Phong Nghi Nô đã viết xong bản thảo đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ cầm bản thảo xem tỉ mỉ một lúc, liên tục gật đầu nói: - Không tồi, không tồi, mặc dù ta xem không hiểu lắm, nhưng bài văn này tốt hơn so với Kim Dung nhiều.
Phong Nghi Nô hiếu kỳ nói: - Kim Dung là ai?
- Ách thật sự hà hà, chính là tại hạ. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói, trong lòng nghĩ rằng, Lý Kỳ nha Lý Kỳ, trình độ văn hóa của ngươi cũng thật là thấp, dùng trộm sách của người khác, ngay cả bút danh cũng dùng trộm, ôi, xem ngươi là loại khoa học tự nhiên sinh, không tính toán với ngươi.
Phong Nghi Nô cau mày nói: - Chính là ngươi.
Lý Kỳ nói ngiêm túc: - Không sai, ta tự Đại Khả, danh hào Kim Dung tiên sinh.
Phong Nghi Nô cười khúc khích, nói: - Kim Dung tiên sinh, ngươi đâu giống một vị tiên sinh.
Lý Kỳ đen mặt, nói:- Vậy ta giống cái gì?
Phong Nghi Nô mím môi cười nói: - Giống vô lại.
Dựa vào! Chửi người cũng không cần chửi trực tiếp như vậy chứ.Lý Kỳ liếc nàng một cái, giận và nói: - Phong Nương Tử, cô nói chuyện với Phó viện trưởng của cô như vậy, như vậy không có lễ nghĩa đâu.
Phong Nghi Nô nói: - Thật sự xin lỗi, tiểu nữ nói dối không tốt.
- Cô.Lý Kỳ giận trừng mắt nhìn Phong Nghi Nô một cái, hừ nói: - Ta là đàn ông không đấu với nữ tử. Dừng một chút, hắn lại nói: - Bản thảo này ta cầm đi trước. Nói xong hắn liền chuẩn bị đi khỏi.