Bất Tử - Evermore
Chương 19
Nhưng dù đã làm mọi thứ như thế, lúc vừa bước chân tới trước cửa lớp, tôi vẫn run lẩy bẩy đến mức đông cứng cả người trong cảm giác hồi hộp và hoảng sợ.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu xanh lá, cố dùng năng lực siêu linh của mình để nhìn xuyên qua xem cái gì đằng sau ấy.
Song tôi không thể thấy được. Nói chính xác hơn là tôi không vận dụng được năng lực siêu linh ấy vào bất cứ việc gì có dính líu đến Damen.
Điều duy nhất mà tôi có thể hình dung là một cơn ác mộng đang hiển hiện trong đầu. Cơn ác mộng luôn ám ảnh tôi, khiến tôi sợ hãi. Cơn ác mộng mà ở đó Damen sẽ đang ngồi cùng bàn với Stacia, đang cười nói đùa cợt, rồi làm động tác như ảo thuật để rút những đóa hoa hồng ra từ khắp mọi nơi. Sau đó thì tôi sẽ đau đớn tan nát cõi lòng, sẽ suy sụp đến mức muốn khuỵu xuống nhưng vẫn phải cố đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Rồi thì một tia nhìn ấm áp và ngọt ngào của anh ta sẽ hời hợt lướt qua tôi, trong khi anh ta vẫn quay lưng lại với tôi để có thể tập trung vào cô ta.
Tôi không thể nào chịu đựng nổi nếu điều đó lặp lại lần nữa.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa, tự quở trách mình.
Thật lố bịch. Nếu điều đó xảy ra, mình sẽ làm gì đây... Bỏ học à? Hãy tỉnh lại đi. Mình còn phải mất tới một năm rưỡi nữa để chống chọi với tất cả những chuyện này. Vì vậy, phải can đảm lên. Phải dẹp bỏ những tình cảm với anh ta qua một bên đi và đi vào lớp ngay!
Nhưng cánh cửa không mở!
Không có chút nhúch nhích nào. Tôi hoảng sợ lắc cục tay nắm, đến lúc định bỏ cuộc thì một đứa bạn khác từ phía sau lưng đi đến, tằng hắng giọng: “Cậu phải vặn một cái chứ!” Đứa bạn kết thúc bằng một động tác hết sức đơn giản, nhẹ nhàng. Cánh cửa lập tức mở ra! Tôi cúi gầm mặt vì xấu hổ, trong đầu có thể thấy dễ dàng những chữ mà đứa bạn không nói thành lời: “Đúng là dở hơi!”
Tôi bước vào lớp học, cảm thấy còn tệ hơn cả mức tôi có thể tưởng tượng nãy giờ: Damen không có ở đó!
Buổi trưa, khi tôi đi vào khu vực các dãy bàn ăn, tôi liếc khắp mọi bàn tìm Damen, nhưng vẫn không thấy. Việc cuối cùng tôi có thể làm là ra chỗ bàn ăn thường ngày, nhập bọn cùng với Haven.
“Đã sáu ngày rồi, không có tin tức gì của Evangeline...” Haven nói, bỏ hộp bánh ngọt xuống bàn.
“Cậu có hỏi họ hàng, người thân gì của cô ta không?”, Miles ngồi xuống bên cạnh tôi và vặn mở nắp chai nước khoáng.
Haven trợn mắt. “Sao lại không chứ! Nhưng chẳng ai giúp được gì. Chẳng ai nghe tin tức gì. Drina nghĩ rằng tớ phản ứng thái quá, và nói rằng tớ làm lớn chuyện trong khi mọi thứ chẳng có gì nghiêm trọng đến thế!”
“Cô ta còn ở đây sao?”, Miles nheo mắt nghi ngờ.
Tôi hết nhìn Miles đến nhìn Haven, không thốt được một lời nào. Mọi chuyện liên quan đến Damen và Drina đều quá bí ẩn. Có cái gì đó rất không bình thường.
“Vâng, bây giờ cô ta sống ở đây. Nhưng sao cậu hỏi thế? Chuyện Drina sống ở đây chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Miles nhún vai và hớp một ngụm nước. “Không, chẳng có vấn đề gì! Chỉ là...”
Tôi nhìn thấy Miles đang đấu tranh giữa chuyện nói hay không.
“Chỉ là cái gì?” Haven nhìn chằm chằm vào Miles, mắt nheo lại, hai hàng chân mày như sắp dính vào nhau.
“À... Ừm...”
Tôi nhìn soi vào suy nghĩ của Miles, nghĩ thầm: Nói đi, Miles, nói đi! Drina kiêu ngạo, đáng sợ. Cô ấy có cái gì đó gây nên cảm giác bất an. Cậu không phải là người duy nhất nhận ra điều đó đâu. Tớ cũng nhận ra. Nói đi nào!
Nhưng Miles vẫn lưỡng lự. Môi mấp máy. Lưỡi uốn lên uốn xuống. Và cuối cùng thì cậu ta thở hắt ra rõ mạnh, lắc đầu. “Chả có gì”.
Tôi liếc nhìn Haven. Cô ta đang nổi giận. Vầng hào quang xung quanh bừng bừng như tóe lửa.
“Miles, cậu dẹp kiểu nói đó đi nhé! Nếu có gì muốn nói, thì cứ nói ra đi!”
Những ngón tay của Haven liên tục gõ lách cách xuống mặt bàn. Miles vẫn ngồi lặng thinh. Tôi vẫn ngồi lặng thinh. Trong khi Haven thì có vẻ như không còn chịu nổi.
“Nói đi! Cả cậu nữa, Ever! Đừng tưởng cậu không nói gì nghĩa là cậu không làm gì sai trái!”
Miles liếc nhìn tôi, mắt mở to, hai hàng lông mày nhướng lên. Tôi biết mình không sai trái. Hoàn toàn không phải vì tôi ghen với Drina nên tự tưởng tượng ra cảm giác này. Tôi có những linh cảm rất tệ về cô ta. Tôi mơ hồ thấy điều gì đó đáng ngờ và cả nham hiểm nữa trong cô gái kiêu kỳ xinh đẹp ấy.
Haven vẫn bị kích động. Cô thốt ra hàng tràng dài những câu thiếu kiểm soát: “Các cậu thậm chí còn chưa một lần nói chuyện đủ lâu với Drina. Các cậu không có quyền đánh giá cô ta! Nói cho các cậu biết, tớ thích Drina. Trong thời gian ngắn tớ biết cô ta, cô ta đúng là người bạn còn tốt hơn cả hai cậu cộng lại!’.
“Cậu nói cái gì vậy? Không đúng như thế! Nghe thật là nhảm nhí!” Miles cũng hét toáng lên, mắt như tóe lửa.
“Miles, điều đó là sự thật. Các cậu thường chiều chuộng tớ, các cậu dễ dàng bỏ qua cho tớ, các cậu chơi với tớ. Nhưng các cậu không thể hiểu tớ như Drina được. Drina và tớ có cùng mọi sở thích. Cô ta thích con người hiện tại của tớ và không hề muốn tớ thay đổi như các cậu hay muốn thế!”
“Ôi trời ơi... Cậu không thấy là từ khi quen Drina thì cậu thay đổi luôn cả bề ngoài gần như hoàn toàn sao? Vậy mà cậu bảo cô ta thích con người hiện tại của tớ, cô ta chấp nhận tớ vì tớ là tớ!!!”
Miles nhại lại giọng Haven bằng cung cách hài hước nhất, nhưng rõ là cậu ấy rất giận dữ và rất buồn.
Tôi nhìn cả hai người bạn của mình, thở dài. Haven nhanh chóng đứng dậy, thu dọn tập sách và hộp thức ăn của mình: “Gì cũng được, Miles! Cả hai cậu, muốn nói sao cũng được!”
“Vậy thì, kính thưa quý vị, sau đây, hãy chứng kiến sự biến mất ấn tượng nhất trong năm!” Miles lên giọng giễu cợt, nhưng rồi cậu cau mày và trầm giọng xuống. “Tớ chỉ hỏi Drina còn ở đây hay không! Chỉ có thế thôi. Và cậu biến nó thành một chuyện ầm ĩ đến mức này? Cậu đùa à? Hãy ngồi xuống, bớt nóng và thư giãn dùm đi!”
Haven lắc mạnh đầu, nắm chặt lấy cạnh bàn. Vết xăm nhỏ chăm chút đầy tinh xảo trên cổ tay cô giờ đã hoàn thành, nhưng vẫn còn đỏ tấy.
“Cậu gọi... cái đó là gì?”, tôi hỏi, nhìn hình xăm con rắn cắn đuôi mình, biết đấy là một sinh vật thần thoại nhưng lại không sao nhớ nỗi tên.
“Ouroboros”. Haven lẩm bẩm, lấy ngón tay chà lên vết xăm. Ngay lập tức, tôi thấy con rắn lè lưỡi ra và chuyển động.
“Có nghĩ là gì?”
“Đó là biểu tượng cổ cho một cuộc sống bất diệt. Tạo dựng từ trong đổ nát. Cuộc sống từ cái chết. Bất tử!”
Haven và tôi tròn mắt nhìn cậu ta. Nhưng Miles chỉ nhún vai. “Các cậu không chịu đọc sách à? Hóa ra tớ còn là đứa chịu khó đọc sách hơn cơ đấy!”
Tôi quay lại với vết xăm trên tay Haven. “Có vẻ nó bị nhiễm độc. Cậu nên đi khám đi!”
Ngay khi dứt lời, tôi nhận ra mình không nên nói điều đó, vì Haven đã giật mạnh tay áo xuống một cách đầy giận dữ.
“Hình xăm của tớ ổn. Tớ ổn. Cậu làm ơn quay về tập trung vào chàng Damen, hoàng tử trong mộng của cậu đi. Làm ơn để tớ yên và đừng suốt ngày kẻ cả đánh giá cái này, cái kia như thế nữa!”
Miles dán mắt lên màn hình điện thoại của mình, tỏ vẻ như sẽ không tham gia vào cuộc tranh cãi nữa. Tôi cười buồn. Không phải Haven không có lý. Quả thật tôi không nên can thiệp quá sâu vào cuộc sống của bạn bè mình như thế nữa. Nhưng trước khi tôi có thể nói gì hay làm gì đó, Haven đã chộp lấy hộp bánh ngọt, sải bước đi.
“Cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra không?”, Miles hỏi, mắt nhìn theo đứa bạn thân trong nhóm đi hối hả qua những dãy bàn ăn trưa xếp san sát cạnh nhau.
Tôi im lặng, trong đầu không thể nghĩ đến cái gì khác hơn là hình xăm con rắn trên cổ tay Haven, cái cách nó cắn đuôi của chính mình, cái cách nó quay đầu, cái cách nó trợn hai con mắt sáng rực chiếu thẳng vào tôi.
Khi tôi lái xe về đến nhà thì Damen đã hiện diện ở đó rồi. Anh đứng tựa vào chiếc BMW, mỉm cười ấm áp.
“Hôm nay ở trường thế nào, Ever?” Anh hỏi, đi một vòng qua mở cửa xe cho tôi.
Tôi lẳng lặng nhún vai, lấy mấy quyển sách trên nệm xe ra.
“Em còn giận à?” Damen theo sát tôi đến cửa cái. Mặc dù anh không chạm vào người tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng phát ra từ anh.
“Em chẳng giận gì cả?” Tôi mở cửa và bỏ cái ba lô xuống sàn nhà.
“Vậy đi chơi đi. Thư giãn...! Anh đặt chỗ cho hai người. Và nếu em không giận gì anh cả thì mình cùng đi!”
Tôi nhìn anh, lướt tia mắt qua chiếc quần jeans đen, đôi giày ống, cả chiếc áo len dài tay màu đen, tự hỏi Damen đã làm gì từ sáng đến giờ này?
Damen nghịch ngợm nháy mắt. Anh gỡ mắt kính mát của tôi ra, tháo tai nghe, để chúng xuống cái bàn ở lối ra vào. “Đi với anh thì em không cần phải phòng thủ như vậy đâu!” Anh tiếp tục nhẹ nhàng kéo cái mũ trùm đầu ra khỏi đầu tôi, nắm chặt tay, và dẫn tôi ra cửa đến chiếc xe của anh.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tôi hỏi, nhưng nhận ra lúc này mình nhẹ nhõm biết bao sau một ngày quá căng thẳng giữa bao nhiêu cảm xúc. Ngồi đây cạnh anh, thấy mình bé nhỏ, yếu đuối nhưng thật an toàn và được che chở, thật dễ chịu, bình yên và đúng thật là cuộc sống của mình.
“Em còn bài tập ở nhà đấy nhé! Còn anh nữa, bài tập ở nhà mấy ngày nay của anh sao rồi?”
Tôi nghe thấy tiếng Damen phá lên cười. “Thư giãn nào, tulip ơi! Em thừa biết là lát nữa em có thể làm sau mà!”
“Lát nữa là bao lâu?”
Tôi liếc nhìn Damen, tự hỏi sau mỗi lần gặp anh, nói chuyện với anh là mỗi lần tôi phát hiện ra anh đẹp hơn, quyến rũ hơn? Sự ấm áp tỏa ra từ ánh mắt. Khả năng thuyết phục cao độ khiến tôi chỉ còn biết nghe theo và nghe theo.
Anh khởi động máy bằng cách gì đó mà tôi không thấy anh vặn chìa khóa.
“Trước nửa đêm. Anh hứa! Bây giờ thì em thắt dây an toàn đi. Chúng ta sẽ đi... một chỗ này!”
Damen chạy nhanh. Rất nhanh. Nhanh đến mức khi anh vào đến chỗ đậu xe, tôi cảm giác như chỉ mới mất có vài phút.
“Chúng ta ở đâu vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn tòa nhà màu xanh lá và cái bảng chỉ lối vào phía Đông. “Lối vào phía Đông đi đâu?”
“Cái này có thể giúp em tìm được câu trả lời nè...”
Damen cười, chỉ cho tôi thấy bốn con ngựa thuần chủng đầy mồ hôi đang chạy nước kiệu, với những người nài ngựa trong bộ vest hồng và xanh lá, quần trắng mỏng, giày bốt màu đen cưỡi bên trên.
“Trường đua ngựa?” Ôi giời, giống như Disneyland, đây là nơi tôi rất mong được đến!
“Không chỉ là trường đua bình thường đâu, nó là Santa Anita!”, anh gật đầu thêm vào, “Một trong những trường đua đẹp nhất. Nhưng lát nữa em sẽ được xem. Còn bây giờ thì nhanh lên nào, chúng ta còn phải ghé qua chỗ này trước một chút...”
“Chỗ nào?”, tôi đứng sững lại.
“Trời em, em bớt căng thẳng liên tục như dây đàn đi! Nó chỉ là một cái nhà hàng thôi mà...!” Damen cười, “Anh không muốn mất bàn đặt trước đâu đấy nhé!”
“Ừm... Nó... Nó không bất hợp pháp đấy chứ?”, tôi ấp úng, những câu chữ khó khăn lắm mới thốt được ra.
“Ăn thôi mà có gì bất hợp pháp sao?” Damen vẫn cười, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự sốt ruột của anh trong câu nói đó.
Tôi lắc đầu.
“Em không nói chuyện ăn. Em nói chuyện cá độ, cờ bạc... Anh biết mà!”
Damen lắc đầu, cố làm tôi thư giãn hơn. “Đó chỉ là một cuộc đua ngựa thôi, Ever! Không có gì kiểu cờ gian bạc lận trong này cả. Em yên tâm chưa? Đi nào!”
Anh siết chặt tay tôi và dẫn tôi đến bên thang máy.
“Nhưng... anh có cần phải đủ hai mươi mốt tuổi mới được vào không?”
“Luật lệ lúc nào cũng nên cong cong, nếu không nó sẽ gãy!”
Rõ ràng Damen cố hài hước để giảm bớt sự nghiêm trọng trong tôi. Anh bấm nút số năm trong thang máy.
“Chính xác là em mới có mười sáu tuổi rưỡi!”
Tôi nhìn thấy đôi mắt Damen mỉm cười. Anh hôn nhẹ lên tóc tôi một cái, rồi nắm tay dẫn tôi đi dọc theo một hành lang để vào sảnh phòng rộng thênh thang, được trang trí nhẹ nhàng và thanh lịch.
Viên quản lý nhà hàng chạy đến đón chúng tôi với vẻ vui mừng như được gặp lại một người bạn thân thiết xa cách lâu ngày.
“A, cậu Auguste, rất vui gặp lại cậu! Bàn của cậu đã sẵn sàng, xin mời theo tôi!”
Damen gật nhẹ đầu và nắm tay tôi dẫn đi qua sảnh phòng đầy những người. Không còn một chiếc ghế trống. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở một bàn gần hàng cuối cùng, nơi có tầm nhìn là những đường đua tuyệt đẹp bên dưới, với dãy đồi xanh bao bọc tít xa xa.
“Tony sẽ đến ngay để nhận những yêu cầu của cậu. Cậu có muốn tôi mang sâm banh cho cậu như thường lệ không?”
Damen liếc nhìn tôi và lắc đầu. Mặt anh hơi ửng đỏ khi trả lời: “Không, tối nay thì không cần đâu!”
“Vâng ạ. Còn năm phút nữa là bắt đầu cuộc đua...”
Viên quản lý nhanh nhẹn rút đi sau khi biết chắc rằng chúng tôi được phục vụ chu đáo mọi thứ.
Ánh mắt tôi một lần nữa đăm đắm nhìn Damen.
Cậu có muốn tôi mang sâm banh cho cậu như thường lệ không?
“Sâm banh? Như thường lệ? Anh thường đến đây trước kia và dùng sâm banh à?” Tôi thì thầm, hai hàng chân mày nhíu lại sắp giao nhau.
Nhưng Damen chỉ nhún vai thay cho câu trả lời và mở tờ chương trình đua.
Tôi lắc đầu. “Em thậm chí còn chẳng biết cá độ là sao và bắt đầu từ đâu”.
“Ồ, anh có thể nói cho em biết tất cả chỉ số phần trăm các trận thắng, thống kê các chỉ số trong cuộc đua, và con ngựa nào có lai lịch ra sao. Nhưng vì chúng ta còn ít thời gian quá, nên cách dễ nhất là em chỉ cần nhìn lướt qua cái bảng này, và nói cho anh biết cảm giác của em. Rằng em chú ý đến cái tên nào. Cách đó luôn mang lại kết quả tốt cho anh. Tin anh đi!”
Anh ta đưa cho tôi tờ chương trình đua. Tôi nhìn lướt qua.
Thật bất ngờ, có ba cái tên nổi bật hẳn lên trong đầu tôi, theo thứ tự một-hai-ba. “Spanish Fly nhất, Acapulco Lucy nhì, và con Bud, đứng thứ ba!”
Tôi nói mà chính mình cũng không hiểu tại sao mình có ý nghĩ đó.
“Fly này, Lucy này, Bud này...” Damen lầm bầm, viết xuống vội vàng. “Em muốn đánh cá bao nhiêu? Thấp nhất là hai, nhưng em có thể cá cao hơn!”
“Hai được rồi”, tôi rụt rè. Tôi không phải là triệu phú để có thể trút sạch túi.
“Em chắc không?”, Damen hỏi. Không hiểu sao tôi cảm giác trong giọng nói của anh ta có chút gì như hơi thất vọng.
Tôi gật đầu.
“Ừm, anh nghĩ chọn lựa của em ổn đấy. Anh sẽ cá năm. Không, mười!”
“Đừng cá mười!”, tôi hốt hoảng nói vội vàng. “Em chỉ chọn đại thôi. Em còn không biết tại sao em chọn như vậy nữa!”
“Có vẻ chúng ta sắp sửa biết tại sao!” Damen mỉm cười nhìn tôi và đứng dậy. Tôi loay hoay định lấy chiếc ví, nhưng anh khẽ phẩy tay. “Khi nào em thắng thì có thể trả lại cho anh. Giờ anh đi đăng ký đánh cá đây. Nếu người phục vụ đến, em cứ gọi món nào em thích nhé!”
“Thế còn anh? Em gọi món gì cho anh?” Tôi hỏi với theo, nhưng anh đi quá nhanh không nghe được.
Khi chúng tôi quay trở lại khán đài, tất cả các con ngựa đã sẵn sàng ở các ngăn chờ xuất phát. Tiếng súng lệnh vang lên. Chúng lao mình thật nhanh khỏi ngăn của mình. Nhấp nhô, nhấp nhô. Qua đường cua rồi lao về đích.
Tôi đứng bật dậy, nhìn vị trí ba con ngựa tôi chọn, rồi hét toáng, nhảy lên vui sướng. Trời ạ, tin nổi không, cả ba con tôi chọn đều về đích theo thứ tự hoàn hảo một-hai-ba.
“A, chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!” Tôi la như một đứa trẻ trong khi Damen chồm người qua, hôn nhẹ lên má tôi một cái.
“Lúc nào cũng vui như vậy à?” Tôi háo hức nhìn xuống đường đua, nơi con Spanish Fly chạy nước kiệu đến vị trí vinh quang để được đeo hoa chuẩn bị chụp hình.
“Ừ, lúc nào cũng rất vui!”, Damen gật đầu, “Dù chưa có lần nào thắng lớn như kỳ này”.
“Em thắng lớn đến cỡ nào?”, tôi thầm tiếc rẻ vì ban nãy không đủ tự tin vào khả năng của mình.
Damen nhướng mày lên, cố giấu một nụ cười. “Em chỉ chịu cá hai, nên chỉ thắng khoảng tám”.
“Tám đô la hả?”, giọng nói của tôi thoáng chút thất vọng.
“Tám trăm, tulip ạ!” Anh cười phá lên. “Chính xác là tám trăm lẻ tám đô và sáu mươi xu. Em thắng cú ăn ba, chính xác theo thứ tự”.
“Được đến chừng đó chỉ từ hai đô la tiền đánh cá à?”, tôi tròn xoe mắt, bất ngờ hiểu ra tại sao chừng ấy con người sẵn sàng chen chúc để đến đây.
Damen gật đầu.
“Còn anh thì sao? Anh thắng bao nhiêu? Anh có đánh cá giống em không?”
Anh cười thoải mái: “Như thường lệ, anh thua. Anh thua nhiều bởi vì hơi tham nên đánh cú ăn bốn, thêm một con nữa vào danh sách đã chọn của em mà thất bại mất rồi. Nhưng đừng lo, anh sẽ thắng ở vòng đua kế tiếp!”
Và anh thắng thật!
Sau vòng đua cuối cùng, tôi thắng tổng cộng một ngàn sáu trăm bốn mươi lăm đô và tám mươi xu, trong khi Damen thắng còn nhiều hơn tôi. Anh thắng cú ăn năm, nghĩa là chọn đúng năm con theo thứ tự tới đích! Anh là người duy nhất trong mấy hôm nay đánh cú ăn năm, nên những gì anh nhận được lên đến năm trăm ba mươi sáu ngàn đô và bốn mươi mốt xu. Tất cả chừng đó chỉ từ mười đô đặt cược!
“Em nghĩ gì về các cuộc đua?”, Damen choàng tay qua eo tôi khi dẫn tôi ra ngoài.
“Ôi, giờ thì em đã hiểu tại sao anh không chịu đến trường mà liên tục cúp cua. Em đoán ở trường thì không vui bằng ở đây, đúng không?” Tôi cười chọc ghẹo, vẫn còn cảm thấy khá phấn khích với số tiền thắng của mình.
“Đi nào! Anh muốn mua tặng em cái gì đó để mừng chiến thắng lớn của anh!”, Damen kéo tay tôi vào một cửa hàng quà tặng.
“Không, anh không cần phải...”, tôi cố giật tay lại.
Nhưng anh vẫn giữ chặt cánh tay tôi mà không làm tôi đau. Những ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ món tóc của tôi đang lòa xòa trước trán.
“Đi mà. Anh chỉ chọn mua các món vui vui, xinh xinh mà em thích... Không phải là quà tặng cầu kỳ quá đắt tiền, anh hứa!”
Tôi nhìn anh ta, thấy mình đang bị thuyết phục.
“À quên, với một điều kiện... Tuyệt đối không phải là áo khoác với mũ trùm đầu nhé! Anh không mua cho em mấy cái áo đó đâu!” Anh bật cười. “Ngoài ra thì cái gì cũng được”.
Sau một hồi vui đùa và ngắm đủ thứ, từ cái mũ của nài ngựa, mô hình ngựa đua, móng ngựa to bằng đồng để treo trên tường phòng ngủ, cuối cùng chúng tôi cũng chọn một chiếc vòng bằng bạc, với mấy hạt pha lê óng ánh đính bên trên.
Tôi cảm thấy đó là món quà tuyệt diệu nhất của mình.
“Rồi mai này... Em sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay nhỉ!” Damen thì thầm, tự tay đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi trong khi chờ người phục vụ lái xe đến.
“Làm sao em có thể quên được?” Tôi nhìn cổ tay mình rồi nhìn Damen, thấy có điều gì đó xôn xao đến mênh mông trong câu anh vừa nói.
Anh lên xe ngồi vào sau vô-lăng, tránh nhìn tôi.
Có cái gì đó buồn buồn trong mắt anh. Cái gì đó không diễn tả được. Như một sự mất mát. Ước gì tôi có thể bớt nhạy cảm để tin rằng đấy chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi.
Con đường trở về nhà hình như ngắn và nhanh hơn nhiều so với lúc đi.
Khi anh dừng lại trước cổng nhà tôi, tôi thở dài miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng một ngày đã kết thúc.
“Em nhìn nè!”, Damen chỉ cho tôi xem chiếc đồng hồ trên tay anh. “Trước nửa đêm, đúng như anh đã hứa!”
Rồi nhân lúc tôi mải ngắm những chiếc kim đồng hồ. Anh chồm người qua hôn tôi. Nụ hôn cháy bỏng, nồng nàn, đắm đuối những yêu thương, như thể đây là lần cuối cùng người ta hôn nhau vậy.
“Anh có thể vào nhà không?”, anh thì thầm, giọng khẩn thiết.
Tôi thật ngạc nhiên là mình có thể lắc đầu.
Ừ, tôi lắc đầu. Không phải chỉ vì cô Sabine đang ở trong nhà và tôi phải làm bài tập, mà còn vì tôi cần chứng tỏ nghị lực của mình, không nhượng bộ anh một cách dễ dàng.
“Mai em gặp anh ở trường nhé?” Tôi leo xuống xe trước khi anh kịp làm tôi đổi ý.
Hình như tôi nghe Damen nhẹ thở dài.
“Đừng nói với em là ngày mai anh trốn học nữa nha!”
“Trường học thật là chán. Anh không hiểu sao em có thể đến đó từ ngày này sang ngày khác như thế!”
“Nếu chú ý, anh sẽ học được một hai điều gì đó ở trường. Tôi nói vội khi thoáng thấy bóng cô Sabine đang nhìn lén. Thật ra, tôi hiểu câu vừa rồi của mình là một lời nói dối vụng về. Tôi chẳng học được gì ở trường suốt cả năm qua. Thật khó để học được gì khi mà bạn đã biết tất cả mọi thứ. Mặc dù thế, tôi không muốn nói ra điều đó với Damen.
“Có cách khác để học tốt hơn chứ!”, anh lầm bầm trong miệng, không phải để tranh cãi mà như hiểu rõ cảm giác của tôi.
“Không có cách nào khác tốt hơn đâu. Không có cách nào khác nếu anh muốn vào Đại học và làm được cái gì đó trong cuộc sống của mình!”
Lại nói dối nữa.
Trời ạ! Không cần anh bắt bẻ, tự tôi cũng có thể bắt bẻ chính mình. Bởi vì rõ ràng là với những gì tôi đã trải nghiệm một buổi tối hôm nay, thì tôi đã học được biết bao nhiêu điều mà chẳng sách vở nào dạy được. Một cách họctốt hơn chữ tốt nữa là.
Nhưng Damen không có vẻ gì muốn bắt bẻ tôi. Anh chỉ cười: “Ừ! Chúng ta sẽ theo cách của em. Hẹn gặp lại em ngày mai, Ever!”
Tôi lững thững đi vào nhà. Đến cổng ngoái nhìn lại thì anh đã lái xe đi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp