Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Không muốn giải thích cho hắn hiểu những khúc mắc trong lòng, ta nói: “Bộ sống mà đội lốt động vật sướng lắm à, ta không thèm làm hổ yêu đâu.” Ta đi thẳng vào điện Diêm Vương, “Đi nói cho Diêm Vương biết chuyện trên đấy thôi. Kiếp sau phải uống canh Mạnh Bà thì uống, đầu thai thì đầu thai, Lý Thiên Vương có muốn dày vò thế nào thì kệ ông ta, ta không muốn phí sức đấu với ngươi nữa, mệt lắm rồi.”

Ta đi vào điện Diêm Vương được một lúc rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh bỉ của Sơ Không, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nối gót, ta tò mò nhìn lại phía sau, thì thấy Sơ Không ngẩn người nhìn ta chòng chọc, ta khó hiểu: “Không phải ngươi muốn tới điện Diêm Vương sao? Đi thôi.”

Sơ Không chớp mắt, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, hắn ta vênh váo hất mặt nói: “Hừ, ông đây muốn làm gì tự mình biết, ai cần ngươi nhắc.”

Ta siết tay, tên thối này.. . nhịn nào nhịn nào, ta không quan tâm đến hắn nữa, thỉnh thoảng cho hắn lên mặt một tí cũng có gì to tát đâu.

Đẩy cánh cửa to nặng ra, ta sải bước vào trong điện Diêm Vương, điều đáng quý là hôm nay Diêm Vương không ngửa đầu ngủ gật sau thư án, mà là nghiêm chỉnh cúi đầu xuống án như thể đang giải quyết chuyện gì quan trọng lắm. Phán quan bên cạnh nhìn thứ ông ta viết ra, nhịn tới mức trán nổi đầy gân xanh.

“Diêm Vương.” Ta lễ phép chắp tay bái, “Lại gặp nhau rồi.”

Diêm Vương ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, “Ô! Tiểu Tường Tử! Tốt lắm, ngươi lại tới rồi, Sơ Không đâu?” Ông ta hớn hở lạ thường, mãi cho tới khi nhìn thấy Sơ Không vào điện mới gật đầu hài lòng, đặt bút nói: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, lúc nãy Thiên giới mới gửi một phong thư xuống cho ta.” Diêm Vương tựa vào chiếc ghế bành rõ to, khoanh tay lại, cười tít mắt nhìn ta và Sơ Không.

Ta nhìn nụ cười của lão mà sởn cả da gà, lùi ra sau, đúng lúc đó Sơ Không lại rảo bước vượt lên, dùng nửa người chắn ta lại, hắn hỏi: “Trong thư Thiên giới nói gì?”

“Viết cho hai người đó.” Diêm Vương lấy lá thư ra, “Ơ, trước khi ta đọc thư hai người không đánh nhau một trận trước à?”

Ta bĩu môi, Diêm Vương này rảnh rỗi thật đấy, thích ta và Sơ Không quậy tung cả Minh phủ này thế cơ à?

Thấy chúng ta đều không đáp lại, lão cụt hứng bĩu môi nói: “Được rồi, bức thư này là Lý Thiên Vương gửi tới, ông ta nói mọi việc các ngươi làm dưới Minh phủ, nhân gian quá đáng lắm rồi đấy, làm số mệnh ông ta viết trượt hết trơn. Kiếp đầu tiên chết nhầm người, kiếp thứ hai thay đổi hoàn toàn số mệnh ông ta viết, kiếp thứ ba, ầy, ông ta còn chưa viết xong thì các ngươi đã đi đời rồi. Bao lần như vậy khiến ông ta nhụt chí thất vọng, than thở rằng đã bạc không ít tóc.”

Nghe vậy, quả thực ta cũng hơi thấy tội lỗi với Lý râu xồm.

“Vì thế nên lần này Lý Thiên Vương nói, kiếp sau đầu thai, hai người nhất định phải sống qua hai mươi năm dưới nhân gian, nếu không, sau khi hai người xuống Địa phủ, phải để ta trừng phạt.”, Diêm Vương cười khanh khách một lát, “Ta đã đoán trước được rồi, hai người chắc chắn không thể sống qua hai mươi năm.”

Ê… Rốt cuộc lão già này làm Diêm Vương với thái độ gì thế này!

Lão cười khục khặc, “Hai vị tiên nhân biết đấy, cái chức Diêm Vương này đúng là rất khổ sở, được một cơ hội thoải mái xứ lí người ta theo ý mình khó lắm đó... hô hô hô hô. Ngươi xem đi, ta đã viết hết các cách xử phạt ra đây rồi này.”

Ta dán mắt vào đó, tức khắc nhảy lên như hổ động kinh, mắng: “Mẹ kiếp.” Sơ Không trước mặt cũng giẫy lên, “Khốn nạn.”

Chọc cho Diêm Vương cười mười lần, đấm lưng cho Diêm Vương mười lần, thơm má Diêm Vương mười lần... Cái khỉ gì thế này!

Hóa ra lúc nãy cái ông ta nghiêm túc viết lách ấy là thư này, chẳng trách phán quan nhìn mà mặt co rút như bị động kinh như thế. Diêm Vương hong hóng nhìn trần gỗ chạm của điện: “Các ngươi gắng về sớm nhá.”

Ta day day trán, Sơ Không đứng đằng trước cũng day day trán, hắn trầm ngâm một lát, ổn định tâm trạng lại nói: “Diêm Vương, chuyện chính sự.” Hắn bước lên phía trước, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lần này đầu thai, ta phát hiện ra một hang động thông với địa mạch của Minh phủ, ở nơi đó có cúng tế người sống.”

Diêm Vương vừa nghe thấy câu này, mặt mày đanh lại, thu hết lại vẻ nhe nhởn trên mặt, “Cụ thể là ở đâu?”

“Hình như là ở vùng núi Lộc Hoa, nếu hai ngày nay Minh phủ không bắt được hồn phách chết vì tế sống... nói cách khác, vị thần tiên nhận hiến tế kia cũng nuốt luôn hồn phách vật tế, đó là tà đạo, phải mau chóng thông báo cho Thiên giới, đề phòng từ sớm.”

Diêm Vương gật đầu, trầm ngâm một lát, rồi nói với phán quan bên cạnh: “Lập tức phái mười tên quỷ sai xuống tầng địa ngục thứ mười tám với ta.”

Biết chuyện này nghiêm trọng, phán quan không dám lơ là, cúi người rồi đi ngay ra ngoài. Diêm Vương ngồi được một lúc thì có vẻ không đợi nổi nữa, cũng ra khỏi điện với phán quan, vừa đi vừa nói: “Hai người không cần lo lắng chuyện này, tự đi đầu thai đi.”

Ta nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng nhìn ta, “Ngây ra đó làm gì hả?” Hắn hừ lạnh, “Không phải ngươi rất muốn đi đầu thai đó sao, đi đi.”

“Ngươi giận gì chứ, ta có nói là không đi đâu.”

Ta quay người đi ra khỏi điện Diêm Vương. Nhân viên ở Địa phủ không nhiều, bị Diêm Vương lấy đi mười người nên càng ít thêm, giờ chỉ còn mỗi một tên quỷ trông coi việc uống canh Mạnh Bà, hơn nữa con quỷ sai này còn có vẻ đần độn... Ác tính trong lòng ta lại bùng dậy, nảy sinh ý nghĩ xấu xa.

Hồi tưởng lại cái kiếp mất hết trí nhớ kia, khổ sở bị người ta ức hiếp, ta giật mình nhận ra những gì Lý Thiên Vương mang tới đều có thể đi xa một chút. Ta chỉnh lại vạt áo, đang định bước lên lấy canh Mạnh Bà uống thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng Sơ Không: “Ê, Tiểu Tường Tử, thương lượng cái coi.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn chỉ vào tên quỷ sai, “Lừa tên đó, kiếp này chúng ta không uống canh Mạnh Bà, đợi tới khi chuyển thế, tiếp tục lời ngươi nói trước đó, nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.”

Đột nhiên nghe thấy câu này, không hiểu sao lòng ta lại trống rỗng, chớp mắt ngây người hồi lâu, mới nói: “Được, được, đương nhiên là được rồi.”

Sơ Không nhìn ta một lát, lướt qua vai ta, đi thẳng về phía quỷ sai, lấy một bát canh Mạnh Bà. Ta không biết Sơ Không định chơi trò quỷ gì, cũng vội vàng theo sau, lấy một bát canh Mạnh Bà.

Sơ Không cầm canh Mạnh Bà trong tay, nhưng không vội uống ngay, lấy một viên ngọc từ trong ngực ra, ra vẻ bí hiểm nói: “Viên ngọc này trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một viên, nó có pháp lực rất lớn, ta không thể mang về nhân giới. Lát nữa đợi Diêm Vương tới, ngươi giúp ta đưa viên ngọc này cho ông ấy.”

Ta bĩu môi nhìn viên ngọc độc nhất vô nhị có pháp lực cực lớn trong thiên hạ. Ngươi chắc là đây không phải hòn đá ngươi vừa nhặt bên đường đấy chứ?

Sơ Không đưa viên ngọc cho quỷ sai, đột nhiên trượt tay, viên ngọc tròn tròn rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa. Có vẻ con quỷ thộn này cảm thấy đây là nhiệm vụ quan trọng Sơ Không thần quân giao cho nó, vội vàng đuổi theo viên ngọc, Sơ Không nghiêng người, đổ hết chỗ canh Mạnh Bà xuống sông Vong Xuyên. Ta thầm phỉ nhổ hành vi lừa gạt người thật thà này của hắn, sau đó cũng nghiêng người, đổ hết đống canh vào sông Vong Xuyên, để nó theo dòng nước mấp mô chảy ra xa.

Con quỷ thộn không tìm thấy viên ngọc, lúc về, gãi đầu gãi tai nhận lỗi với Sơ Không, Sơ Không phất tay, tiếp tục ra vẻ bí hiểm: “Thôi không sao, là số cả.”

Một viên đá lăn vào cả đống đá, tìm được mới là số...

Đi qua cầu Nại Hà, tiến thẳng về phía lục đạo luân hồi, ta nhìn hai phần cực âm dương trong giếng, đột nhiên đầu lóe lên một ánh sáng: “Sơ Không, ta cảm thấy không thể biết trước chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng hay cả đời không qua lại quá mơ hồ, chúng ta thực tế chút đi.”

Sơ Không liếc mắt nhìn ta, ta nghiêm túc nói: “Kiếp sau, ngươi đầu thai thành nữ đi.”

Hắn ta nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn ta: “Tiểu Tường Tử, chúng ta đổi cách khác cũng chẳng sao đâu.” Hắn nói, “Ngươi đầu thai làm nam luôn là được rồi, dù gì ngươi cũng như đàn ông mà, kiếp sau để thân thể và linh hồn của ngươi được thống nhất đi, lại còn có thể tránh cho chúng ta nảy sinh những tình cảm không nên có nữa chứ, tốt thế còn gì?”

“Ta không biết làm đàn ông, không quen thân thể của đàn ông.”

Sơ Không hừ lạnh: “Nực cười, ông đây đường đường là nam nhi chẳng nhẽ có thể quen cơ thể của phụ nữ sao?”

Hắn chỉ cần dùng giọng điệu ấy mà nói cực dễ khiến ta kích động, ta hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh: “Vậy được, chúng ta vẫn tự đầu thai thì hơn.”

Ta tới gần giếng luân hồi, đang định nhảy vào thì bỗng thấy vai mình bị siết chặt, là tên Sơ Không đó kéo lấy vai ta, lôi ta về phía cực dương, rõ ràng là muốn khiến ta thành một người đàn ông trăm phần trăm.

“Khốn kiếp!” Sao ta có thể để mình thiệt thòi lớn như vậy được, men theo tay Sơ Không ta ôm lây cổ của hắn, cố hết sức kéo hắn về phía âm.

Trong cảnh tay áo bay phần phật, hai chúng ta lôi lôi kéo kéo loạn cả lên, tới mức sau cùng còn không biết đã rơi xuống giếng luân hồi kiểu gì. Nhưng ta vẫn nhớ, trước khi bóng đêm ập đến, đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo xông ra, quấn quanh người ta...

Ngực ta có cảm giác đau đớn vì bị xé rách, đây là điều trước giờ đầu thai chưa từng có, lẽ nào... lẽ nào kiếp này ta bị bệnh tim?

Trích đoạn “cô gái ốm yếu vất vả theo đuổi tướng công nhưng không thành, cuối cùng đau khổ mà chết” hiện lên trong đầu ta. Ta mở bừng mắt, thấy chiếc giường bằng gỗ đàn chạm hoa tinh xảo, chắc là ta đầu thai vào một gia đình khá giàu có, tấm màn che thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến, ừm... có khi đầu thai vào hoàng gia luôn rồi.

Cơn đau trên ngực ngày càng dữ dội hơn, ta không nhịn được đưa tay lần mò, thì lập tức hoảng hốt, liên tục hít từng hơi lạnh, đây là cái gì!

Trên ngực ta cắm một con dao găm sắc nhọn! Điều còn khủng khiếp hơn là ngực của ta bị làm sao thế này! Sao lại phẳng như thế? Sao tay lại to tổ chảng thế này! Phía trên còn đầy vết chai sần, bàn tay trắng nõn nà của ta đâu rồi? Nếu không phải là trắng nõn thì bàn tay mập mạp trẻ con nên có đâu? Đây rõ ràng là bàn tay của một người đàn ông mà!

Ta ngọ ngoạy vùng dậy, cơn đau buốt từ ngực cộng thêm việc mất máu khá nhiều khiến đầu ta bắt đầu lâng lâng, vừa mới đầu thai mà đã chết rồi sao?

“…Kiếp sau đầu thai, hai người nhất định phải sống qua hai mươi năm dưới nhân gian, nếu không sau khi hai người xuống địa phủ, phải để ta trừng phạt.” Lời của Diêm Vương tựa như vẫn còn ở bên tai, nghĩ tới những hình phạt trên tờ giấy ấy như thể có thứ gì đó còn sắc hơn dao cắm vào lòng ta, đau tới run rẩy.

Không được... Tuy ta không rõ tình hình hiện tại, nhưng ta mới tới thế gian được một lát, không thể cứ chết như thế được! Nếu xuống Địa phủ nhanh quá... Nửa đời sau của ta toi rồi, toi là cái chắc!

Ta nắm lấy chuôi dao dồn sức nhổ ra. Đương lúc ta đang cố gắng thì đột nhiên nghe thấy tiếng người liên tục la lên.

Ta ngoảnh đầu lại, đó là một cô gái áo quần lộng lẫy có khuôn mặt tròn trịa, mặt nàng ta tái mét, vừa bật dậy đã hộc ra một búng máu đen, xem ra là bị trúng kịch độc.

Đây… đây là tình huống khỉ gì thế này! Một cô gái giàu sang và một người đàn ông nằm cùng trên một chiếc giường, trên ngực người đàn ông cắm một con dao găm, cô gái bị trúng kịch độc. Chết tiệt! Rốt cuộc ta bị rơi vào hoàn cảnh khỉ gió gì thế này!

“Mẹ kiếp! Cái gì thế này!” Cô gái ăn vận lộng lẫy nhìn ta, cũng vô cùng kinh ngạc, nói xong câu đó lại ôm ngực nôn thốc nôn tháo.

Một dự cảm không lành lại lướt qua đầu ta, ta lắp ba lắp bắp, thở hổn hển hỏi: “Sơ... Không?” Vừa dứt lời, một giọng nói sang sảng trầm đục vang lên, ta lén lau dòng nước mắt chua chát.

Cô gái cũng hoảng hất ngẩng đầu lên nhìn ta: “Tiểu Tường Tử?” Hắn thở hổn hển không ngừng, “Mẹ, mẹ kiếp... âm hồn bất tán.”

“m hồn, xí, âm hồn bất tán là ngươi ý! Nước sông, nước sông không phạm nước giếng, phân rõ ranh giới cho ta, không, được, tới, gần, ta!” Câu đó khiến ta điên hết cả tiết, dường như ta đã thấy Diêm Vương vẫy tay với ta rồi.

“Ai... cần ngươi, ông đây, ông đây cứu mình đã, ngươi xuống Địa phủ đi, đi mà thơm cái mặt đỏ như táo của Diêm Vương đi.”

Ngươi ta run bần bật, đây quả là một động lực to lớn khiến ta có biến thành tro cốt cũng phải sống tiếp. Ta nắm chặt tay, nghiến răng ken két, dồn hết sức rút phăng con dao găm ra. Con dao rút ra được khoảng hơn tấc, nhưng vẫn còn cắm một phân trong ngực ta. Máu chảy càng nhiều, ta tức quá mắng ầm lên: “Tên, tên khốn nào đâm thế hả! Trong ngực ông... ông đây, có vàng à!”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Sơ Không run rẩy lăn xuống giường, vừa nôn ra máu, vừa ra sức bò đến phía bàn, hắn ôm lấy cái ấm trà trên bàn, sau đó nốc hết vào miệng, nhưng chả mấy chốc chiếc ấm cũng hết nước.

Sơ Không nổi khùng, phẩy tay hất văng trà cụ xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ vang lên giòn giã: “Đồ nghèo kiết xác! Đến nước cũng không có mà uống!”

Đúng lúc hai ta rơi vào thế túng, cái nhà nghèo kiết xác này đột nhiên có người đẩy cửa vào.

“Tướng quân!” Một người đàn ông vạm vỡ rảo bước đi về phía ta, “Tướng quân! Sao người lại bị thế này!” Phía Sơ Không cũng có hai tì nữ rối rít chạy qua: “Ôi! Công chúa! Công chúa, người ổn chứ!”

Ta không còn sức mà đáp nữa, cũng không có sức nghĩ nhiều, chỉ ra sức trợn mắt, Thảo Nê Mã nhảy chồm chồm trong lòng, ta và công chúa làm sao, có ổn hay không... Các ngươi không có mắt à...

Lúc tỉnh lại, con dao găm trên ngực đã bị nhổ đi rồi, vết thương cũng đã được băng bó lại, người đàn ông vạm vỡ đó quỳ bên giường ta, đầu cúi gằm, không nói một lời. Ta ho hai tiếng, muốn ngồi dậy, người đó vội vàng đỡ ta, hầu hạ chu đáo lại quỳ xuống. Ta thắc mắc: “Ngươi đang làm gì thế?”

“Thuộc hạ không bảo vệ chủ nhân chu toàn, xin tướng quân trách phạt.”

Ta gãi đầu, rất muốn nói rằng mình còn chưa hiểu mô tê gì cả, nhưng thấy vị nam tử hán anh dũng trước mắt ta mắt hổ rưng rưng là ta lại không nhịn được muốn nói với gã rằng, chủ nhân nhà ngươi đã cưỡi hạc về cõi Tây Thiên rồi, ta chỉ là một cô gái mới lớn ghé chơi thôi. Ta hắng giọng hỏi: “Vậy, Sơ, à... công chúa thì sao?”

Người đàn ông quỳ dưới đất ngẩng phắt đầu dậy: “Tướng quân cần gì phải lo lắng cho ả! Thanh Linh công chúa đó hãm hại Hinh Vân cô nương, rồi còn hạ độc thủ với tướng quân như thế, quả thật vô cùng độc ác, tướng quân không thể tiếp tục khoan nhượng hành vi xằng bậy của ả được nữa! Thuộc hạ khẩn cầu tướng quân bẩm báo việc này với Hoàng thượng, dù Thái hậu có che chở Thanh Linh công chúa thế nào, cũng không thể làm lơ chuyện ám hại chồng!”

Ta xoa mũi, nghĩ bụng, thì ra đây là một câu chuyện tình tay ba, công chúa thích tướng quân, tướng quân lấy công chúa rồi lại đem lòng mến mộ người con gái khác, trong lúc tức giận công chúa bèn giết cô gái đó, rồi lại giết tướng quân, í... không đúng, vậy sao nàng ta lại bị trúng độc? Lẽ nào là giết chồng xong cảm thấy tuyệt vọng, uống thuốc độc tự vẫn?

Ta trầm mặt không lên tiếng, người kia lại nói: “Tướng quân! Lần này quả thực không thể nhịn Thanh Linh công chúa được nữa!”

Ta khó xử dẩu môi, dù ngươi có nghẹn ngào tố cáo nữa thì ta cũng chẳng có cách đâu, bởi vì hiện tại người đang ở trong cơ thể ấy là Sơ Không thần quân ở trên trời, không phải là Thanh Linh công chúa gì đó nữa rồi. Hơn nữa ta còn chưa rõ nguyên nhân của chuyện này, không thể dự liệu được hậu quả, ta cũng còn lạ lẫm với môi trường xung quanh, thậm chí còn chẳng biết ai cả. Kiếp này ta không tu tiên không biết pháp thuật, đã thế lại phải cố gắng mà sống trên hai mươi năm. Nếu bây giờ chưa biết gì đã phán tội Thanh Linh công chúa kia, Sơ Không chết thì không sao, ngộ nhỡ hắn không chết, không biết sau này sẽ trả thù ta thế nào! Không thể mạo hiểm được, tốt xấu gì bây giờ ta và Sơ Không cũng coi như đứng trên cùng một chiếc thuyền, trước khi làm rõ được tình hình, ta tuyệt đối không thể đấu đá nội bộ với hắn.

Ta phẩy tay đáp: “Ngươi lui trước đi, chuyện này ta sẽ tự cân nhắc.”

Tuy ngoài mặt không cam, nhưng người đó vẫn không dám chống đối lại ta, nghiến răng, cúi đầu vâng dạ.

Ta đang sung sướng hưởng thụ cảm giác sai bảo người khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài: “Công chúa, không được đâu! Bây giờ người không thể xuống giường!”

“Công chúa có muốn gặp tướng quân cũng đừng nóng nảy như thế! Phải chú ý sức khỏe!”

“Công chúa! Công chúa!”

Gương mặt tên thuộc hạ của ta thoắt cái đã thay đổi: “Hừ, Thanh Linh công chúa này đúng là khinh người quá đáng! Tướng quân, xin người để thuộc hạ tống cổ ả đi!”

“Từ đã.” Ta vội vàng gọi gã lại, “Cậu gì ơi, à... khụ, để nàng ấy vào, không sao.”

“Tướng quân!”

“Để nàng ấy vào.”

“Dạ…”

Còn chưa gọi, Sơ Không đã vận bộ xiêm y tuyệt đẹp đạp cửa ra, rảo bước tiến vào. Mặt hắn vẫn tái tái, nhưng đã tốt hơn rất nhiều lúc nôn thốc nôn tháo ra máu: “Tướng quân?” Hắn khẩy, chỉ tay ra phía ngoài, “Trừ tên đang nằm trên giường, những kẻ khác cút hết cho ta.”

Thuộc hạ của ta siết chặt đấm tay: “Thanh Linh công chúa, ngươi!”

“Ồn quá, thật đau đầu, ra ngoài hết đi.” Ta vừa mở miệng, người đó cắn răng, cố nén sự bất mãn, lui ra ngoài.

Cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại ta và Sơ Không.

“Tốt nhất là ngươi có thể giải thích xem rốt cuộc chuyện này là thế nào!” Sơ Không xông thẳng tới giường ta, hung dữ dán mắt vào ta.

Ta tỏ vẻ bất lực: “Nếu ta mà biết rốt cuộc chuyện này là thế nào thì tốt rồi.”

Sơ Không điên tiết tới nỗi như muốn bóp chết ta: “Ngươi ngoan ngoãn đầu thai làm nam có phải tốt không, nếu ngươi không giãy giụa thì liệu chuyện khỉ gió này có xảy ra được không?”

“Ai bảo ngươi không đầu thai làm nữ chứ!” Ta bật lại, rồi tiếp lời: “Không phải ngươi giở trò hèn hạ chơi ta thì chúng ta đâu trở nên thế này!”

“Nực cười, la ai đã đề ra cái ý kiến khốn nạn đó hả? Ngươi còn dám đổ chậu phân lên đầu ông”

“Ai thèm đổ phân lên đầu ngươi chứ! Chỉ tổ phí phân!”

Sơ Không nổi khùng: “Đàn bà con gái ăn nói khó nghe thế hả!”

Ta cũng cáu tiết: “Nếu ngươi giống Lục Hải Không thì ta sẽ nói như thế sao? Ngươi còn không biết xấu hổ chỉ trích ta, làm như ngươi nói dễ nghe lắm ý!”

“Hừ, ngươi còn dám cò kè với ta, nếu ngươi ngoan ngoãn như Tường ngố thì ta lại thèm hung dữ với ngươi à?”

Vừa dứt lời, ta còn chưa hiểu gì, Sơ Không đã ngây người.

Gian phòng im lặng hồi lâu. Sơ Không nghiến răng, hừ lạnh ngồi xuống bên giường ta.

Ta vốn không định để ý tới hắn, nhưng khi nhìn thấy một người đẹp trang nhã lại dang chân ngồi cạnh ta y như đàn ông, ta bỗng thấy cực kì khôi hài, cúi đầu nhìn khuôn ngực vừa rộng vừa phẳng của mình ta lại thở dài thườn thượt.

Ta vừa thở dài, Sơ Không cũng thở dài theo, sau khi liên tục thở dài, ta thắc mắc hỏi: “Nhưng dù giới tính có thay đổi thế nào, đáng lẽ chúng ta phải đầu thai làm con trẻ mới phải, dở ông dở thằng thế này... còn không cho ta tí thời gian thích ứng nào, khốn nạn!”

Sơ Không quay đầu qua, hai bọn ta nhìn nhau, chúng ta gần như cùng lúc đấm giường khẽ chửi: “Lý Thiên Vương chết tiệt!”

Ta bực bội vò đầu: “Giờ chúng ta phải làm sao đây? Một người là tướng quân, một người là công chúa, còn thành thân ở cùng nhau rồi nữa chứ, phải phân chia ranh giới, đến chết không qua lại kiểu gì hả.”

Sơ Không nghe vậy, vẻ giận dữ trên mặt mới thoáng dịu đi, hơi nhướn mày lên: “Nói cũng đúng.” Hắn xoa cằm trầm ngâm: “Hai mươi năm...”

Ta buồn bã lặp lại: “Đúng vậy, còn phải cố sống cố chết cho đủ hai mươi năm nữa, vừa mới đầu thai mà đã mém chết, sau này phải làm thế nào đây.”

Sơ Không cứ ngẫm nghĩ mãi, rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn ta: “Tiểu Tường Tử, thương lượng cái coi.”

Ta vừa nghe hắn nói câu này lập tức nhíu mày theo bản năng. Mỗi lần chúng ta thương lượng, kết quả cuối cùng đều trật khỏi dự tính, sự cố rối loạn nhiều tới mức khiến ta cũng phải kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đầu tiên chúng ta cứ hợp tác một khoảng thời gian đã.” Hắn khoanh tay làm ra vẻ vênh váo như thường ngày, “Bây giờ chúng ta còn chưa rõ tình hình xung quanh, đợi tới khi nào chúng ta đã phân tích tình hình ổn thỏa rồi lại bàn tiếp.”

Câu này của hắn có lí thật, nhưng cái vẻ đó cứ y như thể hắn đang bố thí cho ta vậy, ta ghìm nén nỗi bất mãn trong lòng, hỏi: “Hợp tác thế nào?”

“Đần độn.” Sơ Không chán ghét lườm ta một cái, “Chúng ta phải sống ở đây hai mươi năm, muốn sống được, thì có hai thứ tuyệt đối không thể dính vào, một là giang hồ, hai là triều đình. Giang hồ thì khỏi phải nói, cả đám thổ phỉ lồng lên, ngày ngày chém giết mà chả có lí đo, ngàn cân treo sợi tóc. Còn triều đình, ta thì ổn thôi, nhưng còn ngươi ấy, xì...” Hắn cong môi cười, mỉa mai không tả xiết, “Chỉ sợ không sống nổi hai tháng.”

Tay ta bóp rắc rắc.

“Phải làm việc riêng, quá mệt, đã thế còn là việc riêng của hoàng gia. Ông đây không muốn tiếp tay làm việc xấu, vì thế sau khi nắm rõ tình hình thì chúng ta tìm cơ hội chín muồi rồi quy ẩn thôi, trốn ở nơi rừng rú hoang vắng gì đấy, ta không tin ông trời có thể vung đao chém chết chúng ta.”

Ta gật đầu, nói: “Ngốc, ngươi muốn nắm rõ tình hình xung quanh, tìm một người tới hỏi không phải là được rồi sao?”

Hắn cười khẩy: “Hiểu rõ thân phận của chúng ta đi! Bây giờ chúng ta đang đội lốt này mà sống, không thể để cho người khác nghi ngờ. Tới lúc bị coi là yêu ma gô cổ ra ngoài thiêu sống, ngươi muốn khóc cũng không kịp đâu.”

“Đúng thế.” Ta cao giọng gọi với lên: “Người đâu”

Thuộc hạ trung thành của ta lập tức đẩy cửa bước vào, đề phòng nhìn Sơ Không mấy lần, rồi quỳ xuống đất hành lễ với ta: “Tướng quân.”

Ta gật đầu, nghiêm giọng nói, “Ngươi nói cho nàng ấy biết, ta là ai!”

Tên thuộc hạ chắp tay nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm tướng quân, tướng quân là một trong hổ tướng hộ quốc được tiên hoàng khâm điểm, hiện giữ chức Phiêu Kị đại tướng quân, mười lăm tuổi đã ra trận giết địch, mười tám tuổi mang quân tập kích doanh trại địch, lấy được thủ cấp vương tử Hung Nô trong hàng vạn người! Hai mươi ba tuổi đại thắng Hung Nô, khiến chúng nội năm mươi năm không có sức xâm phạm Đại Tề ta!”

Ta gật đầu: “Rất tốt, ngươi nói tiếp cho nàng biết, nàng là ai?”

Hắn liếc Sơ Không một cái, cúi đầu: “Em gái của hoàng đế.”

Ta nhướn mày, đây là một hôn sự môn đăng hộ đối đấy, nam tử anh dũng nữ tử mĩ miều, trời xe duyên đẹp, nhưng sao cuối cùng lại thành ra vợ chồng bất hòa thế này... Ta bỗng nhớ tới cái hôm ta và Sơ Không đánh nhau lung tung beng ở điện Nguyệt lão, có lẽ lần đó đã làm hỏng không ít mối lương duyên.... Mồ hôi lạnh ứa đầy sau lưng, ta húng hắng hai tiếng, tỉnh táo lại, hỏi: “Ngươi nói nữa đi, bình thường ta đối xử với công chúa có tốt không?”

Thuộc hạ của ta khó hiểu liếc mắt nhìn ta, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, lại cúi đầu đáp: “Tướng quân đối với công chúa... tương kính như tân.”

Ồ, xem ra vị tướng quân này quả thực bình thường không tốt với công chúa lắm: “Còn công chúa thì sao?”

Tên thuộc hạ nín thinh, bỗng nhiên có một a hoàn xông vào, ta vẫn còn nhớ đó là a hoàn hôm đó ở bên Sơ Không nôn thốc nôn tháo ra máu liên tục hỏi hắn có ổn không.

A hoàn quỳ xuống đất, dập đầu ba cái liên tục, ngửa mặt lên khóc kể, “Nô tì bạo gan, nô tì biết với thân phận của mình không có tư cách nói chuyện ở đây, nhưng những câu hỏi ngày hôm nay của tướng quân quả thực khiến công chúa khó lòng chịu nổi! Trước nay công chúa luôn một lòng một dạ với tướng quân, trời đất chứng giám! Công chúa đối xử với tướng quân thế nào, chẳng nhẽ tướng quân lại chẳng hề biết gì hay sao! Công chúa không cho nô tì nói ra, nhưng hôm nay nếu nô tì không nói chỉ sợ công chúa sẽ phải chịu oan cả đời!”

Ta vểnh tai lên nghe, chờ nó nói tiếp, Sơ Không cũng lẳng lặng nhìn nó.

A hoàn kia không thấy ai ngăn cản cũng thoáng sững sờ, vội nói tiếp: “Hinh Vân cô nương bị ngã không phải là do công chúa ngáng chân, đứa bé trong bụng ả bị sẩy cũng không phải do công chúa! Đó là màn kịch ả tự biên tự diễn để lửa tướng quân, tất cả mọi chuyện không phải là lỗi của công chúa, vậy hà cớ gì tướng quân đòi trách người! Tướng quân chỉ biết Hinh Vân cô nương có con của tướng quân, vậy tướng quân có biết công chúa cũng đang mang giọt máu của người không!”

Câu đó hệt như một tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu ta và Sơ Không.

Ta ngây người, bỗng thấy thế giới này phai nhạt. Ta cứng ngắc ngoảnh đầu lại nhìn Sơ Không, hắn đang trợn tròn mắt, mang theo sự ngơ ngác sau khi kinh hoàng tới tột độ, dán mắt vào a hoàn đang quỳ dưới đất: “Ngươi... ngươi...”

A hoàn tiếp tục khóc lóc kể lể. “Công chúa! Người đừng giấu tướng quân nữa! Nô tì hiểu nỗi khổ tâm của người, nhưng sao người không nói với tướng quân! Sao phải tự gánh vác một mình! Không ngờ lần này lại... Dù công chúa không nghĩ cho mình thì cũng hãy nghĩ tới đứa trẻ trong bụng chứ, thằng bé nào có tội tình gì! Bây giờ vẫn chưa biết chất độc kia có ảnh hưởng tới thai nhi không, công chúa đừng làm khổ mình nữa!”

Mặt Sơ Không trắng bệch, hai từ sắc bén “đứa trẻ trong bụng” và “thai nhi” đâm vào thần kinh của ta và Sơ Không, ta đảo mắt, dừng ở trên bụng Sơ Không... Nơi đó đang mang giọt máu của “ta”? Thai nghén trong bụng Sơ Không?

Ta bỗng cảm thấy thế gian này hoang đường tới nực cười.

“Ta... Ta mang... mang thai?” Sơ Không tái mặt, ánh mắt ngơ ngác. Hắn day day trán, giống như đang cố ép mình bình tĩnh lại, “Không đúng. Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó.” Hắn đứng dậy, vừa thì thào câu này vừa rảo bước ra ngoài, tiểu a hoàn quỳ dưới đất cũng muốn đứng dậy đi theo hắn, lại bị hắn nạt: “Đứng đó! Nằm sấp xuống đất! Không được cử động!” Chắc chắn giờ hắn đang hoang mang lắm “Ta phải bình tĩnh... nhất định phải bình tĩnh”

Thực ra thì hỏi được kết quả này ta cũng kinh ngạc không kém Sơ Không là bao, nhưng vì đối tượng là Sơ Không, cho nên chuyện vốn rất đau lòng này lại nảy sinh chút cảm giác sung sướng trong đầu ta.

Ta hỏi tiểu a hoàn đang quỳ dưới đất: “Đứa bé được bao lâu rồi?”

“Chắc được khoảng ba tháng rồi...”

“Nói bậy!” Thuộc hạ trung thành của ta cất tiếng, “Ba tháng trước tướng quân không hề hồi phủ! Thanh Linh công chúa sao có thai được!”

“Nô tì thề với trời mỗi câu mỗi chữ đều là thật!” Tiểu nha hoàn lập tức phản biện, “Ba tháng trước có một lần tướng quân say rượu, ở lại phòng công chúa... Sau khi biết mình có thai vốn dĩ công chúa cũng muốn sai người tới báo cho tướng quân, nhưng tướng quân ngày nào cũng ở bên Hinh Vân cô nương... Công chúa lại là người kiêu ngạo...”

Ta gật đầu, cũng hơi buồn lòng, có lẽ đến cuối cùng công chúa thực sự cũng không nói chuyện này với tướng quân, còn tướng quân thực sự vĩnh viễn cũng không biết mình có một đứa con.

Uổng cho Sơ Không vớ được cái hời làm mẹ...

Đột nhiên ta rất muốn thấy vẻ mặt của Sơ Không khi sinh con...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...