Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 13: Chạm vào quá khứ


Chương trước Chương tiếp

- “An An, tên khốn kia đâu rồi?” – Ái Hy mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cất tiếng hỏi An An.

Mỗi khi chạm mặt thì cảm thấy vô cùng chán ghét. nhưng tại sao không có Minh Vỹ bên cạnh, Ái Hy lại cảm thấy hụt hẫng, cố gắng tìm kiếm bóng hình đáng ghét ấy.

- “Thiếu gia không nói với cô chủ hôm nay là ngày gì à?” – An An ngạc nhiên nhìn Ái Hy, sau đó khẽ thở dài. – “… hôm nay là ngày cô Thy Thy mất.”

- “Thy Thy?” – Ái Hy nhíu mày nhìn An An, hình như cái tên này Ái Hy đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.

Ái Hy đưa tay ôm đầu, sau đó tiếp tục lục tìm ký ức về hai chữ “Thy Thy” quen thuộc.

1s…

2s…

3s…

4s…

Một tia sáng mờ ảo chiếu sáng một góc tối trong mớ suy nghĩ hỗn độn của Ái Hy, câu nói của Minh Vỹ đang được lặp lại một lần nữa.

- “Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua chuyện của Thy Thy.”

Đúng là câu nói đó, hai từ Thy Thy được phát ra từ chính miệng của Minh Vỹ, nhưng câu nói này dường như vẫn chứa đựng một điều bí mật giữa Minh Vỹ và bà Hàn.

- “Cô gái tên Thy Thy đó.” – Nét mặt Ái Hy trở nên phức tạp, nhìn An An nói chậm rãi. – “… là ai?”

- “…” – Đôi môi của An An khẽ mấp máy, sau đó An An hít một hơi thật sâu. cố gắng bình tĩnh trả lời. – “Cô Thy Thy là…”

- “Này An An, sao còn đứng đó? Không mau làm việc đi.” – Bà quản gia lên tiếng cắt ngang câu nói của An An, sau đó quay sang liếc nhìn Ái Hy. – “Đồ đã được chuẩn bị sẵn, cô chủ nhanh thay đồ để đến viếng cô Thy Thy.”

Hai từ “Thy Thy” lại được nhắc đến, những câu nghi vẫn trong lòng Ái Hy lại tăng lên.

Vô thức, Ái Hy đứng dậy làm theo lời bà quản gia yêu cầu.



Khoác lên mình chiếc váy ren màu đen, Ái Hy được An An trang điểm nhạt trông cực kì kiêu sa trước ánh nắng mặt trờ mùa thu. Đôi mắt nâu tinh nghịch giờ đây bị che khuất sau hàng mi buồn, gương mặt trắng hồng trở nên tái nhợt một cách kỳ lạ.

Lúc này, một Ái Hy tinh nghịch đang dần mất đi sức sống.



Đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa xe, khung cảnh liên tục được thay đổi theo thời gian.

Ái Hy bất giác thở dài, cảm giác căng thẳng và khó chịu đang lấn chiếm tâm hồn trong sáng.

Một câu trả lời đã được đặt sẵn vào câu hỏi nghi vấn.

Chiếc xe BMW dừng lại ở một cánh đồng hoa trải dài theo một khoảng trống lớn.

Ái Hy bước xuống xe, đôi mắt dán chặt vào khung cảnh trước mắt.

Đây là lần đầu tiên Ái Hy được trông thấy một nơi đẹp như thế!

- “Cô chủ, hướng này.” – Bà quản gia khẽ đằng hắng, sau đó bước về phía con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa.

Hiểu ý của bà ta, Ái Hy lập tức theo sau, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cánh đồng khiến Ái Hy cảm thấy nhẹ lòng. vốn dĩ Ái Hy rất thích những khung cảnh như thế này, nên khi ở trên bãi biển Kỳ Sa đã vô thức thả mình chìm đắm vào thế giới mộng tưởng.

Nhưng lần này, câu nghi vấn trong lòng Ái Hy đang rất cần một câu trả lời… mặc dù Ái Hy đã có thể đoán trước câu trả lời sẽ ra sao.

Cố kìm nén cảm xúc dâng trào, Ái Hy đứng thẳng lưng, mạnh mẽ bước theo bà quản gia đang dẫn đường cho mình.



Đến tận cuối con đường, trước mắt Ái Hy xuất hiện hai bóng người thân thuộc.

Minh Vỹ đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về tấm bia mộ và bà Hàn đang quỳ trước tấm bia đó.

Trên tấm bia, bức ảnh của một cô gái xinh đẹp đang nở một nụ cười hạnh phúc.

Ái Hy lặng người nhìn khung cảnh trước mặt, vẫn chưa nhận định được điều gì đang xảy ra.

- “Bà nghĩ năm nào cũng đến đây ra vẻ ân hận thì Thy Thy của tôi sẽ tha thứ cho bà sao?” – Giọng nói lạnh lùng của Minh Vỹ vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Của tôi? Ái Hy cười nhạt, sau đó tiếp tục quan sát từng cử chỉ tiếp theo…

Không biết tự lúc nào, bà quản gia đã rời đi, để lại ba người ba tâm trạng trước tấm bia mộ của cô gái tên Thy Thy.

- “…”

Bà Hàn lặng người, chỉ im lặng không nói gì, hứng chịu những lời nói tàn nhẫn của Minh Vỹ.

- “Nếu không tại bà, có lẽ Thy Thy sẽ vẫn mỉm cười với tôi.” – Gương mặt Minh Vỹ mỗi lúc một tối lại, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ… dáng vẻ đúng chất của một ác quỷ thật sự.

Dường như Minh Vỹ vẫn chưa cảm nhận được sự xuất hiện của Ái Hy, vẫn tiếp tục nói đều đều.

- “Thy Thy, hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm em bị bà ta hại chết.”

Từng câu nói của Minh Vỹ như nhát dao cứa vào trái tim chất chứa muôn vàn nỗi đau của quá khứ, lúc này bà Hàn chỉ có thể im lặng nhận những lời oán trách từ Minh Vỹ… như hai năm trước.

- “Anh thật sự vui khi đem tôi ra làm trò cười phải không?”

Giọng nói thứ ba vang lên, cả Minh Vỹ và bà Hàn ngạc nhiên quay đầu lại.

Ái Hy đứng phía sau, bóng người nhỏ nhắn đang run lên từng hồi, đôi môi mím chặt.

- “Trò cười?” – Nét mặt Minh Vỹ đanh lại, sự xuất hiện của cô vợ ngốc thật sự quá đột ngột trong bầu không khí căng thẳng này. – “Sao em lại nói vậy?”

- “Người yêu cũ của anh mất nên anh lấy tôi làm vật thế thân?” – Ái Hy đang chìm đắm trong câu trả lời mình tự đặt ra, đôi mắt đang dần tối sầm lại.

Khoảnh khắc trông thấy gương mặt xinh xắn kia, cứ như Ái Hy đang đứng trước gương vậy.

Những đường nét trên khuôn mặt khá giống nhau, kể cả nụ cười lại càng giống.

- “Em đang nói cái gì vậy?” – Minh Vỹ nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Ái Hy. – “Người yêu cũ?”

- “Không phải sao?” – Ái Hy xúc động hét lên. – “Tôi thực sự chịu hết nổi rồi.”

Một giọt nước tựa pha lê trong suốt rơi xuống, rạch một đường dài hoàn mỹ trong không trung.

*Huỵch*

Thân hình nhỏ bé trong chiếc váy ren đen cũng đáp đất…



“Khoảnh khắc thiên thần rơi giọt lệ đầu tiên…

… cũng là lúc thiên thần đã thực sự gục ngã.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...