Bến Đỗ Cuối Cùng

Chương 6: Một Ngày Ở Bệnh Viện


Chương trước Chương tiếp

Qua một đêm ngắn ngủi, các y tá và bác sĩ đã nhận ra dấu hiệu khác thường của bác sĩ Vũ. Mọi người nhìn thái độ có chút thay đổi của Minh Vũ không khỏi thấy bất ngờ. Cách anh đối xử với mẹ con An Thanh rõ ràng có sự khác biệt so với người khác. Những hành động đó không đơn giản như thói quen hằng ngày hay vì tính cách vốn thân thiện với mọi người từ trước đến giờ của anh. So với việc xã giao thì nó chứa đựng nhiều tình cảm riêng tư hơn.

Như hành động vào sáng hôm nay đã chứng minh cho mọi người thấy rõ điều đó. Ngay từ khi trời còn chưa sáng tỏ, trong lúc An Thanh còn đang lo lắng không biết nên sắp xếp thời gian như thế nào để vừa không ảnh hưởng đến công việc nhưng vẫn có thể chăm sóc con trai thì người nào đó đã sẵn sàng xung phong nhận trách nhiệm trông trẻ dùm cô. Điều này khiến y tá vừa vào phòng thay thuốc cho Nhật Phong không khỏi bất ngờ.

Bác sĩ Vũ là một người tốt bụng, điều này không ai không rõ nhưng đề nghị trông con dùm người khác thì quá mức hào phóng rồi. Dường như quan hệ khá là thân thiết. Trước sự nhiệt tình của Minh Vũ, An Thanh cũng không biết nên từ chối như thế nào liền nhanh chóng đồng ý.

Trông trẻ cũng không nhất thiết phải mang đứa trẻ đó đến tận phòng làm việc của mình. Những lúc không có bệnh nhân còn cùng cậu đọc sách, trò chuyện. Điều này cũng quá khác thường. Một nhóm y tá rỗi việc cùng một bác sĩ nào đó nhân lúc bệnh viện ít người liền tụ lại một chỗ trước sảnh để bàn tán.

_ Bác sĩ Hoàng, anh nói xem, bác sĩ Vũ là thích người mẹ hay thích đứa trẻ?

Một cô y tá bên quầy thuốc hỏi một bác sĩ đang đứng uống trà bên cạnh. Anh ta là một đồng nghiệp khá thân thiết với Minh Vũ.

Nhận được câu hỏi thú vị, đôi mắt Hoàng khẽ nheo lại, anh nhìn Minh Vũ đang khám bệnh cho một cô bé nhưng vẫn không quên liếc mắt kiểm tra Nhật Phong khi cần thiết.

_ Cô thấy cậu bé đó với Minh Vũ có nét giống nhau không?

_ À hóa ra là vì thấy đứa trẻ có bề ngoài giống mình nên đối xử đặc biệt. - Cô y tá như hiểu ra một điều gì đó nhanh chóng trả lời.

Bỗng chốc gương mặt Hoàng tối sầm. Ý của anh không phải thế. Nhìn vẻ mặt của cô y tá, anh cảm thấy không có hi vọng gì từ cô lắm nên liền xua tay. Thôi vấn đề này bỏ qua. Có lẽ không ai hiểu được thâm ý của anh qua câu nói đó. Trước khi quay lại phòng bệnh của mình, anh nhìn vô căn phòng kia một lần nữa rồi mới quay lưng rời đi, trong đầu không ngừng suy đoán.

"Nhìn giống như hai cha con. Chẳng lẽ cậu ta có con riêng ở ngoài nên không muốn yêu đương? Khả năng này cũng không thấp đâu." - Hoàng thầm nghĩ.

Hoàng lại suy nghĩ xa hơn nữa, hay là Minh Vũ đối xử tốt với cô gái kia là vì anh muốn cướp con trai về. Như thế không hay lắm. Trí tưởng tượng của Hoàng mỗi lúc càng bay xa và không có dấu hiệu dừng lại, anh càng nghĩ càng cảm thấy hợp lí.

Minh Vũ tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân? Không phải anh không có điều kiện mà là điều kiện quá xuất sắc. Không kể các mối quan hệ ngoài công việc thì trong bệnh viện đã có biết bao nhiêu nữ bác sĩ cùng y tá ngưỡng mộ anh rồi. Nhưng chính thái độ quá thân thiện của Minh Vũ đã khiến bọn họ thất vọng.

Được người mình thích đối xử tốt không có cô gái nào không xiêu lòng, nhưng nếu với bất kì ai anh ta cũng như thế thì chẳng còn gì đặc biệt nữa. Minh Vũ chính là kiểu người như vậy.

Galant với phụ nữ là lẽ thường tình trong tính cách và suy nghĩ của Minh Vũ từ rất lâu rồi. Nụ cười ấm áp, những món quà nhỏ vào dịp đặc biệt và một vài hành động giúp đỡ vụn vặt trong công việc là những thứ Minh Vũ luôn làm với các cô gái xung quanh mình. Thoạt đầu còn có người vênh mặt đắc ý vì những điều đó nhưng dần dần về sau không ai tự hào nữa, cũng không ai tiếp tục nuôi mộng lọt vào mắt xanh của Minh Vũ. Đơn giản vì họ không thể nào đoán được tình cảm của anh.

Tuy nhiên những hành động galant của Minh Vũ cũng chỉ dừng lại ở một giới hạn nào đó. Nó mang tính chất xã giao nhiều hơn và không chứa đựng tình cảm thật sự của mình. Nhưng từ đêm qua, Hoàng đã nhìn thấy sự khác thường trong hành động của Minh Vũ, nó chứa đựng nhiều cảm xúc hơn bình thường. Nhưng nó xuất phát từ An Thanh hay từ Nhật Phong thì anh không chắc chắn lắm.

Trong lúc người đồng nghiệp thân thiết đang bận tâm suy nghĩ thì Minh Vũ rảnh rỗi hơn nhiều. Hôm nay chủ yếu là bệnh nhân tái khám. Qua 10 giờ thì cũng thưa thớt dần nên anh cũng không quá bận rộn. Nhìn sang Nhật Phong đang tập trung đọc sách, Minh Vũ âm thầm tán thưởng. Cậu bé này chăm chỉ và thông minh hơn anh tưởng, thậm chí có nét trưởng thành trước tuổi.

Không khóc, không làm ồn, không đòi chơi chung như những gì anh đã lo lắng trước đó. Chỉ cần đưa cậu một vài món đồ chơi và ba quyển sách thú vị, Nhật Phong có thể tự giải trí một mình, không cần phải làm phiền người khác. Về điểm này, Minh Vũ không biết nên vui hay nên buồn.

_ Nhật Phong à, con có thể đọc sách lâu như vậy sao?

Minh Vũ nhìn lướt qua tựa đề quyển sách rồi lên tiếng. Đó là một quyển sách về Vũ Trụ mà anh mua khá lâu trước đó nhưng đọc được một nửa thì dừng vì không có nhiều thời gian.

_ Con quen rồi. Mỗi lúc mẹ vắng nhà con không có việc gì làm thì đọc sách hoặc chơi Lego. Xem Tivi cũng được.

Nhật Phong chậm rãi trả lời. Thấy Minh Vũ có vẻ rảnh rỗi, cậu liền gấp quyển sách đang đọc dở đặt ngay ngắn lên chiếc bàn gần đó, sẵn sàng cùng anh trò chuyện.

_ Con biết đọc tốt như vậy còn đi học mẫu giáo làm gì nữa.

Nhìn lại quyển sách đầy ắp chữ và không có bất kì hình ảnh nào, Minh Vũ không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Hồi bằng tuổi Nhật Phong anh chỉ đọc truyện tranh mà thôi, không đọc nổi những sách khoa học đầy chữ như thế.

Nhắc đến chủ đề này ánh mắt non nớt của Nhật Phong xuất hiện sự khó chịu rõ rành. Cậu khẽ bĩu môi.

_ Còn lâu con mới thích đến nơi đó. Chỉ là do mẹ con ép thôi. Mẹ sợ con không hòa nhập được với xã hội. Nhưng mà mẹ không biết những gì con đã trải qua ở trường.

Có những điều Nhật Phong không kể với An Thanh nhưng lại sẵn sàng nói ra cùng Minh Vũ. Dừng một lát, cậu lại kể tiếp. Hôm nay quyết định đem mọi chuyện uất ức ba năm trời ra kể cho anh nghe. Vì toàn thân còn đau nên cậu khá khó khăn trong việc di chuyển. Dù muốn đổi từ ngồi sang nằm cũng thật vất vả.

Thấy thế Minh Vũ liền đến đỡ Nhật Phong nằm xuống, nhìn cậu bé nhăn mặt và thở hắt ra một hơi anh liền đoán được một vài vết thương đã bị chạm khi nằm. Nhưng tại sao cậu không khóc hay than một tiếng mà chỉ im lặng chịu đựng. Phải trách Nhật Phong vì quá mạnh mẽ hay vì quá cố chấp đây. Có thể cậu không muốn An Thanh lo lắng cho mình nhưng cũng không nhất thiết phải gượng ép bản thân. Dù sao cũng sẽ không ai trách một đứa trẻ năm tuổi cả.

_ Nếu con đau thì con có thể khóc.

Giọng nói ân cần của Minh Vũ làm mắt Nhật Phong cay cay, cậu mím chặt môi, quay mặt vào trong tường không dám đối diện với anh. Cậu không muốn khóc nhưng không hiểu vì sao nghe lời nói của anh nước mắt lại cứ trào ra.

Con trai là phải mạnh mẽ, không được khóc dù mọi chuyện có tệ đến mức nào vì cậu còn phải làm chỗ dựa và bảo vệ cho mẹ. Từ khi nhận thức được thế giới xung quanh và bắt đầu có trí nhớ, trong suy nghĩ của Nhật Phong đã dần dần hình thành tư tưởng này từ những lần nhìn thấy An Thanh mệt mỏi. Nó tồn tại và ăn sâu vào tư tưởng của cậu như một bức tường thành vững chắc khó mà sụp đổ. Nhưng vì sao chỉ với một lời nói cùng sự dịu dàng và lo lắng từ phía Minh Vũ lại khiến Nhật Phong dễ dàng xúc động. Cậu nghĩ lại một lần, người bên cạnh cậu lúc này là bác sĩ Vũ, không phải là mẹ nên khóc một chút cũng không bị gì chứ?

_ Con muốn kể cho bác sĩ Vũ không?

Đáp lại Minh Vũ là cái gật đầu của Nhật Phong. Lúc này cậu vẫn quay mặt vào tường, nhưng anh biết được cậu bé đang khóc.

_ Con không muốn đến trường. Ở đó ai cũng ghét con. Con không muốn đi học. Tụi nó ỷ có ba rồi cười nhạo con, còn đánh con. Con biết đọc rồi, cũng có thể viết. Vậy thì con đi học làm gì.

Từng lời của An Thanh tối hôm qua khiến Minh Vũ đau lòng không dứt nhưng nghe lại những điều này từ một đứa trẻ càng khiến anh chua xót hơn nữa. Cầm lấy đôi tay nhỏ bé nhưng lại có một vết bầm, anh thấy trong lòng mình có một loại cảm xúc không rõ tên. Anh muốn che chở Nhật Phong, làm một chỗ dựa vững chắc cho cậu tự tin mà trưởng thành.

_ Bác sĩ sẽ xin mẹ con cho. Dù sao năm sau con cũng vào lớp 1 rồi. Lúc đó con tới học trường của bác sĩ ngày trước. Ở đó sẽ không có bất kì ai dám khinh thường con.

Nhật Phong quay lại nhìn Minh Vũ đầy ngạc nhiên. Lần đầu có người nói với cậu những điều như thế. Đó là một lời hứa, một lời khẳng định. Cảm giác này có phần lạ lẫm.

_ Thật sao? - Nhật Phong hỏi nhưng trong lòng vô cùng vui mừng.

_ Thật. - Minh Vũ mỉm cười ấm áp. Nhìn sự vui mừng qua đôi mắt vẫn còn long lanh nước trong lòng Minh Vũ dịu hẳn đi.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi sau đó một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào. Bà nhìn Nhật Phong đầy ngạc nhiên rồi cất tiếng hỏi.

_ Ai vậy con?

Thấy người lớn bước vào lại còn rất thân thiết với Minh Vũ, Nhật Phong gượng người ngồi dậy để chào nhưng liền được bà Liên giữ lại, bà khẽ lắc đầu bảo cậu cứ tiếp tục nằm nghỉ ngơi. Dù như thế cậu vẫn không quên cất lời chào hỏi. Với thái độ lễ phép này của Nhật Phong khiến bà Liên vô cùng hài lòng và có ấn tượng tốt đẹp với cậu. Nhìn cậu bé dễ thương lại hiểu chuyện, khi thấy bà vào thì liền đọc sách cũng không cố ý làm phiền khiến bà vô cùng yêu thích.

_ Là bệnh nhân của con. Mẹ cậu bé phải đi làm nên con trông giúp.

_ À ra là thế.

_ Mẹ mới đi đâu về à? Rồi tạt qua đây mang đồ cho ba?

Minh Vũ rót cho bà Liên một cốc nước rồi hỏi chuyện. Ba mẹ anh đều là bác sĩ nhưng mẹ anh vừa về hưu còn ba thì vẫn giữ chức viện trưởng điều hành bệnh viện.

_ Mẹ mới đi uống nước cùng mẹ của Hải Anh, lúc về qua đây nhắc nhở con một tí. Bao giờ con mới có bạn gái đây, còn nhanh chóng kết hôn nữa. Hôm nay mẹ nhìn Maria bế cháu gái đi cùng mà ghen tị muốn chết. Con định để ba mẹ chờ bao lâu nữa?

Bà Liên chán ngán thở dài rồi dời mắt sang Nhật Phong đang ngoan ngoãn đọc sách. Thật là, ngay cả đứa trẻ này cũng thật đáng yêu, bà cũng muốn có một đứa. Nhưng không biết vì sao càng nhìn bà càng cảm thấy cậu bé có nét gì đó giống với Minh Vũ lúc nhỏ vì thế càng thêm yêu quý Nhật Phong.

Nhìn dáng vẻ trốn tránh của con trai, bà Liên thở dài. Bà khuyên bao nhiêu cũng vô dụng mà thôi. Bên ngoài có thêm bệnh nhân với vào khám. Thấy thế bà cũng không muốn làm phiền Minh Vũ nữa liền đến làm quen cùng Nhật Phong, tranh thủ cùng cháu trai nhà người ta bồi dưỡng một ít tình cảm cho đỡ buồn.

...

Sau khi buổi trưa kết thúc rồi dỗ được Nhật Phong ngủ say. Bà Liên vô cùng vui vẻ ngắm nhìn cậu bé đang nằm trên giường, nụ cười trên môi bà chưa bao giờ gỡ xuống. Chưa đầy hai tiếng mà hai người đã khá thân thiết cùng trò chuyện và chơi trò chơi như những gia đình bình thường khác. Dù biết là không phải cháu ruột của mình nhưng bà Liên vẫn rất hạnh phúc.

Ăn trưa xong, Minh Vũ vào lại phòng bệnh. Bắt gặp mẹ mình đang ngồi ở ghế sofa anh cũng tiến đến ngồi cạnh. Nhân tiện trả lời một vào câu hỏi vụn vặt của bà Liên về Nhật Phong. Tới đoạn về gia đình cậu bé, anh bắt đầu ấp úng.

_ Mẹ Nhật Phong là mẹ đơn thân. Thằng bé không có cha.

Trong mắt Minh Vũ bắt đầu hiện ra hình ảnh cô độc và bất lực của An Thanh đêm hôm qua, tim anh khẽ nhói đau. Nghĩ đến hằng ngày cô đều đi làm từ sáng đến khuya để kiếm tiền nuôi dưỡng Nhật Phong một cách tốt nhất lại khiến anh đau lòng. Bất chợt nhìn thấy tâm trạng của con trai đột ngột thay đổi, bà Liên cũng không khó để đoán ra một phần tâm tư của Minh Vũ. Dù sao cũng là con trai bà, mọi suy nghĩ và tình cảm của anh bà không nắm được 10 phần thì cũng hiểu được 8 phần.

_ Con yêu mẹ cậu bé à?

Minh Vũ cũng biết rằng mẹ sẽ đoán được nên cũng không dấu diếm liền gật đầu. Đồng thời anh cũng vô cùng lo lắng, sợ rằng mẹ sẽ phản đối dù cho tình cảm của anh bây giờ chỉ bắt đầu từ một phía. Bà Liên trầm ngâm, hết nhìn Minh Vũ rồi lại nhìn Nhật Phong.

_ Nếu con có tình cảm thì con cứ yêu. Nhưng con phải hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình. Nếu con yêu cô gái đó thì con phải thương luôn cả Nhật Phong. Đừng để tình cảm lưng chừng của mình làm tổn thương cả ba người. Con cũng lớn rồi, nếu có ý định nghiêm túc thì hãy yêu. Còn mẹ thì cũng không có ý kiến gì. Mỗi người sẽ có nỗi khổ riêng của họ. Mẹ sẽ không vì cậu bé mà bài xích mẹ nó.

Nghe được lời khuyên của mẹ, trong lòng Minh Vũ cảm động vô cùng. Rất may bà hiểu cho suy nghĩ của anh. Vậy là từ bây giờ anh có thể thoải mái quan tâm và chăm sóc cho mẹ con An Thanh. Còn về tâm tư tình cảm của mình thì anh sẽ để mọi thứ thật tự nhiên và không gượng ép. Từ từ tìm hiểu tính cách và suy nghĩ của cô.

_ Cảm ơn mẹ.

_ Con đừng vội mừng.

Bà Liên vội vàng cắt ngang tâm trạng hưng phấn của Minh Vũ. Nhướn mày nhìn con trai đang đứng hình tại chỗ, bà ung dung lấy giỏ đồ mang theo chuẩn bị rời khỏi. Trước khi cánh cửa đóng sầm trước mắt, bà bỏ lại một câu đùa cợt.

_ Còn phải xem cô gái đó có để ý đến con hay không.

Minh Vũ chính thức bị hóa đá hoàn toàn. Mẹ anh cũng thật quá phũ phàng. Đây là điều anh chưa dám nghĩ tới vì cảm thấy vô cùng lo lắng và bất an.

An Thanh là một cô gái mạnh mẽ. Minh Vũ biết. Dù đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài để cô đương đầu với mọi thứ công kích mình nhưng từ đó cũng chứng minh rằng cô vẫn có thể chống đỡ được tất cả mọi thứ mà không cần có ai bên cạnh. Nếu như thế liệu cô có để ý đến anh không?

Minh Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang về vấn đề này.

Xem ra chỉ rung động thôi là chưa đủ. Muốn có vợ phải đi qua một chặn đường dài đầy gian lao và vất vả.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...