--------------------
Công Tôn Dị tự thấy mình là một người rất anh tuấn, sau khi làm một bài kiểm tra qua vô số người, không có nữ tử nào có thể thoát được đôi mắt đầy mê hoặc của hắn.
Nhưng mà hôm nay lại không thể phủ nhận, có thể đạo cô này, thật ra không phải là nữ nhân a.
Bằng không vì sao có hai lần gặp mặt như duyên phận, hắn vẫn là nhìn không thấu cô gái trước mặt này.
Người đạo cô tự xưng là họ Lôi này, hắn vốn chỉ là ngẫu nhiên gặp lại, không nghĩ tới vừa nhìn thấy lại có trò hay diễn ra, lòng sinh hiếu kỳ, nên tiến đến gần.
Ai biết nàng tự nhiên giống như thấy quỷ vậy, quay đầu bỏ chạy, từ đầu đường chạy đến cuối đường, thấy hắn không đuổi theo, không ngờ lại chạy trở về, thở hồng hộc hỏi:
"Ngươi không giết ta?"
"Đang yên đẹp thế này, ta vì sao lại phải giết ngươi?"
"Ngươi. . . . . . Đồng bọn ngươi đâu?"
"Mỗi người một ngả rồi."
Công Tôn Dị có một loại trực giác, vị tiên cô này nhất định là hiểu lầm cái gì rồi, bằng không nàng sẽ không dùng loại ánh mắt vừa tiếc nuối vừa đồng tình lại vừa bất đắc dĩ tang thương mà nhìn hắn.
May là loại ánh mắt này cũng không kéo dài, nàng rất nhanh lại thay đổi một khuôn mặt khác, cười híp mắt hỏi:
"Như vậy công tử, ngươi rốt cuộc là đoán chữ hay xem tướng hoặc là mua tranh chữ? Hay muốn tán gẫu suông đây?"
"Nếu ta nói, muốn kết giao làm bạn với ngươi thì sao?"
Bất luận Công Tôn Dị đang bày ra cái tư thế thực tình muốn kết giao như thế nào, Hành Ca đối diện với điều này khá là bình thản.
Nàng cẩn thận nhìn cái tên cao to tuấn tú trong sáng trước mặt mình, đây là người đầu tiên kể từ khi nàng rời khỏi Tẩy Nguyệt quan hành tẩu giang hồ, nói chuyện với nàng chỉ vì muốn kết giao chứ không phải là xem bói xem tướng, như vậy, là có vấn đề rồi:
"Để ý hay là đi thận?"
Nghe qua Công Tôn Dị kinh ngạc:
"Để ý giải thích thế nào? Đi thận giải thích thế nào?"
"”Để ý” chính là dùng cách của quân tử để mà đối đãi, mà “đi thận” là dùng tửu sắc để đối đãi."
Công Tôn Dị cười to, "Hay cho cái cách lý giải. Bỏ qua cái vụ sắc, chúng ta chắc là không ngại để trở thành bạn nhậu."
Hai người ăn nhịp với nhau, Hành Ca liền dọn quầy, cùng Công Tôn Dị đi tới quán rượu Nhất Phẩm.
Thấy được Hành Ca quen đường đi nước bước, lại đặt trước một phòng bao, đối với chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều vô cùng quen thuộc, rõ ràng là khách quen, Công Tôn Dị thầm giật mình, Đạo Môn tu tâm không tu miệng, xác thực là có đôi khi lại lòi ra một nhân vật rất cá biệt, nhưng một đạo cô tu hành lại không câu nệ tiểu tiết như Hành Ca, thật sự là rất ít nha. . . . . .
"Công tử, bần đạo còn chưa được biết tên của ngươi."
Hành Ca uống một chén rượu vào bụng, hai con mắt lập tức đều tỏa sáng.
Công Tôn Dị từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, "Ta tên Công Tôn Dị, không môn không phái, ngươi thì sao? Ngươi họ Lôi tên Hành Ca?"
Hành Ca vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Cái gì họ Lôi? Ta tên là Hành Ca, là môn hạ của Diệu Thiện pháp sư ở Tẩy Nguyệt quan."
Nàng chỉ nói môn hạ, cũng không nói là đồ đệ của ai, người khác muốn lý giải ra sao thì tùy, nhưng sẽ không bắt bẻ nàng được, ừ, không ai nói được gì.
Công Tôn Dị cười nói:
"Họ Lôi là ngươi tự mình nói, còn đặc biệt muốn ta nhớ kỹ, ngươi không nhớ sao?"
Hành Ca lại nghĩ rằng nhất định là do khi mình phát bệnh mà nói, vội vã lấy câu "Không cần để ý những chi tiết này" lấp liếm cho qua.
Lại mấy chén rượu vào bụng, Hành Ca tâm tình có chút buông thả, nhớ tới chuyện ngày đó ở Thái Hồ, không nhịn được hỏi:
"Ngươi cùng ngươi vị đồng bọn kia. . . . . . Các ngươi quan hệ rất thân thiết sao?"
Công Tôn Dị tưởng liền nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, nhớ tới việc Phỉ Nhiên Thù miệng bị mất trinh, cũng cảm giác thấy được Hành Ca biểu hiện cũng đang có chút biến hóa.
"Ừ, chúng ta là bằng hữu." Lại liếc mắt nhìn Hằng Ca một cái, bồi thêm một câu, "Là quan hệ theo kiểu “Để ý” kia."
Đừng giả bộ, ta biết hai ngươi là loại “đi thận”. Hành Ca ra vẻ như “ta đây hiểu hết”, sau đó lại hỏi:
"Hai ngươi có quan hệ giữa đêm như vậy. . . . . . Người khác có biết không?"
Quan hệ giữa đêm? Công Tôn Dị ánh mắt khẽ biến, người trong giang hồ chỉ biết hắn cùng với Phỉ Nhiên Thù có mối quan hệ tốt, nhưng lại ít có người biết rõ, hắn cũng có lúc.....kẹt tiền, bèn dùng bồ câu đưa thư, đêm đêm bán cho thiên hạ đệ nhất trang ít tin tình báo để kiếm chút tiền lẻ, cũng không có ai biết mỗi khi Phỉ Nhiên Thù xuất hiện, có tiếng sáo vang lên, đều là do hắn thổi. . . . . . Mà nàng thì làm sao lại biết?
Công Tôn Dị uống vào một chén rượu, lại rót cho Hành Ca một chén, nói:
"Không có."
Hành Ca gật gù, vỗ vỗ bờ vai của hắn,
"Vậy là được rồi, ngươi cùng với hắn mỗi người đi một ngã cũng tốt, sau này cũng không cần tìm đến cái chết. Ta với ngươi nếu đã là bằng hữu, thì ta sẽ vì ngươi mà giữ bí mật này. Đến sáng mai ta sẽ mang ngươi qua ca phòng Thái Bình, vũ cơ chổ đó tài nghệ là song tuyệt, kỹ thuật nhảy mê người, ta xem cũng có chút động tâm, bảo đảm đem người làm thành bình thường đến không thể bình thường hơn."
Chờ chút! Cái gì mà đi tìm chết? Cái gì ca vũ Thái Bình, cái gì mà bình thường với không bình thường?
"Chúng ta ngày đó không phải là tự sát a!"
Công Tôn Dị rốt cục phát hiện ra, hắn cùng với cách suy nghĩ của Hành Ca có một loại hiểu lầm to lớn.
"Nếu không thì là tại làm sao?" Hành Ca hiếu kỳ hỏi.
"Là ——"
Ặc, không được, không thể nói ra là vì hắn muốn rửa con thuyền cho sạch, rốt cuộc lại đi đục một lỗ trên thuyền, làm suýt nữa chết đuối bỏ mình.
Công Tôn Dị rốt cục có thể hiểu được cảm nhận của Phỉ Nhiên Thù ngay thời điểm đó rồi, lúc này hắn chỉ có thể đau xót mà nhắm mắt lại, mếu máo nói :
"Thật ra........là đi tìm chết."
Hành Ca vẻ mặt đầy thâm ý biểu hiện "Ta đã nói rồi mà", vỗ vỗ bàn, "Đến! Uống rượu! Không nói đến chuyện không cao hứng! Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, Công Tôn, chén này mời ngươi, ngươi gặp đại nạn mà không chết, tất có hậu phúc."
Công Tôn dị tuy rằng vẫn cảm giác còn có một cái gì đó không đúng, trong lời nói của Hành Ca thì toàn lời quái dị, nhưng uống rượu là đúng với mục đích ban đầu của hắn, liền thuận thế uống vào, lại liên tiếp mời rượu qua lại, mãi tận đến khi một cân rượu Thiệu Hưng đã thấy đáy, ánh mắt của Hành Ca đã có chút phiêu phiêu, hắn mới thản nhiên hỏi:
"Hành Ca, quyển Nam Hoa Kinh này thực sự là Diệu Thiện pháp sư tự tay đưa cho ngươi?"
"Đúng vậy a."
"Nàng có nói thêm cái gì không?"
Hành Ca cẩn thận suy nghĩ một chút, "Có, bà nói trong quan quá nghèo, muốn tiết kiệm miệng ăn của ta, để dành lương thực cho các sư tỷ."
Công Tôn Dị nhất thời mắc nghẹn, nuốt nuốt, lại nhổm người lên mạnh mẽ hỏi: "Ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, không có nói thêm cái gì khác sao?"
Hành Ca lại nghĩ nghĩ, "Ah có, nói đi nói lại nhiều lần là bà rất nghèo, ha ha, tin bà ấy thì trừ khi hai mắt của ta đều mù a."
Diệu Thiện pháp sư đáng yêu lại ra vẻ nghèo khó, ở trong giới Đạo Môn không tính là chuyện mới mẻ gì, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe một nàng môn hạ nói ra đúng sự thật, xem ra ở Tẩy Nguyệt quan vẫn có người bình thường, không bị bệnh. Có điều đây không phải trọng điểm, Công Tôn Dị thay đổi phương pháp hỏi:
"Ngoại trừ Nam Hoa Kinh, nàng có cho ngươi đồ vật gì khác hay không?"
Hành Ca gật gù, "Có."
Công Tôn Dị phút chốc chồm sát gần nàng, ngữ khí vội vàng hỏi: "Là cái gì?"
Hành Ca ánh mắt có chút bi phẫn, "Cho ta mười quả táo! Còn tiếc của bớt lại hai quả! Ngươi nói một câu công bằng đi, quá mức bủn xỉn mà!"
Công Tôn Dị đang uống một ngụm rượu, chưa nuốt xuống lại trồi ngược lên cổ, xém tí phun ra hết, hắn cưỡng chế nuốt xuống, nhẫn nhịn nội thương mà tiếp tục hỏi:
"Ngoại trừ cái đó ra?"
Hành Ca ánh mắt hơi lấp loé lên, "Không có, hết rồi."
Công Tôn Dị nhìn nàng có biểu hiện khác thường, vội vã truy:
"Thật không có?"
Hành Ca bất đắc dĩ nhắm mắt, "Được rồi, ta thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, mò lấy đi số tiền mà bà lén lút giấu làm của riêng."
Nói xong cảnh giác nhìn chằm chằm Công Tôn Dị, luôn mồm nói: "Không hỏi nữa nha, chuyện xấu của quan không thể truyền ra ngoài, ta sẽ không nói cho ngươi biết, bà đem tiền riêng giấu ở chổ nào đâu."
Công Tôn Dị quả thực là đỡ không nổi rồi, không nhịn được hỏi ra một câu giống Du Tử Tiên:
"Ngươi rốt cuộc là thật điên, hay là giả ngu?"
"Ta là giả ngu!" Hành Ca đối với vấn đề này đáp án là vô cùng kiên trì, hơn nữa còn mang theo nghiêm túc.
Công Tôn Dị khóc không ra nước mắt, thẳng thắn tự xỉ vả mình,
"Tiểu nhị, lại đem lên hai cân rượu!"
Hành Ca nghe được, hai mắt quả thực sáng hơn sao trên trời trong đêm, nắm lấy hai tay của Công Tôn Dị, cảm động hô:
"Tri âm a, ngươi làm sao biết ta uống không đủ! Ăn thịt có Cẩu Đản, uống rượu có tri âm, a, kiếp này gặp được tri kỷ, nên uống cạn một chén lớn! Ah, chén nhỏ khó có thể biểu đạt lòng ta, người đâu, đổi qua bát!"
"Đổi chén lớn!" Công Tôn Dị lúc này cũng xé luôn bộ mặt đại hiệp.
Hai người đổi chén lớn, buông thả mà uống.
Người với người tương giao thường thường không quan trọng ở thời gian ngắn hay dài, mà là ở chổ tâm đầu ý hợp.
Thích cùng nhau uống rượu, thích nghe chung một bài nhạc, cùng bật lên chung một câu nói, được như vậy, thì rất là hợp nhau. Bằng hữu vừa mới gặp mà tựa như đã quen nhau tận kiếp nào, chuyện làm ăn mua bán tiền bạc giữa đồng bọn với nhau, là không đáng để nhắc đến.
Lúc này Công Tôn Dị đã hoàn toàn quên mất mục đích hắn đi nhậu là để hỏi cái gì, mà Hành Ca cũng hoàn toàn không thèm để ý đây là một người khác phái mới quen, uống uống, chỉ cảm thấy càng uống càng hợp, càng ngày càng không thể tàn cuộc vui. Mãi cho tận đến khi, mỗi người trên tay ôm một vò rượu, song song ngã xuống, đã là hơn một canh giờ.
"Rượu này. . . . . . Uống ngon thật. . . . . . Tên gì?" Công Tôn Dị hỏi.
"Hoàng Tuyền. . . . . . Ta yêu thích tên này, ngươi thấy sao?" Hành Ca hỏi.
"Bích Lạc Hoàng Tuyền sẽ gặp lại. . . . . . Tên rất hay!" Công Tôn Dị bật ra tiếng cười ha ha.*
• Tác giả chơi chữ : Hoàng tuyền = suối vàng khi chết.
"Rượu là rượu ngon, nhưng thật là đắt quá, ta kiếm tiền mười ngày mới có thể uống một lần đây. . . . . ."
"Sợ cái gì, bản công tử khi nghèo đến liền lại có tiền. . . . . .Tiền của bản công tử cũng là tiền của ngươi.......tiền. . . . . ."
"Tri âm a tri âm ngươi thật tốt. . . . . ."
. . . . . .
Ký ức cuối cùng của Công Tôn Dị, dừng lại ở cảnh Hành Ca mặt đầy cảm động ôm lấy hắn, miệng thì gọi tri âm a tri âm, sau đó....sẽ không có sau đó, hắn ngất đi mất rồi.
Công Tôn Dị nhìn cái bàn rượu đã được dọn dẹp sạch sẽ cho hắn nằm lên đó, lại cúi đầu nhìn nhìn trên người cũng sạch sẽ không khác cái bàn, “thanh liêm” là chưa đủ để diễn tả hiện trạng bây giờ của hắn.
Công Tôn Dị kéo tay một tiểu nhị đang quét tước làm vệ sinh, hỏi:
"Đạo cô cùng đi với ta đâu?"
"Đi rồi."
"Vậy quần áo và ngọc bội ta đâu?"
"Thế."
"Rượu Hoàng Tuyền mắc như vậy sao? Ta nhớ trên người ta có tờ ngân phiếu năm trăm lạng."
"Công tử, chúng ta ở trên người của ngài không tìm được ngân phiếu, mới lấy đồ đạc trên người của ngài mà thế chấp. Ah, Hành Ca tiên cô để lại cho ngài một phong thư. Ôi, cũng không biết tiên cô chọc vào chuyện gì, hôm nay trời vừa sáng, thì có một nhóm đạo sĩ đạo cô tràn vào thành Tứ Phương muốn tìm nàng. May là thủ cửa thành A Tứ nhớ ơn của tiên cô, đặc biệt chạy tới báo tin. . . . . ."
Tiểu nhị lãi nhải cho một hồi, rồi về quầy cầm một phong thư lại đây, đưa cho Công Tôn Dị.
Công Tôn Dị mở phong thư ra.
"Tri âm, thấy chữ như người a, bởi vì gặp chuyện quá gấp, tri âm lại quá say, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ, bần đạo chỉ có thể ra đi không lời từ biệt. Bởi vì ngươi đã nói tiền của ngươi cũng là tiền của ta, bần đạo không thể làm gì khác hơn, là cung kính không bằng tuân mệnh, mượn túi tiền của ngươi dùng tạm. Tương lai tất có ngày gặp lại, lại cùng tri âm đại chiến 3000 hiệp, sao sao đi."
“Sao sao đi” là cái giống quỷ gì a?! Ngươi trả lại cho ta túi tiền không phải là tốt hơn hay sao a!
Công Tôn Dị ôm chặt chiếc áo lót còn sót lại trên thân thể, mặt đầy bi thảm.
"Đường đường là Truy Hồn công tử, lại rơi vào hoàn cảnh chật vật như vầy, chậc chậc, ta thấy mà thương."
Ngoài cửa phòng bao chẳng biết lúc nào có một bóng người dáng gầy gò đứng tựa, Công Tôn Dị ngước mắt nhìn lên:
"Du Tử Tiên?"
Du Tử Tiên ung dung đi vào ngồi xuống, ghét bỏ đẩy cái bình trà trên bàn ra xa, liếc mắt nhìn bộ dạng đáng thương của Công Tôn Dị, tay đỡ lấy cằm, nhàn nhã hỏi:
"Ngươi muốn biết bà điên này có phải thật sự là Đạo Môn chi tú? Muốn biết trấn hồn châu trong truyền thuyết là có thật hay không?"
Công Tôn dị gật gù, "Đương nhiên."
Du Tử Tiên: "Cầu xin ta đi."
Công Tôn Dị suy nghĩ chốc lát, "Ta chợt nhớ tới người trong Long Môn võ công cũng không ra làm sao."
Du Tử Tiên vẻ mặt thoáng thay đổi, "Ngươi dám động đến ta, chính là khiêu chiến Thái Học các."
Công Tôn Dị cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn động thủ, ra một chiêu Linh Tê Nhất Chỉ điểm huyệt Du Tử Tiên, sau đó hắn lột lấy bộ đồ nho sinh, mặc hai ba lần mời vào được. Ừ, có chút chật.
Công Tôn Dị vẫy vẫy tay, hô: "Tiểu nhị, đem hết món ăn nào ngon nhất trong quá lên cho vị Du công tử này."
Lại quay đầu hướng Du Tử Tiên chớp mắt nói: "Ăn nhiều một chút đi, ngươi quá gầy."
Dứt lời ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa.
Công Tôn Dị vừa rời đi, liền có một bóng người xuất hiện, một bộ y phục hoa lệ lập tức phủ lên tấm thân gầy yếu của Du Tử Tiên.
Người đến là tên tiểu nhị, chỉ thấy hắn xuất ra ít thủ pháp, liền giải huyệt cho Du Tử Tiên, một chân quỳ xuống, "Thiếu chủ, xử trí Công Tôn Dị như thế nào?"
Du Tử Tiên giơ tay ngăn lại, "Có người khác thu phục hắn. Ngươi tiếp tục phái người theo bà điên kia, xác định nàng có phải là Đạo Môn chi tú, lại có quan hệ gần gũi với Diệu Thiện pháp sư, người đứng đầu Đạo Môn hay không."
Tiểu nhị hỏi: "Nếu nàng thực sự là Đạo Môn chi tú, có giết chết hay không?"
Du Tử Tiên lắc đầu, nét cười ấm áp đến cực điểm, nói:
"Không, phải bảo vệ nàng."
Muốn thấy cảnh diệt vong, phải dựa vào bà điên này.
Đạo Môn hưng thịnh đã quá lâu, nếu như bà điên này thực sự là Đạo Môn chi tú, đối với Long Môn mà nói, ngược lại là chuyện rất tốt.
Chẵng những không nên giết bà điên này, mà tốt hơn hết là giúp cho nàng tiến lên ngồi vào vị trí cao nhất trong Đạo Môn.
Đến lúc đó, Đạo Môn suy, Long Môn hưng, điều đó nằm ngay trong tầm tay.
Du Tử Tiên móc trong lồng ngực ra bản kế hoạch chi tiết, từ từ triển khai.
Bần Đạo Có Bệnh
Chương 4: Ta là Công Tôn Dị, kết giao đi
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp