Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 49: Chương 49: Ta Là Phu Quân Nàng


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 49: TA LÀ PHU QUÂN NÀNG
Editor: Luna Huang
“Phải không?” Hách Liên Cẩn Du trừng Cung Yến Luật một mắt, nghĩ thầm, lời của ngươi nói ai sẽ tin nha, người nào không biết tiểu hầu gia ngươi cùng Ninh vương là mặc quần một chân?
Cảm thụđược hoài nghi của Hách Liên Cẩn Du, Cung Yến Luật chút nào đều không thèm đểý, vẫn như cũ cười đến không có tim không có phổi, “Thái tửđiện hạ, mấy ngày trước đây ngươi bận rộn, sợ rằng còn không biết trong cung xảy ra chuyện gìđi?”
Nói, hắn liền thêm dầu thêm mởđem đoạn thời gian trước Thanh Chỉ Diên tiến cung nói một lần.
Hắn vừa nói còn một bên rúc cổ của mình, “Nữ nhân kia thật là lợi hại a, sát khí quá nặng, nếu như không phải là vì giúp hoàng thượng, Giác làm sao có thể như vậy cam nguyện đem nàng giữở bên người nha. Ai, thực quân chi lộc đam quân chi ưu, Giác thực sự là kẻ khác kính nể a.”
“Không sao rồi, đều tự hồi phủđi.” Hách Liên Cẩn Du nhàn nhạt quét Cung Yến Luật một mắt, thẳng tọa giá của thái tử, hồi phủ.
Thái tử cùng chính chủ tửđều đi, những người còn lại cũng bị mất tâm tư, đều tựđều tự chào hỏi liền đãđi không còn chút nào lưu lại.
Cung Yến Luật liệt liệt miệng, sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười cổ quái, “Ai! Cuộc sống này thực sự là càng phát càng phát khó qua, thế nào người nào đều nhô ra? Ta còn làđi uống rượu, nhất túy giải thiên sầu a.”
Lắc đầu, Cung Yến Luật cũng lên xe ngựa, nghênh ngang màđi.
Lại nói Hách Liên Giác cùng Thanh Chỉ Diên bên kia, mã xa hướng phía trước chạy, Thanh Chỉ Diên liền lập tức bỏ qua rồi tay hắn, mặt giận dữ, “Ta muốn nói với ngươi.”
“Nói.” Hách Liên Giác nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
Thanh Chỉ Diên bị hắn bất ôn bất hỏa làm cho buồn bực, nàng ác hung hăng liếc hắn một mắt, thanh âm từ từ thanh lạnh xuống.

“Chính như ngươi không muốn ta một dạng, ta cũng không muốn gả cho ngươi. Lúc thành thân, chúng ta tốt nhất không nên tìm phiền toái, mỗi người một việc, vậy thì quá tốt rồi.”
“Đây là đàm điều kiện?” Hách Liên Giác mở mắt, sắc mặt có chút trắng bệch, khó coi.
“Ta nói là sự thực.” Thanh Chỉ Diên thản nhiên nói. Nàng cũng không hy vọng cũng không có việc gì lại tự tìm phiền phức cho mình, chưa một chút yên tĩnh mà qua ngày.
“Còn có, không cho phép ngươi táy máy tay chân.”
“Ta là phu quân nàng.”
“Ngươi vẫn chưa phải.”
“Cũng nhanh thì phải rồi.” Thanh âm của Hách Liên Giác nghe như bình thường, băng lãnh như vậy, không mang theo một tia ôn độ.
“Ngươi. . .” Thanh Chỉ Diên nổi trận lôi đình, nàng rốt cuộc xui xẻo, thế nào lại gặp một người dầu muối không tiến như thế?
Hết lần này tới lần khác hắn vẫn hắn vẫn là một người bị thương, để cho nàng không nhẫn tâm động thủ thu thập hắn. Nín một bụng, tức giận quả muốn đi phát tiết a.
“Ta mệt mỏi.” Hách Liên Giác lần thứ hai hai mắt nhắm nghiền, cánh tay dài đột nhiên duỗi một cái, nắm ởđầu vai của Thanh Chỉ Diên, đem nàng lôi đến bên cạnh mình, đầu trực tiếp phải dựa vào.
(Luna: Bạn này tự nhiên dễ sợ)
Thanh Chỉ Diên sửng sốt, phục hồi tinh thần lại lập tức nhấc chân đạp tới, “Hỗn đản, ai cho phép như ngươi táy máy tay chân như vậy?”
Hách Liên Giác bị một cước đá nặng nề, nhưng hắn lại không nhúc nhích, tay nắm cả nắm cảđầu vai của Thanh Chỉ Diên cũng không buông xuống. Nhưng gốc mắt của hắn lại có chút rung, sắc mặt cũng càng phát không tốt.
Thanh Chỉ Diên cúi đầu, một mắt liền thấy vết thương trên đùi của Hách Liên Giác lại bắt đầu mạo máu. Nàng tức giận hừ, nam nhân này, nhất định phải đanh đá như vậy sao?
Chết tiệt, nàng lại thế nào mềm lòng, hắn chảy máu cũng không liên quan đến anngf, cũng sẽ không chết, chảy máu liền đi.
Bĩu môi, Thanh Chỉ Diên tức giận hừ, nhưng thân thể cũng không nhúc nhích.
Vùi ở trong lòng của Hách Liên Giác, ngửi một tia huyết tinh khí, Thanh Chỉ Diên đột nhiên buông lỏng xuống.
Tuy rằng người kia có chút đanh đá, nhưng ngực của hắn thực sự rất rộng lớn, thật ấm áp a.
Coi như một hồ sâu u ám, không thấy được đáy, vĩnh viễn đều đoán không được trong lòng của hắn rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Mà càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc còn lại là nam nhân này cùng nghe đồn một chút cũng không tương tự. Nói hắn giết người không chớp mắt, vừa rồi còn một đứa bé. Nói hắn chán ghét nữ nhân, hiện tại hắn ôm bản thân.
Ngẩng đầu nhìn cằm kiên nghị của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên mị hí mắt, nam nhân này rốt cuộc là một dạng nam nhân như thế nào?
Tựđịnh giá một lúc lâu, Thanh Chỉ Diên cũng sờ không trúng Hách Liên Giác rốt cuộc là dạng nam nhân thế nào. Cau mày một cái, nàng đơn giản không lãng phí thời gian nữa.
Quản hắn, ngược lại cùng nàng không quan hệ, tương lai đến thời cơ thích hợp, nàng dĩ nhiên là sẽđi.

Mơ mơ màng màng, Thanh Chỉ Diên cư nhiên đã ngủ.
Hách Liên Giác lúc này lại mở mắt, đem áo khoác bọc chặt lại, giơ tay lên, vuốt lên nếp uốn giữa hai lông mày của Thanh Chỉ Diên, lúc này mới hài lòng khóe miệng gợi lên, nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, Thanh Chỉ Diên cảm giác có một tia gió mát tập lên mặt. Nàng mở mắt, thấy màn xe bị người vén lên, một người đang đứng bên trái cửa sổ xe nhỏ giọng nói cái gìđó.
Cảm thụđược Thanh Chỉ Diên nhíu mày, Hách Liên Giác đèđầu của nàng xuống, đem áo khoác bọc chặt: “Nàng về trước.”
“Vâng, gia.” Nam nhân đứng ở phía ngoài đáp ứng một tiếng, xoay người ly khai.
Lúc này Hách Liên Giác mới cúi đầu nhìn Thanh Chỉ Diên, “Lạnh?”
“Hoàn hảo.” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt mở miệng, đã không có thanh lãnh ngày thường, ngược lại là có một ít vịđạo lười biếng.
Được rồi, nàng muốn thừa nhận, ôm ấp của nam nhân này thực sự thật ấm áp, cảm giác tuy rằng ngắn, nhưng ngủđược nhưng thật ra rất thoải mái.
Ánh mắt của Hách Liên Giác ấm ấm, “Băng bó vết thương cho ta.”
Thanh Chỉ Diên dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bất mãn nói: “Tại sao muốn ta tự mình động thủ? Trong vương phủ không có người sống?”
“Ta chỉ muốn nàng!”
“Ngươi. . .” Thanh Chỉ Diên không được tự nhiên thõng mi mắt xuống, nam nhân này nói thế nào nghe cứ nhưđể người không được tự nhiên như vậy?
Hách Liên Giác kéo lại tay của Thanh Chỉ Diên, “Cái hòm thuốc ở bên kia.”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, tức giận hừ một tiếng, đẩy tay của Hách Liên Giác ra, xoay người nhìn về phía cái hòm thuốc một bên, : Thủy Vân các nàng lấy đến?”
“Ân.”
Thanh Chỉ Diên có chút bất đắc dĩ, Thủy Vân hai nha đầu này thế nào cũng nghe lời của Hách Liên Giác?

Nhức đầu, nàng không quáôn nhu vạch tìm tòi quần của Hách Liên Giác, trực tiếp dùng rượu trắng tẩy trừ vết thương cho hắn. Nhìn khóe miệng của hắn quất thẳng tới, nàng không khỏi vui vẻ.
Tìm không lâu sau tẩy xong vết thương, Thanh Chỉ Diên dùng khăn lau tay, đứng lên. “Ta đi.”
Thanh Chỉ Diên vừa mới đi được hai bước, tay lại bị kéo. Nàng bất đắc dĩ quay đầu lại, “Không biết ngươi còn gì phân phó?”
—— đề lời nói ngoài ——
Ta nói ngươi rốt cuộc là một nam nhân gì a?
Mỗ nữ mị hí mắt, chân tướng một mê a.
Ta là nam nhân của nàng.
A phi, ngươi mới không phải. Mỗ nữ trừng mắt.
Nói bậy? Mỗ Vương gia cũng theo trừng mắt.
So xe mắt ai to? Mỗ nữ xít tới, nhiều lần nhìn nha?
Mỗ Vương gia rũ mi mắt xuống, muôn đời không đổi.
Ta là nam nhân của nàng!
Chú: Người nào đó phúc hắc như vậy, nhìn coi như Chỉ Diên ăn chắc nha, hì hì. . .




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...