Bẻ Cánh Nàng - Thanh Thuần

Chương 67: Hồi kết


Chương trước Chương tiếp

Cuộc sống sau khi kết hôn không khác trước là bao.​“…Có, câu cuối cùng là tự ta muốn hỏi.

Phu nhân nhà người ta phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, quản lý chuyện trong nhà, tranh đấu với chị em dâu lẫn tiểu thiếp, còn phải ra ngoài xã giao kết bạn. Diệp Cẩn lại không có cha mẹ chồng hay chị em dâu và tiểu thiếp, với thân phận cao thế này thì nàng cũng chẳng cần lo chuyện xã giao nếu không muốn.​Cuộc sống dường như trở về giống với trước khi Diệp Cẩn bỏ đi: ban ngày rảnh rỗi thì dạo chơi vườn tược hoặc phòng ấm trồng hoa, đọc sách luyện chữ, không thì cũng là nhuộm hương hay thắp đèn điều chế son phấn.

Thật ra Cố Quân có chủ động giao cho nàng quản lý vương phủ, nhưng nàng thấy phiền bèn đẩy cho người khác.​Ngu Hi gật đầu, ông ngắm nhìn sắc mặt bà, cảm thấy như thời gian bất chợt quay về hồi mình còn nhỏ.

Cuộc sống dường như trở về giống với trước khi Diệp Cẩn bỏ đi: ban ngày rảnh rỗi thì dạo chơi vườn tược hoặc phòng ấm trồng hoa, đọc sách luyện chữ, không thì cũng là nhuộm hương hay thắp đèn điều chế son phấn. Mỗi lần tạo ra công thức điều chế mới là nàng phái người đưa đến chỗ Sở Sở; hiện tại nàng ấy mở cửa hàng son phấn mới tại kinh thành, việc kinh doanh cũng khá khẩm.​” Ngu Hi kể.

Cố Quân rất bận, gần như ngày nào nàng cũng chỉ thấy y vào giữa trưa với buổi tối. Thỉnh thoảng y rảnh thì sẽ chọn nơi có phong cảnh đẹp gần kinh thành rồi đưa nàng đi thưởng ngoạn. Ngoài ra cứ cách một khoảng thời gian, Diệp Cẩn sẽ dẫn theo hộ vệ cùng nha hoàn ghé chơi cửa hàng son phấn lẫn nhà của Sở Sở trong một, hai canh giờ; hai người tổng hợp sổ sách gần đây, tâm sự chuyện trên trời dưới biển.​Bà nhớ rõ mình chưa từng nhắc đến chuyện này mà.

Sống như vậy có lẽ cũng chẳng có gì xấu.​Dưới ánh nắng tươi đẹp, Diệp Cẩn nhìn tóc mai điểm sương cùng khuôn mặt đã gầy đi của y.

Suy nghĩ ấy lóe lên trong tâm trí Diệp Cẩn lúc nàng ngồi dưới mái đình lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách.​Cuồng phong gào thét, mưa rơi tầm tã xuống mái đình, tạo nên âm thanh tựa tiếng trống trong trái tim một người.

Khi Cố Quân vào vườn hoa, ngay lập tức thấy người con gái vừa cầm chén trà vừa ngắm mưa. Nàng hơi ngẩng đầu, dõi theo những hạt mưa như ngọc như ngà rơi xuống từ mái đình, gương mặt nghiêng của nàng đẹp tựa tranh vẽ. Có điều, đẹp thì đẹp thật nhưng cứ thiếu thiếu sức sống thế nào.​” Y buông dao găm, ánh mắt đen tối vẫn chưa chịu rời khỏi mặt Diệp Cẩn, giọng y nghe còn nhẹ hơn trước, “Nàng cúi đầu xuống đi.

Gió thu xào xạc, y khẽ ho khan vài tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của nữ tử dưới mái đình. Các nô tỳ rối rít hành lễ, còn nàng quay đầu nhìn y với ánh mắt dửng dưng không một gợn sóng.​Mỗi ngày đều trôi qua trong yên bình ấm áp, họ dần già đi, những câu chuyện đẫm máu năm xưa cũng chìm trong dòng chảy thời gian cho đến khi gần như chẳng còn ai hay.

Cố Quân bước vào đình rồi ngồi xuống cạnh nàng, nha hoàn cẩn thận rót chén trà khác cho y nhưng bị y xua tay cho lui.​Về sau, đứa bé này biết Diệp Cẩn cũng sở hữu kiến thức rộng, hễ học xong là cậu sẽ cầm sách chỉ vào câu từ và nhờ nàng giảng giải.

Đột nhiên nơi đây chỉ còn hai người họ, màn mưa che kín trời bao vây tất cả và tạo nên một không gian nho nhỏ quá đỗi yên tĩnh.​Cứ mỗi lần Diệp Cẩn sửa một điều luật là lại có người gào “gà mái gáy sáng”, “trời diệt Đại Ngu”, rồi hào hùng dâng hiến sinh mệnh để sử sách lưu danh bọn họ là “thấy chết không sờn”.

Nàng ngắm mưa, còn y ngắm nàng; hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, nàng là khởi điểm của một ánh mắt và là điểm cuối của ánh mắt còn lại.​Điều đầu tiên Diệp Cẩn sửa đổi chính là điều luật về bỏ vợ trong luật hôn nhân, nàng cho bỏ chồng rồi tái giá với có vợ còn cưới thêm chịu mức phạt ngang nhau.

Tiếng mưa tí tách dần trở nên xa xôi, ánh mặt trời chiếu lên dung nhan thanh tú của cô gái khiến nàng trông giống món đồ sứ hoàn mỹ và gần như trong suốt. Trong chớp mắt, Cố Quân tưởng mình thấy cánh mọc ra từ lưng nàng. Đôi cánh ấy gãy làm đôi, bị xiềng xích quấn chặt, nó bất lực lại yếu ớt lê lết trên mặt đất; hình như y thấy được cả vết máu loang lổ đã khô từ lâu.​Nói đâu xa, trong ba năm qua, cửa hàng son phấn nho nhỏ của Sở Sở đã bị chỉ trích rất nhiều.

Sau bốn năm, nàng cuối cùng đã mệt mỏi và chấp nhận thực tế. Nàng không cãi nhau với y nữa, cũng chẳng ầm ĩ đòi chết. Bây giờ nàng im lặng nằm trong lòng bàn tay y, để mặc y giam giữ lẫn cất giấu như báu vật.​“Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ngài có gì mà không thể nói với tôi chứ.

Trải qua bao trắc trở, dùng hết mọi thủ đoạn, y đạt được điều mình hằng mong muốn, thế nhưng…​Năm Xương Bình thứ hai mươi bảy, Diệp Cẩn nuôi một chú chó vàng to bự, đặt tên là Đại Hoàng.

Nghĩ đến đây, trong đầu y bỗng hiện lên khung cảnh hai người lần đầu gặp mặt vào một đêm tuyết rơi. Khi ấy Cố Quân gian nan mở mắt giữa cơn đau cùng sự kiệt quệ, nàng thấy y còn sống thì nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười với y.​Diệp Cẩn cụp mắt, nàng không trả lời ngay nên bốn phía đều chìm vào tĩnh lặng.

Nàng cài cây trâm đơn giản và mặc bộ đồ vải bố, không thể nói nàng đẹp tuyệt trần nhưng lại khiến trái tim y giật mình.​Thế nên, Cố Quân liệu có đồng ý?

Tuy nhiên, từ ngày y trói nàng lại bên mình, gương mặt nàng chưa từng lộ vẻ thư giãn; chắc vì nàng chưa bao giờ có một ngày thật sự vui vẻ khi sống trong cái phủ này.​Ở xã hội hiện đại, đây là chuyện không hề khó, nhưng ở thời đại “nam lo kiếm tiền, nữ lo việc nhà, phụ nữ ra ngoài phải đội mũ có rèm che mặt” thì khó vô cùng.

Bên ngoài mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt như muốn trút hết nước trên trời xuống trần gian. Cố Quân chăm chú ngắm nhìn góc nghiêng trong trẻo của người con gái, hồi lâu sau, y chợt cất tiếng.​Khi số người chết đạt tới con số ba, Diệp Cẩn đã từng khủng hoảng đến nỗi suy sụp.

Y hỏi, “Nàng mong muốn điều gì?”​Song, cơn đau trong dự đoán không xảy đến.

Diệp Cẩn ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn y.​Hiện tại, Cố Quân đi đứng cực kỳ khó khăn, các cơn ho cũng dữ dội hơn và có lúc kéo dài suốt đêm làm y mất ngủ.

Chắc nghĩ nàng nghe không rõ nên y kiên nhẫn lặp lại, “Ngoại trừ rời đi thì nàng còn mong muốn điều gì?”​Diệp Cẩn lại không có cha mẹ chồng hay chị em dâu và tiểu thiếp, với thân phận cao thế này thì nàng cũng chẳng cần lo chuyện xã giao nếu không muốn.

Lúc nói ra những lời ấy, vẻ mặt người đàn ông hết sức tập trung và có một sự nghiêm túc khác thường. Lần đầu tiên trong đời, y thật lòng hỏi nàng: Ngoại trừ rời đi thì nàng còn muốn làm gì, muốn đạt được gì?​Thỉnh thoảng y rảnh thì sẽ chọn nơi có phong cảnh đẹp gần kinh thành rồi đưa nàng đi thưởng ngoạn.

Cuồng phong gào thét, mưa rơi tầm tã xuống mái đình, tạo nên âm thanh tựa tiếng trống trong trái tim một người. Diệp Cẩn ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt mình, ánh mắt nàng khá hoang mang. Tới tận lúc y duỗi tay gài chặt tấm áo choàng bị gió thổi phần phật của cô gái thì nàng mới chậm chạp hoàn hồn.​Năm sau, nàng nhậm chức lục thượng tổng quản, mang cấp bậc chính tam phẩm.

Nàng quan sát biểu cảm của Cố Quân hồi lâu, hỏi lại, “Cái gì cũng được à?”​Mùi này lạ quá, đồng thời cũng quen thuộc khó tả.

“Đương nhiên,” Cố Quân thản nhiên trả lời, “chỉ cần là việc ta có thể làm thì nàng muốn gì cũng được.”​Tân Ngu Luật ra đời, mau chóng được thực thi khắp nơi dưới sự bảo trợ của Nhiếp Chính Vương.

Diệp Cẩn cụp mắt, nàng không trả lời ngay nên bốn phía đều chìm vào tĩnh lặng.​Khi Cố Quân mở lại chế độ nữ quan, người đời bàn tán xôn xao.

Cố Quân vẫn kiên nhẫn chờ nàng đáp trả.​”

Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, nàng ngước mắt nhìn y và khẽ nói, “Tôi muốn làm việc.”​Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, nàng ngước mắt nhìn y và khẽ nói, “Tôi muốn làm việc.

Không phải những công việc mà bao người phụ nữ ở thời đại này coi là mục tiêu phấn đấu cả đời: chăm lo việc nhà, giúp chồng dạy con, phụng dưỡng cha mẹ chồng, hay giành giật đàn ông rồi cố sinh con trai; mà là giống Sở Sở, có một sự nghiệp cho riêng mình.​Cố Quân chăm chú ngắm nhìn góc nghiêng trong trẻo của người con gái, hồi lâu sau, y chợt cất tiếng.

Có khó không? Ở xã hội hiện đại, đây là chuyện không hề khó, nhưng ở thời đại “nam lo kiếm tiền, nữ lo việc nhà, phụ nữ ra ngoài phải đội mũ có rèm che mặt” thì khó vô cùng. Nói đâu xa, trong ba năm qua, cửa hàng son phấn nho nhỏ của Sở Sở đã bị chỉ trích rất nhiều. Cửa hàng cũng từng bị chèn ép và gây khó dễ đủ kiểu, toàn nhờ trí thông minh của Sở Sở lẫn vận may để giải quyết rắc rối.​Lưỡi nàng đau nhói khi con dao găm bị ném xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh và lạnh băng của kim loại.

Thế nên, Cố Quân liệu có đồng ý? Và y sẽ làm thế nào?​” Diệp Cẩn nhìn bình hoa thủy tiên mới được đưa tới ở cạnh giường: cánh vàng nhạt, lá xanh biếc, sức sống tràn trề khiến lòng người vui sướng.

Tiếng mưa rơi ầm ĩ, Diệp Cẩn vẫn ngồi bất động mà nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.​Mùa xuân năm Xương Bình thứ năm mươi ba, Thanh Bình Vương phi Diệp Cẩn hoăng, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi.

Nàng thấy người ngồi đối diện khẽ chớp mắt, sau đấy gật đầu với vẻ mặt thản nhiên, “Được.”​Ngày trao trả quyền lực, y nắm tay Diệp Cẩn bước ra khỏi cổng hoàng cung rồi nói vậy với nàng.

Lúc Cố Quân đồng ý, Diệp Cẩn nghĩ y sẽ cho nàng quản lý mấy cửa hàng hay thôn trang gì đó; dù sao chăng nữa, hai người ông nói gà bà nói vịt đâu chỉ mới một, hai lần. Nào ngờ ngay đêm đó, đối phương sai các bà tử chuyển một cái rương to vào phòng, y chỉ vào tứ thư ngũ kinh trong rương và bảo nàng tự đọc.​”

“Đọc mấy quyển sách này chi vậy,” Diệp Cẩn bối rối, tiện thể hỏi, “chẳng lẽ muốn tôi đi thi?”​” Ngu Hi kể tiếp.

Cứ tưởng y sẽ phủ nhận, ai dè y lại gật đầu, “Thi làm nữ quan.”​Ngu Hi gật đầu, cứ lưỡng lự nhìn bà mãi.

Nữ quan?​Diệp Cẩn cảm thấy mình đã bò qua một đường hầm dài vô tận.

Diệp Cẩn đực mặt ra, “Tiền triều đã bãi bỏ chế độ này rồi mà?”​”

“Thì sao chứ,” Cố Quân hững hờ đáp, “bị bãi bỏ thì khôi phục lại.”​Khi ấy Cố Quân gian nan mở mắt giữa cơn đau cùng sự kiệt quệ, nàng thấy y còn sống thì nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười với y.

Mùa thu năm Xương Bình thứ tư, Thanh Bình Vương Cố Quân khởi động lại chế độ nữ quan, thiết lập sáu cục một ti. Cùng năm, Thanh Bình Vương phi Diệp Cẩn nhậm chức thượng cung có cấp bậc là chính tứ phẩm. Năm sau, nàng nhậm chức lục thượng tổng quản, mang cấp bậc chính tam phẩm.​Cố Quân nằm lại trên đầu gối Diệp Cẩn, bờ môi lấm tấm máu trông tuyệt đẹp lẫn ma quái cực độ.

Khi Cố Quân mở lại chế độ nữ quan, người đời bàn tán xôn xao. Có người nói y ham muốn quyền lực nên muốn xâu xé chốn cung đình; có người nói y định chọn hoàng hậu sẵn cho tiểu hoàng đế; cũng có người lén suy đoán y âm mưu phế bỏ hoàng đế để lên ngôi. Ngay cả Diệp Cẩn còn nghi ngờ y có mục đích đen tối.​Nàng thấy người ngồi đối diện khẽ chớp mắt, sau đấy gật đầu với vẻ mặt thản nhiên, “Được.

Tuy nhiên, một năm rồi hai năm trôi qua, tiểu hoàng đế Ngu Hi lớn lên theo thời gian mà chẳng hề thấy Cố Quân hành xử bất thường. Còn Diệp Cẩn, sau khi vượt qua giai đoạn “lính mới chốn công sở” đầy gian nan thì bắt đầu quen với công việc nữ quan này. Hơn nữa, nhờ đặc thù công việc nên nàng dần dà thân với cậu bé mình từng bế khi cậu còn quấn tã.​Thật luôn đấy hả?

Có lẽ những đứa trẻ mất cha mẹ đều hay trưởng thành trước tuổi. Ngu Hi không gây sự với Cố Quân, ban ngày lên triều làm linh vật, triều tan thì trở về lặng lẽ đọc sách. Cố Quân rảnh thì sẽ dạy cậu vài câu, không rảnh thì cậu cũng chẳng làm ầm lên, chỉ ghi nhớ những chỗ mình chưa hiểu để mốt có gì hỏi lại.​Mùa xuân năm Xương Bình thứ năm mươi ba, Ngu Hi – giờ đây tóc đã hoa râm – ngồi bên giường Diệp Cẩn, vừa lau nước mắt vừa hỏi bà có gì muốn dặn dò.

Diệp Cẩn thấy tội nên có món gì ngon hay đồ chơi thú vị đều mang đến cho cậu. Ngu Hi sẽ nhận quà và nghiêm túc cảm ơn, còn nở nụ cười nhã nhặn với nàng. Về sau, đứa bé này biết Diệp Cẩn cũng sở hữu kiến thức rộng, hễ học xong là cậu sẽ cầm sách chỉ vào câu từ và nhờ nàng giảng giải. Ngu Hi quả thật là một học sinh khiêm tốn, luôn dốc sức học hỏi. 

Bận rộn ghé chỗ này chỗ kia giúp sinh hoạt của Diệp Cẩn ngày càng phong phú: ngày ngày theo chân Cố Quân, xử lý việc vặt trong cung, dành thời gian thăm Sở Sở, cùng học với tiểu hoàng đế nữa.​“Đọc mấy quyển sách này chi vậy,” Diệp Cẩn bối rối, tiện thể hỏi, “chẳng lẽ muốn tôi đi thi?

Nghe nói bởi vì Cố Quân không sắp xếp thái phó dạy hoàng đế mà lại để hoàng đế học từ một người phụ nữ nên ngoài kia có người phẫn nộ đập đầu vào cột. Cố Quân tịch thu nhà của đối phương bằng tốc độ nhanh như chớp mới khiến họ dừng lại.​”

Tuy nhiên, ai thèm để ý chứ? Nàng không, Cố Quân không, Ngu Hi lại càng không.​”

Năm Xương Bình thứ chín, Cố Quân đề xuất sửa lại ​Song thề có trời, nàng sợ dục tốc bất đạt nên đâu dám sửa quá mức, lúc nào cũng tham khảo luật hiện có và trước khi sửa còn hỏi ý kiến Cố Quân.Đại Ngu Luật, ​Tiếng mưa tí tách dần trở nên xa xôi, ánh mặt trời chiếu lên dung nhan thanh tú của cô gái khiến nàng trông giống món đồ sứ hoàn mỹ và gần như trong suốt.còn để Diệp Cẩn tham gia đội ngũ chỉnh sửa bất chấp sự phản đối từ đám đông. Điều đầu tiên Diệp Cẩn sửa đổi chính là điều luật về bỏ vợ trong luật hôn nhân, nàng cho bỏ chồng rồi tái giá với có vợ còn cưới thêm chịu mức phạt ngang nhau.​“Thì sao chứ,” Cố Quân hững hờ đáp, “bị bãi bỏ thì khôi phục lại.

Năm đó, những sĩ phu tức giận tới mức đập đầu chết trên Kim Loan Điện có khoảng sáu người. Cứ mỗi lần Diệp Cẩn sửa một điều luật là lại có người gào “gà mái gáy sáng”, “trời diệt Đại Ngu”, rồi hào hùng dâng hiến sinh mệnh để sử sách lưu danh bọn họ là “thấy chết không sờn”.​Diệp Cẩn tìm lại được cái sân mình mua hồi đó, phát hiện ra bao lâu nay không có ai khác chiếm cứ nó, thế là nàng dọn dẹp rồi sống tại đây.

Khi số người chết đạt tới con số ba, Diệp Cẩn đã từng khủng hoảng đến nỗi suy sụp. Nàng ngồi lau nước mắt trước cửa sổ, khàn khàn hỏi Cố Quân có phải mình sai rồi không?​Nàng run run vươn tay định kiểm tra hơi thở của y thì thấy y đột nhiên mở cặp mắt đen như mực, con dao găm được giấu trong tay áo rời vỏ và kề vào cổ nàng.

Trong lúc điều chỉnh luật pháp của xã hội phong kiến sao cho gần với luật pháp hiện đại, nàng nhất định bỏ sót rất nhiều thứ: ví dụ như năng suất thấp, tư tưởng lạc hậu. Song thề có trời, nàng sợ dục tốc bất đạt nên đâu dám sửa quá mức, lúc nào cũng tham khảo luật hiện có và trước khi sửa còn hỏi ý kiến Cố Quân.​Mưa rơi tí tách, nàng ngồi dựa vào cột trụ của mái đình, còn y nghiêng người nằm xuống và gối đầu lên đầu gối nàng, “Xoa đầu cho ta.

“Nàng có lỗi gì chứ, bọn chúng là lũ nấm không biết tới tháng ngày, là đám ve chẳng biết đến xuân thu,” Cố Quân ôm nàng vào lòng, nghiêng đầu hôn khóe mắt đang tuôn lệ của nàng, “kẻ bảo nàng sửa luật là ta, kẻ không quan tâm chuyện bọn chúng sống chết cũng là ta, chẳng liên quan gì đến nàng cả.”​”

Hôm sau, lại có người đập đầu chết ở Kim Loan Điện. Cố Quân – người bấy lâu chỉ dùng biện pháp tịch thu nhà để đáp lại – cầm hốt bước ra, dâng tấu đòi tru di cửu tộc người này và được hoàng đế đồng ý.​“Nàng muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia còn gì, chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Máu nhuộm đỏ mặt đất ngoài Ngọ Môn, ngày gia tộc thứ ba bị giết từ trên xuống dưới, các quan lại đều sợ hãi ngậm chặt miệng. Hình như giờ bọn họ mới nhớ ra chỗ dựa lớn nhất của Cố Quân không phải sự ủng hộ từ quan văn, mà là binh quyền trong tay y.​Cũng từ năm này, vết thương cũ của Cố Quân tái phát và sức khỏe y ngày một suy yếu.

Tranh cãi về việc sửa đổi luật của năm Xương Bình thứ chín kết thúc như vậy đấy. ​Người kia đã mất rồi, vài thập niên qua trong chớp mắt, mối quan hệ giữa hai người họ đã sớm chẳng thể nói rõ chỉ bằng một câu yêu hận tình thù đơn giản.Tân Ngu Luật ​Ngu Hi không gây sự với Cố Quân, ban ngày lên triều làm linh vật, triều tan thì trở về lặng lẽ đọc sách.ra đời, mau chóng được thực thi khắp nơi dưới sự bảo trợ của Nhiếp Chính Vương. Vô số người thầm mong thiên hạ loạn lạc, nhưng bọn họ rất thất vọng khi mọi thứ phát triển ổn định, không có chuyện gì lớn phát sinh.​Trong chớp mắt, Cố Quân tưởng mình thấy cánh mọc ra từ lưng nàng.

“Sao bảo y bị thương nặng sẽ chết sớm mà?” Có người nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã chín năm mà y còn sống nhăn răng!”​”

Phải, đâu ai ngờ dù Cố Quân hay ho gián đoạn nhưng y vẫn ngồi sừng sững trên vị trí cao nhất mà mãi không ngã xuống.​Y nhắm mắt từ từ, đôi mày đang nhíu lại giãn ra, hơi thở cũng trở nên đều đều.

Năm Xương Bình thứ mười, thứ mười một…rồi lại thứ mười bốn, thứ mười lăm, Diệp Cẩn tận mắt chứng kiến Ngu Hi từ cậu bé chạy té lên té xuống thành chàng thiếu niên kiên cường mạnh mẽ. Cũng từ năm này, vết thương cũ của Cố Quân tái phát và sức khỏe y ngày một suy yếu.​Năm đó, những sĩ phu tức giận tới mức đập đầu chết trên Kim Loan Điện có khoảng sáu người.

Năm Xương Bình thứ mười sáu, hoàng đế đại hôn và Cố Quân trả lại quyền trị vì cho cậu trong cùng năm.​” Diệp Cẩn lại gật đầu.

“Nàng muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia còn gì, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”​Cố Quân rất bận, gần như ngày nào nàng cũng chỉ thấy y vào giữa trưa với buổi tối.

Ngày trao trả quyền lực, y nắm tay Diệp Cẩn bước ra khỏi cổng hoàng cung rồi nói vậy với nàng.​Diệp Cẩn ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn y.

Dưới ánh nắng tươi đẹp, Diệp Cẩn nhìn tóc mai điểm sương cùng khuôn mặt đã gầy đi của y. Nàng trầm mặc rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.​Máu nhuộm đỏ mặt đất ngoài Ngọ Môn, ngày gia tộc thứ ba bị giết từ trên xuống dưới, các quan lại đều sợ hãi ngậm chặt miệng.

Hai người xuất phát từ kinh thành, cứ đi băng băng thẳng một đường: xem tuyết bay rợp trời Bắc, ngắm cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp trên biển, dừng chân ở hồ Tây Tử để hái sen, vượt qua sa mạc vàng óng thưởng thức rượu Tây Vực…​Bên ngoài mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt như muốn trút hết nước trên trời xuống trần gian.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày họ trở về kinh thành đã là năm Xương Bình thứ mười chín.​Trong lúc điều chỉnh luật pháp của xã hội phong kiến sao cho gần với luật pháp hiện đại, nàng nhất định bỏ sót rất nhiều thứ: ví dụ như năng suất thấp, tư tưởng lạc hậu.

Hiện tại, Cố Quân đi đứng cực kỳ khó khăn, các cơn ho cũng dữ dội hơn và có lúc kéo dài suốt đêm làm y mất ngủ. Hôm sau y sẽ dùng cái mặt lạnh tanh để từ chối ăn cơm, cứ đòi Diệp Cẩn nấu cho mình bát mì mới chịu ăn.​Có người nói y ham muốn quyền lực nên muốn xâu xé chốn cung đình; có người nói y định chọn hoàng hậu sẵn cho tiểu hoàng đế; cũng có người lén suy đoán y âm mưu phế bỏ hoàng đế để lên ngôi.

Một ngày nọ, Diệp Cẩn về phủ sau khi vào cung thăm Ngu Hi. Lúc nghỉ chân ở vườn hoa, nàng đến ngồi dưới mái đình rồi thất thần lắng nghe tiếng mưa rơi.​Trải qua bao trắc trở, dùng hết mọi thủ đoạn, y đạt được điều mình hằng mong muốn, thế nhưng…

Có người bung dù, nhẹ nhàng lại chậm chạp bước lên thềm đá, đưa tay buộc chặt cái áo choàng lỏng lẻo của nàng.​Sau cùng, người con gái cúi đầu, còn y hơi nâng cằm cho đến khi hai người môi chạm môi.

Nàng quay đầu lại để thấy người đàn ông đáng lẽ phải nằm trên giường bệnh đang đứng sau mình: dáng đứng thẳng tắp, sắc mặt hiếm lắm mới hồng hào, tinh thần cũng dồi dào.​Cuộc sống sau khi kết hôn không khác trước là bao.

Diệp Cẩn không biết mặt mình mang biểu cảm gì, nàng nhìn y ngồi xuống kế bên, nhìn y thoáng nhíu mày rồi phàn nàn, “Tiếng mưa lớn quá, ồn ào nhức cả đầu.”​Cơn mưa tạnh đột ngột rồi lại đổ xuống đột ngột, nước mưa đập ào ào lên vách đình.

Mưa rơi tí tách, nàng ngồi dựa vào cột trụ của mái đình, còn y nghiêng người nằm xuống và gối đầu lên đầu gối nàng, “Xoa đầu cho ta.”​”

Một khoảng lặng ngắn trôi qua.​Ánh sáng bừng lên, hoa khoe sắc thắm, y nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.

Diệp Cẩn cúi đầu, những ngón tay lành lạnh thong thả nâng lên, dịu dàng day thái dương của nam tử. Y nhắm mắt từ từ, đôi mày đang nhíu lại giãn ra, hơi thở cũng trở nên đều đều.​Nàng không, Cố Quân không, Ngu Hi lại càng không.

Thời gian như bị kéo dài, các ngón tay của nàng mỗi lúc một chậm lại cho đến khi dừng hẳn sau một khoảng thời gian vô định. Nàng run run vươn tay định kiểm tra hơi thở của y thì thấy y đột nhiên mở cặp mắt đen như mực, con dao găm được giấu trong tay áo rời vỏ và kề vào cổ nàng.​Diệp Cẩn sửng sốt, sao y biết bà muốn hỏa táng?

Tiếng mưa rơi chợt ngừng lại, bàn tay vươn ra dừng lưng chừng. Diệp Cẩn chăm chú nhìn người đàn ông trong lòng mình, chỉ cảm thấy chẳng bất ngờ chút nào; may mắn là suốt bao năm qua, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.​Hơn nữa, nhờ đặc thù công việc nên nàng dần dà thân với cậu bé mình từng bế khi cậu còn quấn tã.

Cô gái không nhìn y nữa, nàng thả tay xuống, chậm rãi nhắm mắt rồi yên lặng chờ đợi.​Thật ra Cố Quân có chủ động giao cho nàng quản lý vương phủ, nhưng nàng thấy phiền bèn đẩy cho người khác.

Thế nhưng món vũ khí lạnh băng đã kề cổ nàng được một lúc lâu mà cơn đau nàng đón chờ lại mãi không đến.​Sau bao nhiêu năm, Ngu Hi rốt cuộc hỏi thành lời câu hỏi được chôn ở đáy lòng ngay từ những ngày thơ bé.

Nàng chần chừ mở mắt, đáp lại ánh mắt nàng là đôi mắt tựa vực sâu không đáy. Y nhìn nàng không chớp mắt, gằn từng chữ bằng giọng trầm thấp, “Sau khi ta chết, nàng không được tái giá.”​Diệp Cẩn chăm chú nhìn người đàn ông trong lòng mình, chỉ cảm thấy chẳng bất ngờ chút nào; may mắn là suốt bao năm qua, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Diệp Cẩn lặng thinh, hít sâu một hơi rồi mới đáp trả, “Anh nghĩ đã trải qua kiếp nạn như anh mà tôi còn muốn lấy chồng à?”​“Đương nhiên,” Cố Quân thản nhiên trả lời, “chỉ cần là việc ta có thể làm thì nàng muốn gì cũng được.

“Vậy thì tốt.” Y buông dao găm, ánh mắt đen tối vẫn chưa chịu rời khỏi mặt Diệp Cẩn, giọng y nghe còn nhẹ hơn trước, “Nàng cúi đầu xuống đi.”​Nàng nghĩ.

Lần này Diệp Cẩn im lặng lâu hơn. Nàng nhìn y, nhìn cái vẻ cố chấp tận xương tủy của y, nhìn y hết lần này đến lần khác muốn nhắm mắt rồi lại cố gắng mở mắt, nhìn y lì lợm chờ đợi.​”

Y đang đợi nàng chủ động hôn mình, vì cả cuộc đời này, nàng chưa từng chủ động hôn y.​Lần đầu tiên trong đời, y thật lòng hỏi nàng: Ngoại trừ rời đi thì nàng còn muốn làm gì, muốn đạt được gì?

Ngẫm lại thì trên đời chắc không có dân cờ bạc nào điên rồ hơn người đàn ông trước mặt nàng; sắp chết đến nơi mà còn muốn dùng cái chết của mình làm lợi thế trong trò cá cược thầm lặng lại cuồng loạn này.​Nàng nhìn y, nhìn cái vẻ cố chấp tận xương tủy của y, nhìn y hết lần này đến lần khác muốn nhắm mắt rồi lại cố gắng mở mắt, nhìn y lì lợm chờ đợi.

Cơn mưa tạnh đột ngột rồi lại đổ xuống đột ngột, nước mưa đập ào ào lên vách đình. Sau cùng, người con gái cúi đầu, còn y hơi nâng cằm cho đến khi hai người môi chạm môi.​Gió thu xào xạc, y khẽ ho khan vài tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của nữ tử dưới mái đình.

Hơi thở nàng ngập ngụa vị thuốc đắng đến từ nam tử nằm trong lòng. Không biết y lấy đâu ra sức lực mà bất chợt áp tay ra sau cổ nàng, môi lưỡi nhảy vũ điệu điên cuồng. Từ khóe mắt, Diệp Cẩn bất ngờ thấy con dao găm kia được nâng lên và đâm về phía sau lưng nàng.​Được thế thì tốt biết mấy.

Thật luôn đấy hả?​Năm Xương Bình thứ mười sáu, hoàng đế đại hôn và Cố Quân trả lại quyền trị vì cho cậu trong cùng năm.

Nàng nghĩ.​Diệp Cẩn nhìn vị tiểu hoàng đế đã lớn trước mặt mình, một lúc lâu sau, bà nở nụ cười nhạt.

Song, cơn đau trong dự đoán không xảy đến.​Phải, đâu ai ngờ dù Cố Quân hay ho gián đoạn nhưng y vẫn ngồi sừng sững trên vị trí cao nhất mà mãi không ngã xuống.

Lưỡi nàng đau nhói khi con dao găm bị ném xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh và lạnh băng của kim loại.​Một ngày nọ, Diệp Cẩn về phủ sau khi vào cung thăm Ngu Hi.

Cố Quân nằm lại trên đầu gối Diệp Cẩn, bờ môi lấm tấm máu trông tuyệt đẹp lẫn ma quái cực độ. Có lẽ thời gian luôn thiên vị mỹ nhân, như hiện giờ vậy: y thì đã mọc tóc bạc, khóe mắt cũng có nếp nhăn mờ mờ; còn gương mặt kia được thời gian mài giũa thành một vẻ đẹp khác nhưng vẫn diễm lệ không gì sánh bằng.​Nghe nói bởi vì Cố Quân không sắp xếp thái phó dạy hoàng đế mà lại để hoàng đế học từ một người phụ nữ nên ngoài kia có người phẫn nộ đập đầu vào cột.

Ánh sáng bừng lên, hoa khoe sắc thắm, y nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.​”

Thôi vậy.​Năm Xương Bình thứ mười, thứ mười một…rồi lại thứ mười bốn, thứ mười lăm, Diệp Cẩn tận mắt chứng kiến Ngu Hi từ cậu bé chạy té lên té xuống thành chàng thiếu niên kiên cường mạnh mẽ.

Y nắm tay nàng rồi gối lên mười ngón tay đan vào nhau, sau đấy bình thản nhắm mắt lại.​Suy nghĩ ấy lóe lên trong tâm trí Diệp Cẩn lúc nàng ngồi dưới mái đình lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách.

Cặp mắt ấy không mở ra nữa.​Tranh cãi về việc sửa đổi luật của năm Xương Bình thứ chín kết thúc như vậy đấy.

Gió thổi mưa từ bên ngoài vào đình, có giọt mưa dừng ở khóe mắt người đàn ông, trông thật giống một giọt lệ đọng lại. Diệp Cẩn lau giọt nước ấy, kiểm tra hơi thở y lần nữa; không còn hơi thở, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo.​Một khoảng lặng ngắn trôi qua.

Mùa thu năm Xương Bình thứ mười chín, Thanh Bình Vương Cố Quân hoăng, thụy hiệu là Văn Chính, hưởng dương bốn mươi hai tuổi.​”

Sau khi Cố Quân chết, Ngu Hi từng mời Diệp Cẩn về cung tiếp tục đảm nhiệm chức tổng quản sáu cục song nàng lắc đầu từ chối.​Phu nhân nhà người ta phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, quản lý chuyện trong nhà, tranh đấu với chị em dâu lẫn tiểu thiếp, còn phải ra ngoài xã giao kết bạn.

“Tôi mệt rồi, ngài để tôi nghỉ ngơi đi.”​Thôi vậy.

Từ biệt kinh thành, Diệp Cẩn cùng Sở Sở trở về Dương Châu, nơi hai người gặp lại nhau năm nào. Họ lại mở cửa hàng son phấn giống trước kia, nhưng nay hai người không cần hóa trang hay phải thấp thỏm nhìn trước ngó sau.​Nữ quan?

Diệp Cẩn tìm lại được cái sân mình mua hồi đó, phát hiện ra bao lâu nay không có ai khác chiếm cứ nó, thế là nàng dọn dẹp rồi sống tại đây. Thính Phong cũng dẫn theo hộ vệ đến Dương Châu, hắn mua mấy cái sân xung quanh và ngày ngày kiên trì hộ tống Diệp Cẩn “đi làm, về nhà”.​Cô nhớ ra rồi, đây là mùi đặc trưng của thuốc sát trùng!

Mỗi ngày đều trôi qua trong yên bình ấm áp, họ dần già đi, những câu chuyện đẫm máu năm xưa cũng chìm trong dòng chảy thời gian cho đến khi gần như chẳng còn ai hay.​“Ngoài ra còn dặn không được hỏa táng người.

Năm Xương Bình thứ hai mươi bảy, Diệp Cẩn nuôi một chú chó vàng to bự, đặt tên là Đại Hoàng. Chú chó bầu bạn với bà xấp xỉ mười ba năm mới qua đời.​Cô gái nằm trên giường bệnh mở bừng mắt.

Năm Xương Bình thứ bốn mươi, Diệp Cẩn vừa tiễn đưa Đại Hoàng thì lại phải tiễn đưa Thính Phong.​Họ lại mở cửa hàng son phấn giống trước kia, nhưng nay hai người không cần hóa trang hay phải thấp thỏm nhìn trước ngó sau.

“Thuộc hạ hổ thẹn khi phải đi trước ngài.”​Có lẽ thời gian luôn thiên vị mỹ nhân, như hiện giờ vậy: y thì đã mọc tóc bạc, khóe mắt cũng có nếp nhăn mờ mờ; còn gương mặt kia được thời gian mài giũa thành một vẻ đẹp khác nhưng vẫn diễm lệ không gì sánh bằng.

Nam tử vẫn mặc đồ đen toàn thân, hình như ông muốn nói gì đấy nhưng tất cả chỉ hóa thành tiếng thở dài.​Cô đang ở bệnh viện?

“Hắn thích cô,” tại lễ tang của Thính Phong, Sở Sở kéo tay Diệp Cẩn, lắc lắc đầu, “đồ ngốc, sao đến cuối vẫn chẳng nói ra chứ.”​Bận rộn ghé chỗ này chỗ kia giúp sinh hoạt của Diệp Cẩn ngày càng phong phú: ngày ngày theo chân Cố Quân, xử lý việc vặt trong cung, dành thời gian thăm Sở Sở, cùng học với tiểu hoàng đế nữa.

Diệp Cẩn chỉ trầm ngâm thêm tiền giấy vào chậu than.​Còn Diệp Cẩn, sau khi vượt qua giai đoạn “lính mới chốn công sở” đầy gian nan thì bắt đầu quen với công việc nữ quan này.

“Tôi sẽ cố giữ sức khỏe, phải đi sau Cẩn nương mới được.” Sở Sở cười, nếp nhăn ở khóe mắt thoáng toát lên vẻ nghịch ngợm đáng yêu.​Đột nhiên nơi đây chỉ còn hai người họ, màn mưa che kín trời bao vây tất cả và tạo nên một không gian nho nhỏ quá đỗi yên tĩnh.

Vậy mà bà ấy vẫn ra đi trước Diệp Cẩn.​Đôi cánh ấy gãy làm đôi, bị xiềng xích quấn chặt, nó bất lực lại yếu ớt lê lết trên mặt đất; hình như y thấy được cả vết máu loang lổ đã khô từ lâu.

Năm Xương Bình thứ năm mươi mốt, Diệp Cẩn tiễn đưa người bạn thân duy nhất xong thì đổ bệnh nặng, bà được đón về vương phủ ở kinh thành.​Các nô tỳ rối rít hành lễ, còn nàng quay đầu nhìn y với ánh mắt dửng dưng không một gợn sóng.

Mùa xuân năm Xương Bình thứ năm mươi ba, Ngu Hi – giờ đây tóc đã hoa râm – ngồi bên giường Diệp Cẩn, vừa lau nước mắt vừa hỏi bà có gì muốn dặn dò.​Nam tử vẫn mặc đồ đen toàn thân, hình như ông muốn nói gì đấy nhưng tất cả chỉ hóa thành tiếng thở dài.

“Cả đời tôi có rất nhiều chuyện không cam lòng, cũng có quá nhiều nỗi tiếc nuối.” Diệp Cẩn nhìn bình hoa thủy tiên mới được đưa tới ở cạnh giường: cánh vàng nhạt, lá xanh biếc, sức sống tràn trề khiến lòng người vui sướng. “Nhưng giờ nhìn lại thì chúng không còn quan trọng nữa.”​Y hỏi, “Nàng mong muốn điều gì?

Ngu Hi gật đầu, cứ lưỡng lự nhìn bà mãi.​”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ngài có gì mà không thể nói với tôi chứ.” Diệp Cẩn khuyến khích.​Cố Quân bước vào đình rồi ngồi xuống cạnh nàng, nha hoàn cẩn thận rót chén trà khác cho y nhưng bị y xua tay cho lui.

“Hồi vương gia còn sống, ông ấy từng dặn ta hãy hợp táng hai người.” Ngu Hi kể.​”

“Tùy y.” Diệp Cẩn gật đầu, không ngạc nhiên tí nào.​Cứ tưởng y sẽ phủ nhận, ai dè y lại gật đầu, “Thi làm nữ quan.

“Ngoài ra còn dặn không được hỏa táng người.” Ngu Hi kể tiếp.​Hình như giờ bọn họ mới nhớ ra chỗ dựa lớn nhất của Cố Quân không phải sự ủng hộ từ quan văn, mà là binh quyền trong tay y.

Diệp Cẩn sửng sốt, sao y biết bà muốn hỏa táng? Bà nhớ rõ mình chưa từng nhắc đến chuyện này mà.​“Nhưng giờ nhìn lại thì chúng không còn quan trọng nữa.

“Thôi, tùy y.” Diệp Cẩn lại gật đầu. Bà bắt đầu thấy khó thở nên nhân lúc còn tỉnh táo bèn hỏi luôn, “Còn gì nữa không?”​“Tôi sẽ cố giữ sức khỏe, phải đi sau Cẩn nương mới được.

“…Có, câu cuối cùng là tự ta muốn hỏi.”​”

Ngu Hi gật đầu, ông ngắm nhìn sắc mặt bà, cảm thấy như thời gian bất chợt quay về hồi mình còn nhỏ. Thuở ấy ông thường thấy ánh mắt Cố Quân âm thầm nhìn Diệp Cẩn, nhưng bà không bao giờ quay lại nhìn, ngay cả nở nụ cười ôn hòa cũng không. Trong thế giới của tiểu hoàng đế, hai người này giống bậc cha mẹ vậy, vì thế ông dễ dàng nhận ra những dao động cảm xúc dù là nhỏ nhất; hơn nữa, ông còn thấy hoang mang – thậm chí là sợ hãi – vì những dao động đó.​Từ biệt kinh thành, Diệp Cẩn cùng Sở Sở trở về Dương Châu, nơi hai người gặp lại nhau năm nào.

“Người còn hận ông ấy không?”​Thính giác hồi phục trong phút chốc, cô nghe thấy tiếng “tít tít” đều đều của máy móc.

Sau bao nhiêu năm, Ngu Hi rốt cuộc hỏi thành lời câu hỏi được chôn ở đáy lòng ngay từ những ngày thơ bé.​“Sao bảo y bị thương nặng sẽ chết sớm mà?

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót trong veo, có hương hoa thoang thoảng chui vào mũi; năm tháng yên bình, mùa xuân đầm ấm.​”

Diệp Cẩn nhìn vị tiểu hoàng đế đã lớn trước mặt mình, một lúc lâu sau, bà nở nụ cười nhạt.​Y đang đợi nàng chủ động hôn mình, vì cả cuộc đời này, nàng chưa từng chủ động hôn y.

Người kia đã mất rồi, vài thập niên qua trong chớp mắt, mối quan hệ giữa hai người họ đã sớm chẳng thể nói rõ chỉ bằng một câu yêu hận tình thù đơn giản.​Sau bốn năm, nàng cuối cùng đã mệt mỏi và chấp nhận thực tế.

Bà chỉ hy vọng nếu có thể làm lại từ đầu, cả đời họ sẽ không gặp nhau.​Ngu Hi sẽ nhận quà và nghiêm túc cảm ơn, còn nở nụ cười nhã nhặn với nàng.

Được thế thì tốt biết mấy.​Cố Quân vẫn kiên nhẫn chờ nàng đáp trả.

Mùa xuân năm Xương Bình thứ năm mươi ba, Thanh Bình Vương phi Diệp Cẩn hoăng, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi.​”

Oo———oOo———oΟ​Sau khi Cố Quân chết, Ngu Hi từng mời Diệp Cẩn về cung tiếp tục đảm nhiệm chức tổng quản sáu cục song nàng lắc đầu từ chối.

Diệp Cẩn cảm thấy mình đã bò qua một đường hầm dài vô tận. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chợt ngửi thấy cái mùi gay mũi.​“Hắn thích cô,” tại lễ tang của Thính Phong, Sở Sở kéo tay Diệp Cẩn, lắc lắc đầu, “đồ ngốc, sao đến cuối vẫn chẳng nói ra chứ.

Mùi này lạ quá, đồng thời cũng quen thuộc khó tả.​Bà chỉ hy vọng nếu có thể làm lại từ đầu, cả đời họ sẽ không gặp nhau.

Cô từng ngửi thấy nó ở đâu nhỉ?​Hôm sau y sẽ dùng cái mặt lạnh tanh để từ chối ăn cơm, cứ đòi Diệp Cẩn nấu cho mình bát mì mới chịu ăn.

Cô đờ đẫn nghĩ một hồi thì ký ức đã ngủ say nhiều năm mới được đánh thức. Cô nhớ ra rồi, đây là mùi đặc trưng của thuốc sát trùng!​“Nàng có lỗi gì chứ, bọn chúng là lũ nấm không biết tới tháng ngày, là đám ve chẳng biết đến xuân thu,” Cố Quân ôm nàng vào lòng, nghiêng đầu hôn khóe mắt đang tuôn lệ của nàng, “kẻ bảo nàng sửa luật là ta, kẻ không quan tâm chuyện bọn chúng sống chết cũng là ta, chẳng liên quan gì đến nàng cả.

Thính giác hồi phục trong phút chốc, cô nghe thấy tiếng “tít tít” đều đều của máy móc. Cách đó không xa, có người nhanh nhẹn lại gần, tiếng bước chân vững vàng hòa nhịp cùng giọng nói điềm tĩnh, “Trưởng khoa, giường số sáu có dấu hiệu tỉnh lại, trưởng khoa mau đến xem đi.”​Và y sẽ làm thế nào?

Thuốc sát trùng, máy móc, trưởng khoa, giường số sáu.​Hôm sau, lại có người đập đầu chết ở Kim Loan Điện.

Cô đang ở bệnh viện?​Y nắm tay nàng rồi gối lên mười ngón tay đan vào nhau, sau đấy bình thản nhắm mắt lại.

Cô gái nằm trên giường bệnh mở bừng mắt.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...