Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 69: Bác đào hoa


Chương trước Chương tiếp

Bên trong phòng riêng, thức ăn đã được bên lên đầy đủ. Hắn ngồi trước bàn, tay cầm ly rượu

- thế này là họp lớp sao. Nếu hồi sáng em không bắt anh dậy thì hẳn giờ này . . Ừm . . - hắn ghế sát vào tai cô

- anh không thể trong sáng hơn sao - cô đánh vào người hắn

một tài người bạn đến mời rượu, hắn miễn cưỡng đáp lại . Những người này đó với cô và hắn chỉ là danh nghĩa bạn học không nhích lên hay hạ xuống

- em có điện thoại - hắn nhắc cô

cô bắt máy, ngay lập tức giọng nói quen thuộc truyền vào

- mẹ

- lại có chuyện gì nữa

- con đang ở trước sảnh khách sạn royal, nếu mẹ không ra đón con, con sẽ lập tức xông vào

- con dám đe dọa mẹ

- mẹ dám không cho con vào

- con!!!

- con vào!

- được rồi. Ở đó chờ mẹ

cô đẩy ghế

- lại chuyện gì vậy

- thằng con của anh. Ruốt cuộc nó giống ai

- anh là điều thường tình

- em phải ra nếu không muốn nó chào mọi người bằng cách thả bom nguyên tử

- như vậy chẳng phải rất có khí thế sao !- hắn cười

- anh biến đi

- - -

- mami yêu quý. Con hẳn biết mẹ vô cùng yêu bảo bối thiên tài này- phong níu lấy tay cô

- con ruốt cục là bị đột biến gen từ khi nào. Lúc trước thì là băng cực , bây gì thì lại như vậy. Quả thật rất khó hiểu

- con tồn tại hai nhân cách

- vậy thì chắc ba con tồn tại năm nhân cách- cô cúi xuống, hai tay ép vào hai má bầu bĩnh

- con không thích như vậy- phong hét lên, kích động khi bị phụ nữ sàm sỡ

cô cười nhìn nhóc

- hoàng ngọc băng nhi- một giọng nam trầm vang lên

không hẹn, cả cô và phong đều hướng mắt với nơi vừa phát ra giọng nói ấy

- bảo bối- vũ lao lại, ôm chầm lấy cô và tính hôn chụt một cái thì một thứ khí hàn đậm đặc phủ quanh

- stop

vũ giật mình quay sang đối mặt với tảng băng ngàn năm bé nhỏ, với ánh mắt chăm chăm như muốn giết người đến nơi

- này nhóc. Không nên xem vào việc của người ngoài. Mất lịch sự

vũ nhìn thách thức, quay sang mỉm cười với cô

- không liên quan sao ?

Bốp. Cú đấm từ nắm tay nhỏ bé của phong hướng thẳng vào bụng vũ làm cậu đau điếng người

- lâm hàn phong. Không được vô lễ

- tên sắc lang này dám sàm sỡ mẹ. Sao con dám để yên

- là bác của con

- ba là con một

- là anh của mẹ

- ? ? ? - khoé miệng nhóc giật giật, lần này nhóc đã đánh nhầm người và lại còn mang trọng tội

- anh không sao chứ - cô nhìn hoàng minh vũ vẫn đang nhăn mặt

- con cậu quá bá đạo - băng nhìn cô

- băng băng- cô ôm lấy băng, vứt cho vũ hẳn một túi lơ to tướng

mặt cậu nhăn lại, vốn nghĩ em gái sẽ đỡ mình nhưng kết quả lại thành ra như thế này đây

- để cháu đỡ bác - phong đỡ lấy tay vũ như đỡ một ông cụ qua đường

- mi nghĩ ta yếu dưới như vậy sao - vũ đứng thẳng, mặt vẫn hơi nhăn- đau thật đấy

- cháu học võ nhưng mà tại ông lợi dụng

- là bác

- ông và bác đâu có khác nhau

- khác chứ. Ta đẹp trai như vậy không thể mất mặt vì chữ ông được

- cháu gọi thay con cháu sau này

hoàng minh vũ hết nói nổi

- - - cả phòng lại được một phen hồn bay vì băng và vũ vào. Họ nghĩ chỉ gửi gmail cho hai người nhưng thật không ngồi hai người về thật. Điều này còn trên cả bất ngờ. Phong đi nhanh đến chỗ ba yêu, trèo lên ngồi vào lòng ba

- lâm hàn thiên. Con của chú quá bá đạo

- tất nhiên

- quậy phá còn hơn cả vợ cậu

- anh dám nói - cô trừng mắt nhìn vũ

- mẹ không quậy phá

- con trai quả là thương mẹ

- chỉ có điều chỉ số IQ và chỉ số quậy phá là bằng nhau

cả bàn cùng cười , mặt cô đanh lại

- ông rất đào hoa phải không ba ?

- hả? - lâm hàn thiên sửng sốt trước câu hỏi của phong

- đã bảo là gọi bác

- ừ. Bác rất rất siêu đào hoa lăng nhăng phải không ba?

Vũ sặc nước , ho . . . Khụ . . Khụ

- rất đào hoa

- hồi nãy bác ôm mẹ, còn định hôn mẹ nữa nhưng mà ngay sau đó con đã đánh vì tội sàm sỡ mẹ

- rất tốt - hắn xoa đầu

- lâm hàn phong , từ khi nào con có cái tính mách lẻo như thế ? - cô nhăn mặt

- vậy là phải trọng thưởng- lâm hàn phong rõ không muốn để ý lời cô nói

- vậy là phải trọng thưởng

- ý kiến không tồi

- con muốn ngủ với ba mẹ

- không được - mặt hắn đanh lại

- sao lại như vậy - phong nhìn thiên

- bởi vì ba mẹ cháu muốn . . Ừ . . Sinh thêm một em bé cho cháu đỡ buồn- vũ nói

- em bé- phong nghĩ - không biết nữa

- hai người quả là cao tay. Bảo bối đã lớn như vậy rồi - băng cười

- anh đã bảo em cứ sinh một đứa, em còn nói là sợ nó không có bạn chơi giờ thì họ tiến hẳn hơn một bước- vũ cằn nhằn

- cũng may . Ít nhất mình không phải làm bạn với những kẻ đần độn

- cháu

- sao? 20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...