Thạch Kiếm giật mình lui ra sau hai bước hỏi:
- Hoàng Thượng muốn gặp ư? Để làm gì?
- Điều này ngươi tới nơi sẽ biết.
Chàng đang nóng lòng nên không biết làm thế nào bây giờ? Thiên Lôi Tử xạ hai luồng nhãn quang nhìn chàng nói:
- Hoàng Thượng triệu lệnh, ai chống lại tất chết.
Chàng ngẩng đầu lên nói:
- Được, đi thôi! Ngươi hãy dẫn đường.
Thiên Lôi Thủ ngây người, một cảm giác bất ngờ hiện ra trên mặt lão, nhưng lão nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lắc mình phóng đi trước; Thạch Kiếm thấy lão lướt đi như gió, liền vận khí phóng theo.
Bỗng một tiếng kêu lanh lảnh từ xa truyền đến.
Chàng giật mình, lắng tai nghe.
- Kiếm ca ca... A! Không... Không...
Âm thanh này chính là phát ra từ miệng của Đỗ Tiểu Mãn. Một cảnh tượng xấu xa chợt hiện lên trong đầu chàng, chàng bỗng nhiên dừng bước lại, nói một cách quả quyết:
- Công Dương tiền bối, ta không thể theo ngài được.
Thiên Lôi Thủ nghe nói giật mình quay người lại, lãnh đạm nói:
- Thánh chỉ của Hoàng Thượng, ngươi không thể làm chủ được! Chàng giận dữ nói:
- Ta cứ không đi!
- Mời rượu không uống, đi uống rượu phạt; bất đắc dĩ ta phải cưỡng bức thôi!
- Ngươi hãy thử xem! Chàng dứt lời liền quét ra hai chưởng, kình phong mang theo cả bụi bay đến.
Thiên Lôi Thủ cũng giơ chưởng đánh tới.
Chỉ nghe chàng hét lên một tiếng như sấm:
- Tránh ra! Chàng tăng thêm ba thành công lực, làm Thiên Lôi Thủ tay mềm đi, lui ra sau ba bước.
Lão ngây người thì Thạch Kiếm đã phóng như bay, đưa mắt nhìn thì bóng chàng đã lướt ra ngoài mươi trượng xa.
Chàng đi nhanh như tên bay hướng phía phát ra tiếng kêu của Đỗ Tiểu Mãn.
Chớp mắt đã thấy Quyền Vương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương đứng ngoài một thạch động. Hai người đứng canh giữ rất cẩn thận.
Chàng đến cách hai người khoảng ba trượng quát hỏi:
- Tiểu tử họ Tứ đã đem Tiểu Mãn đi nơi nào? Tiêu Vương Chi Vương và Quyền Vương Chi Vương cười nhạt đáp:
- Ta không biết.
Vừa dứt lời, chàng vô cùng giận dữ. Bỗng nghe tiếng Tiểu Mãn vang ra từ trong thạch động, chàng thất kinh tiến lên mấy bước, tức giận quát:
- Đồ chết tiệt! Ngươi dám gạt ta? Tiêu Vương Chi Vương cùng Quyền Vương Chi Vương chia hai bên tung người chặn lấy Thạch Kiếm, song chưởng hộ thân tiến về phía chàng.
Mặt chàng bừng bừng sát khí, song chưởng quét ra hét to rằng:
- Tránh ra! Một luồng cuồng phong theo tiếng hét quét tới.
Quyền Vương Chi Vương cùng Tiêu Vương Chi Vương đều giơ chưởng ra, bỗng cảm thấy chưởng lực mạnh tuyệt luân giáng tới, thấy đau nhói trong tim lui ra phía sau mấy bước.
Thạch Kiếm thừa lúc hai người lui ra, định chạy vào động, không ngờ lúc này từ trong động phát ra một luồng kình phong.
Chàng thất kinh, thối lui ra ngoài ba trượng.
Lúc chàng vừa đứng vững thì thấy Tứ Dật máu me đầy mình, khập khiễng đi ra ngoài thạch động.
Quyền Vương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương mặt lộ vẻ kinh hãi chạy đến dìu Tứ Dật, thấy y đầy mình máu tươi, biết tất là bị người khác đánh.
Tứ Dật sau khi được hai người đỡ lấy, lại phun liên tiếp ra mấy ngụm máu tươi, làm ướt cả y phục hai người họ.
Tứ Dật cúi đầu buồn bã nói một cách yếu ớt:
- Chúng ta đi thôi! Quyền Vương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương dìu hắn định rời khỏi thì Thạch Kiếm đã phóng đến quát hỏi:
- Muốn đi hả? Giờ thì không dễ dàng đến thế! Tứ Dật hỏi:
- Ngươi muốn làm gi?
- Đỗ cô nương thế nào rồi?
- Cô nương đó ư? Cô ta rất tốt, không hề chi cả...
Vừa nói, y vừa thở hổn hển, rồi lại thổ ra một ngụm máu tươi.
Thạch Kiếm lãnh đạm nói:
- Vậy thì tốt, ngươi đi đi! Chàng quay người đi vào thạch động tìm Tiểu Mãn. Bỗng chàng nhớ đến một việc, gọi họ lại:
- Họ Tứ kia! Khoan đã! Tứ Dật ngây người, dừng lại thì thấy Thạch Kiếm phóng đến, bất giác kinh ngạc hỏi:
- Còn có việc gì nữa?
- Ngươi hãy để lại binh khí của Cát Trường Sanh lão tiền bối.
- Cát Trường Sanh? Ta không hiểu!
- Ngươi đừng giả vờ. Ngũ Phong Luân của Cát Trường Sanh lão tiền bối, mau mau lấy ra! Tứ Dật tay vịn lấy ngực, Chương lâu mới nói:
- Ngươi đừng hòng!
- Ngươi cũng đừng hòng bỏ đi!
- Thử xem sao! Tứ Dật rút Ngũ Phong Luân ra, mỗi tay một vòng quét ra một luồng kim quang, nhắm Thạch Kiếm quét tới.
Chàng hét một tiếng vận chưởng tấn công.
Phút chốc chưởng ảnh bay đầy trời, cuồng phong cuốn bụi bay mù mịt.
Thạch Kiếm như mãnh hổ thoát lồng. Tứ Dật tuy bị thương nhưng cũng dùng vũ khí đấu với Thạch Kiếm trông rất hùng dũng.
Bỗng mấy bóng đen như điện xẹt phóng tới, quét chưởng ra nhằm vào Thạch Kiếm và Tứ Dật.
Thạch Kiếm vì chưa dùng hết toàn thân công lực, nên trong đột biến như thế liền vận lực quét ra một chưởng chặn lấy luồng kình lực này.
Nhưng Tứ Dật không ngờ luồng tiềm lực này đột nhiên xuất hiện, lúc phát giác ra thì song thủ đã vô lực; Ngũ Phong Luân bay ra khỏi tay, và thân hình như tờ giấy mỏng bay ra ngoài mười mấy trượng xa, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Quyền Vương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương không vội cứu Tứ Dật mà lao đến giành Ngũ Phong Luân.
Hai người vừa phóng tới định chụp Ngũ Phong Luân thì một bóng người đã lướt đến trước mặt họ, và Ngũ Phong Luân bị người này cướp đi. Người này còn lạnh lẽo nói:
- Còn không mau đi nhặt xác của Tam Vương Tử, mà còn ở đây giành cái gì? Quyền Vương Chi Vương đã nhìn thấy người này, giận dữ quát:
- Thiên Lôi Thủ, ngươi đừng tự đắc. Ngươi nên biết rằng ngươi giết Tam Vương Tử của Võ Lâm Bạo Quân thì từ nay về sau đừng hòng yên thân rồi.
Thiên Lôi Thủ giơ Ngũ Phong Luân trong tay quát:
- Ngươi mà còn nhiều lời nữa thì đừng hòng đi nữa! Quyền Vương Chi Vương hừ hai tiếng lạnh lẽo, đôi mắt giận dữ nhìn Thiên Lôi Thủ rồi cùng Tiêu Vương Chi Vương ôm thi thể Tứ Dật bỏ đi.
Hai người vừa đi, Thạch Kiếm quét mắt nhìn những vệ sĩ hoàng cung rồi bước đến trước mặt Thiên Lôi Thủ, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Các hạ, xin hãy để lại Ngũ Phong Luân của Cát Trường Sanh lão tiền bối lại.
Thiên Lôi Thủ ngắm nhìn Ngũ Phong Luân Chương lâu rồi buột miệng nói:
- Quả là thần khí! Cát Trường Sanh lão tiền bối dùng binh khí này mà thành danh, quả là không ngẫu nhiên.
Bỗng quay sang Thạch Kiếm hỏi:
- Tiểu tử, ngươi muốn báu vật này?
- Chính phải. Cát Trường Sanh lão tiền bối nhờ ta thu Chương vật này.
- Điều này không khó, chỉ cần ngươi theo ta đi gặp Hoàng Thượng.
Chàng đưa mắt nhìn thạch động Chương lâu mới nói:
- Đừng hòng!
- Như thế ngươi cũng đừng hòng lấy Ngũ Phong Luân rồi! Dừng một lúc, lão lại tiếp:
- Nếu cộng thêm một báu vật hiếm có nữa, ngươi có chịu đi không? Chàng động lòng hỏi:
- Báu vật gì?
- Mỹ Nhân Phối!
- Cái gì? Mỹ Nhân Phối của Lạc Nhất Phong lão tiền bối sao? Đang ở nơi nào?
- Ngươi đừng vội hỏi, hãy trả lời ta có chịu đi gặp Hoàng Thượng không? Thạch Kiếm ngây người cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thiên Lôi Thủ nói:
- Được thôi! Ngươi hãy dẫn đường.
Thiên Lôi Thủ cười, quay sang ra lệnh cho các vệ sĩ đi trước dẫn đường.
Chàng đi theo Thiên Lôi Thủ mà trong lòng buồn rười rượi.
Bỗng Thiên Lôi Thủ quay lại nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
- Đến rồi! Thạch Kiếm dừng lại dưa mắt nhìn thấy một tòa miếu lớn nguy nga sừng sững trước mặt. Thiên Lôi Thủ giải thích rằng:
- Hoàng Thượng đang ở trong miếu! Nói xong, liền phóng đi, chàng đi theo sau những vệ sĩ ngoài miếu.
Đi vào miếu đường, chỉ thấy trong này trống không, trừ tượng Phật ra không có ai cả.
Chàng bất giác rùng mình, dừng bước đưa mắt nhìn Thiên Lôi Thủ.
Thiên Lôi Thủ hiểu ý, nói nhỏ:
- Hoàng Thượng đang ở hậu điện.
Chàng nghi ngờ, nhưng đành phải đi theo sau Thiên Lôi Thủ.
Đi qua nhiều hành lang, đến một gian phòng sau hậu điện, Thiên Lôi Thủ vỗ nhẹ ba cái, chỉ nghe một tiếng hỏi dõng dạc vang lên:
- Công Dương Tuấn? Đem người ấy đến đây chưa? Vào đây đi! Thiên Lôi Thủ đẩy nhẹ cánh cửa đáp:
- Đã đem Thạch Kiếm đến rồi! Lúc này chàng đi vào phòng, thấy một vị tuổi khoảng ngũ tuần, trông rất uy nghi đang ngồi trên ngai vàng, chàng bất giác tiến lên hai bước, cúi đầu thi lễ.
Người kia vội nói:
- Quả nhân xuất giang hồ, không cần tục lễ.
Rồi chỉ cái ghế nói:
- Hãy ngồi xuống đây! Chàng bất đắc dĩ ngồi xuống. Người kia lại hỏi:
- Ngươi chính là Thạch Kiếm sao? Chàng gật đầu, đáp:
- Chính phải! Người này đưa mắt ngắm nhìn chàng, sắc mặt bỗng thay đổi, lãnh đạm nói:
- Xem ngươi đường đường là một nhân tài, không ngờ lại làm ra việc đê tiện như thế.
Chàng nghe nói thất kinh đứng dậy hỏi:
- Hoàng Thượng nói như thế là có ý gì?
- Việc mình làm còn không biết sao? Mấy ngày trước trong một thạch động, xem ngươi có làm ra một việc trái với lương tâm không? Thạch Kiếm nghe nói thất kinh thối lui hai bước, nói không ra lời. Việc xảy ra hôm ấy trong thạch động hiện ra trong đầu chàng, chàng vô cùng hối hận.
Người kia thấy chàng không nói bèn lãnh đạm nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, có lý do gì mà không dám thừa nhận? Chàng nói:
- Mấy ngày trước, tại hạ đích thực có làm việc hồ đồ trong một thạch động, nhưng lúc đó tại hạ trúng thuốc mê của người khác nên mất đi bản tính.
- Việc đã xảy ra như thế, ngươi tính thế nào đây? Chàng cúi đầu không đáp nên lời, một lúc lâu mới hỏi:
- Không biết thiếu nữ đó là ai?
- Thiếu nữ đó chính là tiểu nữ của quả nhân, Bạch Tuyết Công Chúa! Dừng một lúc lại hỏi:
- Ý ngươi thế nào? Chàng nghĩ đến thiếu nữ mặt mũi đầy ghẻ lở và hôi thối, cảm thấy rất đau lòng; vả lại chàng có mối thù sâu chưa báo.
Chàng suy nghĩ Chương lâu, rồi dứt khoát nói:
- Mối nghiệp duyên này tại hạ không thể phán đoán được là lỗi của ai, nhưng trong lòng tại hạ cảm thấy rất có lỗi.
- Chỉ có lỗi thôi sao? Ngươi không có quyết định gì sao?
- Tại hạ cũng không biết làm sao mới đúng.
Người kia nghe vậy, bất giác giận dữ hỏi:
- Lẽ nào ngươi không nghĩ đến cưới cô ta hay sao?
- Tại hạ không nghĩ đến điều này.
Người kia biến sắc tức giận quát:
- Công Dương Tuấn, hãy bắt lấy tên phản bội này! Chàng bất giác giận dữ, cười nhạt nói:
- Tại hạ tôn trọng Hoàng Thượng, nhưng muốn thị uy e rằng không gò ép được anh hào giang hồ đâu.
- Quả nhân không tin ngươi có thể thoát ra khỏi khu vực thống lãnh của quả nhân.
Công Dương Tuấn, hãy giết tên phản bội này cho ta! Thiên Lôi Thủ biết rõ công lực của mình không bằng Thạch Kiếm nhưng được hoàng lệnh đành phải giơ chưởng quét ra một luồng kình phong.
Thạch Kiếm cười nhạt, song chưởng vung ra, đánh lui luồng chưởng phong của Thiên Lôi Thủ, rồi chạy ra cửa định ra khỏi gian phòng này.
Bỗng đôi mắt chàng mở to, bất giác lui ra sau ba bước.
Thì ra ở nơi không xa đang đi đến một thiếu nữ yêu kiều mày ngài môi đào, quả là một thiếu nữ đẹp như tiên.
Thiếu nữ đi vào gian phòng, điềm đạm hỏi:
- Ngươi chính là Thạch Kiếm sao? Nàng tiến lên hai bước, chàng liếc mắt nhìn thấy trước ngực này đeo một sợi dây chuyền mỹ nhân, chàng thầm nghĩ: "Lẽ nào đây chính là Mỹ Nhân Phối?" Chàng đang suy đoán, quên mất trả lời.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy chàng đang chăm chú nhìn vào ngực nàng, cho rằng chàng là một thiếu niên không ra gì, bất giác giận dữ tát cho chàng hai bạt tai nói:
- Ta tưởng ngươi là một anh hùng, thì ra ngươi chỉ là một tên vô lại...
Chàng bị tát hai bạt tai không nói ra lời.