Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Bùi Tòng Ngạn hai tay chống hông thở phì phì, bàn chân bước lên trước một chút, hai con mắt trợn to trừng mẹ “Mẹ tiểu thư Bùi Bội.”

Ưu nhàn nằm trên ghế quý phi, Bùi Bội lé con mắt ra trừng lại con. “Xin hỏi có gì phải làm sao?”

Thật không hổ là con của Bùi Bội, không giống với người thường, con trai cô nhìn trái nhìn phải thế nào đi nữa cũng thấy đẹp mắt, ngay cả vẻ mặt tức giận cũng đặc biệt tuấn tú. Khó trách nó còn nhỏ mà các cô bé từ đầu ngõ đến cuối ngõ đều mê tít xoay quanh nó, từ ba tuổi đến tám mươi tuổi cũng không thoát khỏi mị lực của thằng bé. Bùi Tòng Ngạn hổn hển đứng trước mặt mẹ, tay cầm một cây bút quơ vù vù, trên bút còn dính một thứ gì đó rất ghê tởm “Đây là cây bút con mới mua để vẽ tranh.”

“Vậy thì thế nào? Cùng lắm thì mẹ mua lại bồi thường cho con.”

Tròng mắt Bùi Bội vẫn nhìn trần nhà không hề di chuyển, cô biết bây giờ không nên chọc giận con. “Không phải là vấn đề bồi thường hay không, mà là mẹ muốn đến khi nào mới học cách tôn trọng con?”

Bùi Tòng Ngạn nói hợp lý hợp tình. “Tôn trọng?”

Bùi Bội đột nhiên ngồi thẳng dậy trừng con. “Trong nhà này trừ mẹ ra cũng chỉ còn có con, xin hỏi mẹ có chỗ nào không tôn trọng con? Chẳng qua là một cây bút vẽ tranh đã làm cho con hô to gọi nhỏ với mẹ sao? Con đừng quên mẹ là mẹ của con, không phải là vợ của con.”

Bùi Bội nổi bão một trận oanh tạc bổ xuống. Bùi Tòng Ngạn tức giận thu hồi đồ đạc của mình, giọng nói đè nén vô tội trả lời. “Nếu mẹ tôn trọng con thì vì sao không nói một tiếng đã đụng vào bút mới của con?”

Xem vẻ mặt vô tội của con làm người ta đau lòng, nói gì được nữa khi chính cô lại đuối lý trước đứa con này. Bùi Bội hít một hơi thật sâu lại nháy mắt mấy cái, thức thời sửa chữa vì đã bốc hỏa. “Thực xin lỗi, mẹ nhất thời không tìm thấy đồ của mẹ…cho nên trước hết lấy bút này làm bàn chải dùng đỡ, con cũng biết mặt màng này rất dễ xử lý, nói gì thì trên đó mẹ cũng cho thêm nhiều dược liệu quý…”

Cô thao thao bất tuyệt. Vì muốn bảo vệ màng nhĩ của mình nên Bùi Tòng Ngạn phi thường biết điều sử dụng lúm đồng tiền đáng yêu nói với mẹ. “Thực xin lỗi, là con hiểu lầm mẹ, mẹ chớ quên, mặt của mẹ mới chính là tài nguyên quý hiếm.”

“A!”

Bùi Bội hét lên một tiếng hai tay bưng mặt. “Trăm ngàn lần không được nhắc đến.”

Bùi Tòng Ngạn buồn cười nhìn động tác của mẹ, đây là mẹ của hắn. Đột nhiên ngoài cửa vang lên một hồi chuông. Bùi Tòng Ngạn ra vẻ kinh ngạc trêu đùa mẹ. “Có thể là kẻ thù đến tìm mẹ hay không?”

Bùi Bội cắn răng, buồn bực trừng con. “Thằng nhóc…”

Bùi Tòng Ngạn lập tức chỉ mặt của cô. “Cẩn thận có nếp nhăn.”

Không thể tức giận, không thể tức giận, chỉ cần một biểu tình nho nhỏ là mặt cô lại hiện nếp nhăn, xem bí quyết giữ gìn sắc đẹp thì cô không thể kiếm củi ba năm đốt một giờ a. Ngón tay Bùi Bội chỉ ra cửa. Bùi Tòng Ngạn cười cười. “Con biết, để con đi nhìn xem ai nhấn chuông.”

Thằng bé chạy đến cửa chính. Vì tránh đi một số người tới nhờ buôn bán hoặc là người tới gây phiền toái, trong đó thường xuyên tới nhất là người ở cơ quan bảo hộ, thỉnh thoảng tới cưỡng chế mẹ đưa hắn đi học. Với chỉ số thông minh của hắn, cùng với mấy năm qua theo mẹ chạy ngược chạy xuôi cũng tích lũy được trí tuệ và tri thức, kiến thức của hắn đã sớm vượt xa chương trình học bình thường rồi. Dù sao mẹ của hắn cũng không chấp nhận loại giáo dục hà khắc ở trường học. Bùi Tòng Ngạn đứng trước cửa, còn cố ý đè thấp giọng nói. “Nếu là tìm Bùi Bội và Bùi Tòng Ngạn thì hai người đó không có ở đây.”

Nói như vậy là tiễn được người không nên tới. Nhưng lại nghe được một giọng nói như bị suyễn. “Cái thằng nhóc này, là chú, mở cửa!”

Âm thanh rống giận này làm cho Bùi Tòng Ngạn buồn cười, yên tâm mở cửa. “Sớm nói là chú Sái đi thì con cũng đỡ phải vất vả.”

Sái Ảnh không có cách với thằng bé này chỉ vỗ vỗ nhẹ đầu hắn. “Tiểu quỷ.”

Anh ta nghiêng người vào trong phòng hỏi. “Mẹ con đâu?”

Bùi Tòng Ngạn chỉ tay về phía sau còn học bộ dạng thở dài của người lớn. “Đang chăm sóc sắc đẹp.”

“Ngô.”

Sái Ảnh tựa hồ hiểu ý tứ của thằng bé. Đột nhiên một người đàn ông cao lớn phía sau Sái Ảnh xuất hiện làm cho Bùi Tòng Ngạn buồn bực liếc anh ta một cái. “Chú Sái, người ở phía sau…là bạn của chú sao?”

Bùi Bội từng cảnh cáo nó và Sái Ảnh, không cho phép mang người lạ vào nhà. Người kia là ai mà làm cho chú Sái dẫn vào nhà, vi phạm vào cấm kị của mẹ. “Chú đây là…”

Sái Ảnh đang muốn giải thích. Ngay lúc đó Cổ Việt Trì đã lướt qua Sái Ảnh tới đứng trước mặt Bùi Tòng Ngạn, cúi đầu nhìn chăm chú thằng bé. Anh phát hiện thằng bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại không giống với đứa trẻ bình thường. Cổ Việt Trì vươn tay biểu đạt thiện ý. “Chào cháu, chú là Cổ Việt Trì.”

Ánh mắt sắc bén của Bùi Tòng Ngạn chậm rãi nhìn Cổ Việt Trì từ trên xuống dưới, người này thật cao lớn, cả người phát ra khí thế bức người, bề ngoài thoạt nhìn hào hoa phong nhã nhưng lại không có lực sát thương, đặc biệt người này có một đôi mắt rất lạnh lùng. Bùi Tòng Ngạn vươn tay cầm tay anh. “Chào chú, cháu là Bùi Tòng Ngạn.”

Cổ Việt Trì nắm bàn tay nhỏ bé của Bùi Tòng Ngạn nhưng tâm có một chút xao động, tuy rằng chỉ ngắn ngủi hai giây, lại có thể làm cho anh giật mình. Anh cố gắng tươi cười với Bùi Tòng Ngạn. “Xin chào.”

Lúc này Sái Ảnh tiến lên nói với Bùi Tòng Ngạn. “Chú Cổ có việc muốn mẹ cháu giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

Chữ này thấy tò mò quá, Bùi Tòng Ngạn híp mắt nhìn Sái Ảnh. “Phải đi ra khỏi nhà sao?”

“Ân, lần này sẽ đi Liêu Ninh.”

Sái Ảnh gọn gàng dứt khoát nói cho Bùi Tòng Ngạn, lại vụng trộm xem biến hóa trên mặt thằng bé. “Đại lục Liêu Ninh?”

Đầu tiên là Bùi Tòng Ngạn kinh hô, nhưng ngay sau đó lập tức khinh thường nói. “Trầm Dương vẫn là Phủ Thuận?”

Biểu tình trên mặt Bùi Tòng Ngạn làm Cổ Việt Trì giật mình, thằng bé đã đi qua địa phương này. “Là Ngưu Hà Lương.”

“Cái gì? Ngưu Hà Lương!”

Bùi Tòng Ngạn hét lên như quỷ kêu. Cổ Việt Trì mắt to nhìn biểu tình khoa trương trên mặt Bùi Tòng Ngạn. “Cháu đã đi qua?”

Bùi Tòng Ngạn không dám lắc đầu xua tay. “Chim không đuổi, gà không sinh sản ở địa phương.”

Trước khi tới đây, Sái Ảnh đã nói qua muốn bàn việc với Bùi Bội trước hết phải lấy lòng Bùi Tòng Ngạn, hiện tại theo như thái độ của thằng bé thì Cổ Việt Trì đã gặp chướng ngại thứ nhất. “Chú muốn mời mẹ cháu đi…Cháu phản đối mẹ đi với chú sao?”

Cổ Việt Trì thật cẩn thận hỏi Bùi Tòng Ngạn. Bùi Tòng Ngạn không cần suy nghĩ trả lời ngay. “Không phản đối.”

Cổ Việt trì nghĩ không dễ dàng vượt qua như vậy, ở trong lòng Sái Ảnh nói quá về sự nhàm chán bài xích, đã nói chỉ là nói thôi! Một đứa trẻ thì có thể nào quản được chuyện của người lớn chứ?”

“Thật tốt quá, cảm ơn cháu.”

Cổ Việt Trì vui vẻ sờ đầu Bùi Tòng Ngạn. Sái Ảnh không thể tin xem xét Bùi Tòng Ngạn hỏi. “Cháu thật sự đồng ý ẹ cháu đi Liêu Ninh?”

“Đương nhiên đồng ý.”

Bùi Tòng Ngạn không thay đổi lời nói. “Vậy còn cháu thì sao?”

Sái Ảnh tiếp tục hỏi. Cổ Việt Trì chưa biết Bùi Bội không thể thiếu Bùi Tòng Ngạn, mỗi lần làm nhiệm vụ hai mẹ con đều hợp tác ăn ý mới có kết quả tốt đẹp. “Cháu ư?”

Bùi Tòng Ngạn đáng yêu cười cười. “Năm nay cháu mới mười tuổi, nếu đi thì phải hít một lượng bụi cát sẽ ảnh hưởng đường hô hấp, cũng có khả năng ảnh hưởng đến phát dục sau này, cho nên mẹ cứ đi còn cháu sẽ ở nhà.”

Sắc mặt Sái Ảnh biến đổi trắng xanh, tiểu quỷ này lý luận sâu sắc, cư nhiên học được cách cự tuyệt lòng vòng. “Cháu hiểu chuyện lắm, thật ngoan.”

Trời mới biết trong câu khen ngợi của Cổ Việt Trì có bao nhiêu cổ quái. “Cháu vốn là đứa bé ngoan.”

Bùi Tòng Ngạn tự sờ đầu mình cười đến thánh thiện. Sái Ảnh ở một bên trừng trừng hành động của Bùi Tòng Ngạn. Đột nhiên từ trong phòng truyền ra âm thanh gõ mặt bàn. Cổ Việt Trì thật tự nhiên dời ánh mắt vào trong phòng. Sái Ảnh bất đắc dĩ sờ đầu Bùi Tòng Ngạn. “Mẹ cháu chuẩn bị nổi bão?”

Bùi Tòng Ngạn bình tĩnh vểnh tai lên nghe ngóng, miệng thì thào bài học cũ rích. “Xú tiểu tử, đừng thích người không đội trời chung mà bị đánh”

Hắn lập tức quay vào trong phòng nói. “Không phải người không đội trời chung, là chú Sái Ảnh.”

Cổ Việt Trì ngẩn ra. Bùi Tòng Ngạn nhìn ra được Cổ Việt Trì đang kinh ngạc, nhịn không được bật cười. “Mẹ cháu nghĩ cháu đang nói chuyện với người lạ.”

Tuy rằng ý tứ giống nhau nhưng thằng bé lại tô vẽ cho đẹp cách nói của mẹ nó. “Mẹ cháu gõ cái bàn là cháu đã biết mẹ nói cái gì sao?”

Cổ Việt Trì hoài nghi nhìn Bùi Tòng Ngạn. Bùi Tòng Ngạn biến hóa kỳ lạ tươi cười rất tươi, mắt mở to nhìn Cổ Việt Trì. “Tây Tạng”

. Nói xong thằng bé chạy vèo vào trong phòng. “Tây Tạng?”

Chẳng lẽ là mật mã Tây Tạng? Cổ Việt Trì giật mình nhìn Bùi Tòng Ngạn, với độ tuổi của thằng bé lại biết mật mã Tây Tạng? Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không thể! Cổ Việt Trì nghi ngờ nhìn Sái Ảnh, không ngờ Sái Ảnh lại nhún nhún vai nhìn anh, như muốn nói đừng khinh thường đứa trẻ trước mắt này. Trong lòng anh bắt đầu chấn động, hôm nay anh sẽ gặp cái loại gia đình gì đây? Cổ Việt Trì cùng Sái Ảnh đi vào phòng trong. Bùi Tòng Ngạn đã nhanh chóng vào phòng trước hai người, đang ngồi xếp bằng mắt dán vào ti vi, dù sao vẫn là một đứa trẻ, tùy hình ảnh trong ti vi mà cười ha hả. “Bùi Bội.”

Sái Ảnh chào hỏi người đang đắp mặt bằng bùn đất nhàn nhã nằm trên ghế quý phi. Cổ Việt Trì tranh thủ nhìn chung quanh phòng, bài trí thanh lịch, trên tường có nhiều hình thù kỳ quái gì đó, có mặt nạ châu Phi, trường kiếm, còn có tượng đá Ai Cập cổ, quạt Trung Quốc, rực rỡ muôn màu làm anh xem đến hoa mắt chóng mặt. Xem ra Bùi Bội này rất có hứng nghiên cứu đồ cổ, khó trách ở hội đấu giá cô chỉ ra một giá duy nhất. Đột nhiên thấy Sái Ảnh cùng Cổ Việt Trì tiến vào trong phòng, đầu tiên là Bùi Bội sửng sốt, tiếp theo dường như cô không có việc gì nhìn liếc anh ta một cái, mũi hừ lạnh một tiếng. “Ân.”

Anh ta có chút quen quen…Cô đã gặp anh ta ở đâu nhỉ? Cô nhăn mày nghiêng đầu suy nghĩ, không có khả năng, cho dù trí nhớ của cô không phải là quá tốt, nhưng một khi cô đã gặp qua bất kể người hay sự vật thì luôn có chút gì đó lưu lại. Vì sao cô cảm thấy anh ta mặt quen quen nhưng lại không nhớ ra được a? “Mẹ tiểu thư Bùi Bội, chú Sái muốn mẹ cùng đi Liêu Ninh.”

Bùi Tòng Ngạn thản nhiên mở miệng, cứ việc nói giống như chuyện này không liên quan đến nó. Cổ Việt Trì ngạc nhiên nhíu mi, con gọi mẹ như thế này đây, mẹ tiểu thư Bùi Bội? Nhớ không được đã từng quen anh ta, nên Bùi Bội liếc nhìn vẻ mặt quái dị của anh ta một cái rồi thôi, quay qua không hờn không giận trừng trừng Sái Ảnh. Có phải đầu óc của Sái Ảnh bị nhét đầy đậu hũ hay không mà tìm cô đi đến vùng đất chim sinh sản không nổi chứ? Như thế thật tốn thời gian bà cô đây bảo dưỡng sắc đẹp, cô cũng không đồng ý vì chuyến đi này mà ảnh hưởng đến da mặt. Bùi Bội cầm cán chổi lông gà gõ trên mặt bàn. Bùi Tòng Ngạn ngẩng đầu muốn giải thích. “Mẹ cháu nói…”

“Xin chào, tôi là Cổ Việt Trì, Sái Ảnh giới thiệu cô cho tôi biết, là tôi muốn mời cô đi Liêu Ninh.”

Cổ Việt Trì tự dịch ra ý tứ của Bùi Bội, đắc ý cúi đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn. “Chú cũng biết mật mã Tây Tạng.”

Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn rất kinh ngạc liếc Cổ Việt Trì một cái, không khỏi lộ ra chút thán phục khen ngợi. Là anh ta tìm cô đi Liêu Ninh sao? Bất ngờ mặt nạ bùn xoay qua mở to mắt nhìn anh, mặc dù anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng cô chán ghét vẻ tự cao tự đại của anh ta. Cô liếc mắt không cho Cổ Việt Trì nói trắng ra như thế là chấp nhận được, lập tức cô trợn mắt trừng Sái Ảnh, tự nhiên không có việc gì đi báo cáo hành tung của cô. Sái Ảnh phi thường hiểu biết tính tình của Bùi Bội, biết chính mình tự ý phạm vào điều cấm kị của cô cho nên anh ta gấp gáp làm sáng tỏ chuyện. “Danh tiếng của Cổ Việt Trì chắc em đã nghe qua, cũng biết rõ ràng, vài năm nay anh vẫn thường giúp Cổ Việt Trì sưu tầm đồ cổ. Trước đó vài ngày Việt Trì có được một tấm bản đồ miếu nữ thần, cho nên anh ta nhanh chóng tìm thông tin về miếu nữ thần, nhưng anh không ngờ anh ta lại tìm ra di chỉ miếu nữ thần nhanh như vậy…”

“Miếu nữ thần?”

Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn rời khỏi phim hoạt hình, ngẩng đầu nhìn Sái Ảnh hô to. “Chú nói di chỉ miếu thần không phải là miếu thần Nữ Oa biến mất ngàn năm chứ?”

Sái Ảnh không phủ nhận gật đầu. “Chính là miếu thần đó.”

Cổ Việt Trì lại giật mình nhìn Bùi Tòng Ngạn. “Cháu có biết miếu thần này sao?”

Bùi Tòng Ngạn tay gãi gãi đầu ngại ngùng cười. “Cháu từng theo mẹ thử đi tìm, nhưng là người vui vẻ khi đi, buồn chán khi về.”

Thằng bé từng đi tìm? “Sự thật?”

Cổ Việt Trì vừa mừng vừa sợ, nhất thời khống chế không được kích động ôm lấy Bùi Tòng Ngạn đang ngồi dưới nền nhà, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Không nghĩ cháu là đứa trẻ lại uyên bác như vậy.”

Bùi Tòng Ngạn không quen khi có người chưa gì hết đã nhấc bổng hắn lên, hai chân chơi vơi giữa không trung làm cho hắn mất đi cảm giác an toàn, hắn xấu hổ cười cười, tay chỉ vào mặt anh. “Chú, chú, chú có thể để cháu xuống không?”

“Chú không thể khinh thường cháu.”

Cổ Việt Trì nhếch miệng cười với Bùi Tòng Ngạn, đáp ứng yêu cầu thả thằng bé xuống. Bùi Tòng Ngạn bình yên trở lại mặt đất nên người không khỏi thả lỏng nói. “Cảm giác làm đến nơi đến chốn thật tốt.”

A? Làm sao có thể…Bùi Bội kinh hãi miệng mở lớn. Ngay lúc Cổ Việt Trì ôm lấy con cô, cô bất ngờ phát hiện, con cùng Cổ Việt Trì như từ một khuôn mà ra, một người mang khuôn mặt vì năm tháng mà chín chắn, cứng rắn, một người mang khuôn mặt non nớt vì chưa phát triển đầy đủ. Khoảnh khắc đối chiếu hai khuôn mặt kia làm cho cô đột nhiên nhớ lại… Chẳng lẽ lại là anh ta? Tối hôm đó là anh ta đoạt đi trinh tiết của cô, là anh ta làm cho cô có thai sao? Đêm đó trước khi rời đi, cô đã dùng ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ để nhớ kỹ khuôn mặt của anh ta. Tuy rằng tăng thêm vài phần cuồng ngạo nhưng vẫn không mất đi sự tuấn tú của năm đó. Lại nhìn kỹ…thật sự là anh ta! Tuyệt đối không sai được. Cô sợ tới mức từ ghế quý phi ngồi thẳng dậy, bởi vì kinh hãi mà hô hấp trầm trọng dồn dập, vội vàng đứng lên chuẩn bị chạy trốn. “Hai người ngồi chơi đi, tôi đi rửa mặt một chút.”

Bùi Bội kích động nói. Bùi Tòng Ngạn ngạc nhiên nhìn mẹ, chính mẹ nói khi đắp mặt nạ ngay cả lông mi cũng không được động đậy, mở miệng nói là tối kỵ, lúc này mẹ mở miệng là thế nào? Mà lúc này Bùi Bội đã nhanh chóng chạy đi rửa mặt. Cổ Việt Trì nhất thời sửng sốt. Tầm cao như vậy, đường cong như vậy…Chẳng lẽ là cô ấy? Tầm mắt Cổ Việt Trì sâu xa khó hiểu lướt qua người Bùi Bội, đột nhiên cả kinh! Anh khẳng định chắc chắn người phụ nữ này là hình ảnh hiện hữu trong đầu anh mười năm qua, anh sẽ không nhớ lầm. Khẳng định là cô ấy! Mười năm trước anh hiểu lầm cô là do Well cử đến để mua vui cho anh, ngày hôm sau cô biến mất không chút dấu vết, khi đó anh phát hiện chính mình dùng cả đời hối lỗi cũng không tha thứ được, anh cư nhiên cướp đi trinh tiết của một cô gái còn trinh. Vì muốn bù lại lỗi lầm không thể tha thứ này nên anh đã đi hỏi thăm địa chỉ của cô, thật đáng buồn là anh không biết tên cô, chỗ ở của cô, mười năm qua không hề có một tin tức gì về cô cả. Nay vô duyên vô cớ, không có ý định đi tìm thì tìm được cô! Cổ Việt Trì phát hiện người cần tìm mười năm đến đau khổ xuất hiện ngay trước mắt, mà giờ phút này cô lại muốn trốn giống như trốn đi mười năm trước. “Không được đi!”

Một tiếng quát chói tai làm cho Bùi Bội đứng yên ngay tại chỗ không dám nhúc nhích. Sửng sốt vài giây cô mới ý thức được anh ta không là gì của cô cả, vì sao anh ta quát một câu không được đi là cô liền ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ chứ? Thế là cô chuẩn bị nhấc chân lên… Bất ngờ một tay to như kìm sắt cầm chặt cánh tay của cô “Là cô, khẳng định là cô rồi!”

Bùi Bội ngu ngốc đứng sửng. Anh ta nhận ra cô sao? Không có khả năng đi? Đêm đó trời tối, anh ta không có khả năng thấy rõ mặt của cô. Tay kia của Bùi Bội sờ lên mặt của mình, nhất thời nhớ lại trên mặt còn đang đắp mặt nạ, căn bản anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của cô thì căn cứ vào đâu anh ta chắc chắn cô là người đêm đó chứ? “Uy, tại sao người này một chút lễ phép đều không có?”

Bùi Bội ra sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta. Cổ Việt Trì buông tay, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. “Mười năm trước có một đêm tình ở Las Vegas…”

Anh ta còn mặt mũi nhắc lại chuyện cũ sao? Hai mắt cô ngoắc ngoắc trợn lên, khuôn mặt sau lớp mặt nạ trắng xanh. “Tôi chưa từng đến Las Vegas.”

“Không đúng, không đúng, em đã từng đến Las Vegas, nếu nhớ không lầm…Mười năm trước em đi một chuyến đến Las Vegas nhưng lại vì …”

Sái Ảnh chen vào sửa lại. “Câm, anh không mở miệng ra nói cũng không ai nói anh bị câm!”

Đồ lắm miệng! Bùi Bội tức giận đến suýt nữa là hộc máu nội thương, hận không thể ngay tức khắc bóp chết Sái Ảnh. Không đánh mà khai là thế này đây! “Cô đã từng đến Las Vegas phải không?”

Hai cánh môi duyên dáng mím chặt thành một đường thẳng tắp, hai mắt tức giận lòe lòe tỏa ra ánh sáng, khi anh thong thả tiến tới gần cô, Bùi Bội chỉ có cảm giác thân dưới khó chịu. “Phải thì thế nào mà không phải thì thế nào? Người nào cũng có thể đến Las Vegas.”

Bùi Bội thấp thỏm không yên lê đôi dép trong nhà nhích người ra phía sau mấy bước. “Rõ ràng đã từng đến rồi thì vì sao phải nói dối, chỉ mang con đi thôi cũng không dưới năm lần. Ai! Trợn mắt nói dối, cái này tiểu nhân!”

Tòng Ngạn ở một bên phụ họa quở trách. Một người nhớ rõ ràng cũng đủ làm cô tức đến muôn giết người, hiện tại con đá cho cô một cước làm cho cô giận sôi lên. “Bùi, Tòng, Ngạn, ngậm cái miệng thối của con lại.”

“Mười năm trước cô đã ở Las Vegas?”

Anh không dựa vào ám chỉ của Sái Ảnh mà trong lòng đã có đáp án từ trước. “Tôi, tôi…không có…Cho dù có thì như thế nào? Tôi cũng không quỵt tiền khách sạn cũng không đắc tội với ông trời.”

Giọng nói run run nghe qua rất buồn cười, căn bản trong lời nói thế nào cũng có chỗ hở, nói nhưng không nhận thức. “Tôi không phải hỏi chuyện đó, mười năm trước cô chủ động vào phòng của tôi…”

Chủ động? Oanh, mặt Bùi Bội chuyển sang hồng. “Nói bậy, không phải tôi chủ động mà là tạm thời bị ép buộc…”

Không suy nghĩ khi nói nên sự thật theo miệng mà đi ra. “Nga…”

Bùi Tòng Ngạn phát ra giọng điệu nghi ngờ “Lộ ra dấu vết.”

Bùi Bội cả kinh hai mắt trợn to, vội vàng lấy tay che miệng. Ô ô ô ô ô….

Có thể cho cô thu hồi lời nói vừa rồi không? Trong đầu xuất hiện một giọng nói mắng chính mình—-ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Cổ Việt Trì bước đi nhẹ nhàng không tiếng động tiến gần cô hơn, hai mắt hung ác nham hiểm như sáng hơn. “Buổi tối mười năm trước là cô xâm nhập phòng của tôi.”

“Không, không phải ta…anh nghĩ sai rồi…”

Cô sợ tới mức toàn thân run run, tự nhiên lui ra sau từng bước. Không, tuyệt đối không thể thừa nhận, cho dù lộ ra dấu vết thì đánh chết cũng không thừa nhận. Bùi Tòng Ngạn cảm thấy thú vị hai tay đỡ đầu, hai mắt giảo hoạt xem một màn biểu diễn nhớ đời, không có đạo diễn hô hào vậy mà một người đi tới còn một người bước lui về sau. Chính là nó không hiểu, mẹ nó phi thường dũng mãnh, rõ ràng không sợ trời không sợ đất, lại sợ một người xa lạ này là sao? “Không có khả năng nghĩ sai, đêm đó tôi cứ nghĩ cô là người do khách sạn cử tới.”

Sái Ảnh nghe câu này thì chợt nhớ cho tới bây giờ Bùi Bội chưa từng nhắc đến chuyện này, hiện tại lại nghe được từ miệng Cổ Việt Trì. Anh ta càng nghe càng cảm thấy thú vị, hai mắt lại mở lớn hơn, vểnh tai lên nghe ngóng cho rõ ràng. “Tiếp theo như thế nào? Anh liền không lưu tình ăn cô ấy sạch sẽ sao?”

“Sái Ảnh …”

Bùi Bội tức giận nộ khí, điên cuồng hét lên. “Oa, mẹ, con không biết mẹ trộm cổ vật còn kiêm luôn trộm người nữa cơ đấy?”

Bùi Tòng Ngạn trợn mắt cười mỉa. Này, này, này, đây là con trai của cô sao? Tiểu quỷ đáng giận! Bùi Bội một tay vỗ ngực, một tay gõ lên đầu thằng bé không chút lưu tình. “Con lại đi nói mẹ trộm người.”

Một cú từ trên trời giáng xuống, đau đến nỗi Bùi Tòng Ngạn phải xoa đầu, nhíu mày chớp mắt ai oán kêu lên. “Con cũng chưa trách mẹ sau lưng con trộm người, mẹ lại nổi bão trước.”

“Cái gì sau lưng mày? Nếu không có đêm đó thì mày làm gì có cơ hội đầu thai!”

Bùi Bội một mạch rống giận với con. Đầu thai …Trong phòng liên tiếp truyền ra một trận hút khí, bỗng chốc không khí ngưng tụ một đoạn tĩnh mịch, một hai ba ánh mắt đều tập trung trên người Bùi Bội. Cổ Việt Trì nghiêng đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn, bây giờ mắt thằng bé đã mở thật to. Bùi Bội hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vang lên một âm thanh—-nguy rồi! Một đêm kia rõ ràng xảy ra trước mắt anh. Cổ Việt Trì ngồi xổm xuống chăm chú nhìn Bùi Tòng Ngạn, đôi mắt đen lạnh lùng không thấy nữa thay vào đó là đôi mắt với cảm xúc nhu hòa phức tạp. “Tòng Ngạn, năm nay cháu mấy tuổi?”

Bùi Bội muốn té xỉu, lòng nóng như lửa đốt hét lên. “Không được nói!”

“Mười tuổi.”

Bùi Tòng Ngạn coi thường lời nói của mẹ, nói như thực tế. Xong rồi, xong rồi…Thật sự cô muốn xỉu lắm rồi. Thời gian hoàn toàn phù hợp, Cổ Việt Trì đứng dậy chế trụ hai vai Bùi Bội, đôi mắt dọa người mở lớn nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mỹ. “Thằng bé là con anh?”

Anh chất vấn cô. Bùi Tòng Ngạn kinh ngạc nhìn hai người lớn, một người là mẹ mà hắn đã quen thuộc mười năm nay, muốn hay không cũng không thể chối bỏ. Về phần một người tự xưng là ba ba của hắn, cái này thì ngạc nhiên nha! Trước kia hắn đã từng hỏi qua mẹ, ba ba của con đâu? Mẹ chỉ bâng quơ nhẹ nhàng bỏ lại một câu ba ba đã chết. Hiện tại ba ba đã chết mười năm lại xuất hiện trước mắt chất vấn mẹ. Nó có phải con ba ba không? “Không, Tòng Ngạn không phải con của anh, anh không thể mới tiếp cận nó mà nhận nó là con được.”

Bùi Bội hoảng sợ nói. “Phải không?”

Cổ Việt Trì lạnh lùng hỏi. “Sự thật chính là như vậy, nói cho cùng thì anh cũng không có gì chứng minh là đêm đó tôi đột nhập phòng anh.”

Cô vẫn cứng rắn bào chữa. Cổ Việt Trì nhếch môi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì. “Tôi đã nói là anh nhận sai người.”

Bùi Bội gật đầu thật mạnh. Cánh tay cầm tay cô không hề buông ra ngược lại càng thêm mạnh hơn, Bùi Bội sợ anh ta bẻ gãy luôn cánh tay của cô. Anh nghiêng mặt nên Bùi Bội có thể nhìn thấy sườn mặt như điêu khắc của anh, mũi thẳng, đôi môi kiên định cùng cái cằm cương nghị. “Sái Ảnh, cậu gọi điện thoại cho trợ lý của tôi, nói với trợ lý cử một bác sĩ ở bệnh viện tới đây”

Bùi Bội nhất thời kinh ngạc lại thêm kích động. “Anh tìm bác sĩ đến đây làm gì? Nơi này không ai có bệnh, không cần bác sĩ.”

Đột nhiên anh mỉm cười, biến hóa kỳ lạ nhìn cô. “Mời bác sĩ đến đây xét nghiệm AND của anh và Bùi Tòng Ngạn, nếu không lấy máu kiểm nghiệm cũng được.”

Thoáng chốc Bùi Bội ngây người. “Không, không cần…”

“Vì sao không cần, không chỉ có anh muốn xác nhận, anh nghĩ Tòng Ngạn cũng có ý nghĩ như anh.”

Anh cố ý cúi đầu nhìn Tòng Ngạn. “Phải không?”

Bùi Tòng Ngạn lặng im trong chốc lát rồi bất ngờ nói. “Tán thành, cháu cũng muốn biết chú có phải ba ba của cháu không?”

Bùi Bội tức giận cắn răng trừng con. “Làm sao tôi lại sinh ra một đứa con đại nghịch bất đạo như vậy cơ chứ?”

Bùi Tòng Ngạn không nghĩ đến sự ngỗ ngược, trừng mắt nhìn lại mẹ, một bộ dáng vô tội. “Từ lúc con sinh ra đến giờ con chưa gọi qua một tiếng ba ba, hiện tại có cơ hội nếm thử thì thử một chút không sao.”

Nhìn con bộ dáng đáng thương nhìn Cổ Việt Trì như chó vẫy đuôi mừng chủ, làm cho Bùi Bội muốn xuất huyết não mà chết. “Đáng giận, sớm biết con ăn cây táo rào cây sung thì mẹ sinh ra cái bánh bao thịt vẫn hơn.”

Sau một lúc im lặng thì Cổ Việt Trì lại nói tiếp. “Về phần đêm đó có phải em xông vào phòng anh hay không?”

Bùi Bội trợn to hai mắt, hắn hắn hắn hắn hắn…lại muốn nói cái gì? “Anh nghĩ đến.”

Cổ Việt Trì nheo hai mắt lại hứng thú nhìn cô. Anh ta lại muốn nói cái gì? Hai con ngươi của Bùi Bội muốn rớt ra ngoài, hồi hộp đã làm cho cô cảm thấy toàn thân vô lực. “Trên lưng của em có một nốt ruồi giống như nho khô.”

Anh ngũ khí kinh người nói. A! Cô ngây ra như phỗng. “Trên lưng của mẹ đúng là có một nốt ruồi giống như nho khô.”

Bùi Tòng Ngạn tuyên bố trước mặt mọi người. Ngay cả nốt ruồi anh ta cũng nhớ rõ sao? Xong đời, chuyện này cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Bùi Bội thất bại gục đầu xuống, hận không thể đem khuôn mặt này chôn đi…Cô còn mặt mũi đâu nữa mà nhìn hàng xóm, nhất là con của cô chứ. Phản ứng khác thường của Bùi Bội làm cho Sái Ảnh hiểu được hết thảy. Năm đó vì Bùi Bội cự tuyệt hôn sự cùng hắn nên mới mạo hiểm đến Las Vegas tìm Well, nghĩ cách ăn cắp con mắt ác ma của Well, mặc dù cô bình an trở về nhưng hai tháng sau lại phát hiện mình có thai, Bùi gia cho rằng cô làm nhục môn phong mà đem cô trục xuất ra khỏi nhà. Hắn rất áy náy mà ra tay giúp đỡ cô, trở thành bạn bè của cô. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ ra Cổ Việt Trì là ba ba của Bù Tòng Ngạn. Bùi Tòng Ngạn và Cổ Việt Trì như khuôn đúc ra, ngay cả ánh mắt cũng cuồng ngạo. Hắn nên sớm nhìn ra mới đúng. Theo như lời chứng thực của Bùi Tòng Ngạn nên Cổ Việt Trì đã khẳng định người đem đó xâm nhập phòng anh là Bùi Bội, vì thế anh chậm rãi buông tay. Suy nghĩ quá nhiều làm cho Bùi Bội ngồi xổm xuống nền nhà khóc ô ô… Cổ Việt Trì cũng ngồi xuống đối mặt với cô, tay vén những sợi tóc vương trên mặt nạ của cô, chùi đi lớp mặt nạ. Trước mắt anh xuất hiện một khuôn mặt hoàn mỹ, mi thanh mục tú, tinh xảo không tỳ vết làm cho tâm lãnh cuồng nộ như anh cũng phải thất thần. “Bùi Bội.”

“Không cần gọi tên tôi.”

Bùi Bội dùng khí lực toàn thân đẩy anh ra, rồi nhanh nhẹ đứng dậy chạy vào phòng. Anh không hề phòng bị nên mất trọng tâm ngồi bệt xuống sàn nhà, Cổ Việt Trì nhìn bóng hình yểu điệu chạy vào trong phòng. “Bùi Bội.”

Phịch một tiếng, cửa phòng được đóng lại khóa trái bên trong. Hai người đàn ông không biết làm sao đều quay đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn. Bùi Tòng Ngạn mặt ỉu xỉu nhún nhún vai. “Xem ra rất khó để gọi một tiếng ba ba, không thể thấy chết mà không cứu được.”

Thằng bé chỉ vào cửa phòng của mẹ, nói nhỏ. “Vì phòng ngừa mẹ nhốt mình trong phòng nên con đem chìa khóa giấu ở khung cửa sổ kia.”

Cổ Việt Trì từ từ nhếch khóe miệng tươi cười rồi ôm Bùi Tòng Ngạn. “Thật sự là đứa con tốt.”

“Ba ba không cần khách khí.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...