Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
Chương 30: Chương 30: Hoàng Thượng Cũng Trúng Chiêu?
CHƯƠNG 30: HOÀNG THƯỢNG CŨNG TRÚNG CHIÊU?
Editor: Luna Huang
Thanh Chỉ Diên nín một bụng nghi vấn, theo thái sưđuổi kịp hoàng thượng. Dọc theo đường đi, cúi thấp đầu, trong lòng của nàng đầy ấp nghi vấn. Thái sư phân minh chính là biết xảy ra chuyện gì lại không nói cho nàng, thậm chí, chuyện này hắn cũng có tham gia.
Từ lời nói của thái sư có thể nhận ra, hắn không muốn nàng chết. Vậy lúc này nên làm gìđây?
Hoàng thượng tức giận, nàng có thể có gì tốt đây? Lão gia tử này chớ không phải là người đã già lại hồđồ? Loại chủý bỉổi này cũng nghĩ ra được?
Đặt một tấm lưới ở chỗ tối, thế tất yếu đem nàng đáđến đó, chỉ cần nàng vẫn còn đểýđến sinh tử của thái sư, nàng liền không được phản kháng. Người sau lưng này, tính toán rất chuẩn, đoán trúng trong lòng nàng còn có một chút không muốn cùng không được phản kháng.
Tốt, tốt! Thanh Chỉ Diên cong lên một tia cười lạnh.
Nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Theo hoàng thượng bước chân vào tẩm cung của hắn, rất xa, Thanh Chỉ Diên liền ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Chân mày nhíu lên, nàng ngẩng đầu nhìn qua.
Trong chính điện, chuột chết nằm đầy đất, ở giữa lại có hai con mèo mập nằm. Máu đầy đất, nhuộm toàn bộ cung điện.
Mùi máu tươi xông vào mũi trấn trụ mọi người, coi như là hoàng thượng sắc mặt cũng đại biến.
“Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ!” Hoàng thượng giận dữ, hắn quay đầu trợn mắt trừng Thanh Chỉ Diên, phất mạnh tay, “Người đến, người đến, trói tảo bả tinh này lại cho ta.”
(Luna: Bạn này chuẩn ‘dzô dziên’ luôn.)
Hoàng thượng tức giận vậy hai mắt hồ ly giần giật, sắc mặt đỏ lên, thở hồng hộc, lúc này, mới có chút tư thế của lão nhân.
Thái sư trầm mặt lôi kéo Thanh Chỉ Diên liền quỳ xuống, “Hoàng thượng minh giám, chuyện này cùng Chỉ Diên không có quan hệ gì? Mèo vờn chuột, rất công bằng, chỉ là chúng nó chạy sai địa phương. Hoàng thượng, minh giám a!” Nói vừa xong, hắn liền nặng nề một tiếng dập đầu ở trên mặt đất.
Lòng của Thanh Chỉ Diên run lên, bị cửđộng của thái sư làm cho hoảng sợ. Nàng vội vàng kéo cánh tay thái sư, “Tổ phụ!”
Lão gia tử này, không muốn sống nữa sao? Đây chính là nền đá a, không phải bông gòn đâu, lớn tiếng như vậy, muốn dập đầu tổn hại não sao?
“Thái sư, ngươi lão hồđồ!” Khẩu khí của hoàng thượng chậm lại. Bất kể như thế nào, thái sư chung quy là nguyên lão tam triều, hắn không thể không cho hắn chút mặt mũi.
Chỉ bất quá, chuyện này cũng không thể cứ tính như thế. Nha đầu này vừa vào cung, một phi tử rơi xuống nước, một cung điện ngập nước, hiện tại tốt rồi, tẩm cung của hắn cũng bị nhuộm máu.
Hôm nay nếu như không trừng trị nha đầu này, mặt mũi của hoàng thượng như hắn phải giấu đi đâu?
Hơn nữa, hắn không thể không phòng, nói không chừng nha đầu này chính là tai tinh trời giáng xuống, mục đích chính là muốn cho Tây Hạ quốc của hắn mang họa.
Nha đầu này, không lưu được! Tửý của hoàng thượng đối với Thanh Chỉ Diên.
Cảm thụđược lãnh ý truyền đến trên đỉnh đầu, lòng của thái sư bỗng nhiên run lên, theo bản năng liền duỗi tay kéo tay của Thanh Chỉ Diên, gắt gao nắm chặt.
Gục đầu, lần thứ hai dùng sức dập đầu trên nền đá cứng. “Hoàng thượng, đây là huyết mạch duy nhất của đại phòng lão, khẩn cầu hoàng thượng tha cho nàng một mạng.”
“Tổ phụ. . .” Viền mắt của Thanh Chỉ Diên có chút phát nhiệt. Thái sư không phải làm giả, nàng làm sao không cảm giác được. Nàng vẫn luôn cho rằng thái sư không thích nàng khắc phụ khắc mẫu. Nàng vẫn luôn cho rằng thái sư không đểý tới sự chết sống của nàng.
Nguyên lai không phải, trong lòng thái sư có nàng!
Hoặc là, vẫn luôn có sự tồn tại của nàng!
Nghĩ tới đây, Thanh Chỉ Diên theo thái sư nặng nề dập đầu một cái. “Hoàng thượng, dân nữ không phục. Chuyện này rất kỳ quái, dân nữ hoài nghi có người cốý hãm hại.”
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Cốý hãm hại? Hãm hại ai? Hãm hại ngươi sao? Ngươi một tiểu nha đầu, đáng cho ai bày ra một chiến trận lớn thế này cho ngươi? Chết đến nơi còn dám hồ ngôn loạn ngữ? Người đến, mang xuống!”
Một trận bùm bùm tiếng bước chân vang lên, một tiểu đội thị vệ vọt vào.
Thân thể của thái sư chấn động, vội vàng di chuyển một bước, “Hoàng thượng, thỉnh lưu nàng một mạng a!”
Hắn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng, có chút khó có thể tin. Hoàng thượng có thật không trước mặt của hắn giết nàng? Không, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt còn như vậy. . .
“Thái sư, ngươi đừng để cho ra thất vọng!” Hoàng thượng lạnh lùng híp mắt lại. Bất kể như thế nào, ngày hôm nay, mạng của nha đầu này hắn là lấy chắc rồi.
“Ninh vương đến!”
“An Quốc phủ tiểu hầu gia đến!”
“Minh Dương công chúa đến!”
Ngay lúc thị vệ muốn bắt người, vài đạo âm thanh vang lên.
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ninh vương đứng ở bên người Thanh Chỉ Diên, cúi đầu nhìn, hành lễ rồi, đứng xuôi tay.
Cung Yến Luật cũng quy quy củ củ hành qua lễ, đứng ở bên người Ninh vương.
Cuối cùng là một nữ tử tuổi chừng mười lăm mười sáu, trên khuôn mặt nhỏ tròn vo đôi mắt to lóe sáng, giống nhưánh trăng ánh sáng như ngọc vậy.
Khuôn mặt mơ hồ của hoàng thượng, trái lại trên mặt của nàng luôn luôn mang theo nồng nặc tiếu ý, khiến cho người liếc mắt nhìn cảm thấy rất là thân cận.
Minh Dương công chúa quét mắt nhìn huống trong chính điện, kinh hô một tiếng, che mắt liền chạy vội tới bên người hoàng thượng.
Nàng ôm chặt cánh tay của hắn, thanh âm run rẩy nói: “Phụ hoàng, thật đáng sợ, những thứ này sao mèo lại có thể bắt được nhiều chuột như vậy?”
Hoàng thượng nhướng mày, có chút không vui. Tuy rằng hắn sủng ái Minh Dương công chúa, cũng không muốn nàng đến làm hỏng chuyện của mình.
Thanh Chỉ Diên này căn bản là một tảo bả tinh, chỗ nàng đến, thì chỗđó sẽ không có chuyện tốt. Nữ nhân như vậy, kiên quyết không lưu được.
“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy? Bởi vì nơi này mà không vui sao? Nguyệt nhi bồi ngươi đến chỗ mẫu hậu ngồi một chút cóđược hay không? Ởđây, ởđây thật là dọa người a.”
Dựa vào cánh tay của hoàng thượng Hách Liên Minh Nguyệt cau chặt mày, sắc mặt đột nhiên liền có chút tái nhợt.
Hoàng thượng quay đầu lại, nhìn thấy dáng dấp của Hách Liên Minh Nguyệt, trên mặt không vui càng thêm thâm trầm. “Nguyệt nhi, thân ngươi không tốt, về trước đi, chờ một hồi phụ vương đi xem ngươi.”
Hách Liên Minh Nguyệt không nghe theo, ôm chặt cánh tay của hoàng thượng chết sống không buông tay.
Hoàng thượng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là trầm giọng quát dẹp đường: “Các ngươi còn lo lắng cái gì? Còn không mau một chút đem người này kéo xuống?”
“Dừng tay!” Tiếng nói trầm thấp ám ách truyền đến, Ninh vương tiến lên một bước, sau khi hành lễ, cung kính nói: “Hoàng thượng, nữ nhân này tuyệt đối không thể giết.”
Hoàng thượng híp mắt lại, lạnh lùng nhìn sang, “Ninh vương có gìý gì?”
Ninh vương ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng thượng. “Giết một nữ nhân là chuyện nhỏ, có thể khiến cho toàn quốc khủng hoảng là chuyện lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng thượng có chút buồn bực. Xem như là hắn đã nhìn ra, những người này đều là tới cứu cái nha đầu kia. Xem ra, mặt mũi của thái sư quả thực không nhỏ a.
Chỉ bất quá, cho rằng như vậy có thể cứu được xú nha đầu phải không? Tuyệt không có khả năng này!
“Hoàng thượng, một ngày ngồi chắt danh hào tảo bả tinh, tất sẽ khiến náo động rất lớn. Hoàng thượng, không biết ngươi còn nhớ rõ chuyện mười năm trước của Nguyệt Hương giáo không?”
“Nguyệt Hương giáo?” Sắc mặt của hoàng thượng đột biến.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Lão gia tử, ngươi gần đây nhãn thần không tốt lắm a.
Mỗ thái sư trừng mắt, ngươi cái này xú nha đầu, không lớn không nhỏ, nói thế nào?
Mỗ nữ bộ mặt nghiêm nghị, chỉ chỉ dưới, lão gia tử, ngươi thấy rõ ràng cái này là cái gì chưa?
Tảng đá a, làm sao vậy?
Mỗ nữ vừa chỉ chỉđầu của mỗ thái sư, ngươi sờ thửđi?
Mỗ thái sư sờ sờđầu của mình, kêu rên lên tiếng.
Ai u, đã nói động như thếđau nhức.
Thực sự là mắt mờ rồi, vừa nhìn rõ ràng không phải tảng đá?
Hỗn đản, người nào đồ treo đầu dê bán thịt chó rồi?
Mỗ nữ ngửa đầu nhìn trời, lão gia tử này, thừa nhận bản thân mắt mờ như vậy khó lắm sao?
Chú: Thân môn đoán thử nha, hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào Chỉ Diên ni? Cầu cất dấu a. . .