Một cơn mưa đúng lúc xua tan đi thời tiết oi bức, nhưng người đi đường lại vội vàng tìm chỗ tránh mưa.
Người đàn ông nhíu mày tạm lánh dưới mái che, trên khuôn mặt cương nghị tràn ngập sự nôn nóng.
Xe bị hỏng nửa đường, vẫy tắc-xi lại không vẫy được, đã thế lại gặp phải một trận mưa lớn, gần đó là khu thương mại, cao ốc san sát toàn là xí nghiệp tư nhân, anh cũng không thể tùy tiện vào trong đó tránh mưa được.
“Nếu để máy chụp ảnh bị ẩm, liệu mình có bị Cát Tường làm thịt không đây ta!” Ánh mắt anh lướt sang xung quanh, cái tên đáng chết nọ chẳng phải nói lập tức đến đón anh sao, thế xe đâu rồi? Sao ngay cả cái bóng cũng không thấy. /Vô.Ảnh..2Các…
Bên đường một bóng hình xinh đẹp cầm ô lướt qua, vô tình lại lọt vào tầm mắt của anh.
Chiếc ô màu nâu nhạt che khuất phần vai của cô trở lên, không nhìn thấy gương mặt, nhưng một thân kết hợp với váy dài càng làm tôn lên dáng người uyển chuyển của cô, đứng cách anh mười bước phía đường cái, người con gái xa lạ kia chuẩn bị bước qua đường.
Ông trời lại lần nữa chứng tỏ khả năng điều mưa khiển gió thần kỳ của mình, mưa to nói dừng là dừng, mây đen tản đi, sắc trời xanh biếc thoáng hiện ra, ánh mặt trời cũng ló mặt.
Người con gái kia cụp ô lại, ánh sáng chiếu xuống, một mái tóc đen óng sáng lấp lánh như tơ bay bay trong gió.
Người đàn ông nín thở, thấy cô lắc lắc đầu, mái tóc mềm mại theo điệu múa tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Nữ thần lý tưởng mà anh đi tìm ba tháng, chính là người con gái này đây!
Dáng người đạt tiêu chuẩn, mái tóc đen kia lại càng hoàn mỹ; về khuôn mặt của cô, chỉ cần trang điểm một chút, để được vẻ đẹp khéo léo hoàn mỹ chẳng phải việc khó, huống chi anh thích nhất chính là mái tóc đen dài xinh đẹp đó, tướng mạo thế nào đều nằm ngoài vùng phủ sóng của anh.
Lòng ngứa ngáy, hai tay nâng máy chụp ảnh lên hướng về người con gái đưa lưng về nơi anh, tính chụp một bức hình thần không hay quỷ không biết, tự nhiên nhất, một khắc đẹp nhất.
Đèn đường đổi màu, bước đi của cô gái hơi lảo đảo một chút, trên màn ảnh, qua mái tóc đen, hé ra gương mặt rõ nét, ngũ quan tinh xảo mang theo sự thuần khiết, cô gái này chẳng những có vóc dáng phù hợp, gương mặt lại càng tuyệt vời.
Môi nhếch lên, anh xác định người anh cần chính là cô!
Nhưng, vì sao ngón trỏ tay phải lại không ấn nút chụp được?
Nụ cười đọng lại, thân thể anh như bị ma pháp làm phép hóa thành đá, chẳng thể nhúc nhích, ngay cả tiếng động ở xung quanh cũng không nghe thấy, nhịp tim đập dần dần nhanh hơn, anh làm sao vậy?
Thứ duy nhất có cảm giác chính là cái mũi, một luồng nhiệt dần dần tràn vào.
Khốn thật! Sao anh lại có thể…. chảy máu mũi chứ!
Bóng dáng nữ thần đã biến mất trên màn ảnh, anh bừng tỉnh, tay chân tự do hoạt động trở lại, liền vội vàng bịt mũi, cuống cuồng chạy đến đường cái đối diện.
Mất rồi? Đã không còn thấy người đâu nữa rồi!
Nhắm mắt lại, cố nén tâm tình hoảng loạn dị thường này, nhưng vô ích thôi, anh biết cần phải hành động nhanh, rốt cuộc lại không biết mình muốn làm gì nữa.
Máy ảnh vô lực rơi xuống cổ, người đàn ông như bị mất đi món đồ, đôi mắt nhạy bén điên cuồng tìm kiếm xung quanh, anh xuyên qua đường cái, chạy qua đường đối diện bên kia ngã tư, đi tìm hình bóng ấy.
Chẳng thu hoạch được gì.
Trong năm phút ngắn ngủi, lần đầu tiên trong cuộc đời anh được nếm tư vị rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Anh không tìm thấy nữ thần lý tưởng của anh, trái tim cũng như mất đi một góc nhỏ.
Người đàn ông tuyệt vọng lấy khăn tay ra muốn lau vết máu trên mũi, vô thức nhường đường cho người con gái đang đi đến.
Vội thoáng nhìn qua, như sét đáng ngang tai.
Anh nhất định không nhìn nhầm bóng hình người con gái này, chiếc váy dài trắng kia, nhìn khuôn mặt kia, đúng là người con gái anh muốn tìm.
Nhưng mà, cô cô cô…… sao lại có thể thành tóc ngắn?!
Sợi tóc đèn nhánh dài như tơ đâu rồi? Đáng chết! Thứ anh muốn chính là tóc của cô mà! Sao lại không thấy nữa?
Tóc giả ư?
Lập tức phủ định ý nghĩ này, mái tóc tràn đầy sinh lực kia không thể là một mái tóc giả được, tóc kia đâu? Cắt rồi hả?
Người con gái kia đi cách anh vài bước, dừng trước một cửa hàng áo cưới thời trang, mặt ngẩng lên thành một góc năm mươi độ, chú tâm nhìn vào một điểm.
Người đàn ông bị vẻ mặt thương tâm của cô làm rung động, sau đó, một giọt nước mắt trong suốt lăn qua má cô, chính hình ảnh đó làm người đàn ông vốn định tiến lên đã dừng lại trong thoáng chốc.
Ông trời ơi! Con tim chết tiệt của anh vì sao lại đập dữ dội thế này, người con gái kia buồn đến thương tâm, sao lại có thể khiến anh đồng cảm, khó chịu theo chứ?
?Một loại suy nghĩ khủng bố chạy toán loạn trong đầu anh, không thể thế được!
Anh cảm thấy hứng thú với người con gái này chỉ vì mái tóc đen kia thôi, những thứ khác đều không…
Trong khi anh đang phủ nhận, chân tay lại đông cứng lần nữa, cảm giác ngai ngái từ trong ngực vừa dữ dội vừa mãnh liệt, nhanh chóng tràn vào mũi anh.
Thiếu chút nữa, anh không kìm chế được mình mà chảy máu cam tiếp.
Phản ứng quỷ dị khó hiểu đến hai lần, giống như là… chức năng sinh lý mãnh liệt phủ nhận lý trí của anh.
Sự rung động này, còn liên quan đến cả xúc động, không có cách nào đè nén xuống được, chưa bao giờ vì một người con gái mà mất mặt như thế, lúc này, anh dao động, không thể không tin cái truyền thống vừa gặp đã yêu của đàn ông Lệnh gia nhà anh.
Với một người con gái chỉ nhìn thấy mặt một lần qua ống kính máy ảnh, cả nửa câu nói cũng chưa từng nói qua, vậy mà anh lại động lòng.
Có điều, biểu hiện loại này lại nhắc nhở trái tim hoạt động chậm chạp của anh bừng tỉnh, đúng là oanh liệt mà bi thảm!
Mà máu mũi này muốn chảy đến lúc nào đây trời, đã lâu lắm rồi anh còn chưa thấy nhiều máu thế này á.
Người đàn ông vô thức choáng váng một chút, xung quanh toàn những người lạ tốt bụng, che khuất tầm nhìn của anh, làm cho anh không nhìn thấy cô….
Người con gái kia, mái tóc của cô, biểu tình đau buồn của cô….
?“Anh trai, anh có khỏe không? Có cần gọi xe cứu thương cho anh không?” Người tốt bụng đi qua đường mở miệng.
Cử chỉ này đã làm kinh động đến người con gái kia, cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy mọi người quây thành một vòng, giống như có người thân thể đang khó chịu!
****
Cô đúng là đang bị Thái Tuế (một loại sao mang mệnh xấu) chiếu mạng, từ đầu năm đến giờ, không có việc nào làm cô vừa lòng, ngày hôm qua còn được liệt vào ngày đen tối nhất năm.
Đầu tiên là mưa khiến cho đôi tất chân của cô bị ướt, chân lại bị trượt, tí nữa thì ngã tốc cả váy; Sau đó lại bị một tên biến thái rình trộm, tuy chỉ có vài phút, nhưng cũng đủ khiến lông tơ cô dựng thẳng đứng, sau đó….
******
Con người quả nhiên không thể không hiếu kỳ, cứ nhìn cô thử đi, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủn, lại phải trá cái giá đau thương đến cỡ nào.
Haiz~~! Thật đúng là không quen có cảm xúc thê thê lương lương thế này.
Vẻ mặt Long Nghiên Nghiên đau khổ, chầm chậm rẽ vào hẻm nhỏ cạnh chợ, ngược lại với vẻ náo nhiệt ngoài hẻm, nơi này có rất nhiều xe hàng và rác chợ, vắng tanh vắng ngắt.
“Cướp ~~ cướp…… tên kia giật túi của tôi!”
Dưới trời trong, tiếng kêu sợ hãi bỗng vang lên.
Một chiếc xe máy chạy hối hả trong ngõ, tên dũng sĩ đầu đội mũ bảo hiểm màu đen tay cầm túi của một nhãn hiệu danh tiếng, người phụ nữ đuổi theo phía sau, không ngừng kêu gào khóc lớn: “Trả túi cho tôi! Cướp…”
Long Nghiên Nghiên hơi nhếch môi, lập tức ngắm kỹ tấm ván gỗ dài trong đống rác bên cạnh chân.
Trong chớp mắt, chiếc xe bão tố đã đến sát gần cô, cô không hề do dự đứng ra giữa đường vẫy tay, chặn chiếc xe lại thành công, vừa giúp người phụ nữ kia lấy lại túi xách, vừa dùng sức đạp vào chiếc xe một phát, chiếc xe đứng không vững, nghiêng đổ xuống đất, tên dũng sĩ kia cũng ngã nhào xuống.
Long Nghiên Nghiên lặng lẽ nguyền rủa thằng cha đang bò dậy từ mặt đất.
Một góc khác, người phụ nữ kia thở hổn hển chạy đến. “Tiểu thư, cám ơn cô…… A ~~ cẩn thận!”
Sau khi tên cướp đứng lên, cầm lấy cây đao giấu sẵn trong xe máy bổ về phía Long Nghiên Nghiên, muốn cướp đi cái túi trên tay cô.
Long Nghiên Nghiên tránh được một đao của tên đó, nắm lấy vũ khí duy nhất—tấm ván gỗ dài, đánh vào phía sau gã, người phụ nữ kia vội chạy ra ngoài hẻm tìm cứu viện.
Trong nháy mắt, Long Nghiên Nghiên không cẩn thận để cho cây đao sắc nhọn đó xẹt qua, trên cánh tay liền xuất hiện một vết thương nhẹ, vài người đàn ông đi theo người phụ nữ kia xông vào, ôm lấy tên dũng sĩ đang cầm đao chém lung tung kia, vừa cử người đi báo cảnh sát.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người phụ nữ khẽ thở ra, vội nâng Long Nghiên Nghiên dậy, tơ máu khẽ chảy ra từ vết thương trên cánh tay, khiến cho người phụ nữ tự trách mình.
“Không sao đâu, cái này, phu nhân, đây là túi của cô.” Mày khẽ nhíu lại, Long Nghiên Nghiên khéo léo từ chối ý tốt của người phụ nữ đưa mình đến bệnh viện.
Không muốn làm to chuyện, cũng không muốn bị cảnh sát hỏi, nhân lúc mọi người đang tập trung lại chỗ tên cướp đó, Long Nghiên Nghiên nhanh chóng rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Quẹo trái quẹo phải, ở phía sau chợ, có một cửa hàng bán hoa nho nhỏ.
“Hoan nghênh quý…… A!”
Cửa kính mở ra, vừa vào đã nghe thấy một giọng nói sắc bén.
“Oa oa wow! Long Nghiên Nghiên, cô có bị thần kinh không vậy? Mái tóc dài phiêu dật mê người đâu? Không được sự cho phép của tôi, sao cô có thể tự tiện thay đổi thương hiệu của tôi chứ!”
Một cặp mắt nghiêm khắc quét đên, Viên Thu Bình chẳng hề e ngại, ôm lấy cái bụng to tròn được khoảng sáu tháng đứng dậy, chặn trước Long Nghiên Nghiên với sắc mặt khó coi, không để cô đi tiếp. “Mau nói cho tôi biết, đây chỉ là tóc giả, chỉ cần tháo xuống, thương hiệu của tôi sẽ lại xuất hiện trở lại đi.”
Đồng thời vươn mười đầu ngón tay ra, trên mái tóc ngắn xinh đẹp của Long Nghiên Nghiên dùng sức mà giật mà kéo mà lôi!
Không xê xích gì, làm sao có thể?
Ngũ quan xinh xắn của Long Nghiên Nghiên dần cứng đờ ra, khuôn mặt trái xoan hiện lên một mảnh xanh đen.
“Không thể nào! Tôi không tin, Long Nghiên Nghiên, mái tóc tôi yêu nhất đâu? Đó là chiêu bài quan trọng để khách đến cửa hàng bán hoa đó nhé!” Viên Thu Bình đang mang thai kêu lên như bị bệnh tâm thần, không thể chịu nổi đả kích này.
Mở miệng ngậm miệng đều là tóc tóc tóc, chẳng khác nào nhắc lại chuyện xui xẻo Long Nghiên Nghiên đụng phải ngày hôm qua.
“Cô thử nhắc lại tóc tôi một lần nữa xem nào, phụ nữ có thai đừng lo nhiều, tôi thấy nên dẹp cửa hàng đi.” Đây là nỗi đau của cô, cô không cho phép bất kỳ ai nhắc đến.
Viên Thu Bình giật mình, hai mắt lo lắng nhìn ra ngoài cửa kính, vừa chạy theo vừa kêu hu hu: “Làm ơn làm ơn đi, cô bạn dịu dàng xinh đẹp? Cho dù chỉ có hai người chúng ta, cô cũng nên cố gắng mỉm cười, ít lời như pho tượng dùm cái, ai biết bỗng nhiên có khách vào cửa, lại nhìn thấy dáng vẻ hung tợn của cô, người ta không bị dọa chạy mất mới là lạ.”
“Muốn tôi ở thì mau câm miệng rồi tránh ra, cuối cùng cô có định mở cửa hàng hay không đây?”
Tức giận bao phủ quanh khuôn mặt thanh lệ, Viên Thu Bình đành phải ngậm miệng tránh ra, trong lòng vì không thấy mái tóc dài mà buồn rười rượi.
Trong lúc này đây Long Nghiên Nghiên chính là chiêu bài quan trọng nhất của tiệm hoa Tinh Linh—mái tóc đen nhánh thẳng dài của cô không ai có thể sánh được, cùng với khuôn mặt tú lệ xinh xắn, vẻ đẹp thần kỳ mà hư ảo với thân hình mảnh mai tinh khiết, bao nhiêu người đàn ông đến đây mua hoa, đều là vì muốn gặp mặt Long Nghiên Nghiên mà đến.
Mỗi ngày cửa hàng chỉ nhận mười đơn đặt hàng, cũng đều dựa vào danh tiếng sẽ được Long Nghiên Nghiên tự mình đưa hoa mà có, chỉ cần Long Nghiên Nghiên gật đầu mỉm cười, tất cả đều rất tốt đẹp, mỗi ngày đều thu được rất nhiều tiền.
Nhưng hiện tại, tiểu mĩ nhân, linh khí của cửa hàng Tinh Linh đã không còn, tóc ngắn không phải không được, nhưng, lại thiếu đi sự điềm đạm đáng yêu, cảm giác quyến rũ lãng mạn, đúng là làm tổn thất đi một lượng khách hàng lớn mà!
Viên Thu Bình thở dài, đôi mắt cúi cuống lại bắt gặp một vết đỏ trên cánh tay kia, trán nhăn lại: “Cô lại đi đánh nhau với người ta!”
“Gặp một tên cướp đi xe máy ở đầu ngõ.” Lấy thuốc từ cái hộp cứu thương ra, Long Nghiên Nghiên tự bôi thuốc cho mình, băng gạc lại, động tác thuần thục như vẫn thường làm vậy từ trước tới giờ.
“Cô có thể gọi người giúp đỡ mà! Không cần phải tự mình dây vào chứ!” Cứ toàn để mình bị thương, đông một chút, tây một tẹo, “À mà quấn băng cũng có điểm lợi dụng được đấy, hôm nay khi đưa hoa nhớ phải giả vờ đáng thương một tí, bày ra dáng vẻ đau khổ vào, làm tốt khách có thể đặt nhiều hoa một chút.”
“Có thời gian nói chuyện, sao không xếp hoa người ta đưa đến vào lẵng đi, tôi còn phải thu dọn lại.”
“Phụ nữ có thai có quyền được nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên làm nhiều việc mệt nhọc.” Khuôn mặt như em bé ngước lên, thể hiện vẻ vô tội làm người ta thương yêu, Viên Thu Bình cầm lấy bình phun tưới nước cho các nụ hoa.
“Nói cho cô biết, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư khó chịu, không, là một tuần nay tâm tình đã rất khó chịu, cô không mau phân công lại công việc, bằng không tôi mà tức lên, sẽ nghỉ việc cho cô xem.”
“Cuối cùng tôi là bà chủ, hay cô mới là bà chủ thế? Sao lại có loại nhân viên dùng giọng điệu này nói chuyện với bà chủ cơ chứ?”
“Cô còn nói nữa, nếu không phải chơi đoán số bị thua, cô sẽ được làm bà chủ chắc? Lẽ ra không nên để phụ nữ có thai làm, cô lại không muốn, nhìn dáng vẻ này của cô xem, rất giống một cô bé mười tuổi học kém, vụng trộm ăn trái cấm rồi mang thai với một tên oắt con.”
“Xí xí xí, nói chuyện dễ nghe ghê nhỉ, không được phép nói cha của con tôi như thế nhé.” Dáng vẻ nhỏ bé này không phải lỗi của cô, hai mươi chín với mười tám tuổi, không phải cũng rất hợp sao!
“Cha đứa bé?” Long Nghiên Nghiên nhíu mày nhìn người phụ nữ đang buộc lấy mười bông hoa bách hợp, hoạt bát như một thai phụ.
“Tôi làm thai phụ so với cô còn tốt hơn, tính cô quá nóng nảy, bụng nhô lên rồi kêu gào rống loạn trong cửa hàng mới gọi là dọa người, chiêu bài này cô làm là thích hợp nhất.” Nhàn hạ là hợp với cô! Viên Thu Bình thật sự cho là như vậy!
Tiếng nhạc leng keng vang lên, Long Nghiên Nghiên mở di động, mới qua hai câu đã thay đổi thái độ, khuôn mặt tỏa sáng.
“Làm sao vậy? Chuyện gì khiến tâm tình cô tốt như thế?” Viên Thu Bình nhịn không được đến gần hỏi.
“Anh Đỗ tìm được phòng trọ giúp tôi, tuy nó ở một khu nhà trọ cũ lại nhỏ, nhưng một tháng chỉ cần sáu ngàn thôi, còn nói hai tuần là có thể chuyển vào rồi.”
“Chúc mừng cô!” Tự đáy lòng Viên Thu Bình cảm thấy cao hứng thay cô, “Tiểu Nghiên, tôi chưa tưới nước xong đâu, hai chậu hoa ở cửa kia cô chuyển vào nhé?”
Tâm tình tốt, cái gì cũng dễ thương lượng, Long Nghiên Nghiên lập tức ok.
“Tôi nói Tiểu Nghiên nhé! Cô đã vui vẻ như vậy, tôi yêu cầu cô buổi trưa đi mua tóc giả về đội, chắc cũng rất sẵn sàng nhỉ!”
“Không!! Cô có vấn đề à! Tôi lấy tiền đâu mua tóc giả……”
Tiếng gầm gừ biến mất trong phút chốc, giây tiếp theo Long Nghiên Nghiên đã biến thành nhàn một người con gái đầy khí chất nhã nhặn, nguyên nhân là, tiếng chuông gió trên cửa kính vang lên.
“Hoan nghênh quý khách!” Khuôn mặt trẻ con đáng yêu lập tức nhào ra, Viên Thu Bình với cái bụng tròn trịa, tươi cười nhìn vị khách đầu tiên hôm nay.
******
Phòng làm việc studio của Lệnh Quá Dương tọa lạc tại một khu cao ốc bình thường, thành lập được hai năm, thành viên công ty nhiếp ảnh gia chỉ có bảy người.
Trong gian phòng làm việc nho nhỏ, các nhà quảng cáo nổi tiếng lại đến chào hỏi hàng ngày, hi vọng có thể được xếp lịch trước, mời các nhiếp ảnh gia có thể giúp đỡ, à không, là hỗ trợ thêm cho mục quảng cáo của bọn họ.
Người phụ trách văn phòng, cũng là một nhiếp ảnh gia, từ khi học cho đến lúc làm ra sản phẩm hoàn mỹ như bây giờ, phàm là ảnh động và tĩnh, đều có thể biểu đạt xuất sắc, cho nên được khen ngợi rất nhiều. …
Nhưng anh rất kiêu ngạo, không có hứng tuyệt đối không tiếp, nếu đã tiếp thì nhất định phải làm thật tốt, từ chọn cảnh đến chọn người mẫu, đều làm theo ý kiến của anh, nhưng anh lại hay nổi điên, hay soi móc đến cực điểm, để có thể chụp được một tác phẩm hoàn mỹ, anh thà tình nguyện kéo dài dự án, làm chậm trễ thời gian. Nếu giữa chừng ai chọc anh nổi điên, ha ha, khả năng nói bye bye cũng là không ai bằng.
Lúc này, nhiếp ảnh gia kiêm người phụ trách đang ngồi trong phòng làm việc, truyền ra tiếng cười đùa cợt.
“Ai đã từng nói cái gì mà thân thể mình cường tráng, mỗi sáng đều chạy năm cây số, làm một nghìn cái chống đẩy cũng không mệt, chậc chậc, khỏe như thế mà lại bị chảy máu mũi rồi được đưa vào bệnh viện….” Sau một trận giễu cợt, Nghiêm Cát Tường chế nhạo nói: “Cuối cùng là cậu nhìn thấy cái kích thích gì, lại khiến cậu kích động thành như vậy, toàn bộ máu trên đầu lại phun ra khỏi mũi thế?”
Lệnh Quá Dương miễn cưỡng ngồi trên ghế, thần sắc có chút mệt mỏi, bình thường tuy lôi thôi lếch thếch, diện mạo nghèo túng cũng không làm hao mòn khí chất hấp dẫn của anh, nói thật, anh có vẻ thích hợp làm model hơn cả.
“Cát Tường, cậu đúng là kẻ to mồm.”
“Hiếm khi có chuyện đùa được thế này, đương nhiên tớ phải mượn cơ hội này cười cậu gấp mấy lần chứ!” Hai nhà Lệnh, Nghiêm đã quan hệ nhiều đời, từ nhỏ bọn họ đã thường ở cùng nhau, nói là bạn bè thì chi bằng nói là anh em hợp lý hơn.
“Nhiều lời, cuối cùng cậu đến đây làm gì?”
“Ông bạn à! Cậu có ý tốt hỏi thì tớ cũng nói, dự án quảng cáo Thiên Kình, tớ xin cậu đừng kéo dài nữa, tớ bị ba tớ, vị ông chủ Thiên Kình kia lột da rồi.” Thân là tổng giám đốc Thiên Kình kiêm bạn tốt của Lệnh Quá Dương, Nghiêm Cát Tường không thể đắc tội với cả hai phía.
“Tớ nói rồi, phải tìm một người mẫu thích hợp mới có thể bắt đầu được.”
“Nhưng ba tháng nay, tớ đã tìm cho cậu nhiều người mẫu như thế, nhưng cậu chẳng vừa lòng ai cả, cậu không vội, tớ vội được chưa? Ông bạn rốt cuộc không hài lòng điểm nào đây, sảng khoái nói một lần được không? Lần này tớ sẽ tìm người thật tốt cho cậu.”
“Đừng cố quá, cậu không cần tìm người nữa.” Môi mỏng nhếch lên, nữ thần của anh đã xuất hiện rồi, anh chấp nhận cô, cũng chỉ muốn mình cô.
Nghiêm Cát Tường hưng phấn đến muốn đốt pháo, “Ý da! Ý cậu là người tớ đề cử hôm qua hả……”
Còn tưởng rằng Khương tiểu thư chỉ có thể làm bình hoa, bởi vì từ đầu đến cuối, Lệnh Quá Dương cũng chẳng ngó mắt đến cô, không ngờ cô lại đủ tư cách!
“Tớ chẳng cần cô ta.”
Nghe vậy, tim Nghiêm Cát Tường lập tức giật nẩy mình.
Biết Lệnh Quá Dương thiên vị model tóc dài, Khương Tâm Dĩnh có thể được coi là thượng phẩm, không thể nào lại không cần người này chứ.
“Tớ đã chọn được người, hãy tìm cô ấy giúp tớ.”
“Cô ấy?” Nghiêm Cát Tường không nhìn ra manh mối, chỉ thấy bạn tốt ném bức ảnh chụp, phía trên là một người đẹp tóc ngắn đang khóc, không hổ là nhiếp ảnh gia giỏi nhất, góc độ này thật đẹp.
Cảm tưởng của Nghiêm Cát Tường chỉ duy trì được mười giây, ảnh chụp đã “xoẹt” một tiếng bị Lệnh Quá Dương rút về, vì tiếc rẻ không muốn cho người khác xem.
“Dùng phương pháp gì cũng được, tìm ra cô ấy, tôi muốn cô ấy làm nữ chính của lần quảng cáo này.”
“Ông bạn, cậu lấy ảnh đi rồi, tôi biết thế nào mà tìm người?”
“Cậu vừa xem rồi đấy thôi.”
Phàm là thần thái nhân vật chính anh đã chụp lại được, bất kỳ ai chỉ hơi liếc mắt một cái, lập tức sẽ nhớ kỹ người đó, đây cũng là nguyên nhân khiến có một hàng dài người muốn mời Lệnh Quá Dương chọn model cho họ.
“Có lầm hay không, tớ mới nhìn được mấy giây mà, làm gì mà nhỏ mọn thế? Tớ cũng không cướp cô ấy đâu… Được được được, đi tìm người, dù gì cũng nên cho tớ cái tên đã!” Dự án đã ba tháng rồi mà chẳng tiến triển được gì, nếu không giục đẩy nhanh tiến độ, sao anh có thể đỡ nổi lửa giận của cha già.
Nói đến đây, trong lòng Lệnh Quá Dương than oán, nếu không phải bị hai lần máu mũi quấy rối, làm sao anh lại mất đi cơ hội làm quen với cô cơ chứ.
“Này này, đừng nói muốn tớ tìm người, mà ngay cả người ta tên gì cũng không biết.”
“Tớ không kịp hỏi.” Lệnh Quá Dương càng nghĩ càng giận, sắc mặt trở nên thâm trầm.
“Không kịp hỏi? Được được, cậu có biết cô ấy sống ở đâu không?”
“Không biết.”
“Ông trời của con ơi, cậu cho tớ là thần đèn của Aladin à? Cái gì cũng không biết, muốn tớ tìm người kia thế nào?”
“Mạng lưới liên lạc của cậu rộng, quen nhiều người, tìm người rất dễ mà.”
“Tớ quen nhiều người, cũng không nhiều hơn cậu… Được được được, cậu không thích phiền, để tớ đi là được! Nhưng thật kỳ, không phải cậu thích phụ nữ tóc dài à, sao lại có thể chọn một người tóc ngắn vậy?”
“Muốn quay quảng cáo thuận lợi, phải tìm được cô ấy.” Lệnh Quá Dương mím môi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh lại không quên được cảm giác rung động khi nhìn thấy cô, còn có nước mắt kia nữa, nghĩ đến là đau lòng thương xót.
“Ông trời ơi, cơn tức của cậu lớn đến thế sao? Sao lại chảy máu mũi? Làm ơn đi, tớ cũng không muốn vào viện dẫn cậu ra lần nữa đâu.” Nghiêm Cát Tường ném hộp giấy ăn đi.
Hai cái giấy ăn nhét vào mũi, sắc mặt Lệnh Quá Dương cổ quái lại khó coi, không phải mỗi lần nhớ đến cô, lại chảy máu mũi đầm đìa chứ!
Vậy anh là khỉ à? Còn chưa nhìn thấy cô, có khi mình đã mất quá nhiều máu mà anh dũng hi sinh rồi.
******
Là cô có thêm một cái đầu, hay là cô mọc ra thêm một cánh tay, hay là một ống quần có hai đùi, hay là sau lưng có mặt nạ ác quỷ hung tợn đây?
Nghĩ mãi mà vẫn không ra, Long Nghiên Nghiên lại càng thấy khó hiểu, vì nguyên nhân gì lại khiến cô có cảm giác tỉnh ngủ thế này, đi đến bên đường, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô, cộng thêm thì thà thì thụt thì thào to nhỏ. /Vô.Ảnh..Các…https://qttp.wordpress.com//13
Đi vào cửa cuốn sắt mở một nửa của tiệm hoa Tinh Linh, chỉ thấy Viên Thu Bình đang đọc báo đến ngẩn người.
“Cô không mở hết cửa cuốn ra à, cũng không chuyển thùng nước ở cạnh cửa đi, nhìn cái gì mà mất hồn vậy?”
Bị giọng nói này làm hoảng sợ, cả người Viên Thu Bình nhảy dựng lên: “Cô vào lúc nào thế… Trời ơi, Tiểu Nghiên, sao cô còn có thể thong dong như vậy chứ…… A ~~ chắc cô vẫn chưa xem quảng cáo kia nhỉ?!”
“Quảng cáo gì?”
Viên Thu Bình dùng một ngón tay thanh tú chỉ cái vật thể lạ bên ngoài, Long Nghiên Nghiên xoay người nhìn lại, bên ngoài cửa sắt mở một nửa, chỉ có cao ốc đối diện……
Long Nghiên Nghiên trợn to hai mắt trong phút chốc.
Bảng quảng cáo trên mái nhà, đăng một áp phích người con gái đang rơi lệ, mà người con gái trên tấm áp phích đó Long Nghiên Nghiên nhận ra được, thật ra không cần phải nhận ra, căn bản đó chính là cô!
Thì ra đây là nguyên nhân làm cô cảm thấy hôm nay thật quái dị.
Ngón tay run run, cánh tay run run, cả người bắt đầu run run, Long Nghiên Nghiên tức giận đến nổi trận lôi đình, nắm lên tờ báo vô tội trên bàn, hé mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt trên tờ báo.
Thiên Kình và cuộc hẹn, cùng tìm kiếm người đẹp bí ẩn.
Long Nghiên Nghiên xúc động xé nát tờ báo, lạnh giọng nói: “Ngoài những thứ này, còn gì nữa?”
“Từ nhà tôi một đường đến đây, tàu điện ngầm, trạm xe buýt, còn có trên xe buýt cũng nhìn thấy, ngay cả biển điện tử ở tòa nhà thương mại cũng có, tôi nghĩ, không chừng trên tivi cũng có!”
Cuồng phong nổi lên trước mắt, Long Nghiên Nghiên lấy điều khiển từ xa bật tivi, đứng trước màn hình ti vi đen trắng nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nưa, chuyển kênh liên tiếp, cẩn thận không bỏ qua kênh nào,
Đúng như Viên Thu Bình nói, mỗi một quảng cáo đều xuất hiện hình ảnh này, câu thoại cũng là những chữ trên quảng cáo kia.
Thấy cô dùng hết sức để ném, Viên Thu Bình mang theo cái bụng hình địa cầu đỡ lấy cái điều khiển từ xa, cứu thành công. “Có giận cũng đừng trút lên nó chứ! Điều khiển từ xa cũng phải mua bằng tiền đấy!”
Long Nghiên Nghiên đương nhiên hoàn toàn không để ý đến lời của cô ta.
“Là tên khốn kiếp nào cả gan đăng quảng cáo này!” Ngày đó không phải ảo giác, thật sự có người theo dõi cô, còn chụp được ảnh của cô.
“Nghĩ theo hướng tốt, tấm áp phích kia chụp lại cô quá đẹp, cô nổi tiếng rồi, sinh khí của tiệm hoa chúng ta cũng sẽ tốt theo.” Viên Thu Bình an ủi cô.
“Tôi thèm vào cái danh quỷ quái đó!” Cô muốn cuộc sống đơn giản mà, làm cái quỷ gì vậy!
Hít vào, thở ra; hít vào, thở ra, Long Nghiên Nghiên để mình tỉnh táo lại.
“Cô đang tìm gì vậy?” Viên Thu Bình thấy Long Nghiên Nghiên đã bình tĩnh, lại thấy cô bận rộn lật đông lật tây.
“Cái kéo lớn chuyên dùng để cắt bỏ cành khô của bộ làm vườn đâu? Tôi nhớ đặt ở ngăn tủ này mà?”
“Cô…… Tìm cái kéo đó làm gì?” Viên Thu Bình nuốt nuốt nước miếng, cái kéo đầy bụi bỉ rỉ hoét ra đã không thể dùng nhiều năm rồi, lúc này cô còn tìm nó làm gì nữa?
“Tôi muốn dùng nó để đối phó với tên khốn khiếp chụp ảnh tôi, còn tự tiện đăng lên quảng cáo nữa chứ!”
Long Nghiên Nghiên là người làm việc hiệu quả, không lục được kéo lớn, cô từ bỏ, không nói hai lời liền muốn đi giết cái người đã đăng quảng cáo của tập đoàn Thiên Kình kia lên.
“Xin chào, tôi muốn tìm……”
Bảo vệ khu nhà như gặp quỷ thét to: “A a… là cô.”
Long Nghiên Nghiên sửng sốt. /Vô.Ảnh15..Các…
“Tiểu thư xin chờ một chút.” Luống cuống tay chân nắm lấy điện thoại thông báo một tiếng, người bảo vệ đỏ hết cả mặt gật đầu, tiếng nói vang lên trong đại sảnh. “Vị tiểu thư này, xin mời lên thang máy chuyên dụng ở trái, sao khi lên tầng mười bảy, sẽ có người tiếp đón cô.”
Khóe mắt thấy người bảo vệ đang nhìn bức ảnh chụp của cô trên cao, Long Nghiên Nghiên nhất thời hiểu ra, khuôn mặt của cô đã trở thành một loại giấy chứng nhận, cái tên phụ trách quảng cáo vô sỉ kia đã sớm đoán được mình sẽ đến.
Người chờ cô trên tầng mười bảy là một người phụ nữ với vẻ mặt niềm nở, người phụ nữ kia mời cô vào một gian phòng chờ đợi, cũng hứa sẽ lập tức có người đến tiếp cô.
Nhưng mà năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua…… Long Nghiên Nghiên không kiên nhẫn chờ đợi được nữa, mới tính đi ra ngoài gọi người, thì cửa bỗng bị mở tung.
Một người đàng ông vọt vào, phải nói là anh đâm vào, không đúng, là ngã vào mới đúng.
Tránh theo phản xạ, Long Nghiên Nghiên mới không đụng phải người đàn ông lỗ mãng kia, cô chau mày lại, đánh giá người đàn ông đang thở dốc mãnh liệt, trông thật giống như vừa mới chạy đi chạy lại vài vòng quanh cao ốc ấy.
Vóc người tên này gầy nhom, lại cao ngất ngưởng; Không thể gọi là đẹp trai, ngũ qua lại có một khí chất độc đáo mê người; nụ cười mang cảm giác lười biếng, lại phát ra mị lực nam tính và tự tin; đôi mắt sắc bén đang khóa chặt cô lại.
Người đàn ông hiên ngang đứng lên, khoe miệng lộ ra ý cười thỏa mãn. “Xin chào, tôi họ Lệnh, có thể xin hỏi tiểu thư tên gì không?”
Là cô, đúng là cô!
Nhìn thấy người đẹp trong nhớ thương một tuần nay, tâm tình Lệnh Quá Dương quả thực vô cùng kích động. /Vô.Ảnh.16.Các…
Khuôn mặt thanh lệ quen thuộc, đôi mắt đen rạng rỡ tỏa sáng, cái mũi thẳng tắp, môi anh đào đỏ mềm, mái tóc ngắn xinh đẹp, cùng một thân trang phục đơn giản, lại có một tư vị khác, cô thật sự rất đẹp, nét đẹp đơn giản, và thuần khiết.
“Trước tiên gọi người phụ trách quảng cáo ra đây rồi hẵng hỏi.”
“Không cần tìm người phụ trách, người muốn gặp em là tôi.” Tuy anh không muốn công khai bức ảnh chụp của cô, nhưng đây là cách duy nhất có thể để cô xuất hiện, hơn nữa còn lập tức thấy được kết quả ngay.
Cho nên đầu tiên khi nhận được điện thoại từ thư ký của Nghiêm Cát Tường, Lệnh Quá Dương không khác nào cuồng phong tàn phá phòng chụp hình lao vội tới đây.
“Anh muốn gặp tôi? Tôi lại không biết anh.” Long Nghiên Nghiên không khỏi nhăn đôi mày thanh tú lại.
“Tôi là nhiếp ảnh gia, bức ảnh đó là tôi chụp, tôi tìm em đã lâu, tôi muốn mời em làm người mẫu đại diện quảng cáo cho sản phẩm năm nay của Thiên Kình.”
“Thì ra là anh, tên khốn kiếp này!”
Gì? Là anh nghe lầm à? Cái miệng xinh xắn đỏ thắm kia vừa mới nói cái gì vậy?
“Ngày đó vô tình thấy em, tôi đã biết em là người tôi muốn tìm rồi, lại hỏi em là ai…”
“Khốn kiếp!”
Á, anh thật sự nghe lầm sao? Nữ thần của anh chắc sẽ không mở miệng là nói lời dơ bẩn thế chứ.
“Khí chất là em là thứ tôi cần, vì tìm em, tôi bất đắc dĩ phải công khai ảnh của em, tôi muốn……”
“Ai cho phép tên khốn kiếp anh đăng ảnh của tôi? Anh được tôi đồng ý chưa?”
“Tiểu thư, nói chuyện có phải quá thô lỗ rồi không?” Anh nhất thời giật mình, bị đả kích.
Hình tượng nữ thần tao nhã đã hoàn toàn tan vỡ trong lòng anh.
“Tôi thô lỗ? Vị tiên sinh này, anh xâm phạm quyền cá nhân phim ảnh của tôi, tôi còn lịch sự với anh cái gì? Tôi chưa đánh anh đã là tốt lắm rồi đấy.” Long Nghiên Nghiên hùng hổ bước đến chỗ Lệnh Quá Dương, nghĩ muốn đánh cho người này bẹp dí.
“Tôi nghĩ, chúng ta có chút hiểu lầm.” Đầu hơi đau, đây không phải sự thật, một người con gái nhìn bề ngoài xinh đẹp mê người như thế, làm sao có thể nói lời thô tục như vậy?
“Không hiểu lầm, tôi đến đây chính là muốn cảnh cáo các người, lập tức dỡ hết áp phích quảng cáo đó cho tôi, nếu không, chúng ta gặp nhau tại tòa án!”
Tính tình của cô thật không tốt, lòng Lệnh Quá Dương chùng xuống, sắc mặt trở nên khó coi: “Tôi thừa nhận việc này là lỗi của tôi và Thiên Kình, tự tiện sử dụng ảnh của em, tôi rất xin lỗi, nhưng chúng tôi không có ác ý đâu, xin đừng nói chúng tôi kiểu đáng giận như thế.”
“Anh muốn tôi không tức giận thế nào? Anh không có ác ý, nhưng lại làm cuộc sống của tôi phức tạp hơn.” Cô không thích để người ta chỉ trỏ, hơn nữa, cô ghét nhìn thấy mái tóc ngắn của mình.
“Được, tôi sẽ yêu cầu Thiên Kình lập tức dỡ áp phích, cũng ngừng quảng cáo trên tivi.” Không chần chừ, anh nói như đinh chém sắt.
Lệnh Quá Dương nói xong ngược lại còn khiến Long Nghiên Nghiên sửng sốt, cô còn tưởng rằng phải dùng sức đấu tranh, thậm chí xuất cả sức mạnh, xô ngã cái ghế hay đập nát bình hoa, mới làm cho người đàn ông cao ráo trước mắt sợ cô.
“Nhưng, có thể xin tiểu thư suy nghĩ một chút, làm người mẫu cho tôi thì sao?”
Thì ra vẫn có điều kiện!
Long Nghiên Nghiên cười lạnh, “Vì sao tôi phải suy nghĩ?”
“Đây không phải là một quảng cáo nhỏ, ngoài việc đăng trên các tạp chí, còn có hình lớn đặt ở triển lãm, em sẽ nổi tiếng rất nhanh.”
Thấy cô muốn từ chối, lấy danh tiếng ra sử dụng thất bại rồi, anh vội sửa: “Có lẽ em chưa từng nghe về tôi, nhưng tập đoàn Thiên Kình trải dài ba châu cũng không phải là giả, chỉ cần em có thể đồng ý hợp tác với chúng tôi, thù lao nhất định sẽ rất hậu đãi.”
Dù cá tính của cô thật khiến anh thất vọng, nhưng Lệnh Quá Dương lại không thể nén nổi suy nghĩ của mình, anh muốn giữ cô lại.
“Thù lao?”
“Xin hãy tin năng lực chuyên nghiệp của tôi, tôi sẽ phát huy hết nét đẹp của em, cam đoan ngay cả người thân bạn bè em mà nhìn thấy quảng cáo, hết thảy sẽ bật ngón tay cái lên khen ngợi em.”
Lòng dao động, anh nói cũng thật hấp dẫn.
“Tôi để tiểu thư suy nghĩ vài ngày, sau đó em hãy nói cho tôi biết quyến định của em.” Cô ngây ra là chuyện tốt, lấy giấy bút ra, anh xin cô để lại vài thông tin cá nhân đơn giản.
Long Nghiên Nghiên viết. /Vô.Ảnh..Các…18
“Tiểu thư họ Long à!” Quá tam ba bận nói không sai, mất hai cơ hội để quen cô rồi, lần này rốt cuộc cũng có thể biết được tên họ của cô.
Đáy mắt ánh lên ý cười, nhìn đến ngày sinh của cô, ánh mắt lại trừng thật lớn.
Kỳ lạ, hai mươi tám, cô tự nhiên lại còn lớn hơn mình! Tóc cô ngắn, thoạt nhìn càng trẻ hơn.
“Long tiểu thư, ngày đó tôi gặp em, tóc em còn rất dài, vì sao……”
“Tôi viết xong rồi.” Long Nghiên Nghiên giao lại cho anh, không muốn trả lời vấn đề làm cô thương tâm kia.
Nhưng anh lại thấy khuôn mặt lạnh chợt lóe đau thương, lòng anh lập tức như bị nhéo theo.
Nhất định cô đã gặp chuyện gì đó, anh rất muốn biết nước mắt của cô đã rơi vì ai, nhưng không phải hiện tại, giờ cô còn chưa tin tưởng anh.
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi là Lệnh Quá Dương, em suy nghĩ xong, xin lập tức nói cho tôi biết.” Anh nắm chặt danh thiếp đưa đến tay cô.
Không mang theo giận dữ, đôi mắt trong sáng kia thật động lòng người, cô mở một bàn tay khác ra, đôi môi mê người mở ra trước mắt anh: “Lấy phim ra đây.”
Lực sát thương của khoảng cách gần quả nhiên càng to lớn, tim đập thùng thùng, sau vài lần hít sâu, anh mới nhịn từ bỏ ham muốn một cái vồ ôm trọn bàn tay ngọc mềm mại kia, khắc chế xúc động muồn kéo cô đến bên cạnh mình.
“Cái gì…… Phim cái gì?” Thật đáng sợ, trong nháy mắt kia, đầu của anh như trở thành một khối keo đặc. …
“Là phim ảnh chụp của tôi.” Cô mím môi, người đàn ông này giả ngu à?
“Phim ảnh, à! Em nói đến phim ảnh kia!” Chúa đã về, đây là con át chủ bài để hai người không cắt đứt liên lạc với nhau, sao có thể tùy tiện đưa cho cô? “Thật xin lỗi, tôi không có thói quen mang phim theo người, nếu không thì thế này đi, chờ em suy nghĩ xong nói lại cho tôi, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, đến lúc đó tôi sẽ giao phim lại cho em.”
Đây là uy hiếp trá hình, ý chính là: cô không có câu trả lời, anh sẽ không trả phim cho cô.
Long Nghiên Nghiên không hiểu vì sao người đàn ông trước mắt này lại cố chấp bắt cô suy nghĩ? “Vì sao lại chọn tôi?”
Chần chừ vài giây, khóe môi tao nhã gợi lên cười nói: “Nếu tôi nói, từ màn ảnh tôi vừa gặp đã yêu em thì sao, em có tin không?”
“Nhảm nhí, tôi không tin.” Lưới phòng vệ trong nháy mắt mở rộng ra, cô nhìn anh đề phòng.
“Tôi cũng không tin, cho nên em yên tâm, tìm em cũng là vì cảm giác trong nháy mắt đó, mái tóc dài của em khiến tôi chú ý, đơn giản như vậy thôi. Cho dù về sau em lại cắt tóc ngắn, tôi vẫn thấy khí chất của em rất thích hợp để làm nữ chính trong chủ đề lần này, tôi cam đoan không có ý nghĩ không an phận với em đâu.” Anh nhún vai, cười đến miễn cưỡng.
Thật sự không có ý nghĩ không an phận, cũng không cho phép mình có ý nghĩ không an phận.
Tính tình của cô căn bản không phải loại mình thích, người con gái như vậy sao anh có thể động lòng? Anh chỉ bị vẻ ngoài của cô hấp dẫn, mới muốn quen cô, quan tâm cô, muốn cô làm nữ chính, cũng chỉ thế này thôi, rất đơn giản.
Vừa nghĩ như vậy, bỗng dưng, anh phát hiện xoang mũi lại bắt đầu tác quái.
Làm ơn đi! Đừng đến chứ.
Long Nghiên Nghiên không chú ý tới biểu tình khác thường của Lệnh Quá Dương, bàn tay xiết chặt danh thiếp, xoay người đến trước cửa. “Hi vọng anh nói được làm được, sau hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy quảng cáo đó lần nữa, nếu không anh chờ bị kiện đi!”
Lệnh Quá Dương không nói thêm một câu nào nữa, cô không quan tâm, càng không để ý đến những tiểu thư thư ký ở phòng làm việc ở sát bên cạnh cô đang xì xào to nhỏ cái gì.
Không nghĩ nhiều nữa, Long Nghiên Nghiên rời tầng mười bảy, đi khỏi Thiên Kình.
Để người ta chú ý tới cô sao? Cũng sẽ chú ý giống cái người hai lần nhìn thấy mình thì chảy máu cam ư? Bọn họ sẽ khen ngợi cô, hay là hờ hững như trước kia, lạnh lùng chẳng thèm nhìn cô một cái?
Cô không biết có nên thử một lần hay không!
“Đáng chết! Lệnh Quá Dương, cậu nhiều máu như thế, vì sao không hiến máu nhân đạo đi, để máu dây cả lên giấy tờ của tôi, ông trời của con, đây là hợp đồng a…… Cái gì? Không cho phép, quảng cáo kia vừa mới tung ra mà, ít nhất cũng phải để vài ngày đã, ai để ý cậu hứa gì với cô ấy…… Ê! Cậu dám đem lấy giấy lau mũi bôi lên hợp đồng lần nữa xem, Lệnh, Quá, Dương!”
Trong văn phòng truyền đến tiếng kêu gầm rú của Nghiêm Cát Tường, nhưng, cũng không ảnh hưởng đến chuyện của Long Nghiên Nghiên.
Người con gái thần bí được mọi người chú ý qua các áp phích quảng cáo trên tivi, tỷ lệ sống sót chỉ có trong một buổi sáng như vậy.