Viện trưởng tiến lại gần chỗ bọn họ, cả người run rẩy lắp bắp nói:
-Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng do mất máu quá nhiều,
Viên đạn lại nằm ở vị trí gần tim chèn vào một giây thần kinh đi lên não bị tê liệt trong thời gian dài.
Vì thế bệnh nhân có khả năng chở thành người thực vật mà cũng có thể tỉnh lại sau 1tuần,
1tháng..tuỳ theo thể trạng và ý trí của bệnh nhân thôi..
Liệt Diễm tức giận đến cực độ quát lớn:
-Một lũ vô dụng, chẳng lẽ các người làm bác sĩ mà bất tài thế sao??
Viện trưởng cúi đầu cùng với các bác sĩ lên tiếng:
-Chúng tôi rất xin lỗi"!cũng bởi vì bệnh nhân được cấp cứu trễ, mất máu nhiều..
Nên dù đã cố gắng chúng tôi cũng không có khả năng khiến bệnh nhân tỉnh lại ngay.
Chúng tôi sẽ theo dõi va quan sát tiến triển của bệnh nhân.
Điều quan trọng nhất bây giờ chỉ có thể là chờ đợi...
Lãnh ngạo đấm mạnh tay vào tường gương mặt anh tràn đầy sự đau xót lẫn tức giận..
Ánh mắt sắc lạnh đỏ rực quay sang nhìn Bảo Ngọc anh gào lên:
-Tất cả đều tại cô!!! Từ lúc chúng tôi quen biết Hàn Phong
Anh ấy chưa bao giờ bị thương chỉ vì cứu cô mà bây giờ anh ấy mới bị như vậy..
Cô là nữ nhân ngu xuẩn yếu đuối trở thành gánh nặng, cản trở Hàn Phong!! Cô không có tư cách ở bên anh ấy..
Liệt Diễm tiến lại vỗ vai Lãnh Ngạo khẽ nói:
-Ngạo!! Bình tĩnh lại đi"!
Tiêu Dật cũng lên tiếng:
-Đừng trách cô bé!! Không ai lường trước được sẽ xảy ra biến cố..
Bảo Ngọc như người mất hồn ngồi yên không hề cử động, nước mắt cứ tuôn trào.
Trong tim cô như có ngàn mũi dao đâm nát, Cảm giác đau đớn tột cùng như có ai vừa đẩy cô xuống vực sâu..
Lãnh ngạo nói đúng đều là cô không tốt là cô hại anh.. Cô nhớ Hàn Phong đã từng nói với cô:
"Trong thế giới của bọn anh không thể có hai chữ bắn chệch, nếu trước mặt em là kẻ thù.
Nếu bắn chệch một viên đạn hắn không chết thì chính em sẽ là người mất mạng."
Là do cô bắn chệnh, cô quá yếu đuối cô không thể cứ như bây giờ, cô phải mạnh mẽ,
Phải thay đổi, phải trở thành người có đủ tư cách ở bên anh không làm gánh nặng cho anh..
Bảo Ngọc lau đi nước mắt đứng dậy đi về phía Liệt Diễm..
Cô nhìn anh ta cất giọng đau thương nhưng lại có chút kiên cường:
Liệt Diễm"!Tôi muốn đến khu huấn luyện đặc biệt của mafia..
Sắc mặt Liệt Diễm có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường gật đầu nói: "Được!!"
Bảo Ngọc cất giọnh lạnh lùng:
-Tôi đi gặp Hàn Phong!! Xong rồi chúng ta sẽ đi
Cô quay lưng bước đi để lại sự kinh ngạc và ánh mắt khó hiểu của Tiêu Dật,
Gia Huy,Gia kiệt còn Lãnh Ngạo thì thờ ơ anh ta cứ ngồi yên lặng ở đó..
Bước vào phòng bệnh nhìn người đàn ông mình yêu nằm đó cả người đều chằng chịt dây, kim găm vào da thịt anh..
Khi nhìn cảnh tượng đó nước mắt cô lại chảy không ngừng,tim cô như rỉ máu..
Nước mắt tí tách rơi, bàn tay cô chạm nhẹ vào gương mặt có chút tái nhợt của anh,
Cô gục mặt xuống giường bệnh khóc nức nở một dòng ký ức hiện ra:
Hàn Phong nếu một ngày em bi chết anh có theo em không??.
Anh mỉm cười trả lời:
-"Không"!!
Nghe anh nói vậy mím môi đôi mắt cô đỏ lên nước mắt sắp rơi xuống thì bỗng anh ôm cô vào lòng nói:
- Ngọc nhi ngốc"!anh không chết vì anh sẽ không để điều đó xảy ra với em.
Bất cứ ai gây ra tổn thương cho bảo bối của anh đều phải trả giá.
Nước mắt sắp rơi khi nghe anh nói thì cảm giác ngọt ngào lan toả..cô nháy mắt tinh nghịch nói:
-nếu sau này anh dám làm tổn thương em thì anh phải phạt chính mình..
Nhìn mèo nhỏ lúc nãy mới sắp khóc giờ đã cười tươi anh vuốt tóc cưng chiều thì thầm:
-Nếu anh làm tổn thương bảo bối cho em phạt anh ở trên giường.."
Cô đỏ mặt đánh nhẹ:"anh thật xấu xa!!..
Anh cười sảng khoái ôm cô nói: nhưng mà bảo bối anh chỉ xấu xa với mình em thôi.
Nhớ lại cảm giác ngọt ngào ấy cô vừa khóc vừa cười..Thấy mọi người tiến vào phòng cô liền đứng lên cúi đầu hôn nhẹ lên má anh..
-"Hàn Phong"!!chờ em trở về nhé!!
Chỉ một tháng thôi em mong lúc em về sẽ có thể nhìn thấy anh mỉm cười ôm em vào lòng..
Rồi cô quay sang nói với Gia Huy,Gia Kiệt:
-Hai cậu hãy thay tôi chăm sóc tốt cho anh ấy nhé!!
Hai người gật đầu nói:
-Chị dâu yên tâm!!tụi em sẽ chăm sóc anh ấy tốt nhất.
Rồi cô cùng Liệt Diễm bước ra khỏi phòng bệnh nghe vang vọng giọng nói của Tiêu Dật:
-Cô gái nhỏ!!Cố lên..
Cô khẽ mỉm cười buồn đôi chân bước đi không ngừng lại có lẽ khi cô trở về sẽ khác bây giờ..
Nhưng tình cảm của cô dành cho Hàn Phong và mọi người đã ở bên cô thì vĩnh viễn không thay đổi...