Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 6: Lão tử không phải xử nam


Chương trước Chương tiếp

Thạch Thiên thấy quản lí này thái độ đối với hắn cung kính, rất là vừa lòng, lại lấy từ trong túi ra một vạn đưa cho hắn nói: "Đem cô nương tốt nhất ở nơi này lên đây, cùng với đồ ăn rượu ngon nữa, không cần thay lão tử tính tiền, cứ tiêu hết thì nói, làm cho lão tử vừa lòng tất có thưởng".

Viên quản lí kia suy nghĩ so với phục vụ linh hoạt hơn rất nhiều, sau một chút ngây người liền hiểu được Thạch Thiên muốn kêu "tiểu thư", trong lòng càng thêm nhận định Thạch Thiên là thiếu gia nhà giàu nào đó, phỏng chừng là gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với bên ngoài, lời nói cổ quái như vậy khẳng định là từ các tiểu thuyết cổ đại mà học ra. Thầm nghĩ chỉ cần có tiền, lão tử sẽ hầu hạ ngươi thoải mái, rồi nhìn xem trên tin tức báo chí mấy ngày nay, có nhà ai thưởng cao để kiếm con hay không, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản nữa, vì lấy lòng, cũng học theo tiểu thuyết mà nó: "Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân sẽ giúp công tử an bài" Nói xong bản thân cũng cảm thấy trên người nổi da gà.

Thạch Thiên thật ra nghe cực kỳ thuận tai, gật đầu nói: "Hãy đi đi".

Vốn khách của khách sạn lý tìm "tiểu thư" cũng không phải là chuyện quản lí quản, nhưng hắn làm sao mà để tiểu tài thần này cho người khác hầu, không quá vài phút, đã dẫn hai "tiểu thư" còn khá trẻ đi vào hỏi: "Công tử nhìn xem, cảm thấy người nào hợp ý thì lưu lại".

Thạch Thiên ghé mắt nhìn tướng mạo dáng người của hai người, tuy cũng không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng xem được, ít nhất so với mấy gấu mẹ vĩ đại ở bến xe thì tốt hơn gấp trăm lần, cũng không lựa chọn mà nói: "Đều lưu lại đi".

Hai vị "tiểu thư" vốn nghe nói là một cậu nhóc, cũng không mấy vui vẻ, nhưng nghe quản lí nói tiểu hài tử này cực kỳ hào phóng, liền cùng đến đây, sau khi vào cửa thấy bộ dáng của Thạch Thiên hai mắt đều sáng ngời. Thạch Thiên tuy nhìn qua chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo mười phần ngân thơ, thân hình cũng chưa khôi phục lại bộ dáng khi trưởng thành, nhưng cũng đã chừng thước bảy, cơ thể cân đối, đã rất có sức hấp dẫn. Thấy Thạch Thiên đều đem các nàng lưu lại, vạn phần mừng rỡ mà tiến đến, trên đường đi quản lí đã đem chỗ cổ quái của Thạch Thiên nó cho hai vị "tiểu thư" biết, bảo các nàng học theo phim cổ trang mà nói chuyện, đặc biệt là không gọi nhắc đến chữ "tiểu", vì thế nói: "Công… công tử khỏe chứ, tiểu nữ tử có lễ" nói xong cũng cảm thấy rất buồn cười, cả hai nhịn không được mà bật cười lớn lên.

Quản lí kia sợ Thạch Thiên mất hứng, ho khan vài tiếng, hai vị "tiểu thư" lập tức nén cười, nhưng xem bộ dáng cực kỳ vất vả, viên quản lí nói: "Rượu và thức ăn mới vừa chuẩn bị, một lát nữa sẽ đưa lên cho ngài, ngài xem còn muốn cái gì, cứ việc phân phó, hoặc nói cho hai vị tiểu… hai vị cô nương này".

Thạch Thiên gật đầu nói: "Biết rồi, ngươi hãy đi đi".

Viên quản lí cũng biết không tiện tiếp tục ở lại phòng, vẻ mặt tươi cười mà lui ra ngoài, ra cửa thì cũng thuận tiện đóng cửa lại, hai vị "tiểu thư" xem bộ dáng Thạch Thiên đẹp trai, sớm lòng đã ngứa ngáy, cũng không ngại hắn tuổi còn nhỏ, thấy viên quản lí đi rồi liền một trái một phải ngồi hai bên hắn, bộ ngực dán sát trên tay hắn, nũng nịu nói: "Công tử thật đẹp trai!", "Tóc của công tử thật dài!", "Da của công tử thật mềm!" bốn tay đua nhau sờ soạng trên người hắn.

Thạch Thiên nhất thời cảm giác miệng lưỡi khô ráo, dục hỏa bốc lên, khắn tắm quấn bên hông cũng nhô cao lên, liếm liếm môi hỏi: "Các cô tên là gì?"

"Tiểu thư" bên trái nói: "Em gọi là Tiểu Phân".

"Tiểu thư" bên phải nói: "Em gọi là Trân Trân".

Thật ra các nàng đi làm "tiểu thư" đều dùng tên giả, Chứng minh thư trên người cũng chưa chắc là đã thật, Thạch Thiên cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn biết tên thật của các nàng, nói đến các cô nương kỹ viện trước kia cũng đều dùng "nghệ danh", không ai dùng tên thật. Hắn cũng không biết mình sẽ ở lại nơi này bao lâu, hỏi tên chỉ là để tiện xưng hô với các nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tiểu Phân phát hiện khăn tắm quấn quanh hông hắn phát sinh biến hóa, một tay mò ở phía dưới, bắt lấy hạ thể của Thạch Thiên, bất giác hô lên: "Thật lớn…"

Trân Trân vừa nghe liền xốc lên khăn tắm của Thạch Thiên lên, cũng ngẩn ngơ nuốt nước miếng nói: "Thực vậy… thật không ngờ…" Thật ra vật kia của Thạch Thiên cũng không phải là lớn kinh người, dù sao hắn bây giờ còn chưa khôi phục tới trạng thái trưởng thành, hiện tại so với người thường chỉ lớn hơn một chút, nhưng cũng đã làm cho hai người bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn. Nguyên khi các nàng nghe quản lí nói là đứa nhóc chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cảm thấy hắn cũng chưa phát dục hoàn toàn, cho nên mới không mấy vui vẻ, phải biết rằng mấy cô gái chừng hai mươi tuổi này, nhu cầu đang lúc thịnh vượng, lúc này làm "tiểu thư" cũng có phần tự nguyện, không giống như bị bức giống như hồi xưa, vừa kiếm tiền vừa là để vui vẻ, mà ở đây cũng không có nhiều kẻ có tiền đến khách sạn chơi bời, nên cũng không có bao nhiêu khách, thành ra cũng "đói kém".

Tiểu Phân nhịn không được lấy tay chơi đùa vài cái, phì cười nói: "Lại là một xử nam, hôm nay xem như nhặt được một bảo bối".

Thạch Thiên tức giận nói: "Lão tử không phải là xử nam" Hắn không phải tức giận Tiểu Phân, mà là tức giận ông trời lại đem hắn biến thành xử nam, còn không chỉ một lần.

Trân Trân từ tay Tiểu Phân đoạt lấy vật nọ, nhìn kỹ rồi nói: "Fuck… anh cho rằng bọn em mới ra ngoài làm ăn sao, chẳng lẽ còn có thể nhìn không ra có phải là xử nam?"

Thạch Thiên kêu khổ một tiếng, chứng cớ ở trong tay các nàng, làm sao mà có thể phản bác, nếu trước mắt là hai nam nhân "sỉ nhục" hắn là xử nam, thì đã sớm đánh cho bọn chúng cạp đất rồi, nhưng hắn bình thường cũng không đánh phụ nữ, thầm nghĩ trước tiên đem cái xử nam này phá đi rồi hãy nói, miễn cho về sau khỏi dọa người, liền đưa tay ôm hai nàng lên, đi vào phòng ngủ giăng lên trên giường nói: "Cho các cô nhìn xem lão tử có phải là xử nam hay không".

Hai nàng cầu còn không được, làm sao sợ hắn, không chờ hắn ra tay, bản thân đã lo cởi quần áo, Thạch Thiên phi thân lên giường, ôm chầm lấy Trân Trân, lột sạch đồ lót còn trên người nàng ta, cũng không làm màu mè hoa lá gì, tách hai chân của nàng ta ra liền động thân mà vào, trong lúc nhất thời trong phòng ngủ vang lên tiếng xuân ca, Trân Trân kia khi thì rên rỉ, khi thì kêu lên thảm thiết, Tiểu Phân ở một bên trợn mắt há hốc mồm, lại hâm mộ, lại sợ hãi. Không lâu sau, Trân Trân đã như một bãi bùn, không biết đã tiết thân bao nhiêu lần.

Thạch Thiên xem như đã tìm trở về không ít tự tôn, "ha hả" cười lớn đẩy Trân Trân ra, kéo Tiểu Phân đang ngồi ngẩn ra ở một bên, không biết làm sao nói: "Đến phiên cô".

Tiểu Phân nhịn không được rên rỉ nói: "Không muốn…" nhưng đã muộn rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...