Hì hì đã xuất hiện nhân vật phản diện như lời đã hứa. Bắt đầu từ bây giờ tác giả sẽ gọi tiểu thư thật là cô, còn nó thì vẫn là nó nhé! Tác giả chỉ nói thế cho các bạn dễ phân biệt. Hì hì. Cơ mà cho tác giả xin vài lời “an ủi” hay gạch đá về xây villa với, lên dây cốt tinh thần tí ấy mà. Có điều muốn nói về fic này mà hổng nói là xấu lắm nha ^-^. Có thể các bạn hông biết chứ đối với tác giả 1 bình luận > 1000 lượt view đấy!!!!
_Black Rose Restaurant_
Anh đã ngồi chờ sẵn trên một chiếc bàn đặt gần khu vườn nhỏ của nhà hàng. Đôi mắt lãnh băng đăm chiêu nhìn như xét nét từng chậu cây xương rồng nằm vươn mình dưới nắng. Thỉnh thoảng lại khẽ nhìn vào đồng hồ, nhấm nháp ly cà phê đen đắng ngắt. Đã hơn 15 phút trôi qua mà nó vẫn còn chưa tới, gọi điện mấy lần cũng chẳng bắc máy. Thật tình... Anh khẽ trút một hơi dài... nh không biết rằng, nó đang ở cô nhi viện Nhã Hương và điện thoại nó để quên ở nhà nên không biết anh nhắn tin.
Mọi thứ vẫn chìm trong tĩnh lặng. Vì anh chọn một nơi khá yên ắng nên sự ồn ào nhốn nháo ngoài đường phố vẫn không thể ảnh hưởng đến. Tiếng nhạc du dương trầm bổng chợt bị một âm thanh phá hỏng: tiếng kéo ghế. Anh quay sang nhìn. Chiếc bàn bên cạnh có một cô gái đang ngồi.
Anh chán nản nhìn đồng hồ. Ôi trời, đã 10strong5 rồi sao? Đói bụng quá! Mất kiên nhẫn quá rồi! Anh mà đợi nữa chắc thành đà điểu mất! Phải lôi cô ta ra mới được! Chắc lại nướng cháy khét lẹt giường rồi chứ gì!
Với khuôn mặt như sát thủ, anh hầm hầm bước đi. Hình như anh “hùng dũng” quá nên khi đi ngang qua bàn bên cạnh anh lỡ làm rơi túi xách của cô gái đang ngồi trên bàn.
Theo bản năng của một thằng quân tử, anh cúi xuống định nhặt lên trả lại cô gái kia, nhưng hình như cô gái kia cũng đang định nhặt lên: tay chạm tay. Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt. Cô gái kia kì lạ ghê! Bịt kín hết cả mặt, không chừa chỗ nào! Mà khu vực này cũng đâu nắng lắm đâu ta! Anh không hề biết rằng, khuôn mặt ai kia đang ửng lên ngượng chín như trái gấc (vì có khẩu trang che), trái tim cô bỗng lệch một nhịp. Cảm xúc này nên đặt tên là gì nhỉ? Đúng rồi, là tiếng sét ái tình!
- Trả cô! Xin lỗi đã làm rơi!-Anh đưa cô cái túi xách
- Không... không sao!-Cô nàng lắp bắp
Anh nhanh chóng rời đi, để lại trong tâm hồn cô chút nuối tiếc. Trông anh từ dáng dấp, ngoại hình đến tính cách phải nói là dù có cầm kính lúp soi mói cũng không thể tìm ra chỗ nào không vừa ý. Quả thật là một người hoàn hảo. Có được một ông chồng như vậy thật là hạnh phúc! Để có được anh ấy cô sẽ bất chấp tất cả!
- Bạch Tuyết! Làm gì mà thẫn thờ vậy con?-Hoàng tổng giám đốc tiến lại phía chiếc bàn nơi cô đang ngồi sau một hồi tìm kiếm
- Ba đến rồi ạ?-Cô chuyển sắc mặt- Ba... cho con xin lỗi chuyện bon đã bỏ đi trong ngày coi mắt!
- Thôi cũng không có gì đâu, ba đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng còn... thằng Vinh?
- Ba đừng nhắc tới cái tên đểu cáng đó nữa! Tụi con chia tay rồi! Mà ba giải quyết bằng cách nào vậy?
- Thật ra thì...-Ông kể lại toàn bộ mọi chuyện- Là như vậy đấy! Nhưng bây giờ nếu con đã về rồi thì ba sẽ cho cô bé kia thôi việc và trả lương cho cô bé kia, thế là xong! Tuy nhiên con cũng làm quen với việc làm con dâu sau khi giải quyết việc này đi!
- Vâng... con biết. Bây giờ... mình đi nói chuyện với bạn ấy luôn đi ba!
- Để ba gọi cho cô bé kia!
“A lô, bà về chưa?”
“...”
“Cho tôi nói chuyện với Bạch Tuyết một chút!”
_Trong lúc đó, tại garage nhà hàng_
Anh đang định lấy xe để đi về thì bỗng gặp lại người bạn cũ cấp 2.
- Ủa, Huy phải không?-Anh khều vai người con trai đi lướt qua
Cậu ta quay lại, mừng rỡ:
- Ủa, Phong!
- Dạo này mày làm gì mà “phát tướng” ra ghê thế?
- Tao chẳng làm gì ngoài ăn, ngủ và học! Mà mày mới vừa ăn ở nhà hàng xong hả?
- Không, dài dòng lắm. Tao chưa ăn, đang đói đây! Mày định vào ăn hả?
- Ừa, đồ ăn ở đây ngon nên tao ăn rất thường xuyên! Mày đang đói thì vào ăn chung với tao cho vui! Tao ăn một mình cũng buồn lắm!
- Mày thích thì tao chiều!
Lần này anh chọn một cái bàn ăn nằm phía trong bên cạnh hồ cá nhỏ theo sở thích thằng bạn cũ. Hai người nói chuyện rất rôm rả.
Bỗng anh thấy nó đang tiến vào nhà hàng, nhưng ánh mắt có vẻ vội vã đi lại chiếc bàn cạnh khu vườn, nơi có một người con gái và một ông trung niên đang bàn luận. Anh nhìn theo tò mò, rồi đi theo nó, nấp sau cây hoa sữa nghe hết mọi chuyện.
_Bàn ăn của Hoàng tổng_
Vừa thấy bóng dáng của nó, ba nó đã vẫy tay ra hiệu. Nó khá bất ngờ với sự xuất hiện của cô.
- Đây là...
- Đúng, là tiểu thư, con gái ta. Chắc cháu cũng hiểu ta gọi cháu đến đây để làm gì. Hợp đồng thỏa thuận giữa chúng ta chấm dứt tại đây. Con gái ta đã về rồi! Cháu sẽ trở về với thân phận trước đây! Tất nhiên, vì sự đột ngột này, ta sẽ vẫn trả tiền lương đầy đủ cho cháu!
- Nhưng mà...- Không hiểu sao nó cảm thấy hơi buồn, không phải vì không còn được ăn sung mặc sướng, mà vì... nuối tiếc không được làm vợ của anh...
- Đó là quyết định của ta. Cháu cũng được bồi thường đàng hoàng mà! Vả lại, ta phải ưu tiên lợi ích của con gái ta! Từ bây giờ, cháu không còn là tiểu thư tập đoàn Hoàng Gia nữa, cũng không còn là vợ của Thành Phong!
Ông nói đến đây bỗng có một tiếng nói vang lên: là của anh.
- Không! Cô ấy mãi mãi là vợ của tôi!
- T.. Thành Phong!-Ông và nó trố mắt ra nhìn, còn cô thì ngập ngừng:
- Anh chàng này... là Thành Phong?
Ba nó khẽ gật đầu. Ôi, vậy tức là, nếu lúc trước cô không bỏ đi cô sẽ làm vợ của anh thật ư? Ôi không tại sao lúc đó cố có thể ngu si thế nhỉ?
Anh tức giận rít lên:
- Ông đã giấu tôi chuyện gì phải không? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Anh... không biết đâu! Tốt nhất là đừng xen vào!-Nó nói trong màn nước mắt
Anh phớt lờ câu nói của nó, gằn lên từng chữ:
- Nói đi! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái này là ai?-Anh liếc nhìn cô khiến cô khẽ rùng mình
- Đúng! Đây là con gái thật của ta!-Ông nói
- Thật? Vậy còn cô ấy?-Anh nhìn nó
- Nó chỉ là... tạm thời làm vật thế thân cho con gái ta!
Ông ta tiếp:
- Vì vậy... Bây giờ tiểu thư thật đã trở về, nó sẽ không còn làm vật thế thân nữa, sẽ tự do trở về cuộc sống như ban đầu...
- Không!-Anh nắm chặt tay- Tôi không cho phép! Dù cô ấy không phải là Bạch Tuyết đi nữa, cô ấy-vẫn-mãi-mãi-là-vợ-tôi!
Cô nghiến răng nhìn sang nó với đôi mắt căm thù. Tại sao chứ? Nó chỉ là một tiểu thư mạo danh hèn kém, cô mới là bậc thiên kim thật sự, nhan sắc tuy giống hệt nhau nhưng so về vai vế cô hơn nó rất nhiều! Tại sao chứ? Tại sao anh lại đem lòng yêu một người như nó.
Còn nó, trái tim nó lẫn lộn hai cảm xúc: một là buồn, hai là vui. Buồn vì tự cảm thấy bản thân có lỗi với tiểu thư thật sự và Hoàng tổng, vui vì cảm thấy trong lòng le lói cảm giác sung sướng khi anh nói vậy. Nhưng mà... thực sự nó không muốn đặt mình trong hoàn cảnh như thế này...
- Thành Phong, em... chỉ là một kẻ mạo danh... Thật sự không xứng đáng với anh... Người xứng với anh nhất là Bạch Tuyết...-Cô cúi gầm mặt, che đi giọt nước mắt- Em... hèn kém, anh giàu có, giữa hai chúng ta bây giờ thật sự đã tạo ra một khoảng cách vô hình.
- Không lẽ em... không yêu anh sao?
- Không, trái lại em rất yêu anh... Nhưng có lẽ ông trời không chấp nhận...-Nói đoạn nó tháo chiếc nhẫn cưới ra và đưa cho Bạch Tuyết- Đây... Đây là thứ vốn dĩ thuộc về cậu...-Nó toan đi thì bị cánh tay của anh nắm chặt lại
- Anh... bỏ ra!-Nó vùng vằng giật tay ra khỏi nhưng vô hiệu
Anh nhìn sang ông Hoàng tổng:
- Tôi cho ông hai lựa chọn: 1 là cô ấy vẫn làm vợ tôi không thay đổi và hợp đồng giữa tập đoàn hai bên được bền vững cũng như chuyện này được giấu kín, 2 là cô ấy không còn làm vợ tôi thay vào đó là con gái thật của ông, đổi lại hợp đồng hợp tác bị hủy bỏ và ngay hôm sau chuyện này sẽ được tôi phanh phui trước cánh nhà báo, trên những trang báo chắc chắn sẽ đăng tin này lên trang nhất và giật tít với những nhan đề nóng hổi. Ông chỉ c chọn một!
Ông e dè nhìn cô, cô buồn bã không nói gì nhưng lòng đầy phẫn nộ, ném ánh mắt sắc đá căm hận về phía nó.
- Thôi được rồi. Ba chọn 1.
- Như vậy thì tốt!-Anh mỉm cười tự đắc nhìn sang nó- Em yên tâm rồi chứ! Bây giờ em vẫn đang làm vợ anh, và mãi mãi...
- Nhưng còn Bạch Tuyết?-Ông Hoàng hỏi
- Rất đơn giản. Tạm thời cho cô ấy đi du lịch ở nước ngoài, nhưng nếu muốn lâu bền thì tốt nhất là... hãy đi phẫu thuật thẩm mỹ để có một gương mặt khác, tránh để người khác thấy!
Ông bóp chặt tay nhưng che đi không để cho anh thấy. Anh bây giờ khác hẳn: tàn ác và lạnh lùng.
- Không cần đâu!-Nó ngước mặt lên nhìn, giật tay ra khỏi tay anh- Tôi không muốn sống dưới danh phận của người khác, tôi mãi mãi chỉ là kẻ mạo danh, kẻ giả tạo thôi sao?
Anh nhìn nó, không nói gì. Hoàng tổng nói như van xin:
- Hạ Vy, thôi thì chúng ta cứ giữ nguyên lời thỏa thuận nhé!
- Thật không ngờ ông lại chỉ vì chút danh vọng tiền tài mà có thể bỏ mặc cả đứa con của ông! Tôi đã nói rồi, tôi không làm nữa!
Nó chạy đi, để lại trong 3 con người 3 cảm xúc khác nhau.