Liệt diễm vừa định mở cửa bước xuống xe thì bị Hàn Phong ngăn lại..
Anh ta khó hiểu nhìn Hàn Phong:
-Tại sao?? Lại cản tôi?? Chẳng lẽ anh muốn để bọn chúng chạy thoát sao??
Hàn Phong nhếch mép cười lạnh:
- Đúng vậy"! Tôi muốn để bọn chúng chạy thoát đừng rút dây động rừng..
Đợi chờ những con cọp con này chở về hang ổ thì đi theo tóm gọn xử lý toàn bộ bọn chúng..
Liệt Diễm vỗ vai Hàn Phong tán thưởng:
- Thả con cọp nhỏ bắt trọn cả bầy đàn quả thực ý kiến này không tồi"!
(T.giả: nham hiểm qá gian xảo cơ mà lại thấy thích a Hàn Phong nha)
Hàn Phong tựa người vào băng ghế sau nhắm mắt lên tiếng:
-Mọi việc anh hãy lo liệu đi!! Đợi Gia Kiệt thông báo thì chúng ta lập tức xuất phát..
Liệt Diễm gật đầu rút từ trong túi một chiếc điện thoại bấm một dãy số gọi đầu dây bên kia liền lên tiếng trả lời:
-Alo"! Lão đại chúng tôi nhận lệnh?
-Không cần đưa nhiều người và xe đi"!
Chỉ cần chuẩn bị cho tôi 15 sát thủ chuyên nghiệp, vũ khí hạng nặng..
Trang bị những phát minh mới sáng chế..đặc biệt là loại XS-20 mã lực 200, súng là loại giảm thanh tần suất thấp..
Khi anh ta vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã cung kính đáp:
- Thuộc hạ rõ"! Sẽ làm một cách nhanh chóng trong thời sớm nhất..
Cùng lúc đó trong đại doanh bản của mafia, Bảo Ngọc đi qua đi lại vẻ mặt tràn đầy lo lắng..
Gia Kiệt thì tập trung tinh thần vào máy vi tính nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài truyền vào anh liền ngẩng đầu lên..
Gia Huy tiến vào trong nhìn Bảo Ngọc rồi lại gần chỗ Gia Kiệt:
- Anh hai đang ở gần nhà kho số 5,
Em nghe được cuộc nói chuyện của thuộc hạ Liệt Diễm là lão đại của bọn họ nói phải chuẩn bị vũ khí tối tân, tiên tiến nhất..
và phái 15 sát thủ đi tới nơi đó mà không hề gọi báo cho chúng ta chẳng lẽ anh ấy và Liệt Diễm muốn hành động một mình??
Những ngón tay vẫn nhẹ lướt trên bàn phím laptop với tốc độ rất nhanh, nhìn các chữ số trên màn hình vi tính luôn liên tục biến đổi Gia Kiệt lên tiếng:
-Anh cũng cảm thấy anh trai có khả năng sẽ làm như điều em nói..
Bây giờ anh ấy chỉ đang đợi kết quả thông báo của anh cho nên chúng ta phải nhanh đi tới chỗ anh ấy...
Hai người đứng lên vội nhanh bước ra cửa thì bị Bảo Ngọc chặn đường cô giang rộng hai cánh tay cản không cho bọn họ đi:
-Hai cậu nhất định phải đưa tôi đi cùng!! Tôi không thể cứ ở nhà mà chờ đợi trong lo lắng vô ích được..
Gia Huy thở dài lên tiếng:
- Chị dâu nhỏ"! Đây là chuyện rất nguy hiểm..
Chị đi không thể đảm bảo rằng sẽ bình an vô sự..
Đối với anh trai chị là Bảo bối vô giá trong lòng của anh ấy,
Thì chị cũng rất quan trọng với tụi em vì thế em không cách nào đáp ứng yêu cầu của chị"!!
Nói rồi Gia Kiệt, Gia Huy liền bước nhanh ra ngoài..
Bảo Ngọc mắt nhoè lệ trong lòng cô không ngừng vang lên những lời nói như tiếp thêm sự kiên cường:
- Tuyệt đối không được bỏ cuộc"!
Mắt nhìn thấy con dao nhỏ đặt ở đĩa trái cây trên bàn cô vội nắm lấy để ngang trên cổ vì muốn ép buộc họ đồng ý cho cô đi đành phải làm liều vậy.
Bảo Ngọc hét lớn:
- Nếu như hai người không đồng ý cho tôi đi cùng! Thì tôi sẽ tự sát tôi thà chết chứ không muốn phải lo lắng, sợ hãi đến nghẹt thở..
Tôi muốn ở bên anh mặc kệ tôi sẽ ra sao tôi không quan tâm"!! Cầu xin các người!! Làm ơn đi..
Có lẽ nếu như là Bảo Ngọc trước kia sẽ không bao giờ đem tính mạng mình ra để cá cược, sẽ không khóc lóc cầu xin người khác,
Cũng không phải trải qua những cảm giác đau đớn này nhưng từ khi gặp anh
dù thời gian bên nhau không được gọi là dài mà tình cảm nó cứ lớn dần khắc sâu vào tận xương tuỷ..
Vì anh cô có thể bỏ mặc tất cả bởi từ khi anh bước chân vào cuộc đời cô thì vận mệnh của cô đã thay đổi rồi..
Hai người đứng ngoài cửa nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được.
Bảo Ngọc không thấy họ trả lời thì càng để sát lưỡi dao vào cổ sốt ruột quát:
- Rốt cuộc các người đồng ý hay muốn tôi chết??
Gia Huy, Gia kiệt liền gật đầu..
Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm cô cũng biết họ muốn tốt cho mình
nhưng Hàn Phong là tất cả của cô cho nên dù có làm chuyện trong mắt kẻ khác là điên rồ thì cô cũng vẫn làm không đắn đo suy nghĩ..
(T.giả: Cũng chính vì làm như vậy rồi chị mới thấy hối hận)
Tại nhà kho số 5, đồng hồ điểm 20h 17"p 10giây hai chiếc xe đen một lớn một nhỏ đi tới dừng lại đằng sau đuôi xe của Liệt Diễm...
Tiêu Dật ngồi trước tay lái nhìn qua kiếng chiếu hậu huýt sáo nói:
- Hàn Phong" hai cậu em của anh tới rồi kìa!!
Rồi anh ta lại dụi mắt nhìn thật kĩ một bóng dáng nhó bé vừa bước xuống xe sau Gia Huy, Gia Kiệt lắp bắp:
- Kia"! Không phải là cô gái nhỏ chứ"! Nơi đây rất nguy hiểm tại sao cô ấy lại theo đi??
Hàn Phong khi nghe Tiêu Dật nói thì vội quay đầu nhìn về phía đằng sau thấy Bảo Ngọc đang tiến gần tới xe anh..
Đôi mắt loé lên tia tức giận, cả người toát ra sát khí nồng nặc anh mở cửa xuống xe nhìn cô thấy trên cổ có vệt đỏ như bị dao cứa thì lo lắng hỏi:
- Cổ em tại sao bị thương ?? Hai em trong coi cô ấy kiểu gì vậy??
Mắt sắc lạnh bắn về phía hai người đang đứng đó..
Gia kiệt vẫn đang tập trung vào máy vi tính không trả lời Gia Huy liền lên tiếng giải thích:
- Là chị ấy dùng dao uy hiếp bắt tụi em dẫn đi gặp anh"! Em và anh Gia Kiệt là vô tội..
Bảo Ngọc biết cuồng phong sắp ập xuống đầu vội ôm cổ Hàn Phong hứa:
- Em sẽ không làm như vậy nữa"! Em xin lỗi tha thứ cho em..
Hàn Phong hừ lạnh rất tức giận nhưng cũng đau lòng vì vết thương trên cổ của cô nghiến răng nói:
- em dám làm bị thương chính mình"! Em nghĩ anh nên trừng phạt em thế nào đây??
Bảo Ngọc cúi đầu chắp hai tay lên trán thành khẩn cầu xin:
- em biết lỗi rồi"! Tha cho em lần này nha..nha"!
Anh lạnh lùng cất cao giọng:
- Có phải tha cho em lần này thì lần sau lại tái phạm không??
Cô lắc đầu lia lịa tỏ vẻ rất biết hối lỗi, Hàn Phong không nỡ mắng nữa kéo tay ôm cô vào lòng vuốt tóc nhẹ nhàng:
- Đêm tối trời lạnh"! Ai cho phép em mặc quần áo mỏng như vậy hả?? Lại muốn bị bệnh phải không??
Bảo Ngọc cười tươi ôm chặt anh nói:
- Không có"! Em thấy mặc quần áo này rất ấm mà nhưng được anh ôm cảm giác thật dễ chịu còn ấm áp hơn..
Hàn Phong mỉm cười đưa tay xoa nhẹ má cô thì Gia Kiệt lên tiếng:
- Anh trai"! Đã hạ gục đối thủ"!
bọn chúng thấy nhiệm vụ thất bại sẽ mau chóng rời khỏi đây..Tiếp theo chúng ta lên làm gì??
Hàn Phong ôm Bảo Ngọc ngồi lên xe ghé tai nói với Liệt Diễm anh ta liền kêu thuộc hạ xuống chiếc xe phía sau còn Gia Huy và Gia Kiệt thì lên ngồi cùng xe với anh..
Gia Huy cũng định hỏi câu tương tự như của Gia Kiệt nhưng chưa mở miệng Hàn Phong đã nói:
- Im lặng"!
Ba chiếc xe đen từ chỗ nhà kho số 5 từ từ xuất hiện quẹo thẳng về đường cao tốc..
Tiêu Dật liền đánh tay lái đuổi theo bọn chúng Liệt Diễm phất tay hai xe phía sau liền đi theo..
Bọn chúng quá tự tin nghĩ rằng đêm tối sẽ không ai theo dõi nên không thèm để ý mọi thứ xung quanh
Tiêu Dật cũng là một tay đua khá giỏi có mắt quan sát tốt lên dù ở khoảng cánh rất xa trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy phương hướng đường đi của bọn chúng..
Xe dừng lại ở một rừng cây lớn bên trong có một con đường mòn nhỏ..
Đoàn xe của Hàn Phong đứng cách đó không xa khi nhìn thấy bọn chúng đã đi sâu vào trong khu rừng..
Người của Liệt Diễm xuống xe xếp thành hàng nghiêm chỉnh Hàn Phong lạnh lùng cảnh cáo:
- Nên biết một khi vào trong rừng sẽ có nguy hiểm rình rập mọi nơi các người phải tập trung tinh thần đừng để xảy ra sai xót..
Phải nhớ kỹ một điều bọn chúng không chết chính là chúng ta sẽ chết bất luận kẻ địch là ai hạ thủ không lưu tình..Được rồi trang bị vũ khí đầy đủ đi..
Mọi người bắt đầu ráp súng ống, súng giảm thanh đồ trèo tường..
Hàn Phong nắm hai vai Bảo Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô:
- lát nữa"! dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi anh để anh bảo vệ em!! Hiểu không??
Bảo Ngọc gật đầu mỉm cười trên tay dơ lên khẩu súng màu bạc lần trước cô dùng trong cuộc thi thử thách nháy mắt với anh:
-Hàn Phong"! Yên tâm đi..anh đừng quên em đã bắn trúng 9/10 hình nhân đó nga"!
Tiêu Dật thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong liền bước tới cắt ngang lời nói của anh lên tiếng:
- Đã chuẩn bị xong rồi!!
Hàn Phong gật đầu dơ tay lên nói:
- Đươc"! chúng ta đi vào rừng thôi..
Ánh trăng sáng tròn chiếu ánh vàng xuống những tán lá cây trên cao nhìn thật là đẹp„
nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ có màu đỏ của máu vì trận chiến đã bắt đầu..