Bảo ngọc đã ăn hết tô cháo..
Ngó ra ngoài nhìn Hàn Phong đang nghe điện thoại ở ban công cô bước tới vòng tay ôm phía sau lưng anh...
Cảm nhận được vòng tay ấm áp của cô.anh vội cúp điện thoại xoay người nhéo mũi mèo nhỏ!"
-A..đau em..anh hư quá"!
Bảo ngọc xoa xoa mũi vừa hờn dỗi quay mặt bỏ vào trong phòng..
Anh theo sau vào ,đi nhanh tới bế cô tung lên cưng chiều cất cao giọng:
-mới trêu em tí mà đã giận"!Ngọc nhi thật không ngoan"!
Bảo Ngọc liếc xéo anh..hừ lạnh nói:
-Ai thèm giận anh chứ"!mau thả em xuống em phải đi tắm"!
Hàn phong cười tà:
-Vết thương em chưa khỏi hẳn hay để anh tắm cho em nhé"!
Bảo Ngọc nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt toé lửa nghiến răng:
-hừ..anh thật biết lợi dụng thời cơ nhưng lưng em bị thương chứ tay chân em vẫn bình thường nên không cần anh giúp..
Cô đi nhanh vào phòng tắm đóng cửa một tiếng rất lớn:
..Rầm..
Một lúc sau, Bảo ngọc mặc áo ngủ viền ren trắng ngắn ngang đầu gối.
Chất liệu vải tốt mặc lên người cô thật nổi bật..
Cô không thèm để ý đến anh nằm xuống giường quay lưng về phía anh..
Hàn Phong biết mèo nhỏ bây giờ mới nổi giận thật anh nhích người nhẹ ôm cô..
Bảo Ngọc định tỏ vẻ mình vẫn còn tức giận thì một giọng nói trầm ấm vang bên tai:
-Ngọc nhi ngoan"!ngủ đi không giận anh nữa 1 ngày nữa sẽ cho em đi chơi..
Từ lúc bị thương tới giờ cô bị Hàn Phong cấm cửa không cho ra ngoài..
Nên khi nghe hai chữ đi chơi mắt Bảo Ngọc sáng rực quên cả việc đang giận Hàn Phong quay mặt lại nhìn anh hỏi khẽ:
-Anh sẽ cho em đi chơi thật sao??
Hàn Phong ôm chặt cô miệng nhếch lên nụ cười cưng chiều:
-Thật..em mau ngủ đi..ở nhà hết ngày mai..sáng ngày kia sẽ cho em đi chơi.."!
Cô cười vui mừng rúc vào sâu trong ngực anh nhắm mắt đi tìm Chu công nói chuyện..
Nhìn Bảo Ngọc đã ngủ anh lắc đầu buồn cười:
-Mèo nhỏ em thật là dễ dụ dỗ.."!
Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy sớm đi ra vườn sau biệt thự dạo chơi..
Hàn Phong ngủ rất tỉnh khi cô dậy anh đã biết ..
Thấy Bảo Ngọc đi ra ngoài sáng sớm mà không mặc áo khoác..
Anh vội lấy áo cho cô..
Đang ngồi trên xích đu tận hưởng cảm giác mát lạnh trong lành của bầu không khí sáng sớm..
Một bàn tay to lớn phủ một chiếc áo khoác ấm lên người cô.. Giọng nói ôn nhu khẽ trách:
-trời sáng rất lạnh em không mặc áo ấm nhỡ bị bệnh thì sao??
Bảo Ngọc kéo anh ngồi chung chui vào trong lòng anh miệng mỉm cười tinh nghịch nháy mắt:
-đâu có sao đâu'!em bệnh sẽ có anh chăm sóc mà"!
Hàn Phong nhéo má cô thở dài:
-Em đó"!Càng ngày càng tinh nghịch..
Cô tính phản bác lại lời anh nói thì bỗng một vật gì đó màu trắng chồm lên người cô..
Giật mình nhìn xuổng cô kinh ngạc là một con mèo trắng tuyệt đẹp..
Bảo ngọc vuốt nhẹ lông con mèo miệng thì lẩm bẩm:
-Mèo con đừng sợ"!em bi lạc phải không nào??
Cô mải mê ngắm nhìn mèo con mà không hề nhận ra ánh mắt kì lạ đầy nghi ngờ của Hàn Phong quan sát con mèo trắng..