Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 456: Tình yêu, kỳ thật rất nhỏ bé


Chương trước Chương tiếp

̀nh y?u, kỳ thật r?́t nhỏ b?

Edit: minhhy299

Mục Thi?n Dương khuy?n c? ăn cơm ngủ, c? đ? cảm thấy bốc hỏa. Mục Thi?n Dương biết t?m t?nh c? kh?ng tốt, kh?ng d?m quá cứng rắn, chỉ c? thể dịu d?ng khuy?n bảo. Anh đối với c? c?ng ng?y c?ng y?u thương, n?i chuyện đều thật cẩn thận. Nhưng anh như vậy, Uyển T?nh lại cảm thấy ?y n?y.

Anh đã dành nhi?̀u thời gian cho c?, c? anh c?ng, c? hơi cảm thấy an t?m, nhưng lại lo lắng c?ng việc của anh, cu?́i cùng khuy?n anh đừng ki?̉m soạt mình. Nhưng anh thật sự đi c?ng t?c, cho dù chỉ đi trong chốc l?t, c? đều cảm thấy kh? chịu, thật muốn anh cả đời kh?ng đi.

Nghỉ h? rất nhanh liền đi qua, Uyển T?nh trở lại trường học, đầu ti?n l? thi lại.

Thi?n Tuyết đi trước t?m giáo vi?n l?́y đề, chọn một nửa đề tham khảo kh?c cho c? ?n tập. Lúc thi, c? thầm than Thi?n Tuyết thật l? lợi hại, nhưng l?m thời c? ít đề nghĩ kh?ng ra, b?̃ng nhi?n ph?t hiện tr? nhớ gần đ?y th?̣t k?m cỏi, t?m t?nh liền phiền ch?n.

Cuối c?ng thi đỗ như thế n?o kh?ng biết, c? cảm thấy ch?nh m?nh cần thi lại lần thứ hai, nhưng kh?ng d?m n?i với Thi?n Tuyết, sợ h?i c? phụ một mảnh vất vả của c? ?́y.

Sau lại có kết quả, cư nhi?n vẫn l? đi?̉m cao. Nghe được người ta đồng dạng thi lại n?i “Thi lại l? giao tiền liền qua”, trong l?ng liền buồn bực: nếu về sau c? vẫn nợ m?n, c? phải c? thể vẫn lấy tiền mua trở về hay kh?ng? Tuy rằng c? kh?ng c? tiền, nhưng Thi?n Dương c? r?́t nhi?̀u! Nếu c? d?ng tiền mua điểm, đại học n?y học c? ? nghĩa g??

C? lại kh?ng vui. Ph?t hỏa một ch?t với Mục Thi?n Dương, Mục Thi?n Dương chẳng những kh?ng tức giận, ngược lại đối t?́t với c? bằng mọi c?ch

C? kh?c mạnh, ?m anh: “Thi?n Dương...... Em cảm thấy m?nh thật đ?ng gh?t!”

“Em kh?ng đáng gh?t.” Mục Thi?n Dương n?i, “Em kh?ng vui, sẽ nghĩ loạn.”

“Anh kh?ng biết!” Uyển T?nh thống khổ nói. Thiệt nhiều chuy?̣n, c? đều kh?ng thể n?i với anh; rất nhiều t?m t?nh, ch?nh c? đều n?o loạn kh?ng r?; c? c? c?c loại lo lắng và sợ h?i, rất nhiều phiền ch?n và thống khổ, nhưng c? n?i hết kh?ng được.

Chậm r?i, c? ph?t hiện c? và Mục Thi?n Dương, lại bị v?y một c?i vị tr? chờ kh?ng đ?ng. Anh lu?n chấp nhận c?, lấy l?ng c?, nhưng c? vẫn l? cảm thấy c? đơn, c?n kh?ng c? cảm gi?c an to?n.

C? mu?́n t?m c?ng nhiều, đồng thời lại sợ h?i anh t?́t, chỉ muốn tho?t khỏi hết thảy.

Trước l?̃ quốc kh?nh, Mục Thi?n Dương hỏi c? muốn đi ra ngo?i du lịch, giải sầu hay kh?ng. C? nghĩ đến lại muốn phiền to?i anh, l?m cho anh quan t?m, quyết đo?n lắc đầu.

Sau đ? c? chậm r?i nghĩ, cảm thấy ch?nh m?nh thật sự cần giải sầu một ch?t. Nhưng c? kh?ng mu?́n phiền to?i bất cứ người n?o, nghĩ ch?nh m?nh đi ra.

Tối h?m đ?, c? nằm ở tr?n giường, đột nhi?n l?m quyết định, tới thập phần đột nhi?n. Nhưng ch?nh l? quyết định n?y, l?m cho t?m t?nh c? tốt l?n, c? cảm thấy ch?nh m?nh lại c? sức sống, một mùa hoa trước mắt.

C? muốn đi ra ngo?i đi một chuyến, c? lẽ v?i ng?y, c? lẽ mấy th?ng...... Cũng c? lẽ, đ? nhiều năm.

“Thi?n Dương.”

“Anh đ?y.” Mục Thi?n Dương ?m eo nhỏ của c?, nhẹ nh?ng thở d?i. Sao kh?ng cảm gi?c an to?n như vậy chứ? Anh lu?n lu?n ở đ?y nha, v? sao cả đ?m phải k?u anh nhiều lần?

Uyển T?nh xoay người gh? v?o tr?n người anh, c?i đầu h?n m?i anh, mềm nhẹ như c?nh bướm. H?n một l?t, Mục Thi?n Dương cũng c? ch?t chịu kh?ng nổi. Anh đ? muốn thật l?u, thật l?u kh?ng chạm qua c?! Mỗi ng?y buổi tối ?m c?, vốn liền đủ khảo nghiệm con người, hiện tại c? c?n chủ động......

“Thi?n Dương...... Em mu?́n...... Muốn.” C? n?i nhỏ, kh?ng nghĩ tới ch?nh m?nh c? một ng?y sẽ chủ đ?̣ng đòi hỏi anh. Nhớ tới từng m?n m?̣t, c? cảm thấy thẹn cả người đều đang ph?t run.

A...... C? quả nhi?n l? nữ nh?n kh?ng biết xấu hổ......

Mục Thi?n Dương trầm mặc một ch?t, xoay người đặt c? dưới th?n, mềm nhẹ h?n m?i l?n. C? lẽ, đ? cũng l? một phương ph?p giảm bớt ?p lực của c?......

Một đ?m n?y, dịu d?ng m? d?i l?u, thở g?́p và than nhẹ, ở trong ph?ng quanh quẩn hồi l?u. Anh chiếm được thỏa m?n đ? l?u, c? cũng nhận được thả lỏng v?̀ thể x?c v? tinh thần.

Buổi s?ng ng?y h?m sau, hai người c?ng nhau tỉnh lại. Uyển T?nh ?m lấy chăn, vai tr?̀n b?n ngo?i, cười ngượng ng?ng với Mục Thi?n Dương, tr?n mặt nhiễm hai đ?a đỏ ửng.

Mục Thi?n Dương liếc nh?n c? một c?i, trong l?ng hơi hơi rung động: “Tr?n mặt c? chút huyết sắc, thật l? đẹp mắt, về sau phải vui vẻ hơn.”

Uyển T?nh gật đầu, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, n?ng khu?n mặt nhỏ nhắn l?n đòi h?n.

Anh cũng vui vẻ đứng l?n, c?i đầu chụt m?i c? m?̣t cái: “Sớm biết rằng như vậy c? thể l?m cho em thoải m?i, anh sẽ kh?ng cố kỵ c?i g?.”

Uyển T?nh gi?̣n liếc anh một c?i, đưa tay đẩy anh ra: “C?n kh?ng đi l?m!”

“Ừ, em cũng sớm đi học một ch?t.”

“Biết rồi.” Anh sung sướng ra ngoài, vừa rời khỏi, ý cười tr?n mặt Uyển T?nh liền hạ d?̀n xu?́ng.

C? ngồi tr?n giường hồi l?u, dần dần ra khỏi giường. Mặc quần ?o tử tế, lấy di đ?̣ng ra, nhẫn đ?nh h?n cũng gở xuống, t?nh cả chi?́c nh?̃n lúc trước, vòng tay chỉ đỏ, móc di động anh đưa, c?n c? thẻ t?n dụng anh cho, chi phiếu, to?n bộ đặt c?ng nhau, sau đ? lấy giấy viết thư cho anh.

Viết viết, c? dừng lại, sau đ? tiếp tục viết, sau đ? kh?c.

Viết xong, c? xem nội dung tr?n thư một lần, đột nhi?n kh?ng biết m?nh viết c?i g?. Giống như rất loạn...... Rất loạn...... C? kh?ng phải khoa ti?́ng Trung sao? Viết phong thư v?̣y mà trước sau m?u thuẫn.

C? cầm lấy giấy mu?́n xé đi, lại ngừng lại. Xé tờ n?y đi, c? c?n c? thể lại viết lại sao? C? cũng kh?ng thể rời đi kh?ng đ?̉ lại một chữ, c? phải đ?̉ anh y?n t?m. Tờ giấy này, c? thể l?m cho anh y?n t?m sao?

“Thi?n Dương. Cho d? em kh?ng trở lại, ch?ng ta cũng đều th?̣t tốt!” Đột nhi?n, c? cảm thấy c? c?ng nhau hay kh?ng ch?nh l? một chuyện nhỏ, quan trọng l?, v? luận ở thế giới người g?c n?o, đều phải sống thật vui vẻ.

Nguy?n lai tình y?u, kỳ thật r?́t nhỏ b?.

-

Mục Thi?n Dương đến c?ng ty xử l? xong chuy?̣n, rất nhanh về nh?. Phỏng chừng Uyển T?nh đúng lúc ăn cơm, anh phải đi về ăn c?ng c?. Xe chạy đến cửa tiểu khu, nh?n th?́y Thi?n Tuyết, anh dừng lại, gọi c? lại: “Như thế n?o một m?nh em?”

“Uyển T?nh lại kh?ng đi học!” Thi?n Tuyết thở d?i.

Lại? C?i chữ m?́u ch?́t n?y thật kh?ng dễ nghe, Uyển T?nh n?o c? thường xuy?n trốn học? Mục Thi?n Dương kh? chịu nghĩ. Nhớ tới đ?m qua triền mi?n, anh c? điều ngộ ra: “Phỏng chừng đang ngủ đi.” Nhất định l? mệt nhọc.

Sau khi l?n lầu, ph?t hiện Mục Thi?n Th?nh đến đ?y, nằm nghi?ng ở tr?n s? pha xem tivi. Mục Thi?n Dương trừng mắt liếc anh một c?i: “Uyển T?nh đang ngủ, em c? thể nhỏ giọng chút hay kh?ng?”

“Hả.” Mục Thi?n Th?nh lập tức tắt ti?́ng TV.

Mục Thi?n Dương kéo kéo caravat, r?t một ly nước cho Uyển T?nh bưng v?o. Một l?t sau, một tiếng bịch truyền đến, c?i ly tan n?t.

Mục Thi?n Th?nh và Thi?n Tuyết liếc mắt nhìn nhau một c?i, chờ gi?y l?t, kh?ng c? nghe th?́y thanh ?m, nghi hoặc đi qua. Cửa đ?ng, hai người nghe l?n một l?t, kh?ng c? nghe đến ?m thanh, lặng lẽ đẩy cửa ra, th?́y Mục Thi?n Dương nắm m?̣t tờ giấy, suy s?t ngồi ở tr?n giường.

Hai người kh?ng r? vì sao, ?nh mắt Thi?n Tuyết nhìn chung quanh, nh?n đến một đống n?y nọ tr?n b?n kia, vội v?ng đẩy cửa ra chạy v?o: “L?m sao vậy?!”

Bả vai Mục Thi?n Dương rung động, hung hăng h?t một hơi đưa giấy cho c?, c? lấy lại đ?y vừa thấy, tr?n mặt tr?n ngập chữ viết ngo?y ??



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...