Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Nghe An Nhiên kể, trong lòng Mạc Ngôn cực kỳ mâu thuẫn, anh đang ở vào tình huống nào đây? Nghe cô gái mình thích kể chuyện tình cũ với một người đàn ông khác.An Nhiên dừng lại, tròng mắt có chút ướt át, nhìn Mạc Ngôn nói: “Em có phải rất ích kỷ hay không, chưa hỏi ý kiến anh, đã kể ra một đống chuyên nhàm chán như vậy.?”Mạc Ngôn giơ tay lau nhẹ khóe mắt ướt át của cô” Không, chỉ cần là chuyện của em anh đều muốn biết, chỉ cần là chuyện về em anh đều sẽ không thấy nhàm chán.”An Nhiên vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt rơi trên tay Mạc Ngôn, lạnh như băng.An Nhiên không biết bản thân vô tình đã ngày càng ỷ lại vào người đàn ông này. Kí ức chôn dấu nhiều năm, sẽ được phơi bày dưới ánh mặt trời ấm áp.…

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, mau nhìn kìa, tuyết rơi” An Nhiên đứng trước cửa sổ hưng phân kêu to.“Ngạc nhiên cái gì không biết, không phải cậu chưa thấy tuyết bao giờ” Tiiểu Mễ lập tức hắt một gáo nước lạnh. An Nhiên không phục nói” Cậu chẳng biết gì hết, đây là tuyết đầu mùa, tuyết đầu mùa sẽ mang đến cho con người ta vận may”“Chậc chậc chậc, cục cưng, cậu bắt đầu đi tin mấy cái này từ khi nào vậy, không phải học được từ chỗ Ngô Á Phi của cậu chứ.” Tiểu Mễ nói móc.“Hừ, không phải, mình vốn đã biết trước đó.” Tiểu Mẽ xoay người, nằm trên giường nói” Đi đi, cậu may mắn rồi, mau đi mua xổ số đi”Ánh mắt An Nhiên sáng lên, một kế hoạch hình thành trong đầu “Ngày đáng kỷ niệm như thế này, mình muốn cho Á Phi nhà mình một sự bất ngờ.” nói xong cô che miệng ngây ngô cười” Ha ha ha”“Tiểu Mễ, cho mình mượn bộ cánh mới của cậu đi.”“Không được, bộ lần trước cậu mượn còn chưa trả”An Nhiên bò lên giường Tiểu Mễ, cô làm nũng Tiểu Mễ tốt, cậu là tốt nhất.”“Tiểu Mễ nghe thấy thế tóc gáy dựng đứng” Mình không phải Ngô Á Phi, dùng chiêu này cũng vô dụng”An Nhiên vừa nghe, bỏ tay cô ra” Tiểu Mễ thôi, mượn mặc một chút cũng không chết ai, keo kẹt”Cuối cùng An Nhiên vẫn được như ý lấy ra mặc vào, nhìn khóe miệng Tiểu Mễ trễ xuống, An Nhiên khiêu khích” Sớm biết như thế, lúc trước cần gì so đo”Từ nhỏ hai người theo bác Dương học công phu, đều là đệ tử đắc ý của bác, Nhưng An Nhiên vẫn mạnh hơn một chút. Hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp ý kiến bất đồng, ví như tình huống vừa rồi, đây sẽ là cách giải quyết các cô hay dùng. Kỳ quái là, quan hệ hai người không một chút ảnh hưởng, ngược lại càng đánh càng thân.Tiểu Mễ xoa khóe miệng không lên tiếng, trong lòng lại thầm mắng” Nha đầu thối, lần nào cũng hạ độc thủ.” kỳ thật không phải Tiểu Mễ đánh không lại An Nhiên, chỉ là không muốn làm cô bị thương. Tiếc rằng điều này, sau khi tiểu Mễ mất An Nhiên mới biết được.“Được rồi, đừng giận nữa, dợi lúc về mình mua đồ ăn cho cậu” An Nhiên mặc quần áo đứng trước gương xoay phải xoay trái.Tiểu Mễ nhìn bộ dạng háo hức của An Nhiên, cô không còn dũng khí chống đỡ. Cô mở miệng” Mình muốn ăn bánh mật của Đường gia”An Nhiên thấy Tiểu Mễ không tức giận nữa, làm một động tác tay OK” Không thành vấn đề, a đúng rồi, cậu không được mật báo cho Á Phi, mình tính vụng trộm qua đó, cho anh ấy một sự bất ngờ” nói xong lại ngây ngô cười, Tiểu Mễ biết trong đầu cô nàng cầm chắc đang tưởng tượng bộ dạng của Ngô Á Phi khi đó.Ngô Á Phi tham gia một nhóm nghiên cứu và thảo luận, công việc nhiều hơn An Nhiên, An Nhiên nhớ hắn, nhưng vẫn chịu đựng không đi tìm, tính ra đã hai tuần không gặp.Nhìn An Nhiên chạy ào ra khỏi cửa ký túc xá, Tiểu Mễ nở nụ cười. Theo thói quen lấy ra một quyển vở cũ kỹ, ghi lại chuyện ngày hôm nay.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...