Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn
Chương 27
Đang chuẩn bị mở cửa lại nhìn thấy chính mình trong tấm gương trên cánh cửa. Vật vã trên giường quá lâu, đầu tóc bù xù như Kim Mao sư vương Tạ Tốn. Xem điện thoại di động quá lâu, đuôi mắt còn có vật thể không xác định. Viên Mãn vội vã chỉnh lại đầu tóc, đưa tay dụi mắt rồi mới ưỡn ngực mở cửa gặp người.
Đã là tình tiết dành cho nhân vật nữ chính thì cũng không thể thiếu lời thoại của nhân vật nữ chính: “Tại sao anh lại đến đây?”
Trịnh Diễn Tự nhìn Viên Mãn: Trạng thái tạm ổn. Khóe môi vẫn mín chặt mới buông lỏng ra: “Tưởng cô tự tử rồi, đến nhặt xác”.
Quả nhiên, Trịnh tiên sinh không bao giờ xem phim thần tượng, muốn anh ta làm người chia sẻ tâm sự, gỡ rối tơ lòng ư? Xin lỗi, không có cửa...
Nhìn Trịnh Diễn Tự ung dung đi vào phòng, Viên Mãn không khỏi oán thầm. Vậy mới nói cô giáo Viên này sao có thể bị dư luận trên mạng đánh ngã được? Người trước mặt này ăn nói còn khó nghe hơn trên mạng nhiều, thế mà mình vẫn chỉ nhếch miệng cười ruồi rồi mở cửa cho hắn vào nhà đấy thôi...
Nhưng thấy Trịnh Diễn Tự điềm nhiên ngồi xuống sofa, quả thật không hề an ủi lấy một câu, Viên Mãn chung quy vẫn không nhịn được ấm ức: “Anh trăm cay nghìn đắng tìm được tôi chỉ để ngồi đây trợn mắt nhìn nhau à?”
“Phải đính chính lại, không có trăm cay nghìn đắng”. Trịnh Diễn Tự nói mà không thèm quay đầu lại: “Chẳng qua tôi tình cờ được biết cô đang ở đây, lúc ăn tối xong lại đi qua chỗ này nên tiện thể ghé vào xem”.
Được rồi được rồi, ngài thần thông quảng đại, hết thảy khó khăn trước mặt ngài đều là chuyện nhỏ, làm tôi cũng chẳng muốn cảm kích anh nữa. Viên Mãn thầm nghĩ trong lòng, vốn đến bàn uống nước lấy cho anh ta cốc nước nhưng bây giờ lại đổi ý dổ thẳng vào miệng mình ùng ục, việc gì phải hời cho hắn chứ?
Nhưng Trịnh tiên sinh luôn luôn thành thật, lần này tất cả những gì anh ta nói cũng đều là thật sự.
Chuyện còn phải nói lại từ lúc Bác Yến gọi điện thoại.
“Chính tôi khoe ra đấy, làm sao? Cô ta viết về bạn trai tôi trong sách, khiến toàn thế giới đều cho rằng bạn trai tôi còn ân ái với cô ta, tôi nhẫn nhịn được sao? Tại sao anh không suy nghĩ cho tôi?”
Bị cô bạn gái vẫn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa quát cho một trận, Bác Yến cảm thấy cực kì khó xử. Hai bên điện thoại yên tĩnh khoảng chừng một thế kỉ, cuối cùng Bác Yến hạ mình trước, giọng nói tỏ ra uể oải: “Em đưa ảnh cho ai? Có thể bảo người đó xóa bài đã đăng không?”
“Anh giúp con bé đó như vậy làm gì? Vẫn còn nhớ nó à?”
“Phụ nữ bọn em có thể đừng tư duy phân tán như thế không? Anh chỉ không muốn nợ cô ấy nữa thôi”.
Thực tế chứng minh khi cãi nhau với phụ nữ nhất quyết không được nói tới logic. Chứ sao nữa, Bác Yến còn chưa nói dứt lời, Tống Lâm Giai đã không thèm nghe nữa. Nghe tiếng tút tút vang lên, Bác Yến đứng như trời trồng bên bàn làm việc, không biết phải làm gì nữa.
Tìm một lượt trong danh bạ mới nhớ ra mình đã xóa số bạn gái cũ từ lâu. Lúc xóa không hề do dự, bây giờ chỉ có thể cố hết sức lục lọi trong đầu. Viên Mãn và hắn cùng đổi SIM tình nhân sau khi hắn về nước... 186... 1075? Hay là 1074?
Lúc này chính bản thân Bác Yến cũng cảm thấy nực cười, hai người đã yêu nhau tám năm, vậy mà hắn thậm chí còn không nhớ được số của Viên Mãn.
Các đồng nghiệp đã ăn xong bữa tối tạm bợ, tất cả đều bắt đầu bận rộn, chỉ có góc này là Bác Yến vẫn không ngừng gọi điện, lần lượt thử tất cả những số có thể.
“Nhầm số à?”
“Anh gọi nhầm số rồi”.
“Viên Mãn? Ai?”
“...”
Đã thử không dưới mười số, người nghe vẫn không phải người hắn cần tìm. Lòng bàn tay nóng ướt mồ hôi dần dần lạnh đi.
Lúc vốn nên áy náy, hắn đã quyết đoán xóa bỏ tất cả, bao gồm số điện thoại, bao gồm bộ đồ ăn tình lữ, bao gồm ảnh chụp chung, bao gồm việc chuyển ra khỏi căn hộ Viên Mãn thuê. Nhưng lúc này hoàn toàn không cần phải áy náy, Bác Yến lại gần như sắp bị cảm giác chán chường nhấn chìm không thể phản kháng.
Thử đến lần cuối cùng, Bác Yến gần như đã không còn hi vọng, ngón tay bấm số một cách máy móc, chờ nghe tiếng chuông báo vô hồn nhưng lại nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh như băng.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách liên lạc hiện đang tắt máy”.
Bác Yến chán nản buông thõng tay xuống, đang định tắt máy lại sững sờ khi nhìn thấy dãy số mình vừa gọi. Số đuôi trên màn hình vừa khéo ngược lại với số đuôi điện thoại của hắn. 1704 và 0417.
“Số này được đấy anh, ngày sinh của hai đứa mình...”
Âm thanh vui vẻ của Viên Mãn vang lên trong đầu, cuối cùng Bác Yến cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng...
Số thì đã mò ra rồi, điện thoại lại vẫn tắt máy. Bác Yến gọi liền ba lần, cả ba lần đều là “Thuê bao quý khách liên lạc hiện đang tắt máy”.
Khu vực hắn đang đứng bị những tâm tình tiêu cực bao trùm, Bác Yến hoàn toàn không phát hiện đồng nghiệp đã ôm tài liệu vội vã đi đến chỗ hắn: “Bác Yến, kết quả đánh giá pin đã có rồi, trong điều kiện không thay đổi dung lượng, pin có thể mỏng hơn ban đầu 2 mi li mét. Phương án thiết kế kiểu dáng của chúng ta lại phải thay đổi, nếu không sẽ không thể phối hợp được với pin mới”.
“...”
“Bác Yến?”
Bác Yến lúc này mới bừng tỉnh, không kịp nhìn qua tài liệu đồng nghiệp vừa giơ lên trước mắt đã cầm lấy đồ đạc tùy thân đi thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gì gọi điện thoại cho tôi”.
Lái chiếc xe vừa sửa chữa lại, Bác Yến đi vòng vòng khắp nơi trong thành phố, nôn nóng mà không có mục đích.
Một số kí ức sớm đã bị thời gian xóa nhòa, bây giờ Bác Yến phải vắt hết óc nhớ lại mới miễn cưỡng nhớ ra được vài chi tiết. Cô ấy thích đi đâu nhất? Khi đau khổ thường đến chỗ nào? Khi chán chường thường đi ăn ở đâu? Khi buồn sẽ tìm ai để tâm sự?
Dựa vào những mảnh trí nhớ vụn vặt, Bác Yến đi đến nhà họ Viên, đến trường học cũ, đến những con phố bán hàng ăn vặt Viên Mãn thường xuyên thăm viếng, đến tất cả những nơi hắn có thể nghĩ ra.
Kết quả...
Bác Yến ngồi ủ rũ nơi cuối ngõ, sau lưng là con ngõ Nam La Cổ náo nhiệt. Các cửa hàng ăn vặt buôn bán tấp nập, người xe chen nhau rộn rã, từng đôi từng cặp đi qua bên cạnh Bác Yến. Bác Yến cúi đầu nhìn những túi đồ ăn vặt hắn vừa mua để lấy cớ hỏi thăm các chủ quán, cười buồn bã, tâm tình ứ đọng lan rộng ra xung quanh.
Những túi đồ ăn không ai động vào đã bị ném thẳng vào thùng rác, nhưng sự sầu muộn lại theo sát như bóng với hình, muốn ném cũng không ném được. Bác Yến vốn không mang theo nhiều tiền mặt, mua từ đầu ngõ đến cuối ngõ, số tiền còn lại còn không đủ để gửi xe, đành phải tìm địa điểm rút tiền.
Lấy ví ra tìm thẻ ATM, vô tình nhìn thấy một tấm thẻ đã rất lâu không dùng đến, Bác Yến lại một lần nữa sững sờ.
Bởi vì cuối cùng hắn đã nhớ ra, tấm thẻ này của hắn vẫn đứng tên bạn gái cũ. Đây cũng là thứ duy nhất có liên quan đến Viên Mãn mà hắn còn chưa kịp xóa sạch...
Bác Yến tuyệt đối không ngờ có ngày mình lại lén lút đăng nhập tài khoản ngân hàng online của bạn gái cũ để kiểm tra lịch sử giao dịch của cô. Rõ ràng quan hệ đã kết thúc mà bây giờ lại sinh ra sóng gió, Bác Yến không dám nghĩ đến chuyện Tống Lâm Giai sẽ giận dỗi cái cọ thế nào nếu biết chuyện này, chỉ tập trung lái xe đến khách sạn hiển thị cuối cùng trong lịch sử giao dịch của Viên Mãn.
Nóng lòng như lửa đốt, trên đường lại nhận được điện thoại của đồng nghiệp: “Tổng giám đốc Trịnh sắp đến, tại sao anh còn chưa về?”
“Tôi có việc gấp, tạm thời không thể về được...”
Hắn không quan tâm đến công việc, đồng nghiệp cũng không biết phải làm sao: “Đại ca! Mọi người đều đang cố hết sức làm việc mà anh lại ra ngoài vì việc riêng, không sợ vỡ mất bát cơm à?”
“...”
“...”
Cuối cùng Bác Yến đành thoả hiệp. Về công ty, đối phó với ông chủ xong tính tiếp.
Trong thành phố tấp nập xô bồ này, con người phải liều mạng chỉ vì một cuộc sống đủ cơm áo gạo tiền, liều mạng giữ được công việc, liều mạng lấy lòng thủ trưởng, liều mạng tìm kiếm cơ hội thăng tiến. Hắn cho rằng đây cũng chính là lí do hắn bỏ Viên Mãn: Viên Mãn quá ngẫu hứng, quá đại lãn, không thể mang đến bất cứ động lực nào cho hắn.
Mà cuộc đời hắn lại phải không ngừng bôn ba như trên đường chạy về Khoa Tín lúc này.
Bác Yến vào thang máy, mồ hôi đầm đìa. Thang máy đi lên, hắn đang vội điều chỉnh lại hô hấp, đồng nghiệp lại nhắn tin đến: “Anh tự lo nhé, sếp Trịnh đến rồi”.
Cửa thang máy vừa mở, Bác Yến đã cắm đầu chạy tới. Không hiểu sao đã tăng ca bao nhiêu ngày mà ông chủ lại đến kiểm tra đúng lúc hắn ra ngoài có việc, những nỗ lực của hắn rất có thể sẽ tan thành bọt nước trong nháy mắt.
Cảm giác không cam lòng tràn ngập đầu óc, đến tận khi đâm sầm vào một người đang đi đến, Bác Yến mới vội vã dừng lại.
Điện thoại di động của hắn và tài liệu của đối phương đều bị văng ra. Bác Yến cúi xuống nhặt tài liệu dưới chân mình: “Xin lỗi xin lỗi...”
Bác Yến đang định trả lại đối phương những tài liệu mình vừa nhặt lên, vừa ngẩng đầu lại há mồm trợn mắt.
Người hắn và vào là trợ lí hành chính của Trịnh Diễn Tự.
Còn Trịnh Diễn Tự...
Thì đang đứng không xa sau lưng trợ lí hành chính, vừa nhặt lên chiếc điện thoại di động của hắn văng đến dưới chân mình.
Màn hình điện thoại còn hiển thị thông tin khách sạn hắn vừa tra lúc trước.
Cứ thế, Trịnh Diễn Tự đứng trên vai tên xấu số, nửa tiếng sau đã chễm chệ ngồi đối diện với cô giáo Viên.
“Không ngờ cô còn là một chuyên gia trên mạng”.
Có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng sở trường duy nhất của cô là ăn, Trịnh Diễn Tự cũng không phải ngoại lệ...
Đương nhiên cô dựa vào ba tấc lưỡi mà hành tẩu giang hồ, không dễ gì gây dựng được chút danh tiếng trên thế giới mạng, sách còn chưa chính thức bán ra một quyển, tương lai của phần mềm cũng sống chết chưa biết, vậy mà bây giờ đã bị thiên hạ lột da, tính ra cũng không phải chuyện gì quang vinh cho lắm. Đương nhiên cô hết sức nghi ngờ cái danh hiệu “chuyên gia” trong miệng Trịnh tiên sinh, đành phải khẩu thị tâm phi, khách khí đáp lễ một câu: “Quá khen quá khen”.
“Bây giờ cô cần một đội ngũ quan hệ xã hội tẩy trắng giúp cô”.
Tưởng thế nào... Cô đã nghĩ đến chiêu này từ lâu rồi. Thế là Viên Mãn lại khách khí cảm ơn: “Đa tạ các hạ đã nhắc nhở”.
Trịnh Diễn Tự không tiếp lời cô mà bắt đầu gọi điện thoại ngay trước mặt Viên Mãn.
Viên Mãn bị bỏ rơi, chán nản ngồi xem Trịnh tiên sinh gọi điện thoại.
“Đến chưa?”
Đối phương trả lời cũng rất ngắn gọn, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng dừng điện thoại. Viên Mãn chu mỏ về phía điện thoại di động của Trịnh Diễn Tự: “Ai đấy?”
“Chúa cứu thế của cô”.
Có Chúa cứu thế thật à?
Viên Mãn nhướng mày, trong mắt toàn là không tin tưởng.
Nhưng quả thật chỉ chốc lát sau chuông cửa đã vang lên.
Thấy Viên Mãn không động, Trịnh Diễn Tự đành đứng dậy ra mở cửa.
Từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, Viên Mãn trơ mắt nhìn Trịnh Diễn Tự đi ra rồi quay lại, còn dẫn theo một người phụ nữ.
Đây chính là Chúa cứu thế của cô sao?
Viên Mãn quan sát người phụ nữ này từ trên xuống dưới, một phụ nữ Trung Quốc mang vài nét phong cách Pháp, ánh mắt dò xét lại chuyển sang người Trịnh Diễn Tự rồi dừng lại.
Thấy Viên Mãn nhìn mình chằm chằm, Trịnh Diễn Tự cũng không nói gì, người lên tiếng trước lại là phụ nữ đó: “Hơ lấu!”
Viên Mãn cười nhạt, cũng giơ tay lên chào hỏi người đẹp.
“Cô ấy chắc có thể giúp được cô”. Trịnh Diễn Tự tổng kết ngắn gọn rõ ràng.
Người đẹp quay sang mỉm cười nhìn Trịnh Diễn Tự.
Có câu khách quý tới chơi, nhà tranh bừng sáng, đại khái suy nghĩ trong lòng Viên Mãn lúc này chính là như vậy. Rõ ràng chỉ là một gian phòng khách sạn đơn sơ mấy trăm tệ một ngày đêm, người đẹp chỉ cười một cái, Viên Mãn lại có cảm giác như đang ở khách sạn 5 sao...
Viên Mãn ngơ ngác ngồi trong phòng khách sạn vừa mới thăng cấp lên 5 sao.
Còn vẻ mặt của Trịnh Diễn Tự...
Dưới bề ngoài lãnh đạm cả năm không thay đổi lại có thêm một nét dịu dàng chưa bao giờ xuất hiện.
Viên Mãn quả thật chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.
Không ngờ một kẻ cao ngạo như núi tuyết lại vẫn có một mặt dịu dàng thế này, như gió ấm hây hẩy mơn trớn lòng người.
Những gì mắt thấy tai nghe nói với Viên Mãn, quan hệ giữa cặp nam nữ trước mặt mình có lẽ chỉ là bạn bè... Nhưng, từ cổ chí kim, từ trong nước đến nước ngoài, từ phim tình cảm máu chó hạng bét đến những bộ phim kinh điển hạng nhất, trai cao giàu đẹp và gái ngọt trắng xinh đều nhất định phải trải qua đau khổ đi đến với nhau, đúng không?
Trái lại chính mình thì đầu tóc rối bù, mặt mỡ bóng loáng... Phải chăng đãi ngộ dành cho nữ chính cũng không thay đổi được số phận nữ phụ?
Nhất thời trong đầu Viên Mãn tràn ngập tiếng cười như của đám dân mạng lúc động loạt tấn công cô: Ha ha...
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp