Bảo Bối

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Ngửi ngửi gối đầu, tựa hồ không làm sao dễ ngửi, A Mao kéo bao gối, thay một bộ khác. Liếc mắt nhìn sàng đan một cái, mụn vá quá nhiều, hắn kéo một cái, lại lục tung nhảy ra một sàng đan mụn vá không quá nhiều để thay thế. A, còn có chăn, chăn rất cũ làm sao đây? Đúng, trong gian mộc mốc chuẩn bị cho Lam Vô Nguyệt có một cái chăn mới, A Mao nhanh chóng lao đi, trong chớp mắt, hắn đã mượn được chăn mới trở lại.

Lo lắng nhìn nhìn chung quanh, phòng ở quá đơn sơ , A Mao lần đầu tiên sinh ra tự ti như vậy. Nhưng lại nghĩ đến không thể làm cho Tiểu Bảo chờ quá lâu, hắn dị thường không yên đi đến mộc ốc sư phó.

Trên giường, Tiểu Bảo nghĩ rằng Đại ca ca không muốn cùng mình ngủ, hai tay kéo chăn qua miệng, trong đôi đại nhãn đầy mê mang, trong lòng ngăn không được miên man suy nghĩ. Phàm Cốt cũng thật sự buồn bực, lấy tâm tư A Mao thương Tiểu Bảo như vậy mà xem, A Mao có thế nào cũng sẽ không cự tuyệt Tiểu Bảo mới đúng a? Ngay khi hắn trăm tư không thể giải, nghĩ có nên lấy thân phận sư phó cưỡng chế A Mao đem Tiểu Bảo đi hay không, một đạo bóng người thật lớn mang theo gió vọt tiến vào, Phàm Cốt chỉ cảm thấy hoa mắt, bóng người đã không còn. Nhìn nhìn lên, A Bảo trên giường đã không thấy , chỉ còn lại cái chăn lộn xộn.

Chân mày Phàm Cốt dựng thẳng lên, bước nhanh đi ra ngoài, A Mao đang làm cái gì? Đi vào trước mộc ốc A Mao, từ phía cửa rộng mở hướng vào phía trong nhìn xung quanh trong chốc lát, Phàm Cốt vuốt râu lắc đầu rời đi. Vì sao đồ đệ hắn thu đều là ngốc như thế a? Cả thán ba tiếng, hắn vươn cái thắt lưng lười, về phòng đi ngủ.

Trên giường lớn đặc chế của A Mao, trên sàng đan và chăn mới vừa đổi qua phát ra hương cỏ đặc hữu trong cốc, Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người làm cho Đại ca ca lên giường, nhưng A Mao cũng là quỳ gối bên giường nhìn Tiểu Bảo chậm chạp bất động. A Mao không dám, hắn quá lớn, một cái không cẩn thận sẽ áp đến Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhỏ như vậy, hắn thoáng dùng sức sẽ làm bị thương nhóc.

Tiểu Bảo nhìn ra lo lắng cùng khẩn trương trong mắt Đại ca ca, cậu ngồi xuống vỗ vỗ giường nói: “Đại ca ca, ngươi nằm úp sấp , ta, xoa xoa cho ngươi, ngươi mệt mỏi.”

Không có mệt hay không, sao lại mệt? A Mao mãnh liệt lắc đầu, làm cho Tiểu Bảo nằm xuống, đắp hảo chăn cho nhóc, sờ sờ mặt Tiểu Bảo, vỗ nhẹ thân mình dỗ nhóc ngủ.

Cầm lấy bàn tay đầy mao của Đại ca ca, Tiểu Bảo ôm ở trong lòng mình, thật tâm nói: “Đại ca ca, đa tạ ngươi.” Đa tạ ngươi đau ta, đa tạ ngươi chiếu cố ta, chiếu cố Quỷ ca ca.

A Mao đỏ mắt, lại dùng lực lắc đầu vài cái, không cần tạ, không cần tạ hắn, hắn thích chiếu cố Tiểu Bảo, thời điểm hắn cao hứng nhất mỗi ngày chính là nhìn thấy Tiểu Bảo, chính là có thể ôm Tiểu Bảo lòng vòng ở trong cốc.

Tiểu Bảo nằm nằm hướng về sau, dán sát vào tường: “Đại ca ca, đi lên.”

A Mao tay kia che khuất ánh mắt Tiểu Bảo, làm cho nhóc ngủ.

“Đại ca ca, đi lên.” Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người, hàng mi thật dài làm lòng bàn tay A Mao ngứa nhột.

Đợi nửa ngày, Đại ca ca vẫn là không có đi lên, Tiểu Bảo xốc lên chăn, dỗ hắn giống như trước kia dỗ Quỷ ca ca: “Đại ca ca, đi lên, ngủ ni.”

Khóe mắt A Mao có thủy quang, đôi bàn tay to run nhè nhẹ.

“Đại ca ca, ngủ ni.” Lại vỗ vỗ bên người.

Thân mình A Mao giật giật.

“Đại ca ca, cùng Tiểu Bảo, ngủ ni.” (=]]]]])

Trên mặt đầy lông của A Mao dính vài giọt nước, hắn lau khóe mắt, thoát xiêm y thật cẩn thận lên giường, ở bên cạnh giường nằm xuống, khoảng cách giữa hắn cùng Tiểu Bảo có thể nằm thêm một Tiểu Bảo. Cười lau đi giọt nước không ngừng chảy xuống bên khóe mắt Đại ca ca, Tiểu Bảo đem chăn trên người mình phủ qua người hắn, tiếp đó na na về phía trước, oa ở bên người Đại ca ca, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt ở trong lòng bàn tay tràn đầy vết chai của Đại ca ca, hạnh phúc nhắm mắt lại.

Hô hấp A Mao dẫn theo không thuận, cúi đầu nhìn thụy nhan mang theo tươi cười của Tiểu Bảo, nước mắt của hắn rơi càng nhiều. Trừ bỏ lòng bàn tay ra, toàn thân hắn đều là mao, sư phó dùng hết biện pháp cũng bỏ không xong, cạo không tới vài ngày liền lại dài ra, hơn nữa so với lúc trước còn dày hơn đậm hơn, sư phó liền không dám cạo cho hắn nữa. Hắn không thể nói chuyện, trên đời này chỉ có sư phó không chê hắn, hiện tại lại có thêm một người.

“Đại ca ca…” Tiểu Bảo nhắm mắt đem đầu chôn ở trong lòng Đại ca ca, cúi đầu nói: “Cảm tạ ngươi, đau ta.” Nước mắt bị xiêm y Đại ca ca hấp thu. Mặc dù ở trong nhà có các thúc thúc bá bá thẩm thẩm thương cậu, nhưng cậu cũng là lần đầu tiên hưởng đến cái loại yêu thương từ Đại ca ca cùng Quỷ ca ca mà ngay cả lúc ngủ cậu đều cảm thấy hạnh phúc. Cậu không đáng , cậu là hài tử của Diêm La vương, chân phải của cậu bị tật, mặt cũng đen, cậu, không đáng .

A Mao rút ra cánh tay trái bị Tiểu Bảo áp, tiếp theo đem nhân nhi ôm đến trên người, ôm chặt. Bàn tay to lớn vỗ nhẹ Tiểu Bảo, hai má càng không ngừng cọ đầu Tiểu Bảo. Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, hắn không phải muốn A Bảo cảm tạ, mà là muốn A Bảo vui vẻ.

Cả người oa ở trong tấm ngực rộng lớn của Đại ca ca, Tiểu Bảo dưới sự vỗ nhẹ ôn nhu của hắn, mang theo cảm kích đối với Đại ca ca, áy náy đối với Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, rất nhanh liền trầm trầm ngủ. Sau khi cậu ngủ say, có người rất nhẹ rất nhẹ ở trên mặt cậu hôn một cái. Đêm nay, từng cái vỗ nhẹ trên lưng cậu chưa từng dừng lại.

Khi trời tờ mờ sáng, A Mao chậm rãi xoay người, buông Tiểu Bảo, tiếp đó lại chậm rãi từ ổ chăn rời khỏi, xuống giường. Tiểu Bảo đang ngọt ngào ngủ, khóe miệng là ý cười hạnh phúc, A Mao hé miệng cười. Hắn nên đi làm điểm tâm , còn phải đi trồng rau, đi uy xà, đi vào cốc hái dược. Khinh thủ khinh cước mặc xiêm y, A Mao ra khỏi mộc ốc. Gió lạnh thổi tới, A Mao nghĩ nghĩ lại chui trở về. Đem Tiểu Bảo cả người lẫn chăn nhẹ nhàng ôm lấy, A Mao đi vào mộc ốc Nhiếp Chính. Mộc ốc không có khóa, A Mao dùng đỉnh đầu gối mở cửa.

Nhiếp Chính đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường luyện công. Nghe thấy có người tiến vào, hắn lên tiếng: “A Mao?” Nghe cước bộ như là A Mao . Tiếp theo, hắn liền cảm giác được bên người thoáng trầm, sau đó cái chăn ở trên người hắn giật giật, ổ chăn có thêm một người. Lập tức, Nhiếp Chính liền biết là ai .

A Mao vỗ vỗ vai Nhiếp Chính, đem một bàn tay của gã kéo đến trên người Tiểu Bảo, lại làm hai cái động tác vỗ nhẹ. Nhiếp Chính hiểu được , lập tức nhỏ giọng nói: “Tiểu Bảo còn đang ngủ đi, ta đã biết.”

A Mao lại vỗ vỗ vai Nhiếp Chính, tiếp đó yên tâm mà đi ra ngoài, mộc ốc của Nhiếp Chính so với nơi của hắn ấm áp hơn.

Sau khi nghe thấy cửa đóng, Nhiếp Chính thoáng ngừng, chậm rãi đụng đến ánh mắt Tiểu Bảo, quả nhiên còn đang ngủ a, hắn nở nụ cười. Không hiếu kỳ A Mao vì sao lại ôm Tiểu Bảo lại đây, Nhiếp Chính nhẹ nhàng nằm xuống, đem Tiểu Bảo kéo vào trong lòng, tiếp đó thở hắt ra. Từ sau khi đi vào Phàm cốc, hắn đã không còn cùng Tiểu Bảo ngủ nữa, hắn thực hoài niệm những ngày ở Diêm La điện, khi đó hắn mỗi ngày đều là ngửi thấy hương khí hài tử của Tiểu Bảo mà ngủ .

Khí tức của người trong lòng vẫn là sạch sẽ như vậy, ở trên trán nhóc in lại một nụ hôn, Nhiếp Chính ngáp một cái. Bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu, trời đã sáng đi, hẳn là còn có thể lại cùng Tiểu Bảo ngủ một hồi. Nghĩ như thế, mí mắt Nhiếp Chính phát nặng, ôm sát Tiểu Bảo, chỉ trong chốc lát hô hấp của hắn liền vững vàng .

………

“Bảo, hôm nay là ngày mấy?”

“Ta đi hỏi, hỏi sư phó.”

Buông việc trong tay, Tiểu Bảo đi ra ngoài. Qua một lát, cậu trở về nói: “Quỷ ca ca, sư phó nói, hôm nay là ngày mười, tháng, mười hai.” Ngồi trở lại bên giường, Tiểu Bảo tiếp tục làm việc.

Mười tháng mười hai… Nhiếp Chính ở trong lòng tính ngày, này đã được nửa tháng , vải trên mắt có thể lấy đi. Chính là sư phó sao không đề cập tới a? Có phải đã quên hay không?

“Bảo, sư phó đâu?”

“Sư phó đang, cùng Đại ca ca, nói chuyện.”

Nhiếp Chính sờ sờ lên mắt, Tiểu Bảo đang chuyên tâm làm việc không có nhìn ra Quỷ ca ca lo lắng, cúi đầu nhìn việc trên tay. Từ sau ngày đó, Tiểu Bảo liền cùng A Mao ngủ, bất quá A Mao mỗi buổi sáng đều sẽ đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường Nhiếp Chính. Lúc đầu Tiểu Bảo tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong lòng Quỷ ca ca, còn hồ đồ hơn nửa ngày a.

Ngày đó Nhiếp Chính liền cùng Phàm Cốt nói muốn buổi tối cho Tiểu Bảo cùng hắn ngủ, nhưng thứ nhất hắn hiện tại hành động còn chưa thuận, buổi tối đi ngoài còn cần người hỗ trợ, Tiểu Bảo nhất định sẽ ngủ không tốt; thứ hai, Phàm Cốt cũng lo lắng Nhiếp Chính sẽ cầm giữ không được, ngủ thẳng nửa đêm lại cùng Tiểu Bảo “Song tu”, tìm cái cớ cự tuyệt , nói chờ sau khi thương thế của hắn tốt hơn rồi nói sau. Nhiếp Chính sao lại không rõ tâm tư Phàm Cốt, sau đó cũng không có nhắc lại . Bất quá Tiểu Bảo thật cao hứng, mặc kệ cùng ai ngủ, cậu đều là người được đau a.

Nửa ngày không có nghe thấy Tiểu Bảo nói chuyện, Nhiếp Chính nhịn không được hỏi: “Bảo? Làm cái gì ni?”

“Hài.” Tiểu Bảo ngẩng đầu cho Quỷ ca ca một cái mỉm cười ngọt ngào, “Cho sư phó, Quỷ ca ca, Đại ca ca, làm hài.”

Nhiếp Chính kinh ngạc: “Bảo còn có thể làm hài?”

“Thẩm thẩm, dạy.”

Hiểu được thẩm thẩm trong miệng Tiểu Bảo là chỉ ai, Nhiếp Chính ngược lại hỏi: “Bảo, ngươi thì sao? Sao không có hài của mình?”

“Có, Đại ca ca, mua.” Chính là hài mua không thoải mái bằng hài làm, nhất là chân Đại ca ca rất lớn, mua không được đôi thích hợp .

Nhiếp Chính chạm đến thắt lưng Tiểu Bảo, đem nhóc hướng tới bên người mình ôm ôm, nói: “Quỷ ca ca không dùng đến hài, ngươi làm cho chính mình mấy đôi.”

“Đủ, đủ .” Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái. Cậu học rất nhiều bản sự ni, cậu còn muốn làm xiêm y cho sư phó, cho ca ca.

Để sát vào Tiểu Bảo thật sâu hít mấy hơi, Nhiếp Chính buông ra nhóc, không quấy rầy nhóc làm việc. Hàng đêm song tu, hắn đã có thể rõ ràng cảm giác được phần eo so với trước kia hữu lực hơn, chân cũng có tri giác. Nhiếp Chính hiện tại lo lắng là Tiểu Bảo, tuy rằng sư phó nói Tiểu Bảo rất tốt, nhưng không có chính mắt nhìn thấy, hắn vẫn là sợ thân mình Tiểu Bảo sẽ chịu không nổi.

Cửa mở, Phàm Cốt cùng A Mao đi đến.

“Sư phó, Đại ca ca.” Kêu một tiếng, Tiểu Bảo đem hài đang làm dở cho sư phó bỏ vào cái giỏ cỏ mà Đại ca ca chuyên môn làm cho cậu, xuống giường, nghĩ sư phó là tới đổi dược cho Quỷ ca ca.

Vừa nghe sư phó đến đây, Nhiếp Chính lập tức hỏi: “Sư phó, mắt của ta có phải có thể tháo vải hay không?”

Phàm Cốt vuốt vuốt râu, nói: “Đúng vậy, hôm nay vừa vặn là nửa tháng , có thể tháo vải, bất quá còn phải chú ý. Thái dương vừa xuống núi, không phải quá sáng, vừa vặn tháo vải cho ngươi.”

Nhiếp Chính nghe vậy cuồng hỉ: “Đa tạ sư phó!” Hắn có thể nhìn thấy Tiểu Bảo !

Phàm Cốt vừa tháo vải cho Nhiếp Chính, vừa nói: “Đừng cao hứng quá sớm, ánh mắt của ngươi hiện tại chỉ có thể gặp chút ánh sáng, bình thường vẫn là sẽ mờ.”

“Chỉ cần có thể nhìn Tiểu Bảo một cái là được.” Nhiếp Chính ngây ngô cười, miệng không thể khép.

So sánh với Nhiếp Chính đang mừng như điên, huyết sắc bên mặt trái Tiểu Bảo lại tiêu thất. Quỷ ca ca, có thể nhìn thấy? Nghĩ đến mặt mình, còn có cái chân bị tật, tâm Tiểu Bảo thu chặt, chậm rãi hướng về sau lui lại mấy bước. Cậu, khó coi. Lại lui về mấy bước, một mực thối lui đến cạnh cửa.

Ngay sau khi một vòng bạch bố cuối cùng trên mắt Nhiếp Chính bị Phàm Cốt kéo xuống, cửa bị người nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại. A Mao cùng Phàm Cốt đồng thời quay đầu, Phàm Cốt giơ lên chân mày: “A Mao, ngươi đi qua.” A Mao lập tức bước đi .

“Sư phó?” Nhiếp Chính nhắm mắt lên tiếng, hắn cảm giác được Tiểu Bảo không ở trong phòng .

Dùng bố khăn ẩm ướt chà lau dược trên mí mắt Nhiếp Chính, Phàm Cốt thô thanh nói: “A Bảo sợ ngươi ghét bỏ nó, trốn đi .”

“Ta sao lại ghét bỏ nhóc?!” mí mắt Nhiếp Chính giật giật.

“Đừng mở.” Chà lau một con mắt khác của Nhiếp Chính, Phàm Cốt nói: “Đợi lát nữa ngươi thấy A Bảo phải cùng nó nói rõ ràng.”

“Bảo đâu?” Nhiếp Chính hận không thể vọt tới bên người Tiểu Bảo.

“A Mao đi qua.”

Sau khi lau khô sạch, Phàm Cốt hé lên mí mắt Nhiếp Chính, nhỏ vào dược thủy, tiếp đó ở chỗ huyệt vị mắt gã xoa nhẹ nửa ngày, lúc này mới nói: “Tốt lắm, có thể mở , từng chút đến, không cần quá nhanh.”

Mí mắt Nhiếp Chính lập tức có động tác, từng chút mang theo lo lắng chậm rãi mở. Ánh mắt bị mù quá lâu cho dù là chút ánh sáng mỏng manh cũng khó thích ứng. Nhiếp Chính lại nháy mắt nhắm mắt lại mở, chỉ cảm thấy ánh sáng quá chói mắt.

“Không cần gấp, từ từ sẽ đến.”

Nhiếp Chính hít sâu mấy hơi, lại chậm rãi mở to mắt, ánh sáng mơ hồ đập vào mắt, vẫn là đau đớn, nhưng hắn không có nhắm mắt lại, mà là cố gắng mở.

Lọt vào trong tầm mắt hết thảy đều là mơ hồ mông lung , nhưng cái này đã đủ làm Nhiếp Chính kích động.

“Nhắm lại, đếm đến ba lại mở.”

Nhiếp Chính nhắm lại, yên lặng đếm đến ba, lại chậm rãi mở. Một mảnh hoa râm ánh vào mi mắt, sau khi hình ảnh lung lay mấy đợt, sương mù trước mắt hắn dần dần tán đi, trước mắt hình như là chân mày một người, bất quá thực trắng.

“Có thể thấy rõ không?” Phàm Cốt tiến đến trước mặt Nhiếp Chính, dựng thẳng lên một đầu ngón tay, lắc lắc.

Nhiếp Chính nhịn không được nở nụ cười: “Sư phó?” tóc Sư phó cùng chân mày đều trắng.

“Có thể thấy rõ không?”

“Có thể. Sư phó dựng thẳng một đầu ngón tay.”

“Như vậy thì sao?”

“Hai ngón.”

Phàm Cốt thẳng nâng thắt lưng, khí định đan điền: “A Mao! Đem A Bảo ôm lại đây!”

Nhiếp Chính lập tức tìm kiếm phương hướng cửa, hai mắt còn chưa linh hoạt sau khi qua một trận mê muội liền tìm được cửa.

Trong phòng sách, Tiểu Bảo cuộn mình ở góc gắt gao ôm hai chân mình, liều mạng lắc đầu, cậu không đi, không đi, cậu khó coi. A Mao quỳ trước mặt cậu, thật sự là không đành lòng cưỡng bức nhóc.

“A Mao! Còn không mau ôm A Bảo lại đây?!” Bên ngoài truyền đến tiếng sư phó thúc giục, A Mao ở thế khó xử. Trong mắt Tiểu Bảo đã có lệ , hắn đau lòng cực kỳ, làm sao còn đành lòng bắt buộc nhóc. Nghĩ nghĩ, A Mao đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.

Đem mặt chôn ở giữa hai chân, Tiểu Bảo thực sợ hãi, Quỷ ca ca nhất định sẽ thất vọng , cậu, khó coi.

“A Mao! Đem, ” vừa hô lên, cửa liền mở, vừa thấy người vào chỉ có A Mao, chân mày Phàm Cốt dựng thẳng, “A Bảo đâu?” Nhiếp Chính nhìn thấy A Mao chỉ thoáng sửng sốt, tiếp theo trong mắt là nồng đậm thất vọng, Bảo không muốn thấy hắn sao?

A Mao không tiện giải thích, hắn cũng không phải đến để giải thích. Bước đi đến bên giường, hắn nâng dậy Nhiếp Chính, xoay người trực tiếp đem người cõng lên. Nhiếp Chính sau khi giật mình ngốc lăng liền cười vỗ vỗ vai A Mao: “A Mao, phiền toái ngươi . Bảo không muốn gặp ta, ta đây đành phải da mặt dày đi gặp nhóc.”

Gật gật đầu, A Mao nhanh chóng rời đi, Phàm Cốt ngửa mặt lên trời thở dài: Tiểu đồ nhi của hắn sao ngốc như thế a?

>>Hết


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...