Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 142: Kế hoạch lâu dài
"Đó là, đó là......"
"Vậy tôi trước hết chúc mừng Chu bộ trưởng."
"Tôi có gì tốt mà chúc mừng?"
"Cô ta đến địa bàn của ông, mặc ông chà xát bóp méo, khẳng định cũng không dám kiện cáo trước mặt tôi, vậy còn không phải tin tức tốt của ông sao?"
Chu bộ trưởng ha ha cười: "Tôi còn là rất ngạc nhiên, cô ta rốt cuộc đắc tội anh thế nào?"
"Ông về sau sẽ biết." Bất quá đó là đã nhiều năm về sau, chờ khi hắn và Uyển Tình quang minh chính đại cùng một chỗ.
~~~
Ở căn tin ăn xong cơm chiều, Uyển Tình và Thiên Tuyết chậm rì rì trở về phòng ngủ. Hai người bạn cùng phòng về trước các cô, môt người đang cắt móng tay, môt người đang xem báo. Thấy các cô, hai người đồng thời dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn nhau một cái.
Rất nhanh, người cắt móng tay cắt móng tay sạch sẽ, đi ra bên ngoài rửa tay. Người xem báo bỏ báo xuống, cầm môt cái quả táo đi ra ngoài rửa.
"Gần đây ôn tập thế nào?" Rửa táo hỏi.
"Thống khổ chết! Chuẩn bị đến phòng học trước." Người cắt móng tay thở dài.
"Tôi cũng vậy."
Rất nhanh, hai người rửa trở về, người cắt móng tay nói: "Thiên Tuyết, Uyển Tình, chúng tôi đến phòng học trước."
"Ừ." Thiên Tuyết lật một quyển tiểu thuyết, thản nhiên lên tiếng.
Uyển Tình cúi đầu nhìn tư liệu ôn tập, không để ý tới.
Từ sau sự kiện đau bao tử lần trước, hai người bạn cùng phòng này lại càng đến càng không dám cùng các cô cùng nán lại phòng ngủ. Trừ bỏ tan buổi tự học tối cùng nhau trở về, thời gian giữa trưa cùng buổi chiều, chỉ cần Uyển Tình và Thiên Tuyết ở, các cô nán lại không được 3 phút sẽ ngoan ngoãn biến mất.
Hai người mới vừa đi một hồi, di động Uyển Tình đặt lên bàn liền phát ra âm thanh ô ô ô. Biết là Mục Thiên Dương gọi để điều tra siêng năng, cô vội vàng bắt máy: “Alô......"
"Ăn cơm chưa?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Rồi."
"Ăn cái gì?" Âm thanh của hắn nghe qua tựa như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, mà hình thức bọn họ một hỏi một đáp cũng xác thực như là thẩm vấn.
"Sườn xào chua ngọt, đậu hủ xào hành lá, củ sen xào chay, canh trứng."
"Cuối tuần đi bên ngoài ăn với Thiên Tuyết, trong trường học không đủ dinh dưỡng."
Đã đủ dinh dưỡng! Trong tâm Uyển Tình rít gào, khi cô ở nhà làm sao có thể lập tức lập tức một mặn hai chay còn có thêm canh? Bất quá lời này cô chỉ có thể ở trong lòng ra sức mắng, ngoài miệng vẫn đang ngoan ngoãn trả lời: "Ừ, đã biết."
Mục Thiên Dương còn muốn nói cái gì, nhìn giấy A4 trước mặt đầy chữ, nói: "Ôn tập tốt."
Tắt điện thoại, nhìn nét bút mạnh mẽ trên giấy vẽ ra một đống từ ngữ "Càng lúc càng xa, lấy lùi để tiến, xuất kỳ bất ý", phiền chán ném bút.
"Đinh Uyển Tình...... Anh buôn bán cũng chưa mưu mô như vậy!"
Nửa năm! Suốt nửa năm! Vì cho cô vui vẻ thoải mái tham gia thi tốt nghiệp trung học, hắn phải chịu được nửa năm không thấy cô, không chạm vào cô, thậm chí ngay cả âm thanh cô cũng không nghe cả ngày.
Nửa năm sau, hắn quyết không cho phép cô lại có một chút ý tưởng rời khỏi hắn! Cái gì đều có thể đáp ứng cô, nhưng cô phải ở cạnh hắn, vĩnh viễn ở cạnh hắn!
-
Uyển Tình mỗi ngày đều đã nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương, cũng không biết có phải Thiên Tuyết nói tình huống phòng ngủ cho hắn hay không, hắn luôn gọi tới lúc năm giờ bốn mươi lăm phút, lúc này, cô cơ bản đã ăn cơm nước xong trở lại phòng ngủ, mà hai người bạn cùng phòng cũng đã rời khỏi, không cần lo lắng truyền ra lời đồn đãi.
Cô quen nhận điện thoại của hắn, trả lời vấn đề của hắn, bị hắn quản chế. Đột nhiên có một ngày, hắn không gọi điện thoại tới, cô cảm thấy tựa như thiếu cái gì vậy. Đến tối, cô nhịn không được đoán, hắn không phải là khảo nghiệm cô chứ, muốn cô chủ động gọi cho hắn?
Nhưng là...... Cô không muốn đánh. Có lẽ hắn chỉ đang bận, không có thời gian. Hắn là người bận rộn, tự nhiên sẽ không lúc nào cũng nhớ tới cô. Nếu chủ động đánh cho hắn, làm phiền công việc của hắn, hắn khẳng định sẽ rất tức giận, cô thực không chịu nổi cơn giận của hắn. Còn nữa, cô chính là trông cậy vào này nửa năm có thể để hắn quên cô. Hắn chậm rãi mặc kệ cô, cô mới có cơ hội, làm gì lại chủ động đưa đến cửa?
Thiên Tuyết nằm ở cách vách, nghe thấy cô lăn qua lộn lại than thở, nhịn không được vụng trộm cười, gửi tin nhắn cho Mục Thiên Dương: "Anh, anh chưa gọi điện thoại Uyển Tình sao? Cậu ấy giống như một mực chờ đó."
Mục Thiên Dương nhận được tin nhắn, có trố mắt một lát, trái tim bằng phẳng hơi hơi gợn sóng. Cô đang đợi điện thoại của mình sao? Hắn không tìm cô, cô có phải sẽ nhớ anh hay không?
Vốn đã tính tốt, chậm rãi giảm bớt liên hệ với cô, cho đến khi không có liên hệ, để cô nghĩ hắn đã quên cô, có thể cho cô một tâm tình vui vẻ thoải mái đi tham gia thi tốt nghiệp trung học. Nhưng giờ phút này, tất cả kế hoạch, đều vì suy đoán này dao động. Nếu cô có hơi thích chút đỉnh, hắn có thể vứt bỏ hết thảy ——
Không! Không được! Một chút hơi thích này còn chưa đủ. Cho dù sâu trong nội tâm cô có một ít ý tứ như vậy, từ lâu đã bị tầng tầng chán ghét và sợ hãi che dấu. Hiện tại, vẫn là có dựa theo kế hoạch mới đầu, cho cô tự do mấy tháng.
"Nhiều chuyện!" Hắn trả lời tin nhắn của Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết vụng trộm cười rộ lên, cả giường đều lay động.
"Cậu làm sao vậy?" Uyển Tình hoảng sợ, ngẩng đầu hỏi cô.
Cô khụ một tiếng, nói: "Mình xem truyện cười."
Uyển Tình há miệng, lòng không đành lòng vạch trần lời nói dối cô: "Tớ nghe thấy âm thanh nhắn tin."
"Là tin nhắn khôi hài!" Ơ? Cô nhìn nhẹ môt vấn đề trọng yếu, anh cô cư nhiên gửi tin nhắn!!! My God, cô nhớ rõ khi cô vừa dùng di động, quấn lấy hắn gửi tin nhắn cho mình, hắn cư nhiên trực tiếp mắt trợn trắng, giống như gửi tin nhắn rất vũ nhục hắn dường như! Đây là cô lần đầu tiên nhận được tin nhắn của hắn, lại là vì Uyển Tình?!
Uyển Tình hồ nghi nhìn cô một cái, hỏi: "Cậu...... Yêu sớm?"
"Khụ!" Thiên Tuyết thiếu chút nữa té ngã xuống giường, "Cậu mới yêu sớm!"
Hai ngày kế tiếp, Mục Thiên Dương cũng không gọi điện thoại. Thiên Tuyết thấy Uyển Tình mỗi ngày đến thời gian đó nhìn di động, nhịn không được an ủi: "Có thể là bận quá."
"Tớ......" Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết giải thích thế nào. Cô cũng không phải hy vọng, cô chỉ là khẩn trương!
Cô đương nhiên hy vọng hắn vĩnh viễn không gọi tới, nhưng lại sợ đột nhiên vang lên. Một lòng bất ổn như vậy, thật sự là khó chịu. Mục Thiên Dương này cũng thật sự là, anh nếu không đánh, anh nên nói một tiếng, cho tôi không có nỗi lo về sau, ném di động này vào trong bồn cầu, sau đó vui vui vẻ vẻ đi ôn tập! Anh nếu còn muốn gọi, anh cũng nói một tiếng, miễn cho cho tôi ôm ảo tưởng......
Kết quả, ngày hôm sau ảo tưởng của Uyển Tình đã tan biến. Một phút nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương kia, tuyệt vọng trên mặt cô kích động Thiên Tuyết kinh hãi —— anh hai đáng thương, nguyên lai người ta không phải mong anh gọi tới, là mong anh không phải gọi tới đấy!