Béo Mới Là Đẹp

Chương 8: Ái mộ và nguyên do


Chương trước Chương tiếp

Kỳ thực khi biết nơi đây không đề cao béo mới là đẹp, Lý Viện Viện cũng không quá khó chịu, bởi nàng tin rằng chính mình có thể thay đổi quan niệm thẩm mỹ của thế giới này. Sự tự tin của nàng xuất phát từ niềm kiêu ngạo của Đại Đường.

Nghĩ rằng béo là không đẹp?

Không sao, nàng sẽ cho bọn họ biết thế nào là béo đẹp.

Nghĩ gầy mới là chân lý xã hội?

Cũng không sao, nàng sẽ cho bọn họ thấy quan niệm thẩm mỹ này thiển cận tới đâu.

Bởi vậy đêm đến, Lý Viện Viện vẫn đi ngủ như thường.

Yến Tư Thành càng chẳng để tâm tới chuyện này, trong mắt y, Lý Viện Viện gầy hay béo không quan trọng, chỉ cần nàng vẫn là người y đã thề nhất mực tận trung, Yến Tư Thành đương nhiên dốc hết sức lực bảo vệ.

Nhưng đêm nay Yến Tư Thành cũng có chuyện rầu rĩ.

Nhìn chiếc ví tiền trên bàn, Yến Tư Thành lâm vào trầm tư. Tuy y chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, sức ăn của công chúa điện hạ quả thực.. tăng lên rất nhiều...

Trước đó y vẫn còn lạc quan với chuyện tiền bạc. Nhưng nếu chỉ có từng này tiền, cứ miệng ăn núi lở như vậy, sợ rằng đến cuối tuần Lý Viện Viện phải nhịn đói mất. Đây quả thực là chuyện Yến Tư Thành không hề mong muốn.

Y nghiêm mặt nhìn chòng chọc vào chiếc ví tiền, ánh mắt bỗng nhiên lướt tới tấm thẻ bên trong.

Theo suy luận, nếu trong ví tiền chứa tiền, vậy trong mấy tấm thẻ này chắc cũng liên quan tới tiền, y rút thẻ ra, thấy bên trên viết dòng chữ "ngân hàng XX" khá to, phía dưới có dòng chữ nhỏ "Thẻ thanh toán trong ngoài nước. Thẻ vàng."

Thẻ vàng? Thể nào cũng có tiền nhỉ?

Yến Tư Thành cất thẻ vào ví, định ngày mai ra ngoài tìm hiểu xem trong này có bao nhiêu tiền.

Ngoài ra...

Yến Tư Thành cầm bút lên, viết lại chi tiết tiêu dùng hôm nay vào sổ, y nghĩ, bây giờ bọn họ đang ở đây, nhưng tương lai chưa biết chừng lại biến mất, cho nên y muốn ghi lại rõ ràng, sau này tìm cách kiếm tiền trả lại cho chủ cũ, dù chủ cũ có thể trở về hay không, đã dùng tiền của người khác thì không thể không trả lại.

Cũng trong đêm này, Yến Tư Thành học cách ghi nhớ chữ số Ả Rập. Y bắt đầu tìm tòi học cách ghi chép lại mọi việc trong thế giới này.

Hôm sau, Lý Viện Viện rời giường từ sớm, cùng Yến Tư Thành tới phòng tập như hôm trước. Giống hôm qua, còn chưa bước vào phòng, liền nghe thấy tiếng đàn dương cầm êm ái vẳng tới, Lý Viện Viện bất thần nhoẻn cười.

"Tư Thành, tiếng nhạc như tiếng đất trời thiên nhiên vậy."

Yến Tư Thành lắng tai nghe một lúc: "Thuộc hạ cho rằng, tiếng đàn Không vẫn hay hơn."

Lý Viện Viện không phản bác lại, bước gần tới cửa, nhẹ nhàng nói: "Tư Thành tạm thời đợi ở đây nhé/Tư Thành tìm hiểu về người đó được không."

Yến Tư Thành sửng sốt, nhìn thấy chàng trai đang ngồi đánh đàn trên sân khấu, kết hợp với cảnh tượng sang hôm qua, Yến Tư Thành chợt hiểu ra, công chúa đã...

Động lòng.

Yến Tư Thành ngẩn ngơ hồi lâu, nhìn bóng lưng Lý Viện Viện bước tới chỗ Tiểu Bàn, chẳng hiểu vì sao quên cả chớp mắt, cho đến khi thấy khô rát mới nháy mắt lại, quay đầu đứng canh ở cửa, không hề liếc nhìn vào phòng.

Lâm Hiểu Mộng thấy Yến Tư Thành không trả lời câu hỏi của mình thì vô cùng bực bội, nhưng vẫn nhíu mày đáp: "Giang Tiểu Bàn? Cậu ta ở tổ đạo cụ."

"Tên họ là gì, nhà ở đâu... Đối nhân xử thế thế nào?"

"Họ Giang, tên thật là Giang Đồng Bân. Học âm nhạc, nghe nói gia cảnh khá giả, tính cách khá tốt, cơ mà..." Lâm Hiểu Mộng im lặng, rồi kinh hãi kêu: "Không phải chứ Yến Tư Thành! Anh không chỉ thích người mập, mà còn thích đàn ông hả? Anh bị làm sao thế?" Những người đi qua nghe vậy lập tức quay đầu dò xét.

Yến Tư Thành trầm ngâm một lúc. Thấy Lý Viện Viện bắt đầu chăm chú nghiên cứu kịch bản, Yến Tư Thành cũng không nói gì nữa. Càng chẳng thèm để tâm tới Lâm Hiểu Mộng đang bực tức phía sau.

Lý Viện Viện diễn theo kịch bản Trương Nam sửa lại, khá ổn, Trương Nam cũng không tìm ra được sai sót gì, buổi tập ban sáng, ngoại trừ Lâm Hiểu Mộng thỉnh thoảng lườm nguýt Lý Viện Viện, Lý Viện Viện cảm thấy sáng nay cũng khá tuyệt vời.

Có điều lúc Lý Viện Viện tan tập, bất ngờ khi không thấy Yến Tư Thành, nàng không sốt ruột, đứng nguyên ở cửa đợi, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy đâu.

Phòng tập ngớt người dần, xung quanh trở nên im lìm đáng sợ, trước đây Yến Tư Thành chưa từng bỏ đi lâu như vậy, Lý Viện Viện thấy hơi lo lắng.

Cửa phòng tập bị đẩy ra khẽ khàng, Trương Nam đi ra, thấy Lý Viện Viện vẫn đứng ngoài cửa thì khó hiểu hỏi: "Vẫn chưa ăn à?"

"Tôi đang đợi người."

"Yến Tư Thành?"

"Ơ?" Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"

Trương Nam gật đầu: "Chúng tôi học cùng khoa, cậu ta là đàn em dưới khoá, rất nổi tiếng trong đám tân sinh viên, tôi từng nghe danh, cho nên hôm qua thấy cậu ta mới hơi ngạc nhiên." Trương Nam quan sát Lý Viện Viện: "Cô cứ chờ mãi thế à? Không gọi điện thoại cho cậu ta à?"

Lý Viện Viện bừng tỉnh ra: "Đúng rồi! Tôi có thể gọi điện thoại mà." Trong đầu nàng nhớ lại quy trình gọi điện thoại lúc xem TV, nhưng rồi chau mày nói: "Nhưng tôi không có số điện thoại."

Trương Nam ngạc nhiên: "Không có ư?" Thấy Lý Viện Viện thở dài thườn thượt, Trương Nam không hỏi nữa, lập tức lấy di động ra: "Để tôi hỏi giúp cho."

Trương Nam bấm phím tanh tách, Lý Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, lát sau thấy điện thoại hiện lên tin nhắn.

"Đó là số điện thoại của cậu ta." Trương Nam nói: "Cô gọi hỏi xem. Tôi còn có người đang chờ, đi trước nhé."

Lý Viện Viện gật đầu.

Nàng cầm điện thoại nghiên cứu hồi lâu, rốt cục cũng bấm được một dãy số.

Chờ một lát mới có người nhận máy: "Xin chào?"

"Tư Thành." Gọi được điện thoại, Lý Viện Viện rõ ràng vô cùng hứng khởi, bất thần cười tươi. Tuy lần trước đã nghe điện thoại của Trương Nam, nhưng không phải do nàng tự gọi, hơn nữa cuộc trò chuyện không được vui vẻ mấy, cho nên cũng không thích thú lắm.

Trước giờ chỉ có thể trò chuyện bằng cách mặt đối mặt, bây giờ bỗng dưng nghe thấy giọng nói đối phương qua điện thoại, đối với Lý Viện Viện, đây chính là một trải nghiệm cực kỳ mới mẻ. Dù đã phải đợi rất lâu, Lý Viện Viện vẫn vui vẻ nói: "Ta tập xong rồi, ngươi đang ở đâu?"

"Công chúa." Đối phương sửng sốt đáp: "Công chúa thứ tội, thuộc hạ đang ở ngân hàng cạnh trường, sẽ quay về ngay."

"Không cần vội." Lý Viện Viện hài lòng nói: "Bây giờ ta vẫn chưa đói bụng." Nàng dùng cả hai tay áp điện thoại vào tai: "Tư Thành, ngươi nói thêm gì với ta đi."

Đối phương như thể gặp khó, nghẹn mãi mới nói: "Công chúa, thuộc hạ về ngay đây."

Lý Viện Viện nghe vậy cười không dứt miệng, Yến Tư Thành bình thường vốn nghiêm túc kiệm lời, giờ đột nhiên bắt y tán chuyện dông dài, đúng là làm khó y rồi. Vì vậy Lý Viện Viện lại bảo: "Tư Thành, ta thích một người trong nhóm kịch, lát nữa về, ngươi quân sư giúp ta chút nhé."

Điện thoại im lặng hồi lâu, sau cùng Lý Viện Viện mới nghe thấy lời đồng ý: "Vâng."

"Ngoài ra, Tư Thành có coi trọng thiếu nữ nào không? Nếu còn sống ở đây lâu, Tư Thành dù sao cũng phải thành gia lập nghiệp chứ."

"Tạ ơn công chúa quan tâm, Tư Thành tạm thời không có ý định này."

"À, khi còn ở Đại Đường, ngươi cũng mãi chưa lấy vợ, tại sao vậy?"

"..."

"A lô? Không nghe thấy à? Tư Thành?"

"Có thuộc hạ." Bên kia im lặng một lát rồi cất tiếng "Công chúa, thuộc hạ sẽ về ngay."

"Ừ, ta chờ ngươi."

Yến Tư Thành cúp điện thoại, nhìn trường học trước mặt, trong đầu hồi tưởng lại câu hỏi của Lý Viện Viện.

Vì sao ư? Y cũng không biết, có lẽ là... Y phải ở bên Lý Viện Viện, bảo vệ nàng là việc quan trọng nhất, chưa từng tự hỏi nguyên do.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...