Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu
Chương 9
Để khỏi nhầm lẫn Au xin giải thích:
Nếu một mình với Tiêu Dũ_ Nha Đầu
Nếu với ông nội và những người biết về thân thế cô_ Mộc Trà
Nếu với những người không biết gì về hai cái tên trên_ Hy Tranh
~oOo~
_ Mộc Trà, ông định sẽ giới thiệu con với mọi người, con thấy thế nào?
_ Không biết,phải đi học, tạm biệt ông
Cô ôm ông rồi chạy ra ngoài, lên xe Mộc gia chở đi. Aiza, con bé này đúng là hấp tấp mà, câu nói từ ngữ thì lúc đúng lúc không, tính tình tinh nghịch như một đứa nhóc ba bốn tuổi. Cứ thế này thì Tiêu Dũ chắc sẽ lo cho nó mãi đây.
Chủ tịch, chuyện con gái của Quách gia?
Cứ đe doạ bọn họ, đừng để họ sống yên ổn_
Thưa vâng, tôi đi làm ngay_
Quách gia, các người dám đụng đến cháu gái vàng của ta thì đừng trách Mộc Đế này
Trường đại học Hàn Vũ Long
Hy Tranh!_
Cô quay đầu lại, a là Vương Kha.
Xe ai thế? Hình như không phải xe của Tiêu gia_
Cô còn nhớ, ông nội đã dặn là phải giữ bí mật, không được tiết lộ cho ai biết cho đến lúc ông giới thiệu cô với mọi người.
_bạn
Hả, Vương Kha la lên. Hy Tranh có bạn giàu thế sao, hay là bạn của Tiêu Dũ ca? Định hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy cô bình thường thế này nên cũng thôi
Trông có vẻ các học viên đang bàn tán về cô chuyện hôm qua nhỉ, đúng là lòng dạ con người, không ai hiểu được.
_Hy Tranh, bạn đã làm gì Chi Linh, tại sao bạn ấy lại không đến trường?
Một chị lớn chạy đến chặn đường cô và Vương Kha. Anh đưa tay kéo Hy Tranh ra sau, khoé môi dương lên, đầy ý khinh bỉ nhìn cô gái trước mặt. Hôm nay, Vương Kha phải bất chấp tất cả bảo vệ cho người của Tiêu ca rồi, là do Tiêu ca căn dặn mà, trọng trách lớn.
_ Cô bạn vừa xưng Hy Tranh là gì?
“B..bạn”, cô ta cùng lớp mà
_ So sánh lại giùm, hơn người ta đến tận sáu tuổi, cáo già
Mặt cô gái tím hẳn lên, đôi mắt vì xấu hổ nên cứ như muốn khóc. Hy Tranh thấy vậy liền chìa tay đưa cho tỷ ấy một miếng giấy
Cô đang sỉ nhục tôi thêm đấy à?_ cô gái cấm lấy miếng giấy trên tay Hy Tranh vứt đi rồi chạy vào lớp
Tại sao lại không tin tưởng khi người ta cho bạn một cơ hội? Hy Tranh chớp mắt nhìn tỷ tỷ trước mặt bỏ đi.
Vương Kha nghe tiếng chuông liền khoác vai Hy Tranh kéo cô vào lớp.
_ Hy Tranh, xin lỗi vì chuyện hôm qua
_ Chuyện gì?
_ Nếu không tại tôi nói em cãi lại Quách Chi Linh thì chắc….
_ Không phải lỗi của Vương Kha_Hy Tranh nói rồi, quay mặt lên nghe giảng.
Tiết học nhanh chóng trôi qua, Hy Tranh bảo Vương Kha xuống ăn rồi đi trước, vì chuyện hôm qua mà môn Họa cô chưa có thi. Thấy có lý, Vương Kha cỗ vũ cô thi tốt rồi bỏ tay vào túi quần đi xuống nhà ăn.
Đề tài:Phát họa cảnh tượng mà em thấy đẹp nhất trong đời.
Hy Tranh suy nghĩ một lúc rồi cầm bút vẽ hí hoáy, sau đó lấy cọ tô lên.
Hết giờ!,
ủa, học viên đâu không thấy?
Cô giám thị nhìn quanh mới để ý trên bàn có một bức hoạ sắp khô, và một tờ giấy bảng tên bên cạnh. -Hy Tranh-
_ Ông nội
Ngoan, con muốn gì?
_Con có thể hỏi vài điều không?
Được được
_Ai là người bắt cóc con?
Mộc Đế nhìn Mộc Trà, có chút ngạc nhiên. Không ngờ cô lại hỏi vậy, đừng bảo con bé định tìm ông ta báo thù nhé, cũng phải, con bé đã sống như địa ngục thế này cũng tại ông ta. Nhưng con bé thật sự muốn báo thù, chẳng lẽ lại có lòng dạ sắt đá như ông nội của nó sao?
_ Ông à?
_Là Từ chủ tịch của Từ gia, Từ Khiêm
Mọi chuyện càng lúc càng thấy có mối liên kết, cô đã từng dự tiệc của Từ gia, đụng độ với Từ Du Tố, con gái ông ta, nay ông ấy lại là người bắt cóc cô. Tên ông ấy là Từ Khiêm
A, như vậy cũng tốt, ít ra cha Du Tố cũng từng là bạn của cha mẹ cô. (tốt nhưng không thể không luờng trước được)
Thấy Mộc Trà gật đầu như hiểu được gì rồi lại trầm tư, Mộc Đế cau mày, không lẽ con bé đang nghĩ kế hoạch phục thù?
_ Ông nội, bác Từ có tốt không?
_Ừ, thật ra Từ Khiêm là một người rất chính trực, có tài, thành đạt. Cậu ta lúc trước luôn đến nhà này ngủ lại, chơi với cha con, hai người là bạn học chung, thân là phải. Chỉ vì quá si tình nên mới thế thôi
Ông nội, ông ngoại ở đâu?
Chà chà, chắc có lẽ con bé không có ý báo thù mà có ý tìm hiểu mọi chuyện đây.
_ Lão Hứa đang du lịch ở Hi Lạp, cháu gái thì ở đây mà lão ta còn nhởn nhơ đi du lịch. Đợi khi nào lão Hứa về ta sẽ báo luôn, cho lão chừa thói ham chơi.
Sao ông biết cha Tiêu Dũ? Bác Hạo ấy_
Hahaa, vì lúc trước chúng ta là bộ ba mà
Bộ ba? Có đến ba người à?_
Đúng thế, là ta, lão Tiêu và Lão Hứa
Lão Tiêu là cha Tiêu Dũ? _
Là ông nội Tiêu Dũ, Tiêu Điền. Ông ấy đã qua đời từ lâu rồi. Nhớ lại thời còn trẻ, huynh đệ chúng ta rất nổi loạn. Từ khi có vợ con thì mọi thứ đều được ngưng lại theo ý các bà
_A, vậy còn mẹ Tiêu Dũ?
Đừng nhắc đến cô ta, nếu không phải lão Hứa và ta giúp đỡ. Người đàn bà đó đã làm cho Tiêu gia tán gia bại sản rồi
_Tại sao?
Điều này ta không thể nói nhiều được, nếu con muốn biết, hãy hỏi Tiêu Hạo
_Bác Hạo?
Đừng hỏi Tiêu Dũ, thằng bé sẽ rất đau lòng đấy
_Vâng
Cô không hỏi thêm nữa, xin phép ông đi thăm quan nhà. Mộc Đế nghe vậy mới nhớ đến, liền chỉ cho cô một căn phòng, là phòng của cha mẹ cô.
HL_MB, một cái bảng đề chữ trước cửa phòng, là tên của cha mẹ cô. Ông nội bảo mọi thứ đều y nguyên, lúc nào cũng sạch sẽ, ông không lấy gì từ căn phòng cả.
Cô bước đến bên giường, nhìn vế phía khung ảnh treo trên tường. Họ thật đẹp đôi, cha mẹ cô, chắc chắn mẹ đã rất hạnh phúc. Cô bước đến bàn làm việc của cha, trên bàn có một lá thư đề “Gửi con gái: Mộc Trà”
Vì là gửi cô, nên cô có thể mở ra đúng không?
“Con gái, khi con đọc được lá thư này thì có lẽ ta và mẹ con đã đoàn tụ rồi. Xin lỗi vì đã để lạc mất con năm đó, ta thật có lỗi, ta cũng không thể làm gì đến người đã bắt cóc con, ông ta cũng đã có vợ con, nỗi mất mát người thân, thất bại, ta rất hiểu rõ.
Ta luôn mơ được bế con trên tay, chơi đùa cùng con, nuôi nấng con khôn lớn nhưng, có lẽ ông trời phạt ta phải đợi con ở thế giới khác rồi. Nhưng ta tin ông nội và ông ngoại sẽ tìm ra con.
Mẹ con đã đặt tên cho con là Mộc Trà từ lúc con được 7 tháng trong bụng, ta đã từng hỏi bà: Tại sao không phải là Mộc Lan, Mộc Liên hay Mộc Lam mà lại Mộc Trà?
Nghe thế mẹ con bật cười giải thích cho ta: Khi Mộc đi đôi với Trà, nghĩa là giản dị chân thành như tình yêu của người thiếu nữ kết tinh trong vị trà ngọt, đắng, chát trên đầu môi. Bà mong con là người có vẻ đẹp thuần khiết, khôn khéo như bà, có khí chất mạnh mẽ, bình tĩnh như cha, sức sống của con khi hoà vào lòng người sẽ luôn làm người đó vui vẻ vì vẻ mộc mạc, xen lẫn vị ngọt của trà, vị ngọt của riêng con. Dù cuộc đời đủ vị có làm con khó khăn, con cũng sẽ đối diện và vượt qua nó, đến lúc đó, con sẽ là một ly mộc trà thơm ngon hoàn hảo làm người ta chỉ nhìn chứ không nỡ uống.
Mộc Trà, nếu con biết được người bắt cóc con năm ấy, tha thứ là thứ mà con phải có, đó là một phẩm chất tốt. Ta rất mong con hiểu cho ta và hãy luôn vui vẻ, hãy nhớ, cha và mẹ đều rất thương con. Nghe lời ông nội, phải ngoan và làm một Mộc Trà mà con muốn. Đó là những gì cha mẹ cần, chúc con hạnh phúc.
Thân, Mộc Bá-cha con
Cô thiếu chút nữa là đánh rơi lá thư, nước mắt rơi lã chã. Cha à, con cũng thương cha lắm, mẹ à, con cảm ơn mẹ, vì đã mang nặng đẻ đau con. Cha mẹ đừng lo, nhất định Mộc Trà của cha mẹ sẽ thàng công, làm một Mộc Trà “ngon” như cha mẹ muốn.
Cạch,_Tiểu thư, mời cô xuống ăn cơm
Cô cất lá thư vào hộc tủ, quệt đi giọt nước mắt còn đọng trên mi. Cô đủ thông minh để thành công, mọi lỗi lầm sẽ được tha thứ. Con đường phía trước không chỉ có mình cô mà còn có Tiêu Dũ, mọi người. Cố lên!
_ Ông nội, con muốn làm ở tập đoàn của ông
H..hả, con nói gì cơ?
_muốn làm ở tập….
Được được chứ, tất nhiên là được
Ông cười, gật đầu nhanh chóng. Mộc Trà là đứa hiểu chuyện, có đầu óc nhạy bén như Hứa Lam, phân tích và tính toán vấn đề xuất sắc như Mộc Bá, tập đoàn nếu do nó điều hành ông tin sẽ rất thành công.
_ Cũng sắp đến kỳ thi cuối năm 3 đại học, con sẽ tốt nghiệp sau đó bắt đầu làm việc
_ Được được xong năm 3 rồi sẽ….chờ đã? Tại sao lại là năm 3 đại học?
_ à, là Tiêu Dũ xếp lớp cho con vào lớp này
Ông ngạc nhiên nhìn Mộc Trà, cô chỉ mới 15, đừng nói con bé là…thần đồng.
_ Mộc Trà, con chỉ mới 15 tuổi, như vậy không phải công việc này rất khó cho con sao?
_Ông nội, 15? Sao con lại tưởng 14 nhỉ
_ Đúng là con bây giờ 14, sinh nhật con sắp tới, đến hôm đó, con chính thức 15
_ à, sinh nhật là thứ mỗi năm tổ chức trong ngày sinh của mình, hiểu rồi.
Đúng vậy
_ Ông đừng lo, lúc trước ở Tiêu Hàn Cực, vào phòng làm việc Tiêu Dũ có rất nhiều tài liệu kinh doanh, con thấy Tiêu Dũ làm, nhìn trông rất dễ, nên không có gì là khó
Thật không? được, nếu xong kì thi năm 3, ta sẽ đưa con tài liệu kinh doanh cho con làm giúp
_ Vâng
Cũng trễ rồi, con mau ngủ đi, mai đi học_
Wa, đi ngủ thôi, không, phải tắm trước. Chúc ông ngủ ngon
Ừ, chúc con ngủ ngon, Mộc Trà
Tuy về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm, nhưng cô vẫn chưa tài nào ngủ được.
Phòng cô mọi thứ đều màu trắng viền màu bạc hà, nhìn thôi cũng thấy mát và sáng. Mọi thứ đều rất ngăn nắp, đầy đủ, tiện nghi. Nhưng nơi đây thật sự rất lạ, không một chút ấm áp, chiếc giường rộng không biết lăn đến khi nào mới rớt như vậy lại chỉ có một người nằm, thật hao tiền.
Cô không tắt đèn, cô sợ bóng tối, sợ cảm giác một mình và..cô cũng sợ những người làm ở đây. Dù cho họ cố gắng thân thiện với cô nhưng đáp lại họ chỉ là một cái nhìn không cảm xúc. Ông nội là người cô nói chuyện nhiều nhất vì dù sao ông cũng là “gia đình”, là người duy nhất mà cô biết là có thể bảo vệ cô.
Sáng,
_ chào buổi sáng ông nội
_ Con dậy sớm thế, không ngủ được
_ không, ngủ rất ngon_ cô đưa mặt “tươi” nhất có thể
Ông Mộc không nói gì, ông biết cháu ông sợ ông lo mà nói dối, camera trong phòng cô cho thấy rõ, cả đêm cô chỉ nằm co ro mà không ngủ, cả một thứ đồ cũng không dám đụng. Mộc Trà của ông, nhà là của con, mọi thứ đều của con, tại sao con lại phải khổ như thế chứ. Ông nhìn cô mà tội nghiệp,
_ Ăn sáng đi
_vâng, mời ông
~~~~~~
Vì không muốn mọi người bàn tán hay biết về thân thế của cô, xe của Mộc Gia phải đậu cách trường 45m. Bác tài xế một mực nói không được thì cô lại nhảy lên cắn và cào bác cho đến khi chịu thua mới thôi, may mà không gây ra tai nạn xe nha.
_ Kha!_ vừa thấy anh, cô lại nhảy chỏng lên gọi to rồi chạy tới.
Ơ, Vương Kha sao không nói gì mà chỉ ôm chầm lấy cô thế, anh cũng thích “tấm lòng” như Tiêu Dũ à….nhưng mà
A ĐAU
_ Nhóc con, sao cắn tôi!?_ Vương Kha bả vai mình, răng cô nhóc này bén thật
_ x..in lỗi, phản xạ tự nhiên_ cô lí nhí nói
Thấy cô như vậy thì sao Vương Kha đây giận được cơ chứ, cũng tại anh ôm chầm lấy cô nên mới. Ủa mà tại sao anh lại làm như thế? vì cảm giác muốn gặp cô chăng? Nghĩ đến đây, mặt Vương Kha đỏ bừng, bỏ cô đi thẳng vào lớp.
Còn Hy Tranh đứng đó với khuôn mặt chứa đầy muôn vàn sự hối lỗi vì cô nghĩ Vương Kha giận.
Cốp!
Aiza_ cô la lên, cúi xuống ôm đầu
_ Vào lớp giùm tôi, chuông reng rồi_ thầy giám thị lấy roi đánh vào đầu cô, nghiêm khắc nói
Hy Tranh tức giận ngẩng đầu lên, thấy mặt thầy giám thị thì sợ hãi chạy phăng đi không quên hét lên_ A, ma đầu trọc