Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 43: Quá khứ của Nghiên Nghiên


Chương trước Chương tiếp

Phụt.

Cô ta cho là quyết đấu sao? Còn ai chết vào tay ai nữa chứ?

Không hổ là rất thích hợp làm diễn viên, mấy lời thoại này cũng càng lúc càng cẩu huyết rồi.

Quý Nghiên nghe mà buồn nôn: "Trừ giả bộ đáng thương, giả bộ khéo hiểu lòng người ra thì cô còn biết cái gì? Đừng nói với tôi sai khiến người khác chơi cũng rất vui nha, tại sao Dương Đình Đình lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Rồi cô tại sao lại có chuyện ngày hôm nay? Trong lòng tôi và cô đều biết rõ. Quý Nhu, tôi không có dư thời gian, cũng không có tinh lực chơi những trò nhàm chán này với cô, đừng để tôi khinh thường đầu óc của cô, nếu như cô cứ nhất định gây sức ép với tôi như thế thì tôi không ngại làm cho cô rơi càng thảm hại hơn."

"Tôi cũng thật tò mò, cô định làm thế nào để tôi rơi thảm hại hơn đây?" Quý Nhu cười vui vẻ vẫn cũ. "Quý Nghiên, rốt cuộc cô là lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy?"

Quý Nghiên cau mày, có lẽ là cô quá hiểu Quý Nhu, bình thường cô ta chỉ cần có một chút không thích hợp là Quý Nghiên có thể lập tức cảm nhận được.

Qủa nhiên, một giây kế tiếp chỉ thấy mặt Quý Nhu liền biến sắc, bộ dạng hết sức khổ sở, nắm chặt tay Quý Nghiên nói: "Chị...Đứa bé...Thật là đau...Bụng của em..."

Có quỷ mơi biết cô ta đang diễn trò gì, nhưng khi Quý Nghiên nghe được sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Quý Nghiên liền đoán được một hai phần.

Cơ thể đột nhiên bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, Quý Nghiên còn mang giày cao gót nên cả người liền lảo đảo mấy cái. Cô đỡ tường, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Thiếu Tuyền đang khẩn trương kéo Quý Nhu hỏi: "Sao vậy? Có phải đau ở đâu không?"

"Thiếu Tuyền, bụng của em đột nhiên thật là đau. Em rất sợ..." Quý Nhu níu lấy quần áo của hắn, khóc thút thít.

Con mắt hung tợn của Mạnh Thiếu Tuyền liền quét về phía Quý Nghiên, lớn tiếng hỏi: "Cô đã làm gì cô ấy?"

Quý Nghiên đang cảm giác hình như mình bị trặc chân nhưng vừa nghe xong lời này, liền nhất thời hết ý kiến.

Quý Nhu tựa vào trong ngực hắn nói: "Thiếu Tuyền, chuyện này không liên quan đến chị ấy, là không biết tại sao tự nhiên em đau bụng. Có thể là ăn bậy cái gì thôi."

Quý Nghiên thật lòng cảm thấy buồn cười: "Hình như đây là đang biện hộ giúp tôi sao? Không cần a, cô càng nói hắn ngược lại càng thêm cảm thấy tôi là đang khi dễ cô. Trực tiếp đi khám siêu âm một cái là được, dễ dàng lại gọn gàng. Nhìn một cái là biết sự thật có phải là vậy hay không, trừ phi người khác lựa chọn một mắt nhắm một mắt mở vậy thì không có cách nào khác."

Cô chỉ muốn nói mấy năm nay Quý Nhu xem phim cung đấu cũng không ít a, thế nhưng lại lôi ra diễn lại. Cô ta nghĩ bây giờ là hiện đại hay là ở cổ đại đây? Hai nữ đoạt một chồng, tình tiết thường thấy trên phim cổ trang, Quý Nghiên cũng không lạ gì.

Sắc mặt Mạnh Thiếu Tuyền khó coi hô một tiếng "Quý Nghiên!"

Quý Nghiên: "Tôi có lỗ tai, nghe được."

Mạnh Thiếu Tuyền âm ngoan nhìn cô chằm chằm.

Quý Nghiên vô tội nói: "Anh cho rằng tôi có mắt đọc suy nghĩ sao? Hô một tiếng nhìn hai mắt liền biết anh muốn gì? Mạnh Thiếu Tuyền tôi không cần phải giải thích với anh cái gì cả, anh thích nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả, nhưng mà phiền anh mang "bảo bối" của anh theo, cố hết sức cách xa tầm mắt của tôi nhiều một chút."

Mạnh Thiếu Tuyền giống như đang gặp người xa lạ nhìn Quý Nghiên, hắn không biết người phụ nữ này thế mà cũng có bản lĩnh khiến người ta tức chết không đền mạng, gần đây mỗi lần qua lại với Quý Nghiên, hắn đều bị từng câu của cô ta chọc điên.

Mạnh Thiếu Tuyền lạnh lùng khẽ hừ. "Dối trá."

Vẻ khinh bỉ trong mắt hắn khi đối mặt Quý Nhu thì mới có phần giảm bớt, thận trọng nửa ôm cô ta nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

Trên mặt Quý Nghiên vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, vốn chính là người không liên quan nên không có gì hay để quan tâm.

Khi Mạnh Thiếu Tuyền nhìn qua Quý Nghiên thì lại trầm giọng nói: "Mẹ bảo anh tới đây nói cho hai em biết, buổi trưa trở về nhà họ Quý ăn cơm."

Quý Nghiên không lên tiếng. Cho đến khi bọn họ đi xa, cô mới dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, đụng vào chỗ mắt cá chân một cái.

A--

Chắc bị trật chân rồi.

Quý Nghiên hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên điện thoại di động reo lên, cô mở ra xem, chỉ có một hàng chữ.

Muốn giả bộ đáng thương cũng cần phải có vốn mới được, chỉ một chiêu này của tôi liền làm cô không có khả năng phản kháng lại.

Người gửi: Quý Nhu.

Quý Nghiên híp mắt, im lặng nhắn lại.

Trên xe, Quý Nhu nhìn tin nhắn trả lời của Quý Nghiên trên điện thoại, đáy mắt âm thầm thoáng qua vẻ tối tăm.

Quý Nghiên, là tôi xem thường cô sao? Sức phản kháng cũng khá mạnh nhưng mà cô không đấu lại tôi đâu!

Quý Nhu tắt điện thoại di động, trong đầu hiện ra tin nhắn của Quý Nghiên: không có nhiều người xem cô diễn trò đâu, cô đừng tự làm mình mệt mỏi như thế.

Giễu cợt khẽ hừ một tiếng.

Vịnh Thiển Thủy, nhà họ Quý.

Sáu người ngồi vây quanh bên bàn ăn, trên bàn là các loại thức ăn ngon, Quý Nghiên ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải, không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.

Quý Dương ngồi ở bên cạnh cô, kế đó là Lữ Mỹ. Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền thì ngồi đối diện, còn Quý Anh Bình ngồi trên ghế chủ vị.

Lữ Mỹ vừa giúp Quý Dương gắp thức ăn, vừa nói: "Dương Dương, con thích ăn cánh gà nhất, ăn nhiều một chút đi."

"Đừng chỉ lo ăn đồ ăn, con cũng ăn chút cơm đi, bây giờ thân thể đang trưởng thành, không ăn cơm làm soa được?"

"Biết rồi, mẹ lải nhải hoài..." Quý Dương không nhịn được nói.

Lữ Mỹ còn nói: "Có muốn ăn tôm hay không? Mẹ giúp con bóc vỏ."

Quý Dương: "Muốn."

Vì vậy, Lữ Mỹ không lo ăn cơm của mình mà chỉ lo bóc vỏ tôm giúp con trai.

Quý Nhu làm nũng nói: 'Mẹ, con biết là mẹ thương Dương Dương nhưng cũng không thể bỏ bê con nha, con cũng muốn như vậy."

"Con nhỏ này, không phải mẹ đã hầm cách thủy tổ yến cho con rồi sao? Mang thai cũng không chăm sóc mình cho tốt, cơ thể của con sao có thể ăn tôm. Thiếu Tuyền, con nhớ chăm sóc nó cẩn thận, đừng cho nó làm bừa, quan trọng nhất là lúc nào cần kiêng ăn thì phải kiêng. Bây giờ Nhu Nhu không giống như trước kia, người có thai nhất định phải coi chừng cẩn thận có biết không?"

Mạnh Thiếu Tuyền khéo léo gật đầu: "Dạ con biết, thưa mẹ."

Lữ Mỹ vừa lòng gật đầu.

Quý Nhu nói: "Mẹ, mẹ càng ngày càng dài dòng."

Nói xong còn nhìn Quý Dương le lưỡi một cái, Quý Dương đang ăn tôm, không rõ ràng hùa theo "Ong sai (không sai)"

Ánh mắt Lữ Mỹ tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, cười nói: "Mẹ còn không phải là vì các con sao?"

Không khí hài hòa ấm áp này giống như là người một nhà yêu thương lẫn nhau.

Quý Nghiên đối với mấy cảnh này mắt điếc tai ngơ, yên lặng ăn cơm, chỉ chờ đến khi ăn cơm xong thôi.

"Em mày sắp kết hôn rồi, mày cũng đừng trì hoãn nữa, tao sẽ sắp xếp cho mày gặp mấy người." Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Quý Nghiên dừng lại, nhìn Quý Anh Bình đang nghiêm mặt, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn "Con không muốn nói chuyện cưới xin sớm như vậy, huống chi bây giờ con đã tìm được một công việc tốt, chuyện kết hôn thuận theo tự nhiên không được sao?"

Quý Anh Bình hừ lạnh: "Không có tiền đồ, ngoại trừ mỗi ngày đi chụp một đống ảnh vô dụng đó thì mày còn biết làm gì nữa hả? Sơm tìm người để cưới, sống một cuộc sống thanh thản ổn định còn tốt hơn."

"Đúng thế, người như chỉ mà có người muốn lấy đã là không tệ rồi, còn bày đặt không muốn, chẳng lẽ chị muốn ở nhà ăn bám cho tốn cơm tốn gạo hả? Tôi mới không cần! Ba, mau gả chỉ đi đi."

Quý Dương lập tức ồn ào lên.

Quý Nhu không tỏ vẻ gì, luôn duy trì hình tượng một cô gái ngoan ngoãn. Lữ Mỹ nói: "Dương Dương, con đừng xen miệng vào."

Sau đó, bà nhìn Quý Anh Bình, cầu xin nói: "Anh Bình, Nghiên Nghiên vừa mới tốt nghiệp không lâu, ông cho nó một chút thời gian đi. Nó còn nhỏ, chuyện cưới hỏi cũng không cần vội lắm."

Nhưng Quý Anh Bình vẫn không thay đổi quyết định của mình, lạnh lùng nói: "Tiểu Nhu còn chưa tốt nghiệp đã sắp làm mẹ rồi, nó còn chạy lui chịu khổ. Nếu nó đã ở trong cái nhà này thì nhất định phải nghe theo lời tôi, đừng tưởng rằng muốn làm cái gì cũng được, nếu không tôi cũng không tốn công nuôi nó nhiều năm như vậy."

Lữ Mỹ không nói nữa.

Quý Dương và Quý Nhu đều giữ im lặng, Mạnh Thiếu Tuyền thì nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Quý Nghiên âm thầm cười lạnh, cô sống trong ngôi nhà như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô không có cách nào để xen vào không khí ấm áp hài hòa, thâm tình của gia đình này.

Quý Nghiên đặt đũa xuống, đứng dậy "Con ăn no rồi."

Cô nói xong trực tiếp đi thẳng ra cửa, sắc mặt Quý Anh Bình lập tức tối lại, lạnh lùng quát: "Mày đứng lại."

Quý Nghiên cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Quý Anh Bình giận dữ, trực tiếp ném đôi đũa trong tay về phía Quý Nghiên, cô cảm nhận được có vật thể bay tới liền tránh qua chỗ khác.

Cũng trong lúc đó, chiếc đũa rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "Đinh --". Lòng Quý Nghiên cũng chìm vào đáy cốc, trái tim đã nguội lạnh.

Cô kìm nén sự chua sót nồng đậm đang trào lên từ đáy lòng, rời đi không chút do dự nào, Quý Anh Bình lập tức đứng dậy đuổi theo cô, Lữ Mỹ vội vàng kéo ông ta lại, không ngừng khuyên nhủ và nói tốt cho Quý Nghiên, nhưng từ đầu đến cuối Quý Anh Bình đều không có thay đổi quyết định.

Lữ Mỹ nháy mắt với Quý Nhu, mặc dù Quý Nhu không muốn nói giúp nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nói vài câu hời hợt, còn kết quả ra sao thì không cần nghĩ cũng biết.

Quý Anh Bình chợt hét lớn: 'Tất cả đều tránh ra hết đi."

Trong lúc Lữ Mỹ đang không biết phải làm sao mới tốt thì đột nhiên Mạnh Thiếu Tuyền đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Để con đi."

Quý Nhu khiếp sợ nhìn hắn: "Thiếu Tuyền."

"Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi." Mạnh Thiếu Tuyền dịu dàng cười một tiếng, sau đó sải bước đuổi theo ra ngoài.

Quý Nhu bực mình, dậm chân tại chỗ.

Lúc Mạnh Thiếu Tuyền chạy ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Quý Nghiên, hắn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đi về một con đường lớn.

Mộc Tây học xong trở về nhà mới biết Quý Nghiên về nhà họ Quý, hôm nay cô không mang theo điện thoại, lúc nhìn thấy tin nhắn của Quý Nghiên thì trời cũng đã tối.

Trong tin nhắn nói Quý Nghiên về bên đó ăn cơm trưa, theo lý thuyết thì đã sớm về nhà rồi, huống chi dựa vào quan hệ giữa Quý Nghiên và nhà họ Quý, dù là có chuyện gì trì hoãn đi nữa thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ nói cho mình một tiếng.

Mộc Tây có chút lo lắng, cô biết rõ phẩm chất của Quý Anh Bình, lần trước Quý Nhu và Lữ Mỹ tới đây, Quý Nhu còn đặc biệt lấy chuyện Quý Anh Bình ép Quý Nghiên xem mắt để kích thích cô ấy.

Tóm lại, trong gia đình này không có người nào là tốt cả.

Mộc Tây lại đợi thêm nửa tiếng nữa, vẫn không nhận được tin tức của Quý Nghiên, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Bạch Thắng.

Lấy năng lực của Bạch Thắng thì việc tìm người không có vấn đề gì.

Khi Bạch Thắng lái xe đến dưới lầu của khu nhà thì Mộc Tây đã đứng chờ ở bên dưới. Anh xuống xe, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay Nghiên Nghiên về nhà họ Quý ăn cơm, nhưng đến bây giờ cũng chưa trở lại, cũng không nhận được bất kì tin tức nào." Mộc Tây đơn giản noi tình hình cho anh biết.

Bạch Thắng hơi trầm mặt nói: 'Bình thường cô ấy có hay đến nơi nào không?"

Mộc Tây lắc đầu: "Không có, Nghiên Nghiên vẫn luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo chụp hình, hoặc là đi ăn chút gì đó."

"Gần đây lúc tâm trạng cô ấy không tốt thì cô ấy thường làm gì?" Nói đến đây, Bạch Thắng liền nhớ lại lần gặp Quý Nghiên ở trước quán rượu. Cả người say khướt, ngây ngây ngốc ngốc đi theo người ta, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.

Hơn nữa, cô ấy còn không hề phòng bị mà ngủ ở bờ biển, Bạch Thắng cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Thế nên anh đã quên mất trên người Quý Nghiên có thiết bị truy tìm.

Mộc Tây nói: "Nghe nhạc, tản bộ, ngẩn người."

Nói như vậy chẳng khác gì không nói.

Bạch Thắng: "Chuyện này giao cho tôi, cô trở về chờ tin tức đi."

"Ừ, nếu tìm được nhất định phải lập tức báo cho tôi biết."

MD, nếu để cho cô biết đám khốn kiếp của nhà họ Quý đã làm gì với Quý Nghiên thì cô sẽ liều mạng với bọn họ.

Bạch Thắng đang muốn lên xe, thì nghe tiếng gọi của Mộc Tây: "Bạch thiếu gia."

Bạch Thắng quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý hỏi.

Mộc Tây nói: "Mấy năm nay Nghiên Nghiên đã chịu khổ nhiều lắm rồi, nếu như anh thật lòng với cô ấy thì phải quý trọng cho thật tốt. Lòng cô ấy đã có trăm ngàn vết thương, anh phải không chữa khỏi cho cô ấy, từ nay về sau dùng hạnh phúc và vui vẻ làm vơi đi tất cả buồn phiền trong nội tâm của cô ấy, nếu như không làm được thì xin hãy tránh xa Nghiên Nghiên ra, đừng làm cô ấy sinh ra bất cứ hy vọng gì."

Bạch Thắng trầm ngâm.

Lại nghe cô nói tiếp: "Anh có thể tưởng tượng nếu từ nhỏ đến lớn cha mình chỉ đối xử với mình như một công cụ là cảm giác thế nào hay không, lúc cần thì gọi về, không cần thì chẳng quan tâm. Anh em ruột thịt mà cứ như kẻ thù, một người vừa thấy mặt đã chê cười, người còn lại càng biến thái hơn, cái gì cũng muốn giành, không muốn nhìn thấy cô ấy sống tốt. Mà người mẹ mang lại một tia ấm áp duy nhất cũng không 'toàn tâm toàn ý' thương cô ấy, tất cả tình thương của bà đều dành cho Quý Nhu và Quý Dương, còn tình cảm đối với Quý Nghiên thì còn chưa bằng được một phần tư trong đó."

"Khi Quý Nghiên còn học trung học, lần đầu tiên phản kháng Quý Anh Bình, kết quả anh biết là cái gì không? Con mẹ nó, người cha khốn kiếp của cô ấy dám vứt cô ấy vào hộp đêm, một cô gái nhỏ 13, 14 tuổi cái rắm gì cũng không hiểu, mặc dù ông ta không thật sự cho người đụng đến Nghiên Nghiên, nhưng ở hoàn cảnh như vậy mà bị bắt phục vụ rót rượu, bề ngoài Nghiên Nghiên nhìn qua rất kiên cường, nhưng lúc cô ấy đã tuyệt vọng muốn chết. Cuối cùng là nhờ Lữ Mỹ cầu xin ba ngày ba đêm mà ông ta mới thả Nghiên Nghiên ra, từ sau ngày đó, cô ấy càng lúc càng im lặng. Nhưng đối với Lữ Mỹ thì luôn luôn ôm tình cảm rất sâu đậm. Thật là buồn cười, mẹ ruột của mình bảo vệ mình không phải là chuyện hiển nhiên sao? Thế mà đồ ngốc đó lại vì chuyện đó cảm động vô cùng, Lữ Mỹ nói gì cô ấy cũng không từ chối, vì thế mà đã chịu biết bao sự khi dễ của Quý Nhu!"

"Thật ra thì bỏ qua chuyện này, nếu như thái độ của Lữ Mỹ, kiên định một chút thì Nghiên Nghiên cũng sẽ không khổ sở như vậy. Đằng này bà ấy cứ lưỡng lự, mỗi lần vào lúc Nghiên Nghiên quyết định không nhẫn nhịn Quý Nhu nữa thì bà lại lập tức ca "bài ca thân tình", chắc chắn Quý Nghiên sẽ mềm lòng. Cũng bao nhiêu lần, chị đây nhìn thấy mà nôn nóng. Nói cho cùng, không phải là bà ấy yêu thương không đồng đều sao, nếu thật lòng thương cô ấy thì tại sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn cô ấy hết lần này đến lần khác bị khi dễ, thậm chí có thể nói là dung túng. Nếu như bà ấy không phải là mẹ của Nghiên Nghiên thì chị đây thật muốn hung hăng đi đánh cho mấy phát, chị đây chưa từng gặp qua cha mẹ nào "tuyệt vời" đến như vậy."

Mộc Tây cắn răng nghiến lợi nói xong, cả người cũng phát ra nồng nặc tức giận.

Đôi mắt Bạch Thắng tối lại, cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh như thế sao? Hộp đêm, Nghiên Nghiên lại bị ném vào nơi này sao, là bị cha ruột của mình đưa vào sao?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...