Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 36: Tìm tới cửa
“Anh…”
Dương Hàm Mặc không đợi cô nói xong, trực tiếp kéo vali vòng qua Quý Nghiên đi vào nhà.
Quý Nghiên liền đuổi theo, “Này, Dương Hàm Mặc.”
Mộc Tây nghe được tiếng liền nhướng người ra xem, nhất thời đuôi lông mày nhếch lên: “Chuyện gì vậy?”
Dương Hàm Mặc dừng bước lại, đẩy vali tới bên sofa, xoay người lại, bóng dáng vô cùng cao lớn mang theo áp bức đứng ở trước mặt Quý Nghiên.
Bổ xuống một câu: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Quý Nghiên cảm nhận được trên người anh đang tản ra tức giận, mím môi nói: “Không có gì đáng nói.”
“Quý Nghiên” Dương Hàm Mặc rống to, “Con mẹ nó! Em còn có thể vô tâm đến mức nào nữa đây?”
Quý Nghiên thở dài, cô biết sau khi mình về nước có thể sẽ không được sống yên tĩnh mà.
Quý Nghiên nhẹ nhàng mở miệng: “Hàm Mặc, em đang học cách quên đi. Anh cứ nhắc tới hoài như vậy, liệu có thay đổi được gì không? Tất cả đã không thể trở về như trước được nữa, bây giờ việc em có thể làm chính là quên đi Mạnh Thiếu Tuyền, không gặp Quý Nhu, cố gắng hết mức coi bọn họ như người xa lạ. Như vậy thì trong lòng của em mới không cảm thấy khó chịu, mới có thể bình thản đối mặt với bọn họ. Có lẽ em ích kỷ, nhưng bây giờ em chỉ có một suy nghĩ, đó là phải quên toàn bộ sạch sẽ mấy con người phiền phức và những chuyện phiền toái này, sau đó cố gắng sống thật vui vẻ và nhẹ nhõm.”
Yêu và hận thật quá mệt mỏi, quá giày vò con người. Chỉ cần cô còn để ý thì cho dù bề ngoài có giả bộ kiên cường như thế nào đi nữa, sẽ vẵn như cũ bị những người đó có cơ hội làm tổn thương cô. Cho nên Quý Nghiên sẽ không ầm ĩ làm khó dễ ai nữa, cũng không tranh giành gì cả, trước tiên, việc cô cần làm là tỉnh táo lại, trấn an trái tim của mìn. Tuy nhìn qua thấy Quý Nghiên nhu nhược, nhưng bên trong lại là một con người mạnh mẽ, cô có thể wps buộc bản thân dùng lý trí khắc chế tình cảm của mình, cũng có thể khi thấy không có kết quả gì thì quyết đoán cắt đứt quan hệ, không chừa lại chút cảm xúc gì.
Mạnh Thiếu Tuyền như vậy, Quý Nghiên đã từng rất thất vọng, nên đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Cô chỉ cần chút thời gian, để hoàn toàn quên hẳn anh ta đi.
Dương Hàm mặc biết suy nghĩ của cô, nhưng anh giống như Mộc Tây, giận, càng không thể chịu nổi việc nhìn cô bị người khác khi dễ trắng trợn như vậy, ngay cả một chút trừng phạt với Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền cũng không có.
“Em biết rõ Quý Nhu là loại người gì mà vẫn không hề đề phòng gì cả, đáng đời!” Dương Hàm Mặc hừ lạnh nói.
Quý Nghiên vô tội nói, “Em nào biết cô ta theo đuổi anh đến cùng trời cuối đất, vậy mà cuối cùng lại đột nhiên dời mục tiêu chứ.”
Ánh mắt Dương Hàm Mặc càng lạnh hơn, buồn bực nói: “Mắt của anh kém như vậy sao?”
Quý Nhu có thể theo đuổi anh mới là lạ!
Trong chuyện này, Quý Nghiên tự biết mình đuối lý. Nói tiếp: “Hơn nữa nếu không phải nhờ có Quý Nhu, em cũng sẽ không biết được Mạnh Thiếu Tuyền là người như thế nào. Đôi lúc suy nghĩ, em thấy đó cũng là một việc vô cùng tốt, lòng của Mạnh Thiếu Tuyền không chung thủy, cho dù không phải là Quý Nhu thì sau này anh ta cũng sẽ vì một người khác mà phản bội em thôi. Bây giờ chỉ là sự việc xảy ra sớm hơn một chút, và đối tượng anh ta bắt cá hai tay lần này thì có vẻ khó chịu hơn người khác mà thôi.”
Dương Hàm Mặc: “Em cũng biết!”
Quý Nghiên hỏi: “Anh có đến nhà họ Mạnh gây chuyện không đó?”
Dương Hàm Mặc: “Không có.”
Quý Nghiên không tin, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
Dương Hàm Mặc nói: “Anh không có đến nhà họ Mạnh, chỉ đến Vịnh Thiển Thủy tìm hắn một lần.”
“Đánh nhau?” Giọng Quý Nghiên là khẳng định.
Dương Hàm Mặc lạnh lùng hừ khẽ. “Anh nhìn thằng đó không thuận mắt lâu rồi, mượn cơ hội xử đẹp nó thôi.”
“A, làm tốt lắm.” Quý Nghiên nhẹ nhàng nói, làm cho túi hành lý phía sau rớt cái bịch. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Hàm Mặc ngước mắt, trong nháy mắt khuôn mặt hiện ra nét kinh ngạc.
“Phụt - -“ Mộc Tây đang ngậm một ngụm nước, lập tức phun hết nước ra ngoài.
Hôm nay tiểu Quý Nghiên bị sao vậy? Thế nhưng lại khen Dương Hàm Mặc đánh Mạnh Thiếu Tuyền rất tốt, Dương Hàm Mặc mang tâm trạng sợ bị mắng nói ra việc đó nhưng kì quái, cho dù trước kia cô có ý tưởng đó thì cũng đều chỉ cất ở trong lòng không cho ai biết? Khi nào thì trở nên thẳng thắn như vậy chứ?
Quý Nghiên mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Còn là dáng vẻ này nữa chứ.
Cuối cùng sắc mặt của Dương Hàm Mặc cũng dễ nhìn một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh bỏ nhà ra đi rồi.”
Quý Nghiên: “Hở?”
Dương Hàm Mặc làm chuyện như đương nhiên nói: “Cho nên em phải chứa chấp anh.”
Đùa gì thế?
“Vậy còn chuyện trường học bên kia của anh thì sao? Không cần về Mỹ nữa à? Còn nữa, ở Hồng Kong nhiều nhà ở như vậy, ở nơi nào chả được, tại sao lại tới đây chen lấn?”
Dương Hàm Mặc rất biết nghe lời. “Anh từ chức rồi, về sau quyết định sẽ vào công ty của ba anh làm. Nhà của anh quá rộng, ở một mình rất cô đơn, anh chỉ muốn ở cùng với em, có ý kiến gì không?”
“Đương nhiên là có” Hơn nữa còn là ý kiến rất lớn.
Quý Nghiên vỗ trán, thật nhức đầu, “Hàm Mặc, anh đừng quậy nữa. Nghiên cứu khoa học là giấc mơ của anh, anh đã cố gắng nhiều năm như vậy rồi, muốn từ bỏ? Cha mẹ nuôi sẽ không đồng ý đâu.”
Tạ Tử Kỳ thích nhất là khoe con trai của bà với người khác, nếu để cho bà biết được Dương Hàm Mặc bỏ công việc ở Viện Nghiên Cứu Quốc Gia, chắc chắn bà sẽ phát điên.
Đến lúc đó thì mọi trách nhiệm sẽ bị đổ hết lên đầu Quý Nghiên mất.
Dương Hàm Mặc nói: “Quý Nghiên, lúc đầu anh đồng ý chia tay với em, nhưng kết quả là gì? Lần này em đừng nghĩ đến việc anh đồng ý với em nữa, công việc chắc chắn sẽ bỏ, không làm nhà khoa học, anh vẫn có thể làm được thí nghiệm vật lý. Đối với anh mà nói, cho tới nay em mới chính là ước mơ lớn nhất của anh.”
“Hàm Mặc” Quý Nghiên cau mày, không biết nên nói gì.
“Nếu không đi với anh, danh chính ngôn thuận đến với nhau thì anh sẽ ở lại đây, em chọn đi.”
Dương Hàm Mặc làm ra vẻ mặt quyết không thương lượng, Quý Nghiên thật không biết nên làm gì với anh bây giờ, mặc kệ nói với anh ấy như thế nào, uyển chuyển, thẳng thắn, hay quyết tuyệt, anh đều tỏ ra không quan trọn. Khư khư cố chấp giữ suy nghĩ của mình.
Quý Nghiên nói lần nữa: “Ở nhà em chỉ có hai phòng ngủ, anh vào thì ngủ như thế nào? Hơn nữa em với Mộc Tây đang ở với nhau, đột nhiên có thêm một người đàn ông sẽ rất bất tiện. Đây không phải là nhà của riêng một mình em.”
“Không phải có ghế salon sao?” Dương Hàm Mặc nói xong, nhẹ nhàng liếc Mộc Tây một cái, hỏi: “Em có ý kiến gì không?”
Quý Nghiên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộc Tây.
Mộc Tây buôn tay, “Đừng nhìn mình, mình muốn xem phim.”
Quý Nghiên rơi lệ.
Thật quá không nói đạo lý màaaaaa !
Dương Hàm Mặc nhíu mày lạnh giọng nói: “Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, ngày mai mua giúp anh tủ quần áo, để ở phòng khách. Bây giờ anh muốn đi ngủ, tránh ra một chút cho anh,”
Mộc Tây bị anh đuổi, đứng song song với Quý Nghiên, khuôn mặt xinh đẹp hơi có dấu hiệu phát cáu.
“Sao còn chưa đi? Bị người khác nhìn anh ngủ không được, tắt đèn đi.”
Mộc Tây: “Được lắm.”
Qúy Nghiên u oán nhìn Mộc Tây một cái, cái gì gọi là bê đá tự đập vào chân mình? Đáng đời.
Nhắm mắt giả lơ, cô buồn bực trở về phòng, đóng cửa lại.
Không gian một mảnh yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu. Sau khi Quý Nghiên về nước, ngày đi làm đầu tiên chủ yếu chỉ là sửa sang lại phần quay hình ở Washington, sau đó sắp xếp lại bản thảo. Chị Nhạc phái một tiền bối xuống giúp cô, người đó rất ôn hòa, rất kiên nhẫn, bầu không khí rất tốt, Quý Nghiên nghiêm túc học tập nên tâm trạng cũng được thả lỏng đôi chút.
Cho đến buổi chiều cô nhận được một cuộc điện thoại, Quý Nghiên không ngờ, sau khi về nước thì người đầu tiên tìm đến cô, lại là Mạnh Thiếu Tuyền.