Băng Tuyết Hoa
Chương 81: Máu thẫm cánh trắng
Hàng mi cong vút của nàng khẽ rung động, trên khuôn mặt mỹ lệ động lòng người mơ hồ vương vấn sự bi thương. Tâm trí của nàng dường như vẫn bị giam hãm trong giấc mộng thật dài, một giấc mộng chỉ có màu đen bao phủ không có lối thoát.
” Băng Nhi, nàng đừng chết.”
Ngón tay trắng nhợt của nàng động nhẹ, trên làn mi mắt lắng đọng một giọt sương lấp lánh, cô đọng rồi rơi xuống khóe mắt nàng, lăn dài trên gò má, điểm một vết tròn vạnh trên mặt vải lụa của chiếc gối mềm mại. Đôi mắt đen ngọc của nàng từ từ mở ra, tiếp nhận thứ ánh sáng dịu dàng dần thu vào ánh mắt. Khung cảnh trong mắt nàng mang theo một màn sương mờ mỏng manh, nàng yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ nho nhỏ bên cạnh, từng cành trúc xanh ngát nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mang theo mùi hương ngan ngát tràn đầy thanh khiết.
– Nha đầu ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?
Hàn Băng Băng nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, một lão bà mặc bộ y phục màu nâu sẫm bước chân vào phòng.
Người này đã cứu mạng nàng sao?
– Cám ơn bà đã cứu mạng. – Trong cơn suy yếu, nàng lấy sức lực thì thào một câu.
Khuôn mặt già nua của lão bà bà nhăn lại một đường, khó chịu đặt chén thuốc đã được sắc qua lên bàn, động tác bực bội kiểm tra tĩnh mạch của nàng.
– Nếu không cứu ngươi, ta sớm hay muộn cũng sẽ bị con bé tiểu nha đầu kia làm phiền đến chết.
“ Nha đầu kia?”
– Bà bà! – Nàng mở miệng cố gắng hỏi– Liệu có phải là một cô bé nhỏ hơn cháu…
– Phải! Nó đang nấu nướng dưới bếp đấy.
Vậy là Liễu Nhi còn sống.
Hàn Băng Băng nhẹ nhõm nở nụ cười nhợt nhạt. Nàng yên lòng nhắm mắt lại, bình tâm thở nhẹ một hơi.
– Sức khỏe của ngươi rất yếu, chú ý một chút.
Hôn mê đã lâu như vậy, cái mạng của đứa trẻ này lão tưởng chừng như đã không thể cứu được rồi, vậy mà tiểu nha đầu này vẫn có thể từ quỷ môn quan quay trở lại. Xem như cũng là kỳ tích.
– Bà bà! Liệu có thể cho cháu hỏi?
– Chuyện gì?
– Liệu cháu có thể hỏi tên của bà không?
Lão bà giãn đôi chân mày già nua, lão cầm lấy lọ thuốc nhỏ màu xanh trên bàn cho vào người. – Ta là Âu bà bà.
– Vậy nơi này…
– Nơi này gọi là Đào Hoa Cốc.
Đào Hoa Cốc.
Nàng ngã xuống con sông Vong Tình, lại có thể bị trôi dạt đến tận nơi u cốc này sao.
– Âu bà bà, cháu…
– Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng có nằm mãi trên giường của ta như vậy – Lão bà bà buông thõng một câu rồi đứng dậy, ánh mắt phong sương khi nhìn nàng thâm thúy khó đoán, nhưng rồi quyết định không nói lời nào mà xoay người rời đi. Chân vừa bước ra cửa đã thấy Liễu Nhi bưng theo khay trà nóng đi vào.
– Bà bà, bà lại ra ngoài sao?
– Ừ! – Lão bà đáp một từ đơn giản – Hôm nay ta sẽ không về, nha đầu ngươi không cần phải đợi.
– Nhưng cháu đã nấu .. A, đợi một chút….
Lời chưa nói hết, người đã biến đi mất dạng. Liễu Nhi nhìn về hướng Âu bà bà vừa đi khất, hờn dỗi phồng má. Vừa nãy bà bà còn nóng nảy muốn nàng nấu cháo hạt sen, giờ cháo đã nấu xong rồi, Âu bà bà lại đi mất. Vậy cái nồi cháo nàng mất công hầm suốt hai canh giờ này phải làm sao chứ?
Còn nữa, bà bà lúc nào cũng chỉ mắng nàng thôi…
– Liễu Nhi.
Thật là một người khó hầu hạ. Hả?!!
– Tiểu thư?
Liễu Nhi kinh ngạc nhìn về phía giường trúc, hấp tấp đặt khay trà xuống chạy tới bên giường nắm lấy bàn tay suy yếu của nữ nhân trên giường.
– Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh rồi. – Nàng nắm lấy bàn tay xanh xao bên giường, thấy tiểu thư đang cố sức ngồi dậy, nàng vội vàng giữ lại bờ vai gầy yếu kia – Tiểu thư đừng cố, người cứ nằm nghỉ đi đã.
Hàn Băng Băng yếu ớt nở nụ cười, nhìn nha đầu nhỏ nhắn trước mặt đã loạn đến mức nước mắt trước sau – Đừng có khóc, không phải ta đã tốt rồi sao?
– Không có – Liễu Nhi vội lau đi nước mắt trên má, đôi môi nở nụ cười toại nguyện – Em chỉ là quá vui mừng.
Đứa trẻ này…
Thật sự khiến nàng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.
– Thật cực cho em.
– Không cực! – Liễu Nhi vội lắc đầu – Tiểu thư tỉnh lại, em thế nào cũng không thấy cực khổ.
– Ta đã ngủ bao lâu rồi?
– Tiểu thư! Đã được 10 ngày rồi.
“ Nhiều như vậy sao?”
Băng Băng nhắm đôi mắt mỏi mệt, trong tâm trí nhớ đến một màn đêm đen kịt đã từng bao vây lấy mình lâu đến nhường nào. Nàng ở trong không gian u tối ấy im lặng thu mình, tưởng chừng mãi mãi cũng không cần thoát ra nữa. Nhưng lại có một tiếng nói đột nhiên xuất hiện, đem tâm thức của nàng tưởng như đã phong kín từng chút, từng chút kéo trở về.
” Băng Nhi, nàng đừng chết.”
Tim nàng nhói lên, nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của hắn trong giấc mơ, tiếng nói khàn khàn mang theo bi thương tha thiết níu kéo nàng đau khổ đến nhường nào.
Thấy thần sắc của tiểu thư dần dần thay đổi, Liễu Nhi lo lắng vội nói – Tiểu thư đã hôn mê lâu như vậy hẳn cũng đói rồi, để em lấy cháo lên cho tiểu thư dùng.
Hàn Băng Băng tâm tư thật sự không có tinh thần để ăn uống. Nhưng đôi mắt lo âu chờ đợi của Liễu Nhi trước mặt khiến nàng không nỡ từ chối, không thể không thỏa hiệp mà gật nhẹ đầu.
– Được.
Đôi mắt đen của Liễu Nhi bừng sáng – Vậy chờ em một chút, em lập tức đi lấy cháo cho tiểu thư.
– Ừ.
Bát cháo nóng hổi mau chóng được bưng lên. Liễu Nhi nhẹ nhàng nâng tiểu thư ngồi dậy, múc một thìa cháo rồi cẩn thận thổi cho bớt nóng mới đưa lên, ánh mắt thành ý trông đợi. Hàn Băng Băng cũng không nỡ phụ tâm ý của Liễu Nhi, đem thìa cháo thơm mùi gạo mạch cùng hạt sen ăn vào miệng.
Chẳng mấy chốc, bát cháo thơm lừng đã vơi đi một nửa.
– Liễu nhi! ở Đào Hoa Cốc này chỉ có Âu bà và thôi sao?
Chiếc thìa trên tay Liễu Nhi khựng lại một chút, ánh mắt long lanh nhìn nàng hồi lâu rồi gật đầu.
– Tiểu thư, tiểu thư khi lấy lại sức rồi thì hãy đi lại một chút. Đào Hoa Cốc này rất lớn, lại nhiều nơi quái lạ. Trong cốc có rất nhiều con đường nhỏ, nhưng vìrừng đào rừng trúc đan xen nhau trong cốc nên rất khó nhớ. Có một lần em đi xa quá lạc đường mất. Kết quả lại bị Âu bà bà mắng cho một trận.
Hàn Băng Băng nâng môi cười nhẹ.
– Âu bà bà là một người tính tình rất cổ quái. Tiểu thư không biết đâu, lúc nào bà bà cũng mắng Liễu Nhi, một ngày giống như không hướng tới em mắng một câu thì sẽ không thoải mái.
Xong, giống như thổ lộ một bí mật sâu kín nhất. Liễu Nhi thần thần bí bí ghé sát tai Hàn Băng Băng che miệng thì thầm.
– Bà bà còn hay lẩm bẩm lung tung nữa.
Hàn Băng Băng bật cười, búng lên trán Liễu Nhi một cái.
– Em đó.
Ai lại đi nói về ân nhân của mình như vậy chứ. Nói xấu sau lưng, hơn nữa đó còn là một lão bà bà.
Liễu Nhi oan ức khịt mũi – Em cũng chỉ là nói thật thôi mà.
Hàn Băng Băng mỉm cười lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn qua khung cửa sổ phóng ánh mắt về phía xa xa. Thực không ngờ nàng không chết mà lại trôi đến một nơi thầm sơn u cốc thế này. Lão bà tên Âu bà bà kia là một người khó tính, nhưng chắc bà ấy không phải là người xấu.
Huống hồ bà ấy đối với nàng và Liễu Nhi còn có ơn cứu mạng.
Mắt thấy Liễu Nhi lại tiếp tục muốn mút một thìa cháo đưa lên miệng mình, Hàn Băng Băng đè lại tay nàng lắc đầu.
– Ta đã no rồi.
Liễu Nhi cũng không kiên trì nữa, gật đầu đặt chén cháo xuống. Nàng một lần nữa cẩn thận đỡ tiểu thư nằm xuống, chu đáo kéo chăn lên.
– Vậy tiểu thư nghỉ ngơi tiếp đi, em xuống bếp sắc thuốc cho tiểu thư.
– Ừ.
Cầm theo bát sứ bước ra khỏi cửa phòng, Liễu Nhi không cầm lòng được mà xoay người lại nhìn thêm một lần. Nữ nhân trên giường dù thân thể yếu ớt nhưng cũng yên lặng nhắm mắt lại. Ánh mắt vui mừng ban nãy của Liễu Nhi dần dần chìm đi, trong đồng tử đen láy chảy qua một sự giãy dụa cùng đau lòng, tích tụ lại thành một giọt nước mắt. Trong đầu nàng nhớ lại lời nói dặn dò của Âu bà bà khi tiểu thư vẫn còn hôn mê bất tỉnh sống chết không rõ.
” – Tâm tư của tiểu thư ngươi bị tổn thương rất nặng, gần như không còn tâm niệm muốn sống nữa.”
” Nếu như có thể tỉnh lại, nha đầu ngươi đừng nói bất cứ điều gì có thể kích động đến tâm trạng của nó.”
Rừng trúc âm u, điểm xuyến những cành đào màu hồng phấn. Màu xanh cùng màu hồng đan xen nhau, trải đi xa tắp.
Quên đi cũng tốt.
Không muốn nhớ lại cũng tốt.
Cứ tiếp tục ở nơi tĩnh lặng bình yên này, tiểu thư của nàng sẽ nhanh chóng vượt qua thôi.
.
.
Cành đào rung rinh, khoe sắc đẹp trong rừng đào thơm ngát, cánh hoa đào mềm mại được mơn man bởi ngón tay thiếu nữ. Thiếu nữ bạch y đứng giữa rừng mai xinh đẹp, dung nhan mỹ miễu trong cánh hoa hồng giống như tiên nữ hạ phàm. Đôi mắt lưu ly của nàng nhìn vào dải hồng phấn xa xôi, những cánh hoa đào cuộn tròn rồi bay xuống làn nước mềm, nổi bồng bềnh trên mặt nước.
– Tiểu thư, người thấy trong người thế nào? – Nữ nhân khả ái đang hái trái cây gần đó lo lắng nhìn qua nhánh cây, chiếc giỏ trúc trên tay đã đựng đầy hoa quả chín mọng.
– Ta không sao! – Băng Băng mỉm cười, ngắt lấy cánh đào hồng đưa lên môi – Đào ở đây đẹp quá.
– Tiểu thư! Người đi lâu như vậy rồi, hay chúng ta quay về đi!
Thân thể của tiểu thư mới rời giường được vài ngày nay, nếu cử động nhiêu chắc chắn sẽ rất mệt.
– Từ khi ta tỉnh lại em cũng đã bắt ta nằm trên giường 10 ngày rồi, em còn muốn đề ta trở thành bệnh miêu ăn bám sao? – Nằm mãi, lưng của nàng cũng mỏi đến mức tê rần.
– Em không có ý đó.
– Vậy thì tốt rồi. – Hàn Băng Băng nở nụ cười – Ta đi dạo quanh đây một chút đối với sức khỏe cũng tốt hơn.
– Nhưng mà… – Liễu Nhi vẫn tiếp tục phân vân.
“ Rắc”
– Ối!…..
Âm thành giòn tan phát ra khiến Liễu nhi giật mình hét lên, thân hình nhỏ nhắn giống như con thỏ chạy ngay đến chỗ tiểu thư, thoắt một cái không có chí ý trốn phía sau lưng nàng. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo trắng của nàng, nhát gan thò cái đầu nhỏ ra.
– Tiếng gì vậy? – Hàn Băng Băng nhíu mày, nơi này hoang vu yên tĩnh như thế này sao lại có tiếng động lớn như vậy?!
– Em… em cũng không biết.
Không có bất cứ thanh âm nào tiếp theo, nhưng sự tĩnh lặng mơ hồ lúc này lại khiến Liễu Nhi nhát gan núp sau lưng Hàn Băng Băng run lên bần bật.
Hàn Băng Băng vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn trấn an nàng, trong không khí yên lặng, bên tai lại nghe thấy một thứ âm thanh khác đáng nghi ngờ hơn.
– Liễu Nhi, em nghe thấy gì không?
Sao lại có tiếng động mơ hồ như là tiếng rên rỉ vậy?
Liễu Nhi rùng mình một trận, gai ốc nổi đầy mình. Nàng nuốt nước bọt giựt giựt tay áo tiểu thư đứng phía trước – Tiểu thư, hay là chúng ta về đi…
Cái thứ âm thanh quỷ quái đấy khiến nàng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Đây dù là nơi người ở nhưng cũng là rừng núi khắp nơi. Biết đâu… đó là thú hoang thì sao?
Nghĩ đến thôi Liễu Nhi cũng cảm thấy hoảng đến sắp phát khóc.
Hàn Băng Băng nheo mắt nhìn thật kỹ vào rừng trúc, đôi chân không kiềm được mà chầm chậm bước chân đến, tiếng động nho nhỏ phát ra ở phía đó kích thích tính hiếu kỳ của nàng. Hàn Băng Băng cúi đầu xuống tránh đi những cành cây, đi xuyên qua vườn đào, tiến sâu vào phía trong rừng trúc âm u.
Vải áo phía sau lưng nhanh chóng bị chụp lấy.
– Tiểu thư…
Sao tiểu thư của nàng còn đi vào đây làm gì nữa? Trong này rất đáng sợ, còn nữa… nếu bà bà mà biết kiểu gì cả nàng lẫn tiểu thư đều bị ăn mắng cho mà xem.
– Ngoan! Không sao đâu! – Hàn Băng Băng thì thầm, vẫn kiên định bước từng bước về phía trước.
Liễu Nhi cắn chặt môi, nhìn đằng trước lại đằng sau, cuối cùng không còn cách nào khác túm váy chạy theo chủ tử đang đi phía trước. Tán trúc xanh ngắt, rẽ hai bên đường như mở lối đi cho cho cả hai người. Tiếng động nhỏ bé ấy mỗi lúc một gần thêm, âm thanh yếu ớt như tiếng kêu rên của loài động vật nhỏ.
Cành trúc bị gãy ngã rạp xuống đất, vương trên thân trúc xanh đậm là máu tươi thẫm đỏ, trong khu rừng một mảng hỗn loạn như vừa trải qua một cuộc chiến, những cành cỏ dưới đất đều bị gãy nát phân tán khắp nơi.
– Tiểu thư…
– Đừng sợ! – Hàn Băng Băng liều lĩnh bước lại gần, trên mặt đất hoang tàn còn lưu lại những cọng lông vũ xơ xác, hai thân mình lớn trắng phau tĩnh lặng nằm trên đất, trên tấm thân trắng như tuyết còn ướt đẫm một dòng máu đỏ.
Hàn Băng Băng ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ trên đôi cánh màu trắng bất động – Nó chết rồi.
Sao lại bị thương đến mức này?
Trong bụi cây hỗn loạn gần đó hơi động đậy, từ bên trong phát ra tiếng kêu nhỏ nhỏ. Cành trúc gãy nát cùng nhành cây yếu ớt ôm ấp một chiếc tổ rơm mong manh, bên trong có ba con chim non. Hai con máu tươi thấm đẫm màn lông tơ trắng muốt, đã chết.
Liễu Nhi hít sâu một hơi, không nhịn được mà thốt lên – Tiểu thư, nó …
Trong chiếc tổ nát bươm, con chim non yếu nhất, nhỏ bé nhất nằm ở giữa kêu rên yếu ớt, một sinh mệnh nhỏ nhoi không có sức lực cất tiếng kêu thê lương giống như đang khóc cho gia đình nó toàn bộ đã bị giết sạch.
Hàn Băng Băng vươn ngón tay muốn chạm vào nó, bỗng nhiên con chim nhỏ quay đầu lại, sức lực không biết từ đâu ra liều mạng mổ một cái thật mạnh vào ngón tay nàng. Một giọt máu hồng đỏ rỉ rích chảy xuống.
– A… – Liễu Nhi kinh hoảng, vội cầm lấy bàn tay của tiểu thư.
– Ta không sao! – Hàn Băng Băng bình thản như cũ – Em đi lấy giỏ hoa quả vừa nãy về đây, ta ở đây với nó.
Vừa nãy vì quá hoảng sợ, tiểu nha đầu nãy sớm đã đem giỏ trái cây đó đánh quên từ bao giờ.
– Tiểu thư…
– Chỉ một chút máu thôi! Không sao đâu.
Liễu Nhi ngập ngừng ái ngại một chút rồi cũng xoay người mau chóng chạy đi.
Trong rừng trúc chỉ còn lại nàng, cùng con chim bé bỏng.
Hàn Băng Băng không buồn để tâm đến vết thương ở ngón tay, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của con chim nhỏ. Không rõ liệu có đúng không, nàng nhìn thấy trong đôi mắt non nớt đó lúc này mang đầy giận dữ cùng đề phòng, cặp mắt nhỏ bé màu hổ phách lúc này nhớ tràn lên một màu máu, một đôi mắt non nớt nhưng nhuốm đầy thù hận.
– Hận lắm sao? – Hàn Băng Băng thấp giọng thì thầm – Nhưng ta không phải là người đã giết cha mẹ em.
Con chim nhỏ yên lặng không phát ra tiếng, nhưng đôi mắt kia khi nhìn nàng vẫn đề phòng thấy rõ.
– Đừng sợ! – Hàn Băng Băng dỗ dành nhẹ nhàng – Ta sẽ chôn cất cha mẹ, anh chị của em tử tế.
Đôi mắt nhỏ đen láy của nó long lanh khác lạ. Giống như hiểu được những lời mà nàng đang nói, con chim nhỏ yếu đuối cúi đầu, cái mỏ nhỏ cất lên tiếng kêu như đang khóc.
– Ngoan! – Nàng chạm nhẹ nhón tay lên đầu nó, động tác ôn nhu dịu dàng tựa như muốn xoa dịu đi nỗi đau của nó. Đôi tay nàng nhẹ nhàng nâng nó lên khỏi tổ không quản máu tươi vương trên người nó làm bẩn áo mình mà ôm vào lòng. Đôi mắt nàng nhìn vết thương trên thân mình hai con chim trắng lớn kia. Trên thân mình trắng muốt hiện rõ hai vết cắn hoắm sâu, len lỏi ở nơi đó là máu tươi đã nhuốm đen một mảng.
“ Là rắn độc”
– Nhớ cho kỹ! Em phải cố gắng sống. – Hàn Băng Băng ôm lấy nó, lời nói như thì thầm. Đôi mắt đượm buồn chia sẻ – Nhất định phải cố gắng sống tốt.
Thân mình tí hon trong lòng nàng khẽ run, tiếng tỉ tê nức nở khiến người nghe đau lòng. Nó rúc sâu thân mình bé nhỏ vào lòng nàng như tìm kiếm sự bao bọc. Như tựa vào chốn lưu thân cuối cùng nó tìm thấy, với người duy nhất mà lúc này nó không sợ hãi, với sự dịu dàng duy nhất lúc này mà nó tin tưởng.
Với chủ nhân duy nhất nó trung thành trong cuộc đời của một con Bạch Điểu.