Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù

Chương 7: Chương 7 khúc dạo đầu ( nốt nhạc thứ 7 )


Chương trước Chương tiếp

___________ * 6h00 * ___________

Sáng hôm sau khi đi bar về, Phong và Minh đều có thể gượng dậy đi thì chứng kiến một cảnh tượng khá là bi đát đó là...

Có hai chiếc đồng hồ đc rơi từ tầng 2, tầng 3 đáp xuống vườn và đc hai chị Hân và Linh tiễn lên thiên đường một cách đau lòng. Hai người ngán ngẩm nhìn nhau, người thì nhún vai, người thì lắc đầu trông chán đời một cách kinh khủng khiếp. Đường đường là Nhị Quái danh tiếng lẫy lừng nay phải thực thi một" nhiệm vụ cao cả" đó là đi gọi Linh và Hân dậy.

_________** Trong phòng Linh trc nha!!**__________

Phong tiến lại gần giường Linh, thấy cô đang ngủ thật ngon giấc mà muốn đánh cho vài nhát. Giờ nào rồi mà còn ngủ nếu cả bọn mà đi học muộn thì ko biết thầy phạt sao. Ngắm nhìn Linh ngủ Phong cảm thấy Linh có khuôn mặt khá là sắc nét nếu ko muốn nói là hoàn mĩ. Lật chăn lên định gọi Linh dậy thì" Này tên sở khanh, anh muốn làm gì tôi đấy hả? Mà còn nhìn tôi với ánh mắt... rồi còn lật chăn nữa định làm gì hả? " Linh vừa nói vừa lấy chăn che người nhìn Phong với ánh mắt ko mấy thiện cảm.

" Điên à? Tôi có lòng tốt gọi cô dậy, cô ko dậy thì thôi, xác định đi học muộn để về nhận hình phạt từ thầy đấy!" Phong nói với giọng kiểu mình là người tốt ý!

" Oh! Hoá ra bạn Phong đây lại có lòng tốt đến thế cơ hả? Vậy mình xin đa tạ!" Vừa nói Linh vừa mỉa mai Phong, vừa chạy mất hút vào nhà tắm làm vscn để lại Phong với cục tức to đùng.

__________** Tiếp theo là phòng của Hân**__________

Đi vào thì Minh nhanh chóng tới giường ngủ của Hân, đang đi lại gần thì Minh vấp phải đôi guốc tối qua Hân để cuối giường. Kết quả là Minh ngã vào người Hân. Ngược lại tư thế rất chi là ám muội, ko nhanh, ko chậm. Hân mở mắt thì hét toáng lên" Yahhhhh!!!!! Tên kia ngươi giở trò gì đây hả?"

Minh lúng túng đáp lại" Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ định gọi cô dậy nên..." Đang nói thì Minh bị Hân nhảy vào họng" Thôi ko cần giải thích nhiều! Cái loại Playboy như các anh thì tôi còn lạ gì nữa ! "

Minh thở dài trong sự tuyệt vọng não nề" Ko nói với cô nữa! Nhanh lên sắp muộn học rồi!" - " Cái gì? Muộn học sao quả này chắc chắn sẽ phạt! Trời ơi! Anh đi ra ngoài cho tôi nhờ định ở phòng của con gái đến bao giờ?" Vừa nói, Hân vừa gấp rút lấy đồ và cũng ko quên mắng cho Monh vài câu.

" Biết rồi tôi đi đây! Xuống dưới mọi người đợi." Minh vẫn ko thể thoát khỏi cái vẻ bơ phờ đến sởn gai ốc.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...