Nó ngày càng khác hẳn. Hai người mẹ và ba chồng nó thì chẳng hiểu tại sao còn anh và ông Hoàng lại hiểu rất rõ lý do. Nó úc nào cũng ũ rũ, hỏi đến thì cứ bảo “Không có gì!” hoặc là đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhiều lúc mẹ nó cũng hay chọc cho nó vui, đại loại như “Mẹ nghĩ con có nghề nghiệp ổn định rồi đấy! Đánh trống... lảng ý! Con rất chuyên nghiệp về vụ này mà!”, nhưng rồi nó cũng chỉ cười gượng gạo. Còn anh, bản thân anh chỉ biết an ủi, tâm sự với nó, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Mấy ngày qua, nó vẫn thường xuyên liên hệ với Bạch Tuyết qua số điện thoại lần trước. Nhưng có lẽ cô không còn dùng thuê bao đó nữa. Nó cũng không thấy ông Hoàng nhắc gì về Bạch Tuyết với nó. Nó tự trách bản thân, rồi cảm thấy buồn thay cho Bạch Tuyết, cảm thấy có lỗi với cô ấy...
Hôm nay, nó đã quyết tâm lấy lại tinh thần là một cô gái năng động, bướng bỉnh, hoạt bát để làm tròn nhiệm vụ. Hì hì, hôm nay nó nhập học nên phải thể hiện để người ta không nghi ngờ thôi. Nghe nói trường nó chuẩn bị học khá là nổi tiếng và rất chi là... hoành tráng. Hình như tên trường đó là RB thì phải.
Anh lững thững đi sang phòng nó (ở chương 31 nó đã chiếm hết cái phòng và bắt anh sang phòng dành cho khách ngủ) réo rắt gọi nó dậy.
- Heo lười, dậy! Dậy!-Anh vừa nói vừa kéo tấm chăn trên người nó ra
Nó uể oải lấy gối úp lên đầu:
- Yên, bà đang ngủ! Mắt để trang trí hả?
- Cháy giường rồi kìa! Cô định nướng khét lẹt mới chịu dậy hả? Biết mấy giờ rồi không?
- Tào lao bí đao! Mới có 2h khuya...
- Cô mới tào lao ý! 6H30 RỒI ĐẤY BÀ NỘI!
Nó như sực tỉnh, lao như bay vào WC.
Làm vệ sinh cá nhân xong, nó thay đồng phục. Trông cũng xinh phết: váy ngắn caro đỏ-đen trên đầu gối, áo sơ mi trắng với áo khoác ngoài kiểu vest cùng loại vải với váy, điểm thêm một chiếc nơ đen ở cổ áo.
Nó lững thững đi ra ngoài, leo lên xe để anh đưa đến trường.
- Cặp đâu? Bộ cô không đi học à?
- Ý quên mất! Lên lấy giùm đi!
- Ô hay cô để quên sao bắt tôi đi lấy?
- Vô lễ! Bà sai mày sao mày không đi? Bà già cả rồi mày phải biết kính trọng, thương yêu bà chứ mày! Bất hiếu!
Anh áp tay lên trán nó:
- Có bị ấm đầu không? Bà cháu đâu ở đây?
Nó lẳng lơ:
- Ờ... vậy hồi sáng ai gọi tôi là bà nội thế nhỉ?
Anh á khẩu không thốt nên lời, đành ngoan ngoãn nghe theo lời của bà-nội-bất-đắc-dĩ.
- Cặp nè!- Anh ném cặp về phía nó
- Cảm ơn CHÁU TRAI!- Nó nhấn mạnh hai từ cuối khiến anh tức muốn... ói máu
Trường đó công nhận là xa kinh khủng, phải mất 30 phút để đến trường. Nó không khỏi ngưỡng mộ trước sự rộng lớn, diễm lệ, nguy nga của ngôi trường. Oh my god! Cái trường này... thật dù cho có dùng kính hiển vi mò mẫm mải cũng không tìm ra nhược điểm luôn ấy chứ!
Nhưng mà có một điều hơi... tồi tệ đã xảy đến, đó là... anh và nó đã đi học muộn. Ngay ngày đầu năm mới nhập học mới chết chứ! Nhìn cái bản mặt dữ hơn sư tử của ông bảo vệ thế kia chắc muốn vào trường bình an cũng không được. Nó với anh bèn đề ra một phương pháp mới: trèo tường.
Ai da, mọi người mà thấy cái hình ảnh này là tiêu mất cái hình tượng đẹp đẽ bấy lâu nay của anh quá! Nó mặc váy ý nha mà lại trèo tường, còn anh thì hy sinh là cái bệ để cho nó “giẫm đạp” lên. Ui ăn cái gì mà nặng khủng khiếp!
- Ê còn bên này thì sao?-Nó khi đã leo được tường rào thì quay sang hỏi. Hic, anh chỉ làm bệ một bên thì sao qua bên kia được
- Nhảy đại xuống đi có gì đâu!- Anh nhăn mặt- Nhanh lên cái nặng quá!
Bỗng chân nó đụng phải một vật gì đó. Ố ồ có thể làm bệ được rồi.
- A có cái làm bệ rồi!- Nó quay sang nhìn qua cái “bệ” mới phát hiện ra đó- Oái! THẦY-GIÁM-THỊ!
Y như rằng sau đó, nó đã nằm chễm chệ dưới đất. Còn anh thì mặt mày tái mét.
- Hai trò ra đằng kia quỳ xuống giơ hai tay lên cho tôi!- Tiếng thầy giám thị “nhẹ nhàng” vang lên