Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 167: Chạy trốn.


Chương trước Chương tiếp

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Người trong phòng, ngoại trừ Nhạc Sở Nhân đều có bộ dáng như lâm đại địch. Đinh Đương đứng bên cạnh không biết phải làm sao, Phong Duyên Thương ngồi ở đầu giường nằm lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn mĩ trắng bệch.

Trước ngày sinh một tháng, các bà đỡ đã được chuyển đến, làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị. Tất cả đều là bà đỡ có kinh nghiệm trong cung, có họ ở đây, trong lòng mọi người có chút thả lỏng.

Nhạc Sở Nhân rất bình tĩnh, lẳng lặng nằm, dưới chân đặt thêm nệm êm, như vậy có thể khiến nàng thoải mái hơn chút.

Hít sâu, tận lực điều tiết hơi thở, đã từng sinh một lần, hiện tại nàng chẳng còn một chút sợ hãi nào.

Bỗng nhiên nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Phong Duyên Thương, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng hé miệng cười, hạ thân khó chịu, đành phải hết sức thu hồi nụ cười, chỉ là đôi mắt vẫn cong cong loan loan ý cười. (MTLTH.dđlqđ)

“Làm sao vậy? Sợ sao? Chàng không cần sợ, không có việc gì.” Nàng an ủi hắn, ngữ điệu kia nghe còn có chút buồn cười.

Phong Duyên Thương cố sức kéo khóe môi, nắm thật chặt tay nàng: “Để nàng an ủi ta, chính ta mới là người làm việc đó mới đúng. Cứ nghĩ đến bộ dáng lúc nàng sinh Niên Phi, ta vẫn còn cảm thấy rất sợ.” Lúc đó cả người nàng toàn là máu, yếu đến mức cả mắt cũng mở không nổi. Mỗi lần nhớ đến, hắn đều rất sợ hãi.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “ Hồi đó không phải là còn bị thương sao? Vả lại Niên Phi dù sao cũng là thai đầu, tất nhiên sinh cũng không dễ. Bây giờ thì dễ chịu hơn rồi, chàng xem, ta còn chưa đau đâu. Hơn nữa ta cảm giác rằng con đang đi xuống rồi, rất nhanh sẽ chào đời thôi.”

Phong Duyên Thương nói với nàng: “Nếu như cảm thấy quá đau, vậy thì cắn ta. Ta nghĩ sẽ thoải mái hơn chút.”

Nhạc Sở Nhân bật cười, hít thở vững vàng: “Ta có cảm giác rằng lần này sẽ không quá đau, chàng xem, cho tới bây giờ ta vẫn thấy khỏe.”

“Vậy thì tốt.” Hắn lo lắng nàng đau, lo nàng chịu không nổi.

Bà đỡ nhanh chóng lại gần xem cửa mình đã mở được mấy phân, ngạc nhiên phát hiện không ngờ lại mở ra rất nhanh, hơn nữa Nhạc Sở Nhân lại không có cảm giác quá đau. Sự tình bậc này, quả thật tạo hóa.

“Vương phi, ngài tận lực hít thở. Bây giờ ngài có cảm thấy đói không? Nếu như có thì ngài hãy ăn vài thứ, tránh chốc lát lại không đủ lực.” Bà đỡ cung kính đứng bên cạnh.

“Không có việc gì. Ta cảm thấy đứa bé hẳn là đã muốn đi ra, các ngươi mau nhìn xem, có lẽ sẽ thấy đầu của bé đấy.” Nhạc Sở Nhân bắt đầu cảm thấy hơi đau đau, nàng nhanh chóng điểu chỉnh hô hấp. Nàng có cảm tưởng chỉ cần bản thân dùng chút lực, đứa nhỏ kia nhanh chóng sẽ ra đời.

Đinh Đương căng thẳng quên cả hô hấp, nàng đứng im một chỗ như cọc gỗ, trừ bụng của Nhạc Sở Nhân, nàng cái gì cũng không thấy.

“Đau sao?” Nhìn Nhạc Sở Nhân nhíu mi, Phong Duyên Thương hơi cúi người. Tay trong tay, lại cảm giác làm như vậy cũng chẳng san sẻ được bớt đau đớn nào giúp nàng.

“Không có việc gì, chàng đừng có nói nữa, nếu không sẽ làm giảm sự tập trung của ta.” Nàng nhắm mắt lại lần nữa, cảm giác đau đớn dần dần trở nên rõ ràng hơn. Đằng kia bà đỡ cũng đã mừng rỡ hô to đã thấy đầu.

Toàn bộ phòng sinh đều đóng kín, ngoài cửa hộ vệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, bên ngoài trúc xá cũng có người canh giữ. Trong bếp rối ren tán loạn, người nấu nước, người hầm canh, ra ra vào vào tấp nập. Sử quan từ trong cung tới cũng trong tình trạng căng như dây đàn, giấy và bút mực vương vãi khắp nơi trên bãi cỏ, tất cả chỉ vì muốn chứng kiến thời khắc tiểu Thế tử được sinh ra.

Tất cả đều không biết đã qua bao lâu, dù sao cũng không có tiếng Vương phi hô đau, cứ như vậy yên yên tĩnh tĩnh mà sinh đứa nhỏ, đúng là chưa thấy bao giờ.

Trời chiều đã ngả về tây, ánh nắng vàng cam nhuộm đỏ cả rừng trúc. Đột nhiên, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đánh vỡ yên tĩnh, tiếng khóc kia rất to rất vang khiến mọi người đang trông mong ngoài cửa không khỏi giật mình.

“Sinh, sinh, sinh rồi!” Không biết là ai hô lên, toàn bộ trúc xá trong ngoài đều trở nên náo nhiệt hơn. (MTLTH.dđlqđ)

Trong phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân đầy đầu mồ hôi. Nàng vẫn tận lực chịu đựng, đợi đến khi đứa nhỏ nỉ non khóc, nàng mới không nhịn được mà hô lên: “Đau quá đi!”

“Đau sao? Vậy làm sao bây giờ, có cần uống thuốc không? Hay là nàng cắn ta này.” Toàn mặt Phong Duyên Thương cũng là mồ hôi, hắn cũng chẳng cảm thấy thoải mái gì cho cam, cả phía sau lưng đều đã ẩm ướt. Chính mắt nhìn thấy đứa nhỏ xuất thế, hắn thật sự bình tĩnh không được.

“Không có việc gì, mau ôm đứa nhỏ lại cho ta xem.” Bé vẫn còn khóc, khóc tê tâm liệt phế.

Bà đỡ lập tức ôm đứa nhỏ lại gần, Phong Duyên Thương một ánh mắt cũng không thèm phân cho con, chỉ một mực nhìn Nhạc Sở Nhân, bởi vì nhìn nàng thoạt nhìn suy yếu quá.

Đứa trẻ sơ sinh khóc đến đinh tai nhức óc, có thể thấy được đứa nhỏ này có bao nhiêu khỏe mạnh.

Ma ma bọc chăn đơn giản đặt đứa nhỏ lên giường, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc cũng đã được nhìn thấy đứa nhỏ mình mới sinh. Khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhăn, bởi vì dùng hết sức mà khóc nên hồng hết cả mặt, tóc máu vẫn dính sát vào da đầu, nhìn tóc còn rất tốt đó.

“Tiểu Thương tử, chàng mau nhìn, con khóc khỏe thật.” Thanh âm của nàng bị tiếng khóc của đứa trẻ át đi.

Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua, cuộn ống tay áo lau mồ hôi cho nàng: “Nàng mau nghỉ ngơi đi, hay là muốn ăn chút gì đó? Đừng lộn xộn, nằm ngoan đi nào.”

Nhạc Sở Nhân nhướn mày: “Chàng mau nhìn con đi.”

“Ta nhìn, ta nhìn, tốt lắm.” Liên tục vẫy tay ra hiệu ma ma mau ôm đứa nhỏ đi, hắn đứng dậy cầm chăn đắp lên cho nàng, cước bộ có chút loạn, vòng vo bên giường hai vòng, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, lại xoay người bước nhanh ra ngoài.

Nhì bộ dạng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân ngay cả tâm muốn phá lên cười cũng có. Tên cổ nhân này hẳn là hoảng lắm rồi đi, đi đường xiêu vẹo cũng chẳng tự mình biết.

Đinh Đương ngây ngốc tới tận khi Phong Duyên Thương đi ra ngoài mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Nhạc Sở Nhân, nàng mới chạm rãi ngồi xuống: “Vương phi, ngài có khỏe không?”

“Tốt lắm, bị dọa rồi à?” Lúc này nàng ngoại trừ tim đập nhanh, khí lực một chút cũng không có, hết thảy đều rất tốt.

Đinh Đương chậm rãi gật đầu, tâm lại không ngừng nảy lên. Tận mắt nàng nhìn thấy bà đỡ ôm lấy đầu đứa nhỏ rồi kéo ra, còn có cả máu, hiện tại đầu óc nàng có chút loạn.

“Được rồi, mau về đi. Ta không sao rồi, ta muốn nghỉ ngơi.” Đứa nhỏ cũng đã ngừng khóc, phỏng chừng là đang uống sữa. Đứa nhỏ này, không hổ Ngọc Lâm đại sư nói bé là kì tài võ học, khóc khỏe thật.

“Vâng.” Đinh Đương ngơ ngác xoay người, sau đó cũng đi ra ngoài.

Bà đỡ sửa sang lại quần áo cho Nhạc Sở Nhân. Sau đó đồng loạt đều lui ra ngoài, sắc trời cũng đã tối, phòng ngủ dần trở nên im lặng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...