dậy. Cô đi ngay lại nhưng bị hai người đàn ông cao to chăn lại.
-Cô gái, cô là Chữ D đúng không? Nơi đây không nhiệm vụ thì miễn vào. – nghiêm túc.
Chữ D lên mặt:
-Sao hả, tôi mà các người cũng cấm?
Càng cấm thì càng khiến Chữ D tò mò.
-Các người tránh ra. - gắt lên.
-Xin lỗi bọn tôi không thể. – vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
-Há.
Cô tức giận, chạy lại đá thẳng người tên vừa nói nhưng thật ngỡ ngàng, hắn rất chắc chắn chỉ lùi lại vài bước, nét mặt vẫn bình thản.
-Cái gì? – Rin hoảng hốt.
-Đừng làm khó bọn tôi.
Chữ D suy nghĩ chốc lát, dù không thể đánh lại tên đó nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo, vênh mặt tỏ vẻ.
-Không cho vào thì thôi vậy.
Cười khỉnh một cái rồi bỏ đi. Nhưng sự tò mò khiến cô không thể rời chỗ đó. Ánh mắt luôn cảnh giác, đề phòng mọi thứ. Cô vờ đi khỏi khu chế tạo vũ khí nhưng thực chất là đợi cho hai tên cản đường kia đi mới giám quay lại.
-Phiền phức.
Chữ D lén lút, chân bước nhanh nhưng không tạo ra tiếng động. Ánh mắt rình mò, thận trọng ngó trước sau. Cô lẩn qua các thùng hàng sắt, nhanh chóng chuyển chỗ lấp sang một chiếc bàn sắt dựng ngang gần đấy trước khi hai tên của BIP đi đến.
-May ghê. - thở mạnh.
Từ chỗ Chữ D đến cánh cửa đó chỉ khoảng tầm chục bước nhưng bực cái không biết cánh cửa đó hoạt động thế nào. Cô trấn tĩnh, chú ý quan sát mọi vật xung quanh cánh cửa. Và nơi cô đang lấp thực sự không an toàn nếu có người từ trong cánh cửa đi ra vì chiếc bàn được dựng ngang đối diện với cánh cửa. Một cảm giác hoang mang khi nhe tiếng bước chân của ai đó đang hướng về phía mình. Cô bịp miệng đứng nép vào chiếc bàn, nín thở một hơi lấy tinh thần chuẩn bị đối mặt với tên đó nhưng tiếng gọi:
-B11, anh làm gì vậy, đi tuần tra với tôi đi chứ.
Người đó vừa đến chỗ cái bàn Chữ D đang lấp, nghe tiếng gọi hắn quay lại đi ngay khỏi đó.
Thật may vì hắn chưa phát hiện ra Chữ D.
Một tiếng phù... nhẹ cả người.
Chữ D tiếp tục quan sát cánh cửa, để ý thấy thùng hàng bằng sắt vừa được chuyển đến, rất thuận tiện để trốn. Đúng lúc cánh cửa trước mặt Chữ D có tiếng động, tia sáng từ dưới đất lóe lên. Cánh cửa từ từ mở, chậm rãi từ dưới đi lên. Hai người phụ nữ đứng đó chờ cánh cửa lên hết mới thận trọng bước ra ngoài. Ngay lập tức cánh cửa sập... xuống trở lại như lúc đầu.
-Anh cầm danh sách này đưa cho Max đi. – nghiêm trang.
Người phụ nữ lớn tuổi lạnh lùng, đưa tập giấy cho cô gái đi theo sau và chỉ đợi cô ta cầm rồi đi ngay khỏi.
Chữ D cố nhớ ánh mắt lạnh lùng này, chậc một cái:
-Là bà ta, người tổ chức quán Party bị đám nhóc con phá đây mà. – cười tủm.
Cô vẫn chưa thôi khi thấy cô gái kia quay nhẹ đầu lại luôn trong tình trạng cảnh giác. Một sự ngạc nhiên khi Chữ D đã nhớ ra cô gái này. Cô bịt miệng, có chút hốt hoảng.
-Là Na. Thật không ngờ. Cô ta là người của BIP. Sao trẻ tuổi vậy chứ.
Chữ D vẫn chưa hết hoài nghi, đang suy luận thì cánh cửa đó tiếp tục chuyển động. Lần này là hai người đàn ông, trông họ giống các nhà kĩ sư bởi bộ tóc xoắn đã bạc trắng, nhìn khuôn mặt nhăn nheo cũng đủ thấy họ phải suy nghĩ và làm rất nhiều. Hai người ra khỏi, cửa bắt đầu sập xuống và Chữ D chỉ chờ cơ hội này để lẻn vào. Thoáng thấy mọi người không để ý, cô lấy tinh thần, lăn một vòng vào trong trước khi cánh cửa đó đóng chặt lại.
Chữ D thận trọng đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh. Mùi kim loại nồng nặc xộc vào mũi, cô bịp ngay miện trước khi bị hắt xì vì khó chịu.
-Gì vậy?
Cô tròn mắt khi trước mặt là những bộ phận tách rời giống như chân tay để gép thành một con robot.
-Robot sao, BIP định sản xuất loại robot này hả? - vẻ mặt đầy sự nghi ngờ.
Cô nhẹ nhàng bước đến gần những mảnh gép, càng tiến gần vào trong tiếng báo động từ chiếc vòng trên tay càng mạnh. Đó là báo hiệu của sóng điện từ.
-Sóng điệ tù ư cao quá vậy, đám rô bô này có cần thiết đâu.
Tiếng dí dáu nhỏ vọng từ bên trong cánh cửa sắt trước mắt Chữ D. Cô rón rén bước tụng bước nhẹ, áp sát tai vào cánh cửa sắt đó. Nghe ba tiếng nói khác nhau đang nói chyện, hẳn là bên trong có ba người. Chữ D dù có cố gắng cũng không thể nghe bởi khoảng cách quá xa.
“ Cina mà ở đây thì đơn giản rồi” Chữ D nghĩ vẩn vơ.
Phòng bên trong rất kín nên nghe những câu nói mơi vang vọng. Chữ D lấp ngay sau đống đồ kim loại khi có tiếng bước chân ngày càng mạnh đi ra ngoài.
Cánh cửa mở sang hai bên, lại hai người đàn ông mặt đeo khẩu trang trắng, nhìn bộ đồ đúng dáng một kĩ sư. Cả hai cùng bước ra khỏi cánh cửa, họ lại tiếp tục quan sát kiểm tra kĩ càng mấy bộ phận ghép robot ở bên ngoài. Chữ D thốt cả mình khi lối đầu tiên họ đến kiểm tra lại là đống đồ phía trước cô đang trốn.
-Hài hước, sao hôm nay bước ra khỏi nhà bằng chân nào mà toàn bị phát hiện thế này.
Cô hít thở mạnh lại sự bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng như đang tìm kiếm thú gì đó. Hai tên kia sắp đi đên, giờ cô chỉ còn cách tụ nghĩ phương pháp tự j giải thoát mình. Cánh cửa sắt vẫn mở, cô ngó đầu quan sát căn phòng và cảm thấy gian phòng đó là nơi tốt nhất để trốn. Cô đã tìm thấy mảnh vỡ nhỏ trong đám lộn xộn trước mặt, cầm tung lên tung xuống, nhắm chuẩn mục tiêu là đống đồ ngoài cùng, cô lập tức kẹp mảnh ghép vào hai ngón tay ném, cố ý tạo tiếng động để đánh lạc hướng sự tập trung của hai người.
-Ok. – nói nhỏ, bật nhẹ hai ngón tay.
Hai người đàn ông thấy động chạy ngay lại, cô chỉ nhâ cơ hội chạy thẳng vào bên trong, cánh cử sắt tự động đóng sập lại. Trong gian phòng này thật nhiều thứ lạ lẫm đối với cô, chỗ cô đang đứng không có một đèn nhưng nhưng phía trong thì sáng rực. Cô từng bước thận trọng đi vào, mắt luôn đề phòng mọi thứ trong gian phòng. Bên trong cùng, một thứ gì đó đang được chế tạo, hình như nó giống một cỗ máy điều khiển. Nếu quan sát kĩ ra cả gian phòng này giống như phần trong của một con robot lớn.
-Là gì đây?
Chữ D quan sát kĩ mọi thứ, chạm nhẹ vào từng đồ vật trên cỗ máy để ghi nhớ một cách chính xác. Bỗng cô có cảm giác rất kì lạ từ phía sau. Hình như có thứ gì đó giống người đang hướng về mình nhưng coi lại không thể cảm nhận được đó là người.
Chậc...
Tưởng mình bị phát hiện, cô quay ngoắt lại, thật hốt hoảng khi phía sau mình là một người máy giống hệt con người, từ mắt mũi, miệng y hệt con người. Nó được chế tạo giống hệt một cô gái, chiều cao ngang bằng cô, nhìn thoáng qua như con người thật nhưng nhìn kĩ thì thấy làn da rất thô so với con người, và còn không có vẻ mặt hồng hào của con người.
-Woa, tuyệt thật, quá hiện đại luôn. Phải có gì đó chứng nhậ mình đã gặp robot giống y đúc con người thế này chứ. Tự hào quá. Hưm.
Con người giả đó đứng trong một cái hộp kính trắng, thế từng bộ phận trê cơ thể được ghép nối rất sắc sảo. Chữ D tò mò, ngó trước ngó sau rồi từ từ mở chiếc hộp kính, cô thực sự muốn chính tay mình chạm vào một con robot phiên bản con người. Có vẻ cô rất vui khi chạm vào má, chạm nhẹ lên da thịt nhân tạo của con người giả.
Hai tên kĩ sư vẫn đang tỉ mỉ kiểm tra mấy thứ đồ bên ngoài, họ chợt nhớ cánh cửa sắt bên trong đã tự động đóng.
-Chúng ta... ra khỏi đấy đã đóng cửa chưa vậy.
-Dạo này nhiều việc quá nên quên.
-Hình như chưa đóng, làm sao mà...
Cả hai nhìn nhau ánh mắt nghi ngờ dồn hết vào gian phòng bên trong.
-Chẳng lẽ...
-Có người vào.
Cả hai hớt hải bấm nút đỏ nổi lên trên bề tường, cánh cửa sắt tự động mở sang hai bên. Họ chạy thẳng vào bên trong, xem xét cỗ máy và con robot người giả.
-Không có.
-Mọi thứ vẫn vậy.
-Ừm.
-Chắc quá đa nghi thôi.
Cả hai thở dài, tiếp tục công việc. Trong gian phòng yên tĩnh, bỗng ghe tiếng động lạ bên ngoài, họ hớt hải chạy ra ngoài kiểm tra.
Chữ D đang ngủ gục phía sau đống bộ phậ robot đang làm dở. Hai tên nhìn nhau đầy sự khó hiểu.
Lát sau...
Cánh cửa bên ngoài tự động mở, hai tên kĩ sư mỗi người một bên đưa Chữ D ra ngoài.
-Bỏ ra bỏ ra, tôi tự đi được mà.
Một tên nói:
-Chữ D, không phải nhiệm vụ củ cô, xin cô đừng vào.
Chữ D cười khỉnh, cãi:
-Tôi có làm gì đâ chứ. Chỉ xem xét qua thôi mà.
-Vậy cô giải thích đi, tại sao cô ở trong này. Và đã vào trog chưa? - hỏi nghiêm túc.
Chữ D tỏ vẻ thản nhiên, ngây thơ.
-Thì đó, tôi tò mò muốn xem bên trong có gì nhưng mấy ông ở trong đó, định đợi mấy ông ra ngoài để dẫn tôi vào xem nhưng mà... mấy ông lâu quá đấy, để tôi đợi bên ngoài ngủ gật luôn. Hưm.
Hai tên kĩ sư yên tâm nhìn nhau.
-Vậy được rồi, cô không được vào đây nữa. Không nhưng nhiệm y miễn vào. - thẳng thắn.
Hai tên cúi nhẹ đầu, quay lại chờ cánh cửa mở mới nhanh chóng bước vào trong.
Chữ D cười khỉnh:
-Đàn ông mà nhiều chuyện.
Cô lững thững quay lại, bất ngờ khi hai tên BIP đứng chặn trước mặt. Trong lòng có chút lo lắng vì cô chữ ưa nghĩ được lí do để thuyết phục.
-Chữ D, cô làm gì ở đây? - vẻ mặt hung giữ.
Ánh mắt lạnh lùng nhưng Chữ D vẫn thái độ thản nhiên đáp lời hai tên phía trước.
-Tôi á, như các người thấy, thăm quan thôi, có gì to tát chứ. Người mình cả mà. Hứm. - vênh mặt kiêu hãnh.
Cô cười khỉnh, vừa đi vừa chạm nhẹ vai hai tên canh vệ.
-Hưm, các anh tiếp tục đi. Nhớ... làm tốt vào.
Hai tên cảnh vệ nhìn nhau, vẻ mặt đầy sự hoài nghi.
Dara rời khỏi BIP còn Ki vẫn lặng yên đứng trong phòng và hình như ông ta đang âm mưu chuyện gì đó. Cánh cửa tự động mở, tên cảnh vệ vừa nãy chạy vào nghiêm túc chào hỏi.
-Thủ lĩnh.
-Ừm. Mày làm đến đâu rồi, có ai nghi ngờ gì không? - giọng ồm, ghì mặt hỏi.
-Tôi đã xếp mọi thứ ổn thỏa, đám người TOP sẽ không điều tra được gì đâu.
-Tốt. – yên tâm.
-Nhưng mà...
-Sao?
-Chữ D... đã vào bên trong phòng chế tạo.
-Hứm.
Nét mặt Ki thay đổi, ánh mắt sâu với đầy sự nguy hiểm. Ông chỉnh đốn bộ comple đanh mặc.
-Mày nói gì? - vẫn bình tĩnh quay mặt lại hỏi tên cảnh vệ. Chữ D sao? Nó biết được những gì rồi.
-Cô ta đã thấy đống bộ phận ghép thân robot còn bên trong thì... tôi cũng không giám chắc. Cô ta bảo đi thăm quan thôi.
Ki quay lưng lại phía cảnh vệ rồi đột ngột quay lại đá hắn một cú bay vào tường.
-Mày đúng là đồ ăn hại mà. – tức giận gắt lớn.
Tên cảnh vệ nhăn nhó mặt mày, vẫn ôm bụng cố gắng gượng dậy.
-Thủ lĩnh... hừ... bây giờ làm thế nào?
-Mày... - cắn chặt răng gừ gừ mấy tiếng, ra lệnh. Mày... tìm cách diệt con bé đó đi.
Tên cảnh vệ hốt hoảng, lo lắng sợ sệt, mắt nhìn láo loạn.
-Chuyện đó...
-Sao hả?
-À không, tôi sẽ làm.
Ki cắn chặt răng, khuôn mặt đen sạm khiến ông trông càng đáng sợ.
Cùng lúc VQC cũng đang họp. Nhưng cuộc họp diễn ra giữa những người có chức vụ trong căn cứ, còn các chữ cái ít tuổi không được tham gia.
-Tại sao lại cấm trẻ chưa được 18+ không được nghe chứ. Là sao đây. - Số 13 càu nhày.
Lập tức số 13 bị một phát dúi đầu.
-Cậu kêu ca nhiều. Mình chỉ cần nghe nhiệm vụ mình thôi, chuyệ của bọn họ kệ đi. – Số 17 thái độ vẫn thản nhiên.
-Buông cười, trong lúc họ họp thì mình ở ngoài.
-Nhiệm vụ bọn mình khác mà.
-Khác gì chứ, cũng chỉ liên quan đến mấy chuyện vận chuyển giao dịch hàng. Tầm thường quá.
-Vậy cậu định làm gì nữa?
-Ít ra cũng phải liên quan nhiều đến bản đồ năng lượng gì đó chứ.
-Há.
Số 17 chỉ cười nhẹ lắc nhẹ đầu, khoanh tay trước ngực.
-Bọn mình chống lại mấy bọn yêu nữ TOP là cũng đủ rồi.
-Hưm, bình thường quá, được đúng một lần cùng Số 24 bảo vệ bản đồ.
-Hey, cần thiết không, nhiệ vụ đó cùng lắm đước thêm chút tiền chứ mấy.
-Nè, đừng có lòe tôi. Tôi lạ gì tính cậu, muốn phiêu lưu, mạo hiểm chứ đâu muốn ngồi yên. Vì bọn mình là các trinh thám đặc biệt mà, 3 năm 7 ngày.
Số 17 hẫng bởi bị đoán trúng tim đen nhưng thái độ vẫn tỏ vẻ đương nhiên.
-Ừa thì... cứ cho là vậy đi.
Số 13 cười phá lên.
-Haha, chuẩn luôn rồi. À... câu này quen quen, học tập của ai ta. - thẩn thơ suy nghĩ.
-Quen gì, thôi mình lượn đi. - cố ý lảng tránh.
Cả hai người vừa định rời khỏi thì đúng lúc cuộc hộp cũng tan. Vài người đàn ông đi khỏi trong đó có cả Số 24.
-Mấy đứa mới đến hả.
-Đâu, đến từ nãy rồi. - vẻ khó chịu.
-Sao có vẻ không vui như thế chứ.
-Đâu có, vẫn bình thường thôi.
Ông Aphia thái độ điềm tĩnh bước đi một cách chậm rãi.
-Mấy đứa ở hết đây rồi hả.
-Vâng, cháu ở đây lâu lắm rồi đấy. – giận dỗi như đứa trẻ.
-Hừm. Rồi cả đám vào đây đi, ta có chuyện muốn bàn.
Cả ba người nhìn nhau thái độ tỏ ra nghi vấn. Số 17 hích vai số 13._
-Kìa, có việc cho cậu làm rồi đấy.
Số 13 huýt sáo, ánh mắt hoài nghi nhìn Số 17.
-Ừa thì... kệ thôi. – có chút ngượng.
Aphia lại cùng họp bàn với các chữ số. Trong căn phòng kín, không khí có chút căng khi nhắc đến tâm bản đồ.
-Ông bảo gì, giấu một nửa trên núi ý hả.
Aphia cau mày, gật nhẹ đầu trên khuôn mặt đầy sự lo âu.
-Ta sợ bọn BIP sẽ đánh hơi và tìm thấy bản đồ trước chúng ta thì nguy hiểm đấy.
-Há. - Số 13 lo lắng. Vậy phải lấy luôn bây giờ à?
Trong lúc Số 24 và Số 17 vẫn yên lặng nghe ý kiến của Aphia.
-Tạm thời chưa cần thiết vì tìm bây giờ sẽ dứt dây động rừng, bọn chúng sẽ biết sớm hơn.
-Vậy đợi bao giờ ạ.
-Bình tĩnh, để xem tình hình. Trước hết mấy đứa cứ theo dõi động tĩnh của BIP và TOP đã.
-Oh, vậy là bọn cháu vẫn có nhiệm vụ bảo vệ tấm bản đồ đó à? Tham gia cả cuộc chiến luôn à?
Số 13 mừng rỡ vô cùng, cười toe toét.
-Cháu không sợ nguy hiểm hả? – Aphia hỏi ngắt quãng.
-Còn hơn ở đây mà không làm được gì.
-Hừm. – Aphia thở dài, nét mặt lo toan. Thực sự ta không yên tâm để mấy đứa nhóc như mấy đứa làm việc nguy hiểm này... nhưng...
Số 24 giường như hiểu được ý Aphia nói, cậu nói chen vào.
-Nhưng vì bọn cháu là trinh sát được đào tạo suất sắc đúng không.
Aphia có chút ngậm ngùi, ông không biết nói gì chỉ gật nhẹ.
-Thủ lĩnh à, không phải lo cho bọn cháu. - Số 13 vui vẻ. Chỉ cần lúc bọn cháu gặp nạn, ông đến giải cứu là oki rồi.
-Nghe cháu nói thì đơn giản lắm nhỉ.
-Hì, bình thường mà thủ lĩnh.
-Khẩu khí lớn đấy, cháu rất phấn khích về chuyện bản đồ, vì sao vậy?
-À...
Số 13 lúng túng, ặp ẹ trả lời:
-Thì cháu thấy nhiệm vụ này hay. Hơn nữa... – đánh mắt nhìn Số 24 và số 17. Cháu nghĩ không chỉ cháu đâu mà có những người cũng thích đấy. – cười đểu.
Aphia đánh ánh mắt nghi hoặc tới hai con người ngồi đối diện, đang nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
-Số 13, cháu nói vậy là có ý gì.
-Thì việc thuần phục mấy chữ cái cũng nằm trong kế hoạch đó. – nháy đểu với Số 24.
Số 24 chột dạ:
-Nè nè, chú mày nói gì đấy, anh... làm gì mà nháy mắt chứ.
Số 13 đánh nhẹ mắt liếc Số 17, cậu tỉnh bơ coi nhu không có gì.
-Số 17, cháu sao vậy? Có vẻ cháu cũng...
-Đâu có, cháu đâu có muốn liên quan đến mấy chữ cái đó. - phủ nhận ngay.
Số 13 chộp luôn câu nói:
-Thủ lĩnh có bảo cậu làm gì đâu, chưa đánh mà đã khai kìa. Haha. – ôm bụng cười.
Số 17 mới ngỡ mình đã nỡ miệng, cố giấu không để sự ngượng ngùng trên khuôn mặt. Cậu nháy mắt ra hiệu cho Số 24 để đánh lạc hướng.
-Thôi... chúng....úng ta bàn tiếp đi. - Số 17 ấp úng nói.
Cậu nghiêm túc đặt tay lên bàn, ngỡ ngàng khi cả ba người đều chăm chăm nhìn mình.
-Có chuyện gì với mấy người vậy?
Số 13 thẩn thơ: - Giờ mới biết Số 17, sát thủ lạnh lùng mà cũng biết xí hổ cơ đấy. Haha.
-Cậu thôi ngay đi. Bàn tiếp. - vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng.
Aphia và Số 24 chỉ ngồi tủm tỉm cười.
-Việc thuần phục mấy chữ cái đó cũng không dễ đâu.
-Đúng rồi, cháu đảm bảo ngoài bọn cháu thì chẳng ai có thể.
-Sao tự tin vậy?
-Bởi bọn cháu là những trinh thám điển trai nhất mà. - Số 13 vênh mặt kiêu hãnh.
Số 24 và Số 17 thái độ thản nhiên, hếch nhẹ vai nhìn nhau.
-Hey, cứ để cậu ta ảo tưởng chút.
-Ảo đâu, đúng vậy mà.
Cánh cửa tự động mở khiến cả 4 người qua lại tập trung nhìn người vừa bước vào.
-Thủ lĩnh, tôi có chuyện báo.
Người đàn ông này là tổ trưởng đội V2, khuôn mặt đăm đăm rất nghiêm túc.
-Ừm, nói. – Aphia đáp lại.
-Thiết bị lắp ráp đã chế tạo xong chi đợi đua vào tiến hành thôi.
-Được rối bắt đầu đi, ta sẽ xuống. - gật nhẹ.
-Rõ.
Người đàn ông cúi chào một cách trang nghiêm rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài để lại phía sau là sự ngơ ngác của mấy chữ số.
-Thủ lĩnh, ông định làm gì.
-Hey. – khuôn mặt Aphia đầy lo lắng.
-Ta chắc chúng đã tiến hành âm mưu và... robot đó sẽ xuất hiện.
-Ý ông nói là... rô bốt tấn công con người như tin đồn ở các căn cứ khác ạ? – tò mò.
-Đúng. Vì thế ta đã ngấm ngầm tạo ra vũ khí chống lại nó nhưng mới là đề phòng thôi vì chưa biết bọn robot đó cấu tạ thế nào.
Số 13 phủi tay, lắc nhẹ, thái độ tỏ ra coi thường.
-Kì ảo quá, nhìn như trong phim ấy. Lo gì ạ, đám robot vớ vẩn đấy dùng súng không chắc cũng đủ chết rồi.
-Không đơn giản như vậy đâu, đừng khinh địch. Hứm.
Cả 4 người tiếp tục bàn công việc liê quan đến con robot sắp xuất hiện.