Mà sắc mặt của Lương Tân và Khúc Thanh Mặc cũng đồng thời sa sầm lại, hai người đã hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Mà ngay cả Dương Giác Thúy đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh Thanh Mặc cũng đột nhiên mở to mắt, tràn ngập cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
Lương Tân và tiểu quỷ Phong Tập Tập sống chung với nhau bốn năm, mỗi lần Phong Tập Tập xuất hiện đều tạo ra một trận gió lạnh lẽo, không phải là rét lạnh thật sự, chỉ là một loại cảm giác có thể nhận ra nhưng không có cách nào để diễn đạt bằng lời.
Trước đó một giây, loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất đó là, loại âm lạnh đánh sâu vào lòng người này so với khi Phong Tập Tập hiện thân thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Gần đây. . . Có quỷ!
Khúc Thanh Mặc phát hiện ra có quỷ hiện thân là bởi vì nghe được loạt tiếng chung vừa rồi, là tiếng kêu ai oán trước khi vỡ nát của pháp khí trấn quỷ phổ thông nhất: Như Ý Kim Linh.
Lương Tân quay sang Trang Bất Chu đang đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Loại âm lạnh khi tang vật hiện thân mang đến, tiếng kêu ai oán cuối cùng của Như Ý Kim Linh đều đến từ cửa hàng bên trái Nhật Sàm, cửa hàng quan tài Bất Chu.
Trang Bất Chu gật đầu chết lặng, ánh mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng liếc nhìn Lương Tân một cái, nói:
- Các người. . . Các người chạy mau đi, nó thoát ra rồi, không chỉ tìm chúng tôi báo thù, chủ cần là người sống nó sẽ không bỏ qua.
Mà Tống Cung Cẩn lại đột nhiên cười ha hả điên cuồng:
- Chạy? Chạy được sao? Lệ quỷ hiện thân, ha ha, lão Trang, lần này hai ta tự đem sinh ý đặt lên đầu mình rồi. . .