Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 25


Chương trước Chương tiếp

Những ngày tiếp theo, Thư Niệm đi đứng đều là bước thấp bước cao.

Cũng chẳng biết Tạ Viêm ăn quen bén mùi, hay cảm thấy thứ kinh nghiệm mới này quá ư mới mẻ thú vị mà kể từ hôm đó chưa đêm nào hắn buông tha cho cậu.

Mặc dù là tình cảm thương mến từ hai phía, nhưng đối với một kẻ xưa nay ham muốn nghèo nàn như cậu mà nói, đêm đêm triền miên hàng giờ liền thật sự là quá sức kịch liệt. Nơi đó vốn dĩ không có sẵn chức năng này, ngoài trừ âm ỉ đau, còn lưu lại rành rành cảm giác của dị vật. Thế là hồi ức gợi dậy làm cậu hễ nhác thấy mặt Tạ Viêm là toàn thân cứ bứt ra bứt rứt.

Vậy mà kẻ đầu têu mặt mày cứ tỉnh bơ như không.

Đúng là trái khoáy! Chiếu lý mà nói, đang ở trạng thái tỉnh táo mà phát sinh quan hệ thể xác kiểu này, cú sốc đối với cái bên vốn không phải đồng tính luyến ái chả phải nên to lớn lắm mới đúng sao?May mà bản thân cậu vốn biết mình thích người đồng tính, lại ấp ủ tình cảm sâu đậm với Tạ Viêm, rồi chân chính có tiếp xúc thân mật, vốn phải mừng rơn giữ chắc lấy Tạ Viêm không buông mới đúng, ấy thế mà bây giờ lại càng thêm câu thúc không thôi.

Vừa nghĩ tới lúc mình thần trí cuồng loạn, bao nhiêu vẻ si dại đều lộ cho Tạ Viêm thấy hết không sót cái chi, cậu đã thấy xấu hổ không ngóc đầu lên nổi.

“Tiểu Niệm.”

Vốn đang lúi cúi thắt lưng vì đau mỏi ê ẩm, tìm kiếm mấy thứ trong kệ chất đầy tập tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng Tạ Viêm, cậu bất giác khẩn trương hẳn, vội vã đứng thẳng lưng.

“Thân thể ổn hơn tí nào chưa?”

“Cũng ổn…”

“Trông em có vẻ mệt mỏi lắm, chỗ đó có đau không?”

“…” Bị đặt vấn đề thẳng tuột như vậy, Thư Niệm lúng túng né tránh ánh mắt hắn: “Không, không đau…”

“Chà, lạnh nhạt ghê ta, có phải đang trách anh mấy hôm nay làm dữ dội quá không?”

Tay Thư Niệm đơ ra giữa khoảng không, gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng chẳng đặng, nét mặt cậu xấu hổ vô ngần.

Còn cái tên mặt dày như thớt kia thì một tay nâng cằm cậu lên xoay mặt cậu lại, mi lên bên môi cậu một cái thật kêu, “Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mấy năm qua anh gặp được một tình yêu chân chính thoả lòng mình mà, sao có thể không mất kiềm chế được chứ.” =________=

Chuyện mình vẫn luôn giữ ý chẳng ngờ lại bị hắn nói tồng tộc như chẳng là gì thế, Thư Niệm chớm đỏ lừng lựng, chật vật khôn xiết bặm môi lại, xoay người toan tháo chạy.

Mới chạy được hai bước đã bị hắn ôm eo quắp lại.

“Tiểu Niệm, em cứ cả ngượng thế hoài.” (‘Rét’ lắm rồi đó nha =0=)

“Đâu, đâu có.”

Cảm giác ướm cái từ hình dung con gái đáng ngượng đó lên người cậu thật là quái dị. Cậu thấy bản thân mình chỉ là quá căng thẳng đấy thôi.

Bản tính cậu vốn là người bảo thủ câu nệ, thiếu hẳn kinh nghiệm cùng người ta tiến triển tới bước cặp bồ cặp bịch, ngay cả chủ động nắm tay cũng chưa từng thử, muốn cậu thoải mái cởi lòng cởi dạ cùng Tạ Viêm thân mật, cậu thật sự vẫn còn cần ít thời gian để tích luỹ dũng khí, rèn cho da mặt dày thêm chút đỉnh.

Quen nhau một thời gian, trạng huống của cậu đã khá hơn lúc đầu rất nhiều, không còn bị cứng người mỗi khi Tạ Viêm vừa chạm vào, cũng không vì nghe thấy giọng Tạ Viêm mà phát run nữa, nhưng muốn y như Tạ Viêm, giữa ban ngày ban mặt ôm cậu giở trò giữa nơi đầy ánh sáng, cậu vẫn không cách nào phớt tỉnh được.

“Thiệt hết cách mà, em đừng cứ lóng ngóng vậy hoài, phải luyện tập nhiều nhiều vào mới được nha.”

“Tay… Anh đừng sờ tay vào chỗ đó…” Thư Niệm ấp úng, đỏ cả tai.

“Nhưng anh cứ muốn sờ đấy.” (Nham nhở, thô bỉ *dài họng ra*)

“Cái, cái đấy…” Không may là cậu chẳng nghĩ ra được lời chi phản bác, Thư Niệm chỉ có thể cứng lưỡi mặc tình hắn sờ soạng ngực mình qua lần vải mỏng manh.“Aiz, Tiểu Niệm, vẻ mặt em cứ thế này sẽ làm anh rất muốn ăn em đó nha.”

Người đàn ông này làm cách nào có thể học được cách tán tỉnh đồng tính mau như vậy chứ?!

“Tạ tiên sinh.”

Tiếng gõ cửa chẳng khác nào thần chú giải ma pháp, người ngoài kia vừa đẩy cửa vào, Thư Niệm liền đẩy Tạ Viêm ra tắp lự, nhặt đồ lên rối ra rối rít lao ra ngoài như đang tháo thân.

Đương nhiên tối đó cậu lại bị Tạ Viêm vin cớ “Dám chạy trốn bỏ lại một mình anh” ra trừng phạt, hành cậu đến kêu cũng không ra lời.

Cậu càng sợ để Tạ Viêm nhìn thấy bộ dạng thảm hại không khống chế được của mình, Tạ Viêm lại càng muốn chọc cho cậu hoàn toàn hết phương kiềm chế. Chuyện buộc chặt ngay trước lúc gần phóng thích để bắt cậu xin tha đã làm qua không biết bao nhiêu lần, các loại thủ đoạn nhỏ ác liệt hơn về sau thì khỏi phải nói.

Chẳng hạn như đương làm đến giữa chừng lại ỡm ờ dừng lại, ngoan cố buộc cậu hổ thẹn đỏ hoe khoé mắt cầu xin “Vào đi” mới ưng bụng cho cậu lên đỉnh; cố ý làm vẻ mặt lãnh đạm đùa giỡn điểm mẫn cảm của cậu, nhìn bộ dạng cậu cuồng loạn đáng thương nằm trên ghế sô pha; hoặc chọn riêng cái phòng tắm có tấm gương lớn làm nơi lâm trận, để cho cậu nhìn rõ mồn một bộ dạng mình lúc bị tiến vào rồi xấu hổ đỏ ran cả cổ mà co ro lại.

Nói tóm lại, hắn toàn là muốn khi dể đến chừng nào cậu ứa nước mắt mới chịu thôi.

Cảm giác ngượng ngùng ngọt ngào ngày một mãnh liệt này khiến Thư Niệm càng cảm thấy bất lực với bản thân hơn.

Bị đùa bỡn xấu xa là vậy, nhưng trái lại cậu rất dễ nóng ran cả người. Căn bản là cậu không thể chống lại nhất cử nhất động của Tạ Viêm, đối với kẻ chóng thuần thục kỹ thuật tán tỉnh như Tạ Viêm, cậu hoàn toàn chỉ có nước ngoan ngoãn chịu thuần phục.

Có lẽ là vì Tạ Viêm toát ra sự dịu dàng của mình trong lặng lẽ. Đằng sau thái độ xấu xa cố ra vẻ lãnh đạm là ăm ắp dịu dàng, khiến cậu hồ như sắp chìm đắm vào đó, một chút phản kháng tự cứu mình cũng chẳng làm được.

Quãng thời gian này, cuộc sống với cậu mà nói chẳng khác chi cõi mơ.

Tạ Viêm nồng nhiệt, suốt ngày không ngừng lặp lại lời thổ lộ bên tai cậu, rồi ngay chính chuyện dưới sự dạy dỗ của hắn cậu cũng bắt đầu buông thả thân thể sa đoạ theo, đều không chân thật cho lắm.

“Tiểu Niệm… Em thật tuyệt…”

Sau đợt sóng mạnh mẽ cuối cùng, nước ấm trong bồn tắm rốt cuộc đã dần dần lăn tăn rồi lắng nhẹ lại.

Lòng mỹ mãn, Tạ Viêm bèn nương theo tư thế kết hợp áp lên ngực cậu, đoạn thả lỏng se sẽ thở dốc, cánh tay giống như ôm bảo vật ghì chặt cậu trước ngực.

Hai chân bị tách ra, vắt trên mép bồn tắm bắt đầu thấy phát run, Thư Niệm mệt mỏi thở phì phò, nhọc nhằn co chân về. Tư thế mở bung cơ thể ra tiếp nhận sự xâm nhập thật đã làm cậu xấu hổ muốn chết ngất. Tuy bản năng cậu cố sống cố chết muốn lấy tay che đậy khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì bị xâm phạm kịch liệt, nhưng Tạ Viêm lại kiên quyết giật tay cậu ra giữ cố định trên đầu, một tay nâng eo cậu, làm cho thân thể và cảm xúc của cậu đều phơi bày không tí ti úp mở.Gần đây cậu luôn bị Tạ Viêm đòi hỏi như khai phá vậy đấy. Mỗi một lần như thế, cậu đều tưởng bản thân sắp bị vét cạn, nhưng hắn luôn có thể khai quật ra những điều mới mẻ ở lần kế tiếp. Bất luận là tiềm năng thân thể, hay là tình cảm cậu đối với Tạ Viêm.

Lòng ái mộ quyến luyến Tạ Viêm sâu sắc tới nông nỗi khiến cho chính cậu cũng cảm thấy không thể chịu được. Trước kia cậu vẫn trong trạng thái khá nới lỏng, bị dùng đao chém, kiếm đâm có lẽ cũng còn có thể chịu đựng không vỡ nát. Còn bây giờ, cả người đều như dây mành bị căng cứng hoàn toàn, chỉ cần nhẹ nhàng lấy kim khía nhẹ là bục toác ra.

Sau khi được đối đãi ngọt ngào như kẹo, cậu đúng là chẳng thể bị tổn thương tiếp nữa.

Mỗi lần Tạ Viêm nói với cậu “Anh yêu em”, cậu chỉ toàn gật đầu ra bộ đã hiểu, chứ không nói gì thêm.

Tạ Viêm căn bản không biết cậu yêu hắn biết bao, nếu mà biết, nhất định sẽ kinh hồn mất thôi.

Người trầm mặc gần như tầm thường rụt rè như cậu, tuy tình cảm đã mãnh liệt hồ như tuyệt vọng, lại giãy bày không ra, chỉ có thể đau dần đau mòn.

“Tiểu Niệm.” Dường như chú ý đến vẻ xịu mặt của cậu, Tạ Viêm khum tay ôm mặt cậu mi nhẹ lên, “Sao thế? Em vẫn không yên lòng ư?”

“…”

“Vẫn không tin anh sao? Là tại anh làm chưa tốt ư?”

“Không phải!” Thư Niệm vội lắc đầu rối rít, cậu thật lòng cảm thấy Tạ Viêm đã làm tốt lắm rồi.

Cưng yêu và che chở tới mức ấy, từ trước tới giờ cậu chưa từng dám ảo tưởng tới, từ khoảnh khắc Tạ Viêm bằng lòng dùng miệng giúp cậu (là cái lần khẩu giao ý mà =[]=, bên Tàu nói ‘dùng miệng’ thôi thì cứ tự hiểu là khẩu giao nha các đồng chí) , cậu đã khuất phục vô điều kiện.

Cậu sẵn lòng tin tưởng Tạ Viêm, sẵn lòng từ bỏ mọi thứ để tin tưởng Tạ Viêm. Nhưng mà hạnh phúc tới quá mãnh liệt, quá đột ngột khiến cậu thấy như mình đang lơ lửng giữa mây, chân không chạm tới mặt đất.

“Em đó…” Động tác Tạ Viêm đặt môi lên hôn trán cậu dịu dàng đến mức lạ lùng, “Này, thổ lộ với anh đi.”

“Hở?”

“Mới làm xong không phải nên nói những lời ngọt ngào một chút cho có không khí sao? Nói đi mà.”

Thư Niệm đành cười khổ với tính khí trẻ con của hắn: “… Em thích anh.”

“Chỉ thích thôi chưa đủ, anh muốn ngọt ngào hơn cơ.”

“… Em yêu anh.”

“Thế mới đúng chứ.” Tạ Viêm cao hứng toét miệng lên cười.

Lần đầu tiên Thư Niệm biết Tạ Viêm cũng có lúc cười khoe răng, trong vẻ tinh nghịch còn ẩn chứa sự ranh mãnh, khiến vị đại thiếu gia luôn cao xa vời vợi của cậu lập tức trở nên sinh động đáng yêu hẳn.

Mắt cậu cay cay. Đối với Tạ Viêm, đúng là càng ngày cậu càng không thể thoát ra được. Cảm giác yêu một người, yêu đến cả tim cũng thốn đau… quả khiến người ta muốn rơi nước mắt.

“Tiểu Niệm!”

Hôm nay Tạ Viêm dường như đặc biệt hưng phấn, gương mặt ửng hồng không nửa phân trầm tĩnh mà tuổi tác và thân phận hắn nên có, bộ tịch đẩy cửa phòng xông vào căn bản là in hệt cậu học sinh trung học.

“Đợi đã nào… Em đang quét dọn, anh ra ngoài trước đi, đừng làm dơ sàn!”

Lúc Thư Niệm làm việc nhà sẽ rơi vào trạng thái vong ngã*. Bị hất hủi, Tạ đại thiếu gia hơi tủi thân dẩu môi, “Gì chứ, anh có chuyện quan trọng chứ bộ…”

Có điều vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ Thư Niệm tập trung dọn dẹp phòng xong.

“Chuyện gì thế anh?”

Tay cầm máy hút bụi, bận quần áo ở nhà rộng thùng thình, Thư Niệm nhìn qua quả thật y chang bà chủ nhà. Tạ Viêm cho tay vào túi quần tây mò mẫm, hắn nhịn không được nhoẻn cười: “Tiểu Niệm, bầu không khí như thế này không phù hợp cho lắm…”

“Ừm?”

“Anh có thứ này tặng em nè.”

“Đã bảo anh đừng có phung phí tiền…” Lời nói ra được nửa chừng thì nghẹn lại. Một cái hộp nhung nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay đang xoè ra trước mặt cậu.

Không hề chuẩn bị tâm lý, cậu ngẩn người, căn bản không có dũng khí đoán bên trong chứa cái gì.

“Tuy là khoản tình cảm rất kém cỏi, nhưng anh vẫn muốn chính miệng nói ra, Tiểu Niệm…” Đoạn dừng lại, nhìn bộ dạng hồi hộp khó thở của Thư Niệm, Tạ Viêm lại mỉm cười trìu mến, kéo cậu lại, bỏ máy hút bụi cậu đang nắm cứng ngắc trong tay ra, sau đó ôm cậu, chóp mũi chạm đến chóp mũi cậu mà nói, “Chúng ta mãi mãi ở bên nhau nha.”

“…” Thư Niệm giống như người mộng du, đờ đẫn chẳng phản ứng gì.

“Anh muốn kết hôn với em.”

“Tạ-Tạ Viêm,” Thư Niệm lắp bắp, vẻ phát run cũng làm người ta thấy thương cảm, “Anh… không cần phải…”

“Ừa?”

“Không nhất thiết phải làm vậy đâu, em không có lòng tham tới vậy…”

“Ừm?”

“Em không cần được cả đời… như bây giờ là tốt rồi… Em không ép anh phải làm vậy… Như giờ là quá tốt, em…”

“Em nói ngớ ngẩn gì vậy? Anh đang cầu hôn em cơ mà, em cho anh câu trả lời khẳng định tí đi chứ.”

Yết hầu Thư Niệm nhộn nhạo lên xuống, căng thẳng đến mức mặt mày nhăn nhíu, dường như đang cố gắng kháng cự điều gì đấy, nhưng căn bản nói không ra từ “Không”.

“Ngoan, chìa tay ra nào.”

Thư Niệm dường như sợ hãi chần chừ, rồi lại giống như không cưỡng được cám dỗ, chậm chạp giơ tay ra. Thế rồi lại sực tỉnh rụt tay lại, cố sức chà tới chà lui vào quần mình.

“Tay hơi bẩn… Chờ em chút.” Cậu lẩm bẩm gấp gáp, nhưng dường như chẳng cách nào chà sạch bụi bẩn dính trên tay khi quét dọn, “Em, em đi rửa…”

“Không cần đâu!”

“Rửa tí thôi, không lại làm dơ…”

“Anh đã nói không cần là không cần mà.”

Thư Niệm tròn mắt nhìn Tạ Viêm cầm tay mình lên, lồng chiếc nhẫn bạch kim kích cỡ vừa như in vào ngón tay mình, cả người cậu run bần bật.

“Em làm sao thế?”

Thư Niệm vẫn cứ run rẩy, căn bản nói chẳng nên lời.

“Không thích sao?”

Thư Niệm đỏ hoe khoé mắt, lắc đầu quầy quậy.

Không phải đâu…

Cậu chẳng qua quá sợ thôi.

Mà ngộ nhỡ không phải là thật thì làm thế nào đây?

Ngộ nhỡ chỉ là giỡn chơi với cậu thôi, thì biết làm sao đây?

Song… lời hứa lớn lao như vậy, lời hứa có sức hấp hẫn như vậy, cậu sẽ tin thật mất.

Cả đời cậu, chưa từng bao giờ như hôm nay, đứng trên cao như vậy.

Được Tạ Viêm dùng hai tay nâng lên cao.

Thật rất đáng sợ.

Một độ cao cậu chưa từng ảo tưởng tới, quả thật chẳng thể đứng cho vững.

Chỉ cần Tạ Viêm vừa buông tay, cậu liền chẳng còn gì nữa cả.

*Vong ngã là 1 trạng thái quên mình, khi ta tập trung vào 1 việc vì đó quá mức, có thể tiến tới cảnh giới vượt ra ngoài ý thức của bản thân. Từ này thường thấy trong truyện và phim chưởng nè, vì các vị học võ cho rằng ở cảnh giới thân thể thoát khỏi sự kiểm soát của ý thức mới có thể khai phá tiềm lực ở mức lớn nhất. Giữ nguyên Hán Việt vì không phải từ này bên VN mình không biết đâu nhé.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...