Bạo Quân Độc Sủng
Chương 99: Thơm quá… (6000
Sở Minh Phong chịu đựng cơn đau nhức, tiếp tục nghênh chiến. Đằng trước là kiếm phong ập tới, cắt qua áo bào của hắn, tạo thành một vệt máu dài khiến người ta thấy mà khiếp sợ. May mà tiểu công công đúng lúc trở về biệt quán gọi hơn mười thị vệ vội vã chạy tới, ngăn cản năm sát chiêu chí mạng của thích khách.
Mạng hắn đã được cứu, tiểu công công đỡ hắn chạy trối chết, trở về biệt quán. Còn năm thích khách kia bị thị vệ võ công cao cường cuốn lấy, chẳng có cách nào phân thân. Cuối cùng, năm thích khách che mặt không còn ham tham chiến, vội bứt ra rời đi. Trở lại biệt quán, tiểu công công cho người đi truyền Vương thái y đến, đỡ Sở Minh Phong đi vào tẩm phòng của Diệp Vũ.
Nàng vừa mới tắm xong, đang định đi ngủ, nghe thấy tiềng ồn ào từ ngoài truyền tới, có tiếng chân, còn có tiếng đập cửa sốt ruột nữa. A Tử mở cửa ra, khiếp sợ mở tròn mắt, kêu thốt lên một tiếng, “Nhị phu nhân” Diệp Vũ quay người lại nhìn, lại thấy Sở MInh Phong đang dựa vào tiểu công công, cúi đầu, trên y bào máu loang lổ, trông rất doạ người.
“Nhanh lên, bệ hạ gặp chuyện, bị thương…” Tiểu công công kêu lên, hoảng loạn đi vào. “Bệ hạ gặp chuyện gì?” A Tử đỡ bệ hạ ngồi xuống giường.
Diệp Vũ cũng ngây người một lát, rồi hoàn hồn đem chăn đẩy sang một bên, đứng ở bên cạnh, Tiểu công công bình tĩnh chút, gặp biến không sợ sai A Tử, “Vương thái y sẽ đến, ngươi nhanh đi bảo người hầu đun nước đi”
Nàng ta nhìn sang Nhị phu nhân, được phép mới rời đi. Trước đó không lâu, trên giường này vừa trải qua một trận kịch chiến, hoan ái ác liệt, giờ Sở Minh Phong lại ngồi ở mép giường, bản thân bị thương nặng. Diệp Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hắn rất tỉnh táo, híp mắt lại, đôi môi không có máu, nhíu mày, cố chịu đau xót.
Trên người vẫn còn đau, nàng cũng chẳng có lòng trắc ẩn, thầm mắng hắn trong lòng thật xứng đáng, vì sao thích khách không giết chết hắn đi. Mắt thấy vậy, tiểu công công nói, “Nhị phu nhân, xin giúp bệ hạ cởi áo trước”
Nàng giúp hắn cởi áo ngoài, thấy miệng vết thương dài trước ngực và vai trái bị kiếm chém máu thịt lẫn lộn, máu tươi nhiễm đỏ cả áo vàng bên trong, thấy kinh hoàng thật sự. Mùi máu tanh ngập tràn, nàng cố sức chịu đựng.
“Bệ hạ, Vương thái y không biết khi nào mới đến, tiểu nhân có biết một chút y thuật băng bó, chẳng bằng tiểu nhân đơn giản băng bó trước cho bệ hạ được không?” Tiểu công công không đành lòng thấy hắn đau bảo.
“Không cần” Hắn từ chối thẳng thừng. “Vậy tiểu nhân đi xem nước nóng đã đun được chưa ạ” Tiểu công công thức thời lui ra.
Diệp Vũ khẽ nhấc áo vai trái lên xem miệng vết thương, Sở Minh Phong khẽ động, hơi đau, nàng sợ tới mức lập tức rụt tay về. Hắn cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, nắm rất nhanh, “Không chết được, đừng lo” Nàng không kìm được môi khẽ nhếch lên cười lạnh: ta mới chẳng thèm lo, ta hận ngươi sao không bị thích khách giết chết đây nè!
Nàng tránh tay ra, lại không rút ra được, bị hắn nắm chặt cứng. Hắn cười nhẹ, “Trẫm biết, ngươi đang lo vết thương của trẫm…” Nam nhân này sao mà tự đại tự cuồng đến thế chứ? Nàng lo lắng cho vết thương của hắn lúc nào vậy? Nàng hận hắn nên bị thương nặng hơn để mà trừng trị…
“Để trẫm dựa vào chút nào” Trên mặt Sở Minh Phong nhuốm đầy màu sắc, kéo nàng lại gần, ôm lấy thân thể nàng, dựa vào người nàng.
“Hay là nằm xuống đây đi”
“Ngồi cũng được” Hắn dựa vào người nàng cọ cọ, nói lẩm bẩm, “Thơm quá… Ngươi vừa mới tắm xong sao?”
Nàng gật đầu, rất muốn đẩy hắn ra. Nhưng mà lạc đà gầy sao so được với ngựa khoẻ, tuy hắn bị thương, có vẻ suy yếu không có sức lực, nhưng đối phó với nàng thì dư sức. Hắn cứ vậy dựa vào nàng, nàng liền cứ đứng như vậy, gần như gắn bó dựa dẫm vào nhau, lòng có linh tê, mãi cho đến khi Vương thái y đến.
Bắt mạch, rửa miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó, rồi chẩn trị, Vương thái y đi lấy thuốc, sắc thuốc, dặn tiểu công công trông bệ hạ. Tiểu công công hỏi, “Bệ hạ, tối nay nghỉ ở trong này, có cần thông tin cho Thẩm đại nhân không ạ? Ngày mai lâm triều….”
Sở Minh Phong nằm trên giường, đắp chăn, híp mắt, buồn ngủ, “Ngươi sai người đi truyền Thẩm Chiêu, hắn đến đây không cần gặp trẫm, ngươi nói với hắn, ngày mai miễn đi, để hắn toàn quyền xử lý”
Tiểu công công tuân lệnh đi, lúc sắp đi nhắc Diệp Vũ chăm sóc bệ hạ thật tốt. Mặt nàng chẳng chút thay đổi nói, “Bệ hạ ngủ đi, như thế này Vương thái y sắc được thuốc mang đến, ta sẽ đánh thức bệ hạ”
Sở Minh Phong kéo nàng ngồi xuống, “Náo loạn hơn nửa đêm rồi, mệt mỏi rồi đi” Nàng khẽ cắn môi, bất giác oán thầm, đương nhiên vừa mệt vừa mỏi rồi.
“Đỡ trẫm dịch vào trong chút, nàng ngủ bên ngoài đi”
“Người uống thuốc xong rồi nói sau đi”
“Lên đi” Giọng hắn yếu ớt, cũng không để cho kháng cự. Bất đắc dĩ, nàng nằm bên ngoài, cùng hắn ngủ trên giường. Hắn nắm chặt tay nàng, đan tay, “Ngươi chẳng phải muốn giết trẫm đó sao? Lúc này trẫm chẳng còn sức nữa, ngươi cứ thừa cơ mà động thủ đi”
Nàng không lên tiếng đáp lại, đúng vậy, đây là một cơ hội tuyệt đối hiếm có, không ra tay lúc này thì còn đợi tới lúc nào nữa? Nhưng lúc hắn ngủ say, thật không có sức phản kích lại sao? Hắn nói vậy, là đang thử nàng chắc, nói rõ hắn hoàn toàn không sợ nàng ra tay, sớm đã có chuẩn bị.
Một lát sau, Sở Minh Phong ngủ nặng nề, vang lên tiếng ngáy nhỏ. Diệp Vũ nghiêng đầu theo dõi hắn, trong lòng thù hận càng ngày càng bốc cao, ý nghĩ giết hắn trong đầu ngày càng mãnh liệt…Nhưng mà giết hắn rồi, dĩ nhiên là thù lớn được báo, nàng cũng chết không có chỗ chôn, thậm chí liên luỵ không ít người. Nàng chết thì không sao, liên luỵ người khác, nàng chẳng dám nghĩ tới.
Nếu có cơ hội, sẽ có cơ hội ngàn năm một thủa, để cho chính tay nàng đâm kẻ thù nhiều có thể toàn thân trở ra, lại không liên luỵ người khác.
****
Hôm sau, tiểu công công không quấy nhiễu, họ đã ngủ hơn một canh giờ. Diệp Vũ hầu hạ Sở Minh Phong mặc quần áo, rửa mặt, vào ăn, tiểu công công ở một bên nhìn, cảm thấy bệ hạ cùng Nhị phu nhân rất xứng, khiến người ta có cảm giác như vợ chồng bình dân vậy.
Bát đũa sắp xếp, chén thuốc dâng lên, Thẩm Chiêu tiến vào thỉnh an. Nàng định lui ra ngoài, Sở Minh Phong giữ chặt tay nàng, muốn nàng đứng ở một bên. “Bệ hạ, Lâm công công nói với cả triều văn võ, long thể bệ hạ bị bệnh nhẹ, tạm nghỉ lâm triều một ngày” Thẩm Chiêu cung kính nói, ánh mắt tự nhiên không đặt lâu lên bệ hạ đang kéo tay nàng vô cùng thân thiết.
“Có kẻ nào khả nghi không?” Sở Minh Phong lười biếng hỏi.
“Bệ hạ anh minh, bảy tám người truy vấn Lâm công công xem bệ hạ có bệnh gì không” Thẩm Chiêu thản nhiên đáp.
Ánh mắt Diệp Vũ dừng trên mặt hắn, nhưng hắn không nhìn nàng, hoặc là nói, từ lúc hắn tiến vào, cũng chưa từng liếc mắt nhìn thẳng nàng cái nào. Sở Minh Phong cười lạnh, gần như vô cùng khinh thường mấy đại thần quan tâm kia, “Chỗ trẫm gặp chuyện, đã nhìn qua chưa?”
Thẩm Chiêu gật đầu, sắc mặt nặng nề mấy phần, “Thần nhìn rất kỹ, cũng đã phái người đi hỏi qua rồi, bệ hạ về kinh đi qua phố kia, hai bên đều là các tầng lầu nhà dân, dễ ẩn nấp, nói vậy năm thích khách kia nấp trong tầng hai, lúc xe ngựa bệ hạ vừa xuất hiện, thích khách đã ra tay”
“Vậy mấy hộ dân đó, có manh mối gì chưa?”
“Tạm thời không có manh mối, sau đó thần sẽ đi điều tra cẩn thận, cần phải tìm ra dấu vết để lại”
“Năm thích khách kia thân thủ cao cường, trong đó có một hai kẻ có chiêu thức quỷ dị, hẳn là đã đến đây rồi” Con ngươi đen của Sở Minh Phong bắn ra những tia sắc nhọn.
“Thần dĩ nhiên sẽ cố gắng tra ra chúng” Thẩm Chiêu khom người nói. Diệp Vũ giả vờ khinh thường bảo, “Nếu thích khách đã có sự chuẩn bị mới đến, nhất định sẽ chẳng để lại dấu vết gì cho người ta tra ra; thêm nữa, thích khách đã bỏ trốn mất dạng, biết tra từ đâu đây?”
Khoé môi Sở Minh Phong khẽ cười, “Bản lãnh của Hữu tướng Sở quốc, ngươi vẫn còn chưa biết đâu. Lần này cho ngươi mở to mắt mà nhìn nhé”
Thẩm Chiêu bình thản không nói gì, lúc này mới liếc mắt nghiêm chỉnh nhìn nàng một cái. Nàng nói lạnh lùng, ‘Vậy xin mỏi mắt mong chờ”
Hắn hỏi, “Bệ hạ khi nào thì hồi cung ạ?”
Sở Minh Phong khẽ vuốt ve ngón tay nàng, ‘Sau giờ ngọ thiện sẽ về cung”
Thẩm Chiêu nói thản nhiên, “Thần đi an bài thị vệ hộ giá”
Sở Minh Phong khẽ gật đầu, hắn liền đi. Diệp Vũ bất giác oán thầm, làm thần tử như Thẩm Chiêu, tuy là dưới một người trên vạn người, nhưng cũng rất bi khuất, đến cả mình trên danh nghĩa là Nhị phu nhân cũng chẳng dám liếc mắt nhìn tý nào. Sở Minh Phong thấy sắc mặt nàng trong veo lạnh lùng, không đoán ra được lòng nàng, tiện nói luôn, “Hoa trong vườn đang nở rộ, đỡ trẫm đi ngắm một cái nào”
Hoa trong vườn bị gió thổi se sắt, có loại vàng óng ánh, có loại xanh biếc không sợ lạnh. Hoa rụng đầy rực rỡ, lá vàng rơi, đạp lên trên nghe từng tiếng lẹp bẹp. Hai bên vườn có trồng cây phong, lá phong nhiều đỏ au như lửa, đẹp rực rỡ, giống như cuối thu hừng hực lửa đỏ thiêu đốt, lại giống như hai đoá ráng đỏ rực tận chân trời cuối góc vườn, phảng phất như thêu ở giữa một bụi hoa cẩm đỏ rực cảnh thu vậy.
Người hầu mang ghế đến, Sở Minh Phong ngồi, đắm chìm trong mùa thu nắng ấm dào dạt, bàn tay nàng nhỏ bé, ấm áp, cảm giác thoả mãn khó nói nên lời.
“Cây phong như lửa, có thích không?”
“Không thích” Diệp Vũ chẳng khách sáo nói thẳng.
“Vì sao?”
“Không sao cả, chỉ là không thích thôi”
“Không phải đồ của ngươi” Hắn cười khẽ, “Ngươi thích hoa gì?”
“Chẳng có gì đặc biệt thích cả” nàng trong lòng tâm niệm, “Thái hậu bảo Chu cô cô tới truyền lời, bảo ta chủ trì trận chung kết tài nghệ vũ đạo”
Hắn kéo nàng ngồi trên đùi mình, nhìn nàng chằm chằm, “Trẫm nói không cho ngươi ra ngoài sao?” Nàng phản bác lại, “Vài ngày trước thị vệ không cho ta ra ngoài”
Sở Minh Phong mắt nặng nề, “Tối qua Lý công công đã nói với thị vệ rồi, nàng có thể ra ngoài bất cứ lúc nào”
Diệp Vũ thấy mắt hắn biến sắc, định chạy trốn, lại nghĩ, vẫn nên tuỳ hắn đi. Hắn quặp lấy môi nàng, từ từ thâm nhập, thâm trầm, triền miên, giống như cây phong đỏ, lại cực nóng hơn.
**
Thẩm Chiêu có tra ra được lai lịch chi tiết của thích khách không, Diệp Vũ cũng không quan tâm. Trận chung kết thi tài vũ đạo ngày này, nàng xuất hiện đúng giờ ở Nghê thường các.
Chu cô cô nói, thái hậu sức khoẻ hơi ốm, không đến thưởng vũ được. Nàng vội vã hỏi thái hậu làm sao, Chu cô cô lén nói cho nàng biết, Tấn vương đang bị kiểm điểm ở đài quan sát, thái hậu lo cho Tấn vương, ăn không ngon, ngủ không yên, sầu lo quá độ, thêm cả trời lạnh nữa nên mới đổ bệnh. Diệp Vũ hiểu ra, Tôn thái hậu hiểu rõ nhất vẫn là Tấn vương. Theo lời công công báo, Văn quý phi đã bước chân vào đại viện Nghê Thường các, đi sau có sáu cung nữ.
Mọi người khom mình hành lễ, Văn Hiểu Lộ thướt tha đi tới, mặt ngọc ngước lên, vênh cao cái giá danh hiệu sủng phi, “Miễn lễ”
“Thái hậu không được khoẻ, bảo quý phi duy trì đại cuộc” Thị tỳ tuỳ thân Linh Nhi của Văn quý phi cũng chẳng coi ai ra gì cất cao giọng nói, ‘Chu cô cô, Nhị phu nhân, quý phi được thái hậu giao trọng trách, các ngươi không thể làm bừa, chọc cho thái hậu mất vui”
“Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi thời giờ đến là bắt đầu ạ” Chu cô cô vội vã cúi đầu nói. “Được” Văn Hiểu Lộ cố tình kéo dài giọng.
“Thái hậu còn nói, trận chung kết lần này, lấy quý phi, Nhị phu nhân và Chu cô cô cùng bình phẩm, nếu có được hai thẻ xanh, mới có tư cách vào Nghê thường các” Linh Nhi nói.
“Vâng ạ” Chu cô cô đáp.
“Trận chung kết này, là chọn vũ kỹ có tài múa vào cung, sau này vì bệ hạ, thái hậu và các cuộc yến tiệc để hiến vũ, tài múa không điêu luyện hoặc thô tục, múa bình thường, thì nhất định sẽ không thể được chọn vào cung, miễn cho bị mất mặt” Văn Hiểu Lộ nhìn về phía Diệp Vũ im lặng, nói đàng hoàng, “Nhị phu nhân giỏi về tài múa, giải thích độc đáo, lời bản cung nói có lý không?”
“Lời quý phi nói cực kỳ có lý ạ” Trong lòng Diệp Vũ cười lạnh.
“Canh giờ cũng đã sắp tới rồi, Nhị phu nhân, ngươi cùng bản cung lên ngồi đi. Linh Nhi, pha trà” Văn Hiểu Lộ sai bảo.
Linh Nhi đi, Chu cô cô chỉ dẫn cho các nàng lên chỗ ngồi bình phẩm trên vũ đài. Diệp Vũ bất chợt nghĩ, lần này Văn quý phi định có âm mưu, dương mưu gì đây?
Hôm nay Văn quý phi, mặc quần áo cung trang mầu tím, vạt áo, tay áo và vạt áo được thêu đường viền vàng, hoa văn mây, quả nhiên hoa lệ cao quý, trên đầu vấn tóc cài trâm, bộ Kim Bộ Diêu, khiến cho sắc đẹp sủng phi càng trở nên kiều diễm và đoan trang uy nghi.
“Nhị phu nhân, trận chọn tài nghệ vũ đạo lần này đã trở thành đề tài mà dân chúng trong thành bàn luận say sưa rồi” Văn Hiểu Lộ đột ngột nói.
“Đúng không ạ?” Diệp vũ hơi kinh ngạc.
“Ah… Chắc là gần đây Nhị phu nhân tĩnh dưỡng ở biệt quán, khó mà đi ra ngoài được một lần, không biết có tình huống thần kỳ này cũng đúng” Văn Hiểu Lộ cười ngầm ý trêu chọc, “Lần đấu vòng loạitrước, có không ít dân chúng thưởng vũ, một đồn mười, mười truyền trăm, truyền tới cả kinh thành đều biết hết. Nghe nói, khắp nơi ở Sở quốc đồn đại về Nhị phu nhân chẳng ít đâu”
“Đồn gì ạ?” Trong lòng Diệp Vũ căng thẳng.
“Có người nói Nhị phu nhân tài nghệ trác tuyệt, lại uất ức làm tiểu thiếp của hữu tướng, cũng có người nói Nhị phu nhân sáng tác múa vô số, lại khiến người thường không dám làm việc, đồi phong bại tục, độc lập độc hành; có người còn nói Nhị phu nhân hạ lưu vô sỉ, lấy vũ mị hoặc lòng người, không những quyến rũ hữu tướng, còn quyến rũ cả Tấn Vương, chọc cho Tấn vương thần hồn điên đảo, vì Nhị phu nhân làm những chuyện chẳng ra thể thống gì; càng có người nói Nhị phu nhân là hồng nhan hoạ thuỷ….” Văn Hiểu Lộ đột nhiên ý thức được điều không nên nói, “Nhất thời nói nhanh quá, Nhị phu nhân đừng trách”
Diệp Vũ cười nhạt, “Nhiều truyện là ở mặt người khác, đường mình mình khác đi, cứ để người khác nói gì thì nói thôi”
Văn Hiểu Lộ nhếch môi cười nhạt, “Nhị phu nhân thật đặc biệt làm sao”
Trận chung kết mở màn, điệu vũ nhẹ nhàng. Đây cũng chỉ có điệu múa cổ điển thật đặc sắc mới mềm mại như thế, Diệp Vủ đều chọn thẻ đỏ, bởi vậy có mấy người đều không được thông qua. Lăng Vô Hương và Phán Phán có tài múa trời cho, đều tự biên tự diễn một điệu múa, kết hợp các điệu múa Diệp Vũ đã từng dạy cho các nàng ấy, hơn nữa các động tác múa cổ điển thì tạo ra màn múa cổ điển sống động, mềm mại, kết hợp giữa hiện đại và cổ điển. Phùng Tề nhảy màn múa kiếm, nam tử mạnh mẽ mang hơi hướm mềm mại, Lưu Chấn lấy trường thương làm vũ khí, thể hiện khí thế hừng hực của hai quân giao đấu trên chiến trường, khiến nhiệt huyết người ta sôi trào.
Bốn người này chiếm được ba thẻ xanh nên được thông qua. Bà con xa của Văn quý phi tới vòng đấu loại có tiến bộ chút, cho dù không đạt được tiêu chuẩn vũ kỹ trong cung, Chu cô cô chọn thẻ xanh, thông qua, Diệp Vũ chọn thẻ đỏ.
Điều khiến các nàng cảm giác kỳ dị là, Văn quý phi thế mà lại chọn thẻ đỏ. Nghĩ một lát, Diệp Vũ rốt cuộc thông suốt: vòng đấu loại, Văn Quý phi cầu tình cho bà con xa, là cho người nhà một lối thoát; trận chung kết, nàng ta chọn thẻ đỏ để cho họ hàng không thể vào cung được, có lẽ không muốn họ hàng tiến cung, sau này lại trở thành tâm phúc hoạ lớn với chính mình. Đây cũng là sự đề phòng cẩn thận.
Trận chung kết lần này, hai mươi nhóm thể hiện tài múa cao siêu, phấn khích lộ ra. Lúc chấm dứt, cũng đã là quá trưa, có tất cả mười bốn người đạt được tư cách vào Nghê thường các. Nhưng có tiến vào Nghê thường các không thì lại phải xem ý nguyện của họ. Chu cô cô nói với mười bốn người này, trận chung kết lần này sẽ chọn ra ba người có tài múa điêu luyện, được ban “Vũ khôi”, “Vũ ưu” và “Vũ hoa” để phân biệt danh hàm và phần thưởng, danh sách cụ thể sẽ được dán công khai ở ngay ngoài cửa cung. Mười bốn người cười tươi như hoa, hưng phấn mãi.
**
Thấy thời gian cũng muộn rồi, Diệp Vũ vội vã ra cung, lại bị Văn quý phi ngăn lại. Văn Hiểu Lộ dáng vẻ rất hớn hở, “Hôm nay thật cao hứng quá, chẳng bằng Nhị phu nhân đi cùng bản cung tới điện Từ Ninh để thỉnh an thái hậu, bẩm tấu kết quả rực rỡ của trận chung kết hôm nay. Thêm nữa, thái hậu đối đãi Nhị phu nhân cũng không tệ, Nhị phu nhân cũng nên tới thăm thái hậu có phải không?”
A Tử cung kính thưa, “Khởi bẩm quý phi, Nhị phu nhân đã tới giờ uống thuốc, chỉ e là không thể đến điện Từ Ninh thỉnh an thái hậu được ạ…”
Linh Nhi quát quả quyết, “Quý phi và Nhị phu nhân nói chuyện, ngươi xen vào cái gì? Trong cung có quy củ trong cung, thân là thị tỳ, cấm xen mồm vào!”
A Tử bực tức, Diệp Vũ có ý bảo nàng ta yên tâm chớ náo loạn, “Cũng đúng, thiếp thân sẽ tới điện Từ Ninh thỉnh an thái hậu” Nói vậy, các nàng cùng đi dạo tới trước điện Từ Ninh, thị tỳ, cung nhân đi sau.
“Nhị phu nhân cũng biết đó, nghe nói ở đài quan sát đang cấm chừng Tấn vương, sáng mai mới được về vương phủ” Văn Hiểu Lộ có vẻ vô tình nhắc tới.
“Là anh trai và chị dâu, quý phi cũng đã làm hết trách nhiệm. Mỗi cử chỉ hành động của Tấn vương quý phi đều biết rõ cả thế” Diệp Vũ đáp lễ nói.
Văn Hiểu Lộ bị ăn trả, không lên tiếng. Đi vào điện Từ Ninh, tôn thái hậu nằm dựa trên gối, đang uống thuốc. Thấy Diệp Vũ, bà rất vui vẻ, nắm tay Diệp Vũ hỏi hết chuyện nọ tới chuyện kia. Tôn thái hậu liếc mắt nhìn Văn Hiểu Lộ một cái, định nói gì lại thôi, chỉ nói tóm lại, “Ai gia có nghe nói ngươi bị bệnh không nhẹ, giờ đã khoẻ chưa?”
Diệp Vũ đoán chừng bà không biết chuyện mình bị xẩy thai, cười bảo, “Thái hậu quan tâm, nô tì đã khoẻ rồi, chỉ không thể khiêu vũ được, đành để lúc nào nhảy cho thái hậu xem thôi ạ”
Tôn thái hậu mỉm cười, an ủi mãi. Văn Hiểu Lộ xen mồm vào, ‘Mẫu hậu, trận chung kết lần này có mười bốn người được chọn, khi nào thái hậu khoẻ lên, nô tì sẽ bố trí cho các nàng ấy hiến vũ cho mẫu hậu”
Tôn thái hậu nói liên thanh, “Tốt”, rồi lại thở dài, “Người già dần, cũng chẳng còn được bao lâu nữa, thay đổi thời tiết thì bệnh lại đến như núi đổ”
“Mẫu hậu sao gọi là già được chứ ạ? Ai mà chẳng có lúc ốm đau, hai ngày trước nô tì cũng khó chịu lắm ạ” Văn Hiểu Lộ cười nịnh hót.
“Đúng vậy, thái hậu đang lúc rất khoẻ trẻ, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi ạ” Diệp Vũ thuận miệng nói.
“Không phải trăm tuổi mà là thiên tuế” Văn Hiểu Lộ cười tủm tỉm thêm vào.
“Hai người các người thật đúng là ăn ý, không biết nội tình còn tưởng các ngươi là chị em ruột đó” Tôn thái hậu cười mắt híp lên, “Nhưng mà các ngươi đã nói vậy, ai gia cũng cảm thấy khoan khoái hơn nhiều, cũng không thấy mệt mỏi nữa”
Văn Hiểu Lộ đề nghị, “Bữa tối cũng đã tới rồi, chẳng bằng nô tì và Nhị phu nhân cùng phụng dưỡng mẫu hậu ăn cơm, ý mẫu hậu thế nào ạ?” Mắt Tôn thái hậu khẽ chuyển động, “Tốt quá, nhưng Vũ Nhi ra cung quá muộn, chỉ sợ Thẩm đại nhân sẽ lo”
Văn Hiểu Lộ bảo, “Sai người đi nói một tiếng với phủ hữu tướng, Thẩm đại nhân sẽ hết lo ngay. Nhị phu nhân, khó hôm nay mẫu hậu cao hứng, cũng khó cho ngươi được tiến cung một lần, vậy thì bồi với thái hậu nhiều hơn chút đi”
Diệp Vũ đành ở lại, tuy cảm thấy Văn quý phi hôm nay giữ mình lại trong cung có chút kỳ lạ, nhưng ở lại bên thái hậu nhiều hơn, dĩ nhiên thái hậu rất cao hứng. Cung nhân đi truyền lệnh, Bích Cẩm hầu hạ thay quần áo cho Tôn thái hậu.
Ba người ngồi trước bàn ăn, chưởng thiện cung nhân bưng lên một đĩa Hồng Tảo đầy, “Thái hậu, Quý phi, Nhị phu nhân, đây là món Hồng Tảo do thương nhân Tây Vực đem đến ạ”
“Hồng Tảo Tây Vực khác với Hồng Tảo của Trung nguyên chúng ta, vừa to và mọng, màu đỏ tươi, thịt dày, vị ngọt, lại có mùi thơm ngát nữa” Văn Hiểu Lộ gắp một viên Hồng Tảo, đưa cho Tôn thái hậu, lại gắp một viên đưa cho Diệp Vũ, hầu hạ rất chu đáo,
“Nô tì đã ăn một hai lần rồi, vừa thơm lại ngọt, thái hậu mau nếm thử đi ạ” Diệp Vũ cười bảo. Tôn thái hậu ăn một miếng, chậm rãi bình phẩm, “Đúng, ăn ngon thật”
Văn Hiểu Lộ cũng ăn khen ngon, ăn xong một viên lại gắp một viên nữa. Diệp Vũ vừa ăn xong miếng thứ hai, đột nhiên cảm thấy khác thường. Cổ họng nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng càng khuấy đảo không ngừng, cơn đau kịch liệt xâm nhập đến, nàng ôm bụng, ngã vật xuống đất.