Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 9: Sân sau trường!


Chương trước Chương tiếp

Thấp thoáng đã qua hai tuần, mấy hôm trước tụi nó lọt vòng loại, tối mai là thi cả bán và chung kết nên cả ngày mai tụi nó được nghỉ. Nhà của nó lúc nào cũng là địa điểm ăn chơi tá túc của bọn nó, cả đám lại rủ nhau qua nhà nó. Nghỉ cả ngày nên tính là sẽ đi làm đẹp mua sắm để tối đi thi, mà thi xong sẽ tá túc nhà nó luôn, mốt là chủ nhật mà.

Hôm nay từ rất sớm hắn đã qua nhà dựng đầu nó dậy, về việc cánh cửa khóa chặt của nó làm sao hắn mở ra được thì không ai biết.

Tối nay thi mà sớm vậy nó đã bị bắt dậy, có khi nào tối làm panda mà thi không?!

Nó bực dọc ngồi dậy, con mắt sưng húp ảm đạm nhìn hắn đang cười lăn lộn ở cạnh giường. Trời ơi tức chết nó, hắn còn cười được, với tay lấy chiếc gối nó chọi lên người hắn, quát:

– Cười cái gì? Ai cho cười!!

– Haha.. Ai biểu mặt mày mắc cười.

Hắn chụp lại cái gối, tay ôm bụng tay chỉ chỉ mặt nó làm nó vừa quê vừa tức.

– Im liền! Cấm cười.

Nó lườm hắn, chọi thêm cái gối nữa nhưng vẫn bị hắn chụp được.

– Ngủ nhiều nên mắt sưng hết lên, còn chửi tao phá giấc ngủ của mày. – Hắn chẹp miệng. – Mày thích vác cái bản mặt sưng húp này đi thi hay thích làm panda hơn?

– Im điiiii.. Cái gì cũng không thíchh!!

Nó tức giận la lớn, gối thì ném hết rồi, cãi thì không lại, nó bực mình chui đầu vào ủ trong chăn.

– Nè!! Được rồi dậy đi, không chọc mày nữa. – Hắn lại gần lay lay.

– Không dậy. – Nó giữ lấy chăn, hắn kéo sao cũng không được.

– Ngoan.. Dậy đi ăn sáng, tụi nó sắp tới rồi, lát tao giúp mày đắp dưa leo. – Hắn dụ dỗ.

– Mơ! Không cần.

Nó vẫn cứng đầu nhưng thật ra nghe hắn nói lòng nó đã dịu đi nhiều rồi.

– Một là tự dậy hai là tao giúp mày. – Giọng hắn lạnh đi

Nó nằm trong chăn nghe hắn nói vậy chợt run một cái, nó vốn không sợ hắn nhưng cái từ “giúp mày” của hắn hôm nay sao đáng sợ quá vậy. Cái giọng lành lạnh của hắn làm nó không quen, có chút sợ mà cũng cảm thấy mất mát.

Nó để tay xuống, hất chăn khỏi đầu, chằm chằm nhìn hắn không nói gì. Hắn ngồi bên giuờng, đầu hơi cúi đối diện nó đang nằm, bốn mắt nhìn nhau.

– Tỉnh chưa? Dậy! – Hắn đột nhiên mỉm cười.

Nó cảm thấy như cơ mặt mình đột nhiên cứng lại, thằng này hôm nay ăn trúng gì đẹp trai vậy? Lạc Hi nhìn một chút..

Làn da trắng, da mặt lại mịn màng, mái tóc ngắn hơi rối, lông mày kiên định. Đôi mắt đen sắc bén, bình thường lạnh như đáy vực sâu nhưng lúc này lại dịu dàng ấm áp. Sóng mũi cao, có chút Tây, môi mỏng mê người vì đang cười lộ ra hàm răng trắng đều.

Nụ cười đó, mọi người vẫn hay miêu tả, nó rất đẹp, cảm giác rất ấm áp, nhưng người nhìn thấy được chỉ có số ít đếm trên đầu ngón tay, còn lại chỉ thấy qua cái mỉm cười xã giao hoặc cái nhếch môi lạnh lùng.

Tuy bây giờ mặc đồ bình thường, hoàn cảnh bình thường nhưng khí chất cao quý, mạnh mẽ này không lẫn vào đâu được.

Nó càng suy nghĩ càng ngẫn người, trong đầu chứa đầy hình ảnh đẹp trai của hắn do nó tưởng tượng ra.

– Nghĩ cái gì? – Hắn đột nhiên lên tiếng.

– A không có gì, giờ dậy. – Nó giật mình, ngồi bật dậy.

– Đi rửa mặt đi, tao chờ. – Hắn đẩy nó vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau nó đi ra, sắc mặt đã hồng hào hơn, mắt cũng đỡ sưng rồi, hắn bước lại gần vén tóc nó lên, mỉm cười.

Nó ngước mắt nhìn hắn, tay còn đang lau tóc, sáng nay nó gội đầu cổ áo cũng bị ướt, nó phải mau chóng thay cái khác.

– Tao lấy đồ, xích ra. – Nó đẩy nhẹ hắn.

Nó bước lại gần mở tủ kiếm đồ, tay buông xuống để khăn bông tùy ý rơi trên vai.

Hắn cười một cái, từ sau tiến lại, giữ lấy khăn trùm lại lên đầu nó, vò vò xoa xoa.

– Ách.. Mày làm gì?

Nó bị hắn lau đến chóng mặt, cần mạnh tay thế không!?

– Lau giúp mày, không sẽ cảm. – Hắn lơ là đáp.

– Nhẹ tay một chút. – Nó tiếp tục việc trong tay.

Hắn mỉm cười, giảm nhẹ lực trong tay, chăm chú giúp nó lau khô tóc.

Nó chọn được áo, vừa đứng lên chân đã rụng rời đứng không vững. Nó mất đà mém ngã, tay lại tìm không được điểm tựa, may mắn hắn đã nhanh chóng đỡ được, không sao.

Lúc nãy nó ngồi chồm hổm không trách được khi đứng dậy chân lại tê, giúp nó đứng vững hắn buông tay.

– Đi thay đồ đi.

– Ừ. Xuống nhà đợi tao đi. – Nó đẩy hắn ra cửa.

Nó thay đồ xong, tóc cũng không thèm buộc, tung tăng xuống lầu, lúc này mới nhớ ra cánh cửa phòng mình, lon ton đến sô pha ngồi cạnh ngắn:

– Quên hỏi sao mày vô được phòng tao? – Nó giành bịch bánh hắn đang cầm.

– Chìa khóa. – Hắn ung dung đáp.

– Đâu ra? – Nó vừa nhai vừa nói.

– Mẹ Huyên đưa.

– Sao mẹ có?

– Sao tao biết!

– Ủa sao mẹ đưa cho mày. – Nó vẫn tiếp tục hỏi.

– Thấy tao ngồi dưới chân cầu thang nửa tiếng tội nghiệp quá nên đưa kêu lên phòng mày ngồi. – Hắn thẳng thắng.

– Chìa khóa phòng tao có một thôi mà ta. – Nó suy tư.

– Tao không biết! Mày hỏi nhiều ghê. – Hắn bẹo má nó.

– Uida.. Đau! – Nó đánh hắn.

– Hahaha.

Ding Dong ~~

– Ủa? Ai vậy? – Nó nhìn chuông cửa vừa reo.

– Đi mở cửa đi.

Cửa vừa mở, nó đã thấy cả bọn đứng bên ngoài, nó có chút ngạc nhiên.

– Ủa sao sớm vậy? – Vừa nói nó vừa né ra cho tụi nó vào.

– 9 giờ rồi sớm gì nữa? – Vừa cởi giày Ly Hân vừa nói.

– Sao mày không nói nó sớm. – Từ Mã chỉ chỉ hắn ngồi trên sô pha.

– À… – Nó hơi cứng họng.

– Thôi đi luôn đi cởi giày chi nữa. – Nhã đứng ngoài cửa vọng vô.

– À quên! – Hân lật đật chạy ra.

– Đi đâu hả? – Nó hỏi.

– Mua sắm, diện đồ, chiều thi. – Ly Hân mang giày vô lại, đi ra cửa.

– Mang giày rồi đi lẹ. – Mẫn Di hối.

Nó ngồi xuống mang giày, xong rồi mới nhớ ra điện thoại để trên phòng, đầu óc thiệt chả nhớ nỗi cái gì.

– Khắc Hàn! Lên phòng lấy giúp tao điện thoại đi, tao mang giày rồi. – Nó nói vọng vào.

Hắn cầm đồ điều khiến tắt ti vi, đứng dậy về phòng nó, lát sau đem điện thoại nó và balô mình xuống. Đi đến cạnh bậc thềm nó ngồi, hắn ngồi xuống mang giày của mình vào, xong xuôi mới đưa điện thoại cho nó.

Cả bọn kéo nhau tới trung tâm thành phố, nơi này tiện nghi đầy đủ, dòng người tấp nập.

Ánh mặt trời tuy chói lóa nhưng vào thời tiết này vẫn còn sót lại một chút se lạnh. Hôm nay nó chỉ mặc áo thun trơn và quần jean short đơn giản, từng đợt gió rít qua không tránh khỏi run lên một cái. Hắn đi bên cạnh, liếc thấy từng hành động nhỏ của nó, cố ý như vô tình khoát tay mình lên vai nó.

– Giờ đi đâu? – Nó hỏi

– Beauti nha? – Ly Hân hỏi lại.

Beauti là tiệm làm đẹp mà tụi nó hay tới nhất, có shop quần áo, trang điểm, làm tóc, tất cả cũng ở cùng một chỗ. Tại vì cả bọn đều lười nên lần đầu tiên đến đây đã chọn ngay tiệm này, sau thấy không tồi nên quyết định làm khách quen luôn. Mà tụi nó đâu biết, Beauti này là chi nhánh nhỏ của công ty ai kia, bởi vì đáp ứng thói lười của ai đó mà cố tình mở ra chứ. (Biết đang đoán là ai dồi =)) nhưng mà ta cá là không ai đoán đúng đâu :>)

– Ừ cũng được, giờ tao lười đi lòng vòng quá. – Mẫn Di nói.

Sự việc là sáng hôm đó, Beauti được hạ lệnh không tiếp khách khác ngoài tụi nó, nên tình hình trong tiệm là cả bọn dàn hàng ngang, người uốn tóc, người đắp mặt, người trang điểm,.. blabla..

Sau một hồi để người ta múa cọ trên mặt mình, Lạc Hi cũng đã trang điểm xong, lần đầu tiên nó nhìn thấy mình trong gương mà không thể tin được.

Lạc Hi chọn cho mình một chiếc đầm kiểu dáng đơn giản cho vòng bán kết, nhớ thương chiếc đầm thi thời trang giấy hôm trước nên nó chọn một bộ tựa như vậy.

Về việc thời trang giấy thì sớm đã rớt rồi, không phải thiết kế không đẹp, từng bản vẽ đều rất là đặc sắc, có điều thủ công hơi tệ. Thêm vào việc cuối giờ hơi lộn xộn, người mẫu thì không đủ, thủ công may thì không biết mặc vào thế nào, chung quy mà nói thì tại lỗi thủ công. Tụi nó chạy ra chạy vào mệt muốn chết mà mỗi lần thay là một cực hình, kiểu như MC nói bao lâu rồi còn chưa thấy người mẫu đi ra nên bể show, rớt!

Chọn thêm một chiếc đầm đuôi cá quây ngực cho chung kết, mọi thứ coi như chuẩn bị xong, việc còn lại là đi ra để tụi nó “chiêm ngưỡng” mình.

Nó bước chân trần ra khỏi gian phòng trang điểm của mình, bọn con trai đã xong xuôi mọi thứ rồi, ngồi đó đợi từ bao giờ.

– Thế nào? – Vừa đi ra nó đã hấp tấp hỏi.

Ba thằng ngước lên nhìn, ngạc nhiên! Mộc Lạc Hi đây sao? Trông lạ quá, đẹp quá, ngày thường không diện, diện lên đúng là không thể tin được.

Mái tóc nâu uốn xoăn phần đuôi, buộc đuôi ngựa đơn giản, đánh rối lên một chút, hai bên tóc mai rũ xuống trông quyến rũ dị thường.

Da mặt vốn mượt mà không tì vết, chẳng cần xài đến phấn nền hay kem che khuyết điểm cũng đều rạng ngời sức sống. Hai bên má phúng phính đánh một chút má hồng, sắc mặt cũng tươi tắn hơn hẳn.

Viền mắt vừa hay làm bật thêm đôi mắt nâu mọng nước, long lanh động lòng người, thêm một chút mascara, làm cho hàng mi cong lên lộ ra toàn bộ con mắt hút hồn.

Môi hồng đào được tô một chút son, không quá đậm, nhẹ nhàng, năng động, dễ thương, rất phù hợp với gương mặt nó.

– Đẹp!

Hắn là người đầu tiên phản ứng lại, đứng dậy che tầm nhìn hai tên kia, bước đến cạnh nó.

– Cái này làm sao?

Mắt thấy chiếc đầm khác trên tay, hắn hỏi, có phải không chọn được nên muốn hỏi ý kiến hắn?

– À cái này cho chung kết. – Nó giơ chiếc đầm đuôi cá lên.

Mày hắn hơi nhăn lại, rồi mau chóng giãn ra, cười dịu dàng kéo nó ngồi trên ghế.

– Ngồi đây!

– Eh?

Lúc nó còn ngạc nhiên hắn đã ngồi xổm xuống, giúp nó mang giày, lúc nãy hắn nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng rất đẹp, nghĩ chắc chắn sẽ hợp với nó nên mới mang cho nó. Hắn còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, nó rất thích xem Lọ Lem mà mê mẩn đôi giày thủy tinh, hắn đã hứa sau này cũng sẽ cho nó một đôi như vậy.

Lát sau, Ly Hân, Triết Nhã, Mẫn Di bước ra, mỗi người mặc một chiếc đầm màu sắc khác nhau.

Ly Hân trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc đầm hồng với đôi giày cao gót cùng tông. Khuôn mặt trang điểm nhìn hồng hào, dễ thương, không quá lố hay lòe loẹt. Mái tóc xõa dài sau lưng, theo mỗi nhịp chân là dung đưa qua lại.

Triết Nhã mặc một chiếc áo trắng phối với váy vàng, giày cao gót trắng. Trang điểm có phần đơn giản hơn chỉ kẻ mắt và son môi. Không hoàn toàn nổi bật nhưng rất dễ nhận thấy.

Mẫn Di đơn giản nhất, một cái áo sơ mi dài tới đùi và quần short đen. Gương mặt không trang điểm, không phấn, không kẻ mắt chỉ tô một ít son. Nhờ chiếc quần ngắn và đôi giày cao gót đen, đôi chân lại thêm một điểm thon dài. Với quan điểm mình chỉ đi cổ vũ không có làm gì đặc biệt nên không cần chưng diện, phiền lắm.

– Được rồi, đi thôi.

Hắn đứng dậy, đưa tay trước mặt nó, nó ngước lên nhìn hắn, cười một cái rồi đứng dậy cùng hắn ra ngoài.

Giờ nó mới để ý, hắn mặc một quần jean dài và áo thun trắng, khoát thêm áo khoát đen bụi, chất! Dù hắn có mặc gì đi nữa, vẫn luôn rất đẹp trai, mọi nơi đều toát ra khí chất mạnh mẽ, lưu loát mang theo một chút băng hàn. Nó để ý nhất là đôi giày trắng hắn đang mang, là mẫu Adidas mới nhất, tuần trước nó mua cho hắn.

Từ Mã diện vest trắng vô cùng lịch lãm, như một chàng hoàng tử đi từ cổ tích. Hơn hết là rất hợp với Ly Hân, cảm giác như hẹn nhau cùng mặc đồ đôi vậy.

Trịnh Cẩn, quần short tới gối, áo sơ mi trắng, chân mang Nike xám, nhìn như một bộ với Mẫn Di.

Nhìn qua nhìn lại thì có vẻ hắn và nó mặc đồ không khớp nhau nhất, một người thì tạo hình dễ thương, một người thì bad boy.

Sau một hồi sàng xê, tụi nó cũng đến được trường, ầm ầm kéo vô lớp ôn lại một chút lời bài hát. Chưa thấy ai thi mà thoải mái như tụi nó, còn chụp chẹt rồi chọc nhau đủ kiểu.

Cuộc thi còn cả tiếng nữa, hắn và nó dắt tay nhau đi hết gian hàng này tới gian hàng khác, đi tới đâu là tiếng xì xầm theo tới đó, đúng là nguồn gốc thị phi mà.

Hắn khoát vai nó chẳng mấy chốc đã dạo đến sân sau trường. Phía sau trường nó có một vườn hoa rất rộng, còn có cả hồ phun nước.

Đặt đít xuống ghế đá ven bãi cỏ, cả khoảng không tĩnh lặng, từng cơn gió man mát thổi qua da thịt. Nó thấy có chút lạnh, tự động nhích lại gần dựa lên vai hắn, nhắm mắt lại lắng nghe bản hòa tấu tạo nên từ thiên nhiên.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng xì xào phía sau, đằng sau chỗ họ đang ngồi trồng rất nhiều cây chằng chịt. Tối thế này ai lại trú trong đó, tiếng động ngày một rõ, kích thích tính tò mò, hắn khều nhẹ nó chỉ chỉ sau lưng.

Hai đứa mò đến cạnh gốc cây cổ thụ to lớn, nó nép sau lưng hắn, vảnh tai lắng nghe một chút.

– Tao nói mày đéo cua được đâu!

– Hai bọn nó như keo dán sắt vậy sao mày xen vô được?!

– Bỏ đi!

Ba giọng nói khác nhau lần lượt vang, nghe có vẻ bức xúc lắm, lại còn văng tục lum la.

– Chuẩn bị trăm triệu đi, tao nói là làm được.

Giọng nói quen thuộc vang lên, nó nhăn mày kéo kéo áo hắn, hắn quay lại nhìn nó trấn an cùng ló đầu ra một chút, Đặng Dĩ Hằng.

Mắt nó trợn to, không tin được nhìn hắn một chút rồi ngồi xổm xuống đất. Não bắt đầu quay lòng vòng, bên tai vang lên những câu nói lúc nãy..

Tiếng của Dĩ Hằng, còn cua không được, một trăm triệu? Là cá cược? Anh ta cua ai chứ, nó sao? Hay Ly Hân?

– Mộc Lạc Hi.. Hừ! Để xem sau này cô thảm thế nào. – Dĩ Hằng nghiến răng ken két.

Rầmm! Một câu tiếp theo khiến nó bàng hoàng, đứng dậy kéo hắn một mạch chạy về sau sân khấu.

Hắn nhìn nó, sao lại thế, nó thích cậu ta à? Sao lại trông thất vọng suy sụp như vậy? Trong lòng thoáng qua một tia đau lòng, nó có thể đặt hắn trong mắt dù chỉ một chút thôi hay không?

Hắn đúng là rất hiểu nó, hiểu nó bao nhiêu trong lúc này lại ngu ngốc bấy nhiêu. Nó không phải thất vọng, không phải buồn vì anh ta không thích nó.

Nó chỉ đang cảm thấy sao mình lại ngu ngốc bị anh ta xem như đồ chơi đánh cược. Đã vậy lúc đầu nó còn vô cùng tin tưởng, nghĩ hắn là người tốt, giờ thì sao? Niềm tin đặt sai nơi. Mộc Lạc Hi nó, chính là ghét nhất bị phản bội, được! Muốn chơi? Nó nhất định phụng bồi tới cùng.

Tiếng nghiến răng ken két vang lên, đôi mắt nâu trong sáng bỗng trở nên sâu hun hút, tản ra một làn băng hàn..

——————-

Chap dài thòn lòn luôn nha … Mệt lắm chứ đùa … Dạo kiểm tra nhiều lắm, mấy mem ciute của ta đừng bỏ ta mà đi nha … Đợi ta … *khócngàndòngsông*



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...