Bát Phú Lâm Môn

Chương 57: San San không nể tình…


Chương trước Chương tiếp

Ai nói đa tình là không tốt? Hiện tại đây không phải là ta được thu hoạch lớn sao. So sánh với Hiên Viên Dật Phi, hiển nhiên là Thuần Vu San San dễ tìm hơn nhiều, Hiên Viên Dật Phi là Hoàng thượng, Thuần Vu San San tương lai cùng lắm cũng chỉ là một đại quan, nếu như ta có việc cần hắn, chỉ cần đến trước đại môn nhà hắn hô to : 9527 chả lẽ hắn lại không ra?

Được rồi đã hứa hẹn được với hai nam nhân, tâm tình của ta lại thêm thoải mái hơn chút ít. Gần nhất ta luôn có cảm giác hoảng hốt, cái cảm giác này thật xấu giống như trong tương lại gần đây ta sẽ có khả năng biến thành một a Miêu, a Cẩu nào đó.

Cùng với Thuần Vu San San đến Lãnh phủ,Lãnh quận vương so với trước đây cảm giác dường như đã già đi rất nhiều, lúc hắn nhìn thấy San San, sắc mặt rất khó coi, ta nói rõ ý muốn đến đây, chính là muốn gặp Lãnh Nguyệt Dao.

Phỏng đoán Hiên Viên Dật Phi cùng Lãnh quận vương nói qua điều này, cho nên Lãnh quận vương mặc dù ngoài mặt đối xử lạnh nhạt với Thuần Vu San San, nhưng khi thấy hắn dung nhan tiều tụy, cũng hạ mệnh lệnh sai người dẫn hắn đi rửa mặt mũi.

Lãnh Nguyệt Dao bị Lãnh quận vương giam lỏng ở gian phòng của mình, ngoài cửa là một ổ khóa thật lớn.

Nha hoàn nọ trên tay cầm một chùm chìa khóa lớn tiến lại mở ra, ta đẩy cửa phòng, ánh mặt trời tràn vào trong phòng,bóng dáng Lãnh Nguyệt Dao cuộn mình bên mép giường .

Nàng ôm hai đầu gối,đầu cúi xuống thật thấp .Ta mở cửa ra nàng chầm chậm ngẩng lên , trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Bên cạnh là bàn trả, trên bàn là một bàn đồ ăn thơm ngon. Ta nuốt nước miếng, bụng lập tức kêu lên một tiếng yếu đuối , thân thể không nghe lời liền vọt đến trước bàn cơm.

Lãnh Nguyệt Dao kinh ngạc từ trên giường đi xuống, đi tới bên cạnh ta: “Phong Thanh Nhã?”

“Ừ Ừ.” Ta vội vàng ăn cơm, không có thời gian để trả lời nàng.

“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Ta tiện tay chỉ một cái ghế bên cạnh , nàng lăng lăng ngồi xuống: “Ngươi…, San San như thế nào?”

“Đã ra .” Ta thở hổn hển mà nói, lòng thư thái, “Ta cảnh cáo ngươi trước nhé, có đi ra bên ngoài cũng không được nói lung tung, vụ này đã được xử lý rồi .”

“Xử lý? nhưng chúng ta làm sao có khả năng…”

“Nhưng mà cái gì nhưng! Hiện tại hai người các ngươi chính là nhân duyên trời ban, các ngươi không muốn thành thân cũng phải thành!”

“Nhưng San San hắn đối với ta…”

“Đối với ngươi làm sao? Cho dù hắn có như thế nào, hiện tại chuyện đã như vậy, cũng không phải nói đổi là đổi được, đổi tới đổi lui các ngươi có thấy phiền hay không, ô danh ta đã đều giúp các ngươi cõng, các ngươi còn muốn như thế nào nữa, đừng có mà được voi đòi tiên!”

“Phong Thanh Nhã! Ngươi đây không phải đang ép hôn hay sao!”

“Hả. Ý ngươi là sao đây?”

“Ta không đồng ý!” Lãnh Nguyệt Dao đột ngột đứng dậy “Thuần Vu đại ca chỉ coi ta là muội muội, ta không nên phá bỏ tình huynh muội này.”

“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng còn có a, ngươi cũng không nên yêu cầu cao thế dước, tình thế đã phát triển trở thành như vậy, hôn sự của các ngươi không làm cũng phải xử lý gọn ghẽ.”

“Không sai, Nguyệt Dao.” Đột nhiên, Thuần Vu San San bươc vào cửa, vì đã được rửa mặt cho nên gương mặt hắn lại sang bóng như ban đầu, một thân trường bào xanh biếc Thanh Thanh thích thích, hoàn toàn đã không còn hình dạng chật vật khi ra tù, thấy hắn vậy cảm giác thật sự là thư thái.

Lãnh Nguyệt Dao kinh ngạc hé mở đôi môi.

Ta đứng ở hai người bọn họ trong lúc đó: “Thời gian cua ta có hạn, hoàng thượng nói ta phải nhanh chóng đem chuyện của ngươi xử lý, cho nên các ngươi đừng có làm cho ta gặp khó khăn nữa, bất quá, Nguyệt Dao, ta đối với ngươi chỉ có một yêu cầu, đó là ngươi phải gả cho Thuần Vu San San, mà không phải là lấy hắn.”

Lãnh Nguyệt Dao kinh ngạc nhìn ta, bỗng, vẻ mặt nàng trở nên phức tạp, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Phong Thanh Nhã, đã có ai đã từng nói cho ngươi biết rằng, ngươi rất đáng chết hay không.”

“Ta biết.” Ta cười, “Nếu không phải ta là Hộ Quốc phu nhân, chỉ sợ sớm đã bị người đánh chết.” Ta nhìn Thuần Vu San San bên cạnh, Thuần Vu San San chột dạ né tránh.

Người muốn đanh ta đâu chỉ có một mình Lãnh Nguyệt Dao?

Phong Thanh Nhã hẳn là người muốn đánh ta nhất đấy , nếu không phải là do ta chiếm lấy thân thể của nàng cho nên nàng hạ thủ không được.

Tiểu Nhược, ta mỗi lần nghĩ tới nàng đều cảm thấy chán nản;

Nam Cung Thu Nguyệt….ta đã biết hết bí mật của hắn;

Viễn Trần …ta phá hủy rừng trúc của hắn;

Ly Ca….không cần phải biết bất kỳ nguyên nhân nào hết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn thì sẽ biết rằng hắn muốn giết ta từ lâu rồi;

Thuần Vu San San, trước đây ta luôn luôn bắt hắn làm công việc nặng nhọc;

Hiên Viên Dật Phi …. ta không biết sống chết luôn ở trước mặt hắn hô to gọi nhỏ;

Phong Tuyết Âm, bóng dáng của ta gần đây luôn luôn lượn lờ quanh Hiên Viên Dật Phi;

Huyền Minh Ngọc,hành động ngày đó của ta nhất định làm hắn nhớ đến tận bây giờ.

Cổ Minh Khải, Cổ Thiếu Hoa, Lãnh Nguyệt Dao vân vân, bọn họ không dám đánh ta, chính là bởi vì ta là Phong Thanh Nhã, là Hộ Quốc phu nhân. Lần đầu tiên ta sống được kiêu ngạo như vậy.

“Nguyệt Dao, ta sẽ chỉ lấy một người làm vợ, ta sẽ không động tâm với bất kỳ một nữ tử nào khác.” Thuần Vu San San đột nhiên nói ra lời thề khiến cho ta không khỏi động lòng, giật lùi thân thể lại một chút, thì bị Thuần Vu San San chế trụ cánh tay, “Thê Chủ , ngươi là của nguyệt lão chúng ta , người không muốn làm người chững kiến cho chúng ta hay sao?”

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người của Thuần Vu San San,dung mạo của hắn tươi đẹp cùng với cặp mắt hồ ly mê người kia duoi nắng chiều càng thêm ôn nhu, lòng ta bỗng thấy chua xót vô cùng, lòng ta không ngừng gào thét “San San a, đừng lấy Lãnh Nguyệt Dao nữa, hãy cùng ta bỏ trốn đi.”

Bỗng tay kia lại bị Lãnh Nguyệt Dao kéo,nàng nắm chặt lấy cổ tay ta như muốn bóp nát nó.

“Ta làm sao có thể tin được nguơi sẽ không thích nữ nhân khác?”

“Nguyệt Dao, Hoàng thượng đã nói với ta một câu nói, chính là : hãy quý trọng người trước mắt…” Thuần Vu San San nhìn chăm chú vào Lãnh Nguyệt Dao,ánh mắt ẩn chứa niềm tự tin, “Khi trong thiên lao, nơi đó làm cho ta bắt đầu tỉnh táo lại, Nguyệt Dao, xin hãy tin tưởng ta.”

Thuần Vu San San cùng Lãnh Nguyệt Dao nhìn nhau thật lâu, ta hoàn toàn đã biến thành không khí. TRong lúc đó,bên ngoài phòng Lãnh quận vương đứng ở đó, thần thái của hắn cũng trở nên tươi sáng hơn nhiều.

Ta sẽ đem Lãnh Nguyệt Dao ghi nhớ tận dưới đáy lòng, bởi vì nàng đã đoạt đi San San của ta, làm hại ta không bao giờ được nếm mỹ vị nhân gian nữa, thiếu đi một mỹ nam, ai, sau này thời gian trong Hộ Quốc phủ nhất định càng khó khăn a.

Nàng cùng Thuần Vu San San đưa ta tới cửa, ta kinh ngạc chính là dĩ nhiên ở cửa lại xuất hiện xe ngựa của Hộ Quốc PHủ, Nam Cung Thu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đứng cạnh bên xe ngựa.

Bọn họ nhìn thấy Nam Cung Thu Nguyệt đều gật đầu mỉm cười chào nhau. Sau đó, Thuần Vu San San đem ta đến một bên, dùng thanh âm nhỏ chỉ có thể hai ta nghe được: “Hoàng thượng đã nói pahir quý trọng người trước mắt, nhưng vẫn còn hướng San San nói một câu nữa.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Thuần Vu SAn SAN trở nên ôn nhu, cúi xuống đến bên tai của ta : “Có giấc mộng ngươi vĩnh viễn không thể hoàn thành,nhưng có người không phải là mãi mãi không có được…” Hắn nói xong liền tạo khoảng cách với ta , ta không hiểu được nhìn hắn, hắn cười: ” San San không muốn làm một trong số các phu quân của nàng, mà là muốn làm một người bằng hữu đặc biệt trong lòng nàng.”

Những lời này, rất quen tai, ta nhớ có một lần Nam Cung Thu Nguyệt đã nói Thuần Vu hiền lành, hắn đã hỏi ta là muốn một trong những thê thiếp sau này của hắn , hay là muốn làm một người đặc biệt tận đáy lòng hắn?

Một khắc này, ta chợt rõ ràng tất cả, hóa ra San San có tình ý đối với ta. Nhưng khi ta nghĩ muốn nói quay lại phủ Lãnh quận vương tìm San San thì lại bị Nam Cung Thu Nguyệt túm lên xe ngựa.

Này đoạn tình, bởi vì bản thân ta chậm chạp không nhận ra cho nên đến rồi lại biến mất đi.

Trận tình cảm mông lung này, còn không chưa bắt đầu, thì đã kết thúc.

Từ nay chuyện này trở thành câu chuyện tiêc nuối nhất cuộc đời xuyên không của ta…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...