Bạo Quân Độc Sủng
Chương 77
Kim Trâm trong tay Công chúa An Dương dừng ngay trên mặt Diệp Vũ, gần như không có khoảng cách, nghe thế nội tâm chấn động một cái, không tự chủ được dừng lại, không rạch xuống tiếp.
Lâm Trí Viễn và Diệp Vũ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Bước nhanh tới là Tấn Vương, Sở Minh Hiên. Hắn đẩy hai cung nữ đang túm lấy Diệp Vũ ra, sắc mặt lạnh khốc, mắt tối sầm, “Hoàng tỷ có can đảm xuống xuống tay, bổn vương cam đoan Diệp Mị cũng được y thế!”
“Hoàng đệ, ta vốn là tỷ tỷ ruột của đệ, còn Mị Nhi thì lại là cháu gái ruột của đệ mà” Công chúa An Dương tức giận mặt mày cau có.
“Kiêu căng mãnh liệt, ỷ thế hiếp người” Sở Minh Hiên nói lạnh lùng, “Vũ Nhi sắp sửa trở thành sườn phi của bổn vương rồi, nếu hoàng tỷ còn nhớ tình nghĩa tỷ đệ ngày xưa, sẽ không gây khó dễ, nhằm vào người một nhà Vũ Nhi, nếu không bổn vương sẽ không khách sáo đâu!”
“Hoàng đệ, đệ thế mà lại bị con tiện nhân này mê hoặc chẳng phân rõ phải trái, đổi trắng thay đen!” Công chúa An Dương nghiến răng ken két nói, “Con tiện nhân này là con hoang, đệ đừng bị bề ngoài nhu nhược của nó lừa…”
“Câm mồm!” Hắn tức giận trách, “Bổn vương không muốn lại nghe thấy những lời xấu xa như thế lần nữa!”
Diệp Vũ không ngờ hắn lại bảo vệ mình như vậy, lại trở mặt với tỷ tỷ ruột của mình, lại còn khiến cho mặt đỏ cổ thô (cãi đỏ cả mặt khô cả cổ) nữa.
Ngay tại thời điểm tỷ đệ tranh chấp, Diệp Mị đột nhiên gây khó dễ, cầm một thanh Kim Trâm trong tay đâm thẳng trên mặt Diệp Vũ.
Ngay tại thời khắc nguy cấp đó, Sở Minh Hiên phản ứng kịp thời, bóp chặt cổ tay Diệp Mị. Cổ tay ả ta bị đau, Kim TRâm rớt xuống, hai má bị một bạt tai đau điếng.
Hắn đánh cái tát này vang to, rõ ràng, ả ta quay người ngã xuống, chỉ kém là đập xuống mặt đất. Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn trợn mắt há mồm, không đoán được Tấn Vương lại lửa giận đến vậy, dám đánh cả cháu gái ngoại.
“Hoàng đệ, đệ điên rồi!” Công chúa An Dương chấn kinh kêu lên, cùng hai cung nữ vội vã chạy tới đỡ con gái dậy.
“Sinh ra một đứa con gái hung hãn, tàn nhẫn như vậy, uổng tỷ làm mẹ, bổn vương thay tỷ dạy dỗ nó!” Nét giận dữ trên mặt Sở Minh Hiên hiện lên rất rõ.
“Cái tát này, ta khắc sâu trong tâm khảm!”
Công chúa An dương thù hận, ánh mắt phẫn hận trừng Diệp Vũ, sau đó đỡ con gái rời đi.
Một lúc sau, trong thiên điện chỉ còn lại hai người, Lâm Trí Viễn đi sau cùng, quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh nhạt, đen mờ còn u buồn hơn cả lúc trước.
Sở Minh Hiên nắm lấy tay Diệp Vũ, đau lòng hỏi, “Nàng không sao chứ”
Nàng lắc đầu, mỉm cười đáp lễ hắn, ‘Thật ra cháu gái ngoại của ngài bị ngài tát một tát, cũng được lắm, Hai mẹ công công chúa An Dương này lại ghi hận lên đầu ta rồi”
“Nếu không có bổn vương tới kịp lúc, chắc mặt nàng đã thành đoá hoa nở rồi. Không ngờ hoàng tỷ lại thù nàng tới vậy, ban đầu bổn vương còn định hoà giải cho các nàng nữa chứ”
“Chỉ e Vương gia tốn công thôi. Đây là bế tắc, Vương gia cũng đừng nên hao phí công sức làm gì”
“Như thế này mà nàng còn nhảy múa vì mẫu hậu làm gì chứ?” Hắn tò mò hỏi, “Lúc trước nàng vẫn không chịu nói ra, hiện ra thì có thể nói được rồi”
“Bảo ngài cũng không hiểu đâu, Vương gia nhìn thì sẽ biết” Nàng đưa mắt nhìn về phía quỳnh đình, ‘Văn võ đại thần đều tới đây cả, ngài là Tấn vương cũng mau đi đi”
Hắn cười sủng nịnh, “Nào ai như nàng đuổi người như vậy chứ?”
Lời còn chưa dứt hắn đã ôm lấy nàng, khẽ hôn nhẹ lên giữa trán nàng, giọng trầm thấp, “Búi tóc này của nàng rất đặc biệt, gọn ghẽ phóng khoáng, cao quý tao nhã, bổn vương thích lắm”
Diệp Vũ mỉm cười đẩy hắn đi ra ngoài, Sở Minh Hiên lúc này mới lưu luyến mãi rời đi.
***
Giờ Dậu, ngày còn chưa hết, ánh nắt còn chút rơi xuống làm cho quỳnh đình trở nên sáng lóng lánh, giống như được phủ một lớp bạc mỏng vậy.
Tiếng cười nói, bàn luận náo nhiệt vang lên trong đình. Lần này tham dự yến Thiên Thu của Thái hậu, là văn võ đại thần hàng tứ phẩm trong triều cùng gia quyến. Có nhiều loại quần áo màu sắc hoa lệ sặc sỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sở Minh Hiên và Thẩm Chiêu đi xuyên qua đám đại thần, người tài giỏi, khuôn mặt tuấn lãng, thần thái phong cách hiên ngang, bất phàm, khiến họ trở thành tiêu điểm cho phần đông gia quyến.
Cuối cùng, Sở Minh Phong và Tôn thái hậu cũng tới, mọi người khom lưng nghênh giá.
Họ ở phía bắc ngồi xuống ngự án, phượng án, chúng thần và gia quyến mới được lần lượt ngồi xuống.
Lễ mừng tiệc rượu như vậy, dĩ nhiên Tô Ngọc Yên cũng tham dự, bởi vậy, bàn tiệc của bà ta đứng trên chúng phi tần, chỉ là trên mặt bà ta chẳng có vui vẻ gì, mà cô đơn.
Sở Minh Phong giơ ly rượu bằng vàng lên, cất cao giọng nói, ‘hôm nay là ngày sinh nhật, nhi thần chúc mẫu hậu phượng thể an khang, mãi mãi thanh xuân”
Tôn thái hậu cũng nâng chén, cười tươi như hoa, “Bệ hạ chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ai gia, cùng các thần đồng lòng, ai gia rất vui, song lại không cảm thấy già đi một tuổi”
“Chúng ái khanh và trẫm cùng kính mẫu hậu!”
“Chúc thái hậu phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn” Chúng thần cùng đồng thanh.
Uống cạn một ly rượu, thì tới việc tặng lễ.
Diệp Vũ đứng trước cửa sổ thiên điện, đúng lúc nhìn thấy tình hình cả quỳnh đình, cũng nghe được cả thanh âm.
Hôm nay Sở Minh Phong mặc áo bào đế vương màu vàng, khuôn mặt đẹp cứng rắn mỉm cười thích hợp, thỉnh thoảng lại nói một hai câu với mẫu hậu bên cạnh. Xem ra tình mẫu tử hiếu thuận, hoàng thất này thật hoà thuận vui vẻ.
Tôn thái hậu ăn mặc quần áo long trọng hơn ngày thường, quần áo giày thêu hoa văn cát tường, đầu đội mũ phượng châu ngọc, nát mặt cũng được trang điểm kỹ hơn. ăn mặc như thế có mấy phần uy nghiêm và cao quý.
Quà của Sở MInh Phong là một pho tượng Bạch Ngọc Quan âm bán thấn, Sở Minh Hiên là một gốc cây san hô Nam Hải to, Thuỵ Vương là một bản chép tay “Kinh Kim cương” của một cao tăng đắc đạo, Thẩm Chiêu là một quyển tuyệt bút nổi tiếng của một tài tử tiền triều.
Nhóm đại thần đều dâng tặng lễ vật, màn ca múa được bắt đầu.
Mở màn là hai màn múa cung đình, sau khi kết thúc thì trời cũng dần tối, cung nhân cũng không cầm đèn, đợi Diệp Vũ hiến vũ xong thì mới lại đốt lên.
Bên sườn phải vũ đài, bởi thế có một bộ phận người thưởng thức ca múa chỉ có thể hạ mình hoặc xoay người. TRên vũ đài chỉ còn lại hai ngọn đèn cung đình, một là đèn xanh cung đình, một là đèn hồng cung đình, nhìn mông lung mờ ảo, như mộng như ảo.
Diệp Vũ là Lâm Trí viên lên đài, đứng tuỳ ý, đợi khúc nhạc vang lên.
Hắn không thả tóc mà dùng một chiếc khăn lụa buộc chặt lên, mặc bộ múa màu đen vừa phải, áo dài tới tận chân, trang phục quần thì rộng thùng thình. Còn bộ múa của nàng thì gây chú ý hơn, lấy màu xanh xủa lá, màu hồng của lụa tơ tằm may ra, mặt trên bó sát người ngực, phía dưới thì xoè ra thành váy, chỉ cần múa thì có thể thấy đùi trắng nõn, có thể nói lớn mật là, khác người, ra khỏi dự kiến của mọi người. Còn búi tóc của nàng, được búi thành hai búi đen, gắn cố định ở phía sau, ở đó sùng một chuỗi chân châu buộc hai vòng, cố định buú tóc. Trừ đó ra thì không còn gì cả.
Đây theo như lời khen ngợi ngắn gọn hào phóng của Tấn Vương, cao quý tao nhã. Chỉ là bộ múa đã khiến cho chúng thần thổn thức.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng hát một cô gái bắt đầu ngâm nga, Diệp Vũ cũng bắt đầu múa.
Ca khúc này là bài “Táng Tâm”, được Lâm Trí Viễn thay đổi, biến thành nhạc cổ điển, tiết tấu được điều chỉnh thích hợp, phù hợp với vũ nhịp Rumba.
Nhảy điệu Rumba vì tình yêu mà nhảy, là loại vũ latin. Hai người nhảy kỹ thậut lãng mạng mê người, để ý tới tư thế thân thể, bộ pháp mềm mại, uyển chuyển, gợi cảm mà lại nhiệt tình, mờ ám mà lại triền miên.
Hạ Phong đã từng là một vũ đạo lớn nổi tiếng biểu diễn cho khách quý xem, biểu diễn này lấy bài “Táng tâm” có bối cảnh âm nhạc của điệu Rumba. Diệp Vũ sáng tác ra điệu nhảy này, cũng là của bạn nhảy hắn, hai người ở giữa tiết mục nhảy thể hiện kỹ thuật, đã được người xem, giám khảo và bạn trên mạng khen ngợi, cũng nổi tiếng.
Bởi vậy, ở tại thời không này mà lại nhảy điệu này, nàng có cảm giác như đã trải qua mấy đời vậy.
Người dưới khán đài nhìn không chớp, không ngờ trưởng nữ Diệp Vũ của Diệp đại tướng quân lại lần nữa làm rung động cả hoàng thất và văn võ trong triều.
Họ không biết nam tử cũng có kỹ thuật nhảy ôn nhu như thế, nam nữ phối hợp nhảy với nhau lại mềm mại đáng yêu triền miên đến thế.
họ không biết là thân hình có thể duỗi ra thẳng vậy, như mặt ngoài có hứng thú khiến cho người tim đập bình bịch.
Họ lại không biết rằng cánh tay thon dài kia có thể làm ra nhiều tư thế như vậy, có thể múa ra động tác đẹp đến thế.
Họ lại không biết rằng bộ khố và chiếc mông có thể xoay chuyển khiến người thêm tha thướt mỹ miều đến thế.
Họ lại không biết rằng hai đùi có thể chân thành đong đưa, nhảy mê người, tao nhã từng bước múa đến vậy.
Họ lại không biết rằng thế gian còn có màn múa tuyệt vời ngập tràn ái muội, uyển chuyển, triiên miên khiến cho người ta nhìn như ngừng thở, nhìn không chớp mắt đến thế.
Họ lại không biết rằng có điệu nhảy lại có thể giãn ra co vào, ôn nhu, như gần như xa đến thế.
……
Tóm lại, ánh mắt và tim họ đều bị điệu nhảy của đôi nam nữ trên vũ đài hấp dẫn.
Khúc nhạc lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm, giọng nữ thương cảm bi ai, như khóc như than, ca từ ai oán bi thiết, cùng điệu nhảy Rumba phối hợp lãng mạn, triền miên, khiến cho tất cả mọi người lâm vào đau buồn, toàn bộ quỳnh đình lặng yên, chỉ có giai điệu và tiếng ca cất lên.
Hồ Điệp Nhi bay đi, tâm cũng không ở; lạnh lẽo đêm dài ai tới, lau lệ mãn má.
Là tham điểm nhi ỷ lại, tham một chút yêu; cũ duyên nên khó khăn, đổi lòng tràn đầy ai.
Sao chịu trụ, này đầu đoán bên kia quái; nhân ngôn hối thành sầu hải, chua xót khó qua; thiên cấp khổ cấp tai, cũng không quái.
Ngàn không nên vạn không nên, Phương Hoa sợ cô đơn; Lâm Hoa nhi cảm tạ, ngay cả tâm cũng mai; ngày khác xuân Yến Quy Lai, thân ở đâu…
Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn động tình nhảy, hoàn toàn dung nhập vào cảnh giới của điệu nhảy. Còn người dưới đài có đủ loại tâm tư khác nhau.
Thẩm Chiêu không thể không thừa nhận, mỗi một lần nàng khiêu vũ, cảm giác bùng nổ chấn dộng, có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm, có thể bày ra vẻ đẹp nhất của thân hình, khiến người chú ý. Nàng lại chọc cho phần lớn đàn ông khom lưng vì nàng.
Lần trước là điệu nhảy kích dục đàn ông, lần này nàng lại dùng tài nghệ độc đáo và phong hoa để chinh phục đàn ông.
Mặt Sở Minh Hiên cứng ngắc, tròng mắt như sắp lồi ra rớt phịch xuống, Giả sử hắn biết nàng nhảy là điệu nhảy như này, chắc chắn sẽ không cho nàng nhảy.
Đây không phải là khiêu vũ, đây rõ ràng là…. Nàng có thể cùng lâm Trí Viễn ôm tới ôm lui thế sao? Có thể thân mật tiếp xúc chân tay với hắn như thế sao?
Nhưng Sở Minh Hiên không thể không thừa nhận, tài múa của nàng là kinh động trời đất, quỷ thần phải khiếp sợ. Điệu nhảy này toát ra toàn bộ sự xinh đẹp của nàng, xinh đẹp, mềm mại đáng yêu, hắn không biết nàng chỉ là một cô gái bình thường, hay là một yêu nghiệt có các kiểu kỹ năng, mị hoặc lòng người nữa?
Thần sắc Sở Minh Phong thâm trầm, vui buồn không thể hiện, như chẳng bị điệu nhảy của nàng hấp dẫn vậy.
Cô gái này thật thú vị, thiên biến vạn hoá, muôn hình vạn trạng, thiên kiều bá mị….. Các cô gái trong hậu cung, chẳng có một ai theo kịp nàng. Tài tình, sự xinh đẹp và sức quyến rũ của nàng tựa như một bảo tàng thần bí vậy, dùng tới vô cùng, tay với không hết, vĩnh viễn không có cách nào biết được nàng còn khiến người ta ngạc nhiên và rung động tới mức nào nữa.
Hắn không ý thức được là lòng đã bị điên đảo vì nàng, hắn cũng không cho phép mình điên đảo vì một cô gái.
Khoé môi Thuỵ Vương khẽ nhếch lên khó phát hiện, cô gái này quả nhiên là khác, mỗi một điệu nhảy có thể ôm mất hồn nam nhân. Đêm nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh được rồi.
Hai ngọn đèn lồng ánh sáng mông lung, khiến cho bộ quàn áo múa màu xanh và đỏ càng diễm lệ chói mắt hơn. kỹ thuật nhảy xa hoa kia của nàng, gây cho mỗi đôi nghệ thuật hưởng thụ. Bất luận là xoay tròn, cuốn lại, hay là bắt cá hai tay, hoặc có tiết tấu khống chế, thân hình uốn éo, tình cảm biểu đạt, đều hoàn thành rất khá, rất hoàn mỹ khiến cho không ai có thể soi mói được.
Tuy Lâm Trí Viễn biểu hiện còn kém Hạ Phong nhưng cũng được coi là tạm được. Bộ múa này khá lộ ra toàn thân, cánh tay, nách và nửa bộ ngực như chẳng có gì, quan trọng là mỗi một động tác của nàng sẽ khiến cho váy xoè ra, lộ hai chân trắng nõn thon dài, ai cũng thấy, quyến rũ người ngay.
Giọng nữ dần ngừng lại, nhạc cũng dần biến mất, lúc này mà múa đôi hoàn mỹ cũng chấm dứt. Trong phút chốc tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn khom người chào cảm ơn, rời vũ đài, trở về thiên điện thay quần áo.
Vừa thay xong quần áo, Tôn thái hậu đã cho thị tỳ thân cận là Bích Cẩm đến truyền chỉ, bảo nàng đi gặp thái hậu. Nàng đi theo Bích Cẩm tới phượng án của Tôn thái hậu, khom người hành lễ.
Tôn thái hậu ngoắc tay ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm tay nàng, cười bảo, ‘Phần lễ của ngươi, xa hoa, ai gia rất thích. Nói cho ai gia, ngươi nghĩ thế nào mà ra được loại vũ sầu triền miên chẳng giống người thường chút nào thế?”
“Thần nữ chút tài mọn, thái hậu chớ chê cười” Diệp Vũ nói khiêm tốn.
“Vũ Nhi, điệu nhảy này của ngươi, khiến cho tất cả nam tử đều phải quỳ gối dưới váy ngươi hết” Tôn thái hậu nói sang sảng, mỉm cười ánh mắt lặng lẽ quét qua hai con trai.
Công chúa An Dương ngồi bên cạnh thấy mẫu hậu đối xử tốt với Diệp Vũ như vậy, tức giận đến mức nóng bừng lên, rời khỏi yến án, đứng bên cạnh phượng án của mẫu hậu, cố tình lên tiéng chen vào, “Mẫu hậu, nàng ta là gái lầu xanh thì có thể mặc quần áo, lại nhảy điệu đồi phong bại tục trước yến Thiên Thu của mẫu hậu, mị ohặc lòng người, dĩ nhiên là quyến rũ hồn nam nhân đi rồi ạ”
Sắc mặt Tôn thái hậu sầm xuống, chẳng chút trách cứ. Sở Minh Phong thấy thế cười bảo, ‘Hoàng tỷ, hôm nay là ngày sinh nhật, đừng để mẫu hậu mất hứng”
Công chúa An Dương kiêu ngạo, chẳng thèm quan tâm trường hợp này, cất giọng càng cao hơn, “Nữ tử khiêu vũ vừa rồi, chỉ là con hoang của Nhị phu nhân phủ tướng quân mà thôi. Nó ở trong phủ tướng quân ăn trắng mặc trơn mười mấy năm, bản công chúa chưa đuổi nó ra phủ, hết lòng nhẫn nhịn. Ai ngờ, nó và mẹ nó hạ lưu như nhau, chẳng chịu được cô đơn, tư thông cùng hạ nhân, làm nhục danh dự gia đình. Bản công chúa sao có thể giữ loại dâm phụ thế này ở trong phủ chứ? Nó lưu lạc thanh lâu, thì đã sáng tác ra loại vũ đồi phong bại tục mê hoặc, quyến rũ đàn ông rồi”
Quỳnh đình yên lặng, tiếng nói của bà ta càng vang vọng mạnh mẽ. Diệp Vũ áp chế sự phẫn nộ trong lòng lại, không sợ ngẩng đầu lên, thấy tôn thái hậu phụng phịu, Sở Minh Phong mặt đen nghiêm, chúng thần đều là bộ dạng kinh ngạc. “Khinh! Bà cho kẻ hầu gian lận hạ thuốc vào chén thuốc của Vũ Nhi, sau đó nói xấu nàng tư thông với hạ nhân, rồi đuổi thẳng mẹ con nàng ra khỏi phủ tướng quân, đến nỗi các nàng ấy phải lưu lạc thanh lâu, ăn bữa nay lo bữa mai”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Công chúa An Dương tức giận tới mức cả người run lên bần bật.
“Chân tướng ra sao, có cần bổn vương mới kẻ hầu người hạ ở phủ tướng quân đến laà rõ với tỷ không?” Hắn phản bác mạnh lại.
“Đủ rồi!” Sở Minh Phong gầm lên, “Hoàng tỷ, tỷ có ý khiến mẫu hậu khó chịu phải không? Còn không mau xuống”
Trước mặt cả văn võ triều thần, Công chúa An Dương bị bệ hạ quát lớn, đã mất hết mặt, giận trừng liếc Diệp Vũ một cái rồi mới lui. Một cái liếc mắt này mà như đao sắc chọc tim.
Trong lòng Diệp Vũ cảm động, Tấn vương đã giúp mình như vậy còn muốn sao nữa đây?
Ánh mắt nồng cháy của hắn cứ nhìn mãi, nàng cũng nhìn về phía hắn, trong lòng đập rộn, bỗng cảm thấy bất ổn.
Đột nhiên Sở Minh Hiên quỳ xuống, nói trước mặt mọi người, “Mẫu hậu, nhi thần quý Vũ Nhi đã lâu, cả đời này chắc chắn sẽ quý trọng nàng, che chở cho nàng, chiếu cố cho nàng. Kính xin mẫu hậu, hoàng huynh thành toàn”
Diệp Vũ, Thẩm Chiêu, Tôn thái hậu và Sở Minh Phong, còn có cả không ít người cũng chưa đoán được là Tấn vương phong lưu phóng khoáng lại mở miệng cầu cưới trước mặt tất cả văn võ triều thần.
Sắc mặt Tôn thái hậu nặng nề, Sở Minh Phong không biểu hiện gì, còn Sở Minh hiên thì quỳ thành khẩn đợi.
Diệp Vũ nóng ruột nắm chặt tay ra đầy mồ hôi, thấy trong mắt Tấn vương thâm tình và kiên trì, giờ khắc này nàng không biết mình có tâm tình hì nữa, chỉ hy vọng Tôn thái hậu ân chuẩn hoặc vẫn hy vọng không ân chuẩn…