Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi !
Chương 11: Thần thoại
Nơi đó,một tiểu cô nương tựa tiên nữ thiên giáng bộ y phục màu trắng thuần khiết ngồi đó. Nàng gảy lên bản nhạc đó thật nhẹ nhàng,thanh âm tiếng đàn tựa như cuốn lấy cơ thể nàng khiến nàng nàng vừa đẹp yêu mị lại thuần khiết động lòng người.
Khi mọi người đang thất thần thì một giọng hát ngọt ngào kéo họ về với hiện tại cô không những đàn mà còn hát khiến mọi người không khỏi thán phục.
Giọng hát trong trẻo đang trên đoạn cao trào thì một giọng hát trầm ấm của đàn ông vang lên hòa vào giọng hát trong treo ấy khiến mọi người thơ thẩn.
2 Giọng hát ấy tựa thiên trường địa cửa,bên nhau,cùng nhau tới ngưỡng cửa thiên đường...;
Giải thoát cho anh khỏi sự chờ đợi bí ẩn nhất này
Từng ngôi sao rơi xuống , ngọn gió không ngừng lay
Cuối cùng cũng đã lại được ôm em trong vòng tay
Đôi trái tim cùng rung động
Hay tin tưởng anh , trái tim chân thật ko đổi thay
Đợi chờ ngàn năm với lời hứa của anh
Dù cho phải trải qua biết bao mùa đông giá buốt
Anh quyết không từ bỏ
Mãi mãi nắm chặt lấy
Đôi tay nà của em
Đợi chờ khiếp sau tương ngộ
2 ta lại tiếp tục tình yêu này
Tình yêu này dù cho có làm em đau đớn đến mấy
Cũng nguyện được cùng anh gánh chịu
Ngay đến cả một câu nói em yêu anh
Cũng chẳng thể nói ra được nữa rồi
Hay để tình yêu đó trở thành
Bông hoa nở mãi không tàn trong trái tim anh và em
Đã hứa tặng em sự vĩnh cửu đó
Lần này xin đừng bỏ đi trước
Chỉ duy nhất chân tình tuyệt đẹp quấn quýt lấy đôi ta
Vượt qua không gian vô tận đó
Anh phải biết rằng em sẽ chờ đợi anh
Ơ ngàn năm sau đó
Tình yêu là thứ duy nhất trong tim anh
Một thần thoại tuyệt đẹp không bao giờ đổi thay...
Khi bản nhạc kết thúc mọi thứ thật yên lặng nhưng ngay sau đó tiếng vỗ tay không ngừng vang lên nhưng hắn lại không quan tâm,thời khắc nàng và tên con trai ấy hát sao lại tha thiết thế,hắn nhìn thấy trong giây phút ấy mắt nàng lóe lên sự mừng rỡ...tại sao lại như thế?......