Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 4: Tự ném đá vào chân mình


Chương trước Chương tiếp

Có lẽ bản tính của mỗi người đàn ông đã ăn sâu vào máu. Có lẽ tình ý của Tần Lạc với cô gái này nổi lên hoặc bản tính kiêu ngạo của hắn bị tổn thương. Tần Lạc quyết định hôm này hắn phải bước qua cánh cổng này.

Vì vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô gái lạnh băng, Tần Lạc móc túi lấy chìa khóa, tự mở cánh cửa sắt.

"Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Cô gái lạnh như núi băng hỏi.

"Ông của cô đưa cho tôi" Tần Lạc cười nói.

"Tại sao ông tôi lại đưa chìa khóa cho anh? Anh là ai?"

"Tôi nói rồi tôi là Tần Lạc. Còn lý do tại sao ông cô đưa chìa khóa cho tôi thì tôi không cần phải nói" Tần Lạc vừa nói vừa đi vào trong nhà.

"Đứng lại. Anh còn dám tiến vào, tôi sẽ báo cảnh sát" Cô gái hét lên.

"Tùy cô. Nhưng trước khi cô gọi cảnh sát, cô hãy gọi điện thoại cho ông cô đã" Tần Lạc nhún vai ra vẻ bất cần. Trong chiếc áo trường bào màu đen, hắn trông có vẻ phong lưu.

"Chờ đấy" Cô gái lạnh băng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi nàng chạy vội vào phòng khách.

Hiển nhiên nàng muốn gọi điện thoại hỏi ông của mình.

Dựa vào kinh nghiệm truyền lại của người Trung Quốc, những phụ nữ có vòng ngực lớn như nàng chắc chắn sẽ sinh con trai.

Tần Lạc nhìn kiều đồn khêu gợi của cô gái lạnh băng lắc lắc khi nàng chạy vào nhà hắn thầm nghĩ nàng sẽ là một người vợ lý tưởng.

Tần Lạc đi vào phòng khách. Cô gái đang nói chuyện điện thoại với Lâm Thanh Nguyên.

Hình như nàng không hài lòng với câu trả lời nhận được, gương mặt nàg càng trở nên băng giá, nàng nhìn Tần Lạc chằm chằm như muốn lột da hắn.

"Thế nào? Tôi không lừa cô chứ?" Tần Lạc cười hỏi: "Phòng của tôi ở đâu?"

"Tự tìm đi".

"Vậy nếu tôi vào nhầm phòng, nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì sao?" Tần Lạc tủm tỉm cười hỏi nàng.

"Thì tôi sẽ móc mắt anh ra" Cô gái tức giận nói: "Tầng hai, phòng thứ nhất bên trái".

"Cám ơn. Như vậy tôi sẽ không tìm lầm phòng nữa".

Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi đi ra ngoài.

Tần Lạc nhìn dáng lưng cô gái, trầm tư suy nghĩ.

Cô gái này có bệnh!

Sau khi tìm được phòng của mình trên tầng hai, Tần Lạc liền cởi quần áo, đi vào phòng vệ sinh.

Khi đang tắm rửa Tần Lạc chợt nhớ ra một chuyện phiền toái, hắn không có quần áo sạch để thay.

Cái áo bào màu đen không mặc được nữa. Hôm qua khi cứu chữa cho đám trẻ, hắn ra rất nhiều mồ hôi, quần áo ẩm ướt, còn bốc mùi nữa.

Nhưng lần này hắn rời nhà không mang theo hành lý, quần áo để thay giặt cũng không mang. Tóm lại hắn không thể quấn khăn bông quanh người đi ra ngoài?

Nói giỡn thế thôi. Hắn không phải là người tùy tiện.

Mặc kệ bọt xà phòng dính đầy trên người, Tần Lạc chạy ra ngoài lục lọi ngăn tủ xem có tìm được gì đó mặc vào người.

May mắn Tần Lạc tìm được một cái áo choàng tắm trong tủ quần áo.

Không may đó lại là cái áo của phụ nữ.

Cái áo choàng tơ lụa, màu hồng nhạt rộng thùng thình. Trên vai áo còn thêu hoa văn. Sau khi Tần Lạc mặc vào hắn còn ngửi thấy mùi nước hoa.

Tần Lạc hiểu ra cô gái lạnh băng đó không hảo tâm. Nàng đã sắp đặt hắn vào phòng phụ nữ. vì người hắn đầy mồ hôi nên hắn muốn tắm rửa ngay, không cẩn thận kiểm tra.

Vậy bây giờ hắn phải làm gì?

Cái áo choàng tắm này không mặc được. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, cả đời hắn cũng không ngẩng đầu lên được.

Không mặc, chẳng lẽ để thân thể lõa lồ đi ra ngoài?

Tần Lạc chạy đến bên cửa sổ. Hắn muốn nhờ cô gái tìm giúp quần áo cho hắn. Không ngờ nàng không còn ở trong sân nữa.

Không sao được Tần Lạc đành quấn khăn tắm che các bộ phận cơ bản trên cơ thể. Hắn lặng lẽ hé cửa nhìn, sau khi thấy hành lang không có ai hắn liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Hắn muốn chạy đi tìm phòng của Lâm Thanh Nguyên, tìm quần áo mặc tạm.

Tần Lạc trong tình trạng gần như lõa thể chạy được nửa đường thì sau hắn vang lên tiếng mở cửa.

Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái lạnh băng đang trừng mắt nhìn hắn.

"Anh muốn làm gì?" Cô gái lạnh băng hỏi.

"Tôi không làm gì" Tần Lạc đau khổ nói.

"Vậy anh đang làm gì đây?"

"Tôi tìm quần áo".

Cô gái bĩu môi, mỉa mai nói: "Không ngờ anh thích ở trần chạy ra ngoài".

Tần Lạc nổi giận thầm nghĩ: Tôi rơi vào cảnh này chính là do cô giở trò quỷ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắn giả đò muốn cởi nút khăn bông, cười ác ý nói: "Ha, ha. Cô phát hiện ra như vậy cô đã chiếm tiện nghi của tôi rồi".

Theo lý mà nói một khi phụ nữ gặp phải đàn ông giở trò lưu manh, tất cả đều đỏ mặt tía tai. Hai tay bụm mặt, lén nhìn qua kẽ tay, hờn mát nói: "Đáng ghét, anh thật đáng ghét" rồi sau đó cuống cuồng bỏ chạy.

Nhưng phản ứng của cô gái này nằm ngoài suy đoán của Tần Lạc.

Hai tay nàng khoanh trước ngực, đôi mắt to, xinh đẹp lạnh lùng, hờ hững nhìn Tần Lạc, dáng vẻ mong đợi.

"Sao thế? Không dám cởi?" Cô gái cười nhạt hỏi.

"Cô, cô đúng là lưu manh" Tần Lạc giống như một người vợ bị lăng nhục, uất ức mắng lại.

Sau đó hai tay hắn cầm khăn bông che kín các bộ phận quan trọng rồi cứ thế chạy về phòng của mình.

Tần Lạc ôm đầu nằm gục trên giường khóc.

Khi dễ người quá đáng.

Khóc nhiều nên mệt mỏi.

Mệt mỏi nên Tần Lạc ngủ thiếp đi.

Không biết trải qua bao lâu, Tần Lạc đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.

Tần Lạc tức giận nói: "Đúng là phụ nữ. Tưởng tôi không dám lõa thể ư? Tôi là đàn ông, thiệt hại gì chứ?"

Càng nghĩ càng tức giận, Tần Lạc để người lõa lồ nhảy khỏi giường.

Lúc này ngay cả khăn bông hắn cũng không quấn. Hắn bước ra mở toang cửa phòng.

"Cô tưởng tôi không dám ư, Lâm gia gia?"

Lâm Thanh Nguyên đứng ngoài cửa nhìn thân thể trần truồng của Tần Lạc, hai mắt ông mở to, trừng trừng nhìn hắn, định nói gì rồi lại thôi, chỉ muốn quên đi cảnh tượng trước mắt.

"Tần Lạc, là cháu à?"

Binh!

Tần Lạc đóng cửa lại rồi vội vã chạy đi tìm khăn bông.

Lần này Tần Lạc quấn khăn bông đứng trước mặt Lâm Thanh Nguyên. Hắn xấu hổ cười nói: "Cháu xin lỗi, Lâm gia gia. Cháu vừa mới tắm xong".

"Tắm?"

"Dạ đúng. Sau khi tắm xong cháu mới biết không mang quần áo để thay" Tần Lạc giải thích lý do. Hắn không muốn Lâm lão gia hiểu nhầm chuyện lõa thể của hắn.

"Ồ, ông sơ xuất quá" Lâm Thanh Nguyên nói: "Cháu chờ chút. Hoán Khê mua cho ông một bộ thể thao. Ông vẫn chưa mặc, để ông cầm lại cho cháu. Cháu cứ lấy mà mặc".

"Hoán Khê?"

"Cháu gái của ông. Các cháu chưa gặp nhau à?"

"À, gặp rồi" Tần Lạc gật đầu.

"Tốt lắm. Ông đi lấy quần áo cho cháu. Sau khi thay quần áo xong cháu xuống dưới nhà ăn cơm" Lâm Thanh Nguyên cười nói.

Vóc người của Tần Lạc cũng tương tự với Lâm Thanh Nguyên nên bộ áo đó khá vừa với hắn.

Nhưng do đây là lần đầu tiên mặc bộ quần áo thể thao nhãn hiệu NIKE, Tần Lạc cảm thấy không thoải mái.

Đi xuống tầng một, Lâm Thanh Nguyên cùng cô gái lạnh băng đã ngồi chờ ở phòng ăn. Một cô người làm vội mang thức ăn đặt lên bàn. Lúc Tần Lạc mới tới không nhìn thấy người này, có thể cô ta đi ra ngoài mua thức ăn.

"Tần Lạc, lại ngồi đi. Hai ông cháu ta uống chút rượu nhé?" Lâm Thanh Nguyên vừa bỏ chén ra vừa cười nói với Tần Lạc.

"Lâm gia gia, cháu không uống rượu" Tần Lạc lắc đầu, cười gượng nói.

"Không uống được rượu? Chúng ta là người phương bắc, tại sao cháu không uống được rượu? Đàn ông phương bắc chúng ta uống rượu bằng bát. Hôm nay ông không ép cháu, chúng ta chỉ uống mỗi người ba chén nhỏ thôi. Ông già rôi, không dám uống nhiều" Lâm Thanh Nguyên nói vẻ không vui.

Đàn ông phương bắc phần lớn biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng rất khá. Nếu có khách đến thăm lại càng uống nhiều rượu.

"Lâm gia gia, cháu không uống được rượu, một giọt cũng không được" Tần Lạc nói vẻ đau khổ.

"Tại sao?"

"Cơ thể cháu không tốt lắm" Tần Lạc buồn bã trả lời.

"Cái bệnh đó vẫn chưa chữa khỏi à?" Sắc mặt Lâm Thanh Nguyên trầm xuống, ông hỏi Tần Lạc.

"Dạ" Tần Lạc gật đầu trả lời.

"Ông cháu y thuật cao minh thế mà cũng không chữa khỏi cho cháu?" Lâm Thanh Nguyên nhìn nước da tái nhợt của Tần Lạc hỏi. bây giờ ông mới hiểu tại sao cơ thể Tần Lạc lại hư nhược như vậy.

"Muốn chữa được bệnh này cần có cơ duyên".

"Thôi được. Ông cũng không uống. Hai ông cháu ta uống vài ly nước ngọt. Lý tẩu, hãy mở cho chúng tôi một chai Sprit" Lâm Thanh Nguyên nói.

Lâm Hoán Khê mặc dù ngồi không nói gì nhưng nàng vẫn âm thầm nghe hai người nói chuyện. Nàng nghe nói Tần Lạc mang bệnh trong người nên nàng có chút cảm thông với hắn.

Lâm Thanh Nguyên kéo Tần Lạc ngồi xuống hỏi: "Cháu tới Yến Kinh thối hôn là vì lý do này sao?"

"Đúng!" Tần Lạc gật đầu nói: "Người cháu như này cần gì hại người khác nữa. Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi mà còn cái gọi là chỉ phúc vi hôn, cháu cũng không đồng ý. Cháu chưa gặp mặt cô gái đó, chắc chắn không có tình cảm với nhau".

"Ôi, nói gì thì nói. Thanh niên các cháu bây giờ không thích bị người khác cưỡng ép. Tần Lạc, ông rất coi trọng cháu, Cháu trẻ tuổi, ưu tú, y thuật cao minh. Cháu không lo không tìm được vợ".

"Lâm gia gia, ông quá khen" Tần Lạc khiêm nhường nói.

"Không đâu" Lâm Thanh Nguyên chỉ Lâm Hoán Khê đang ngồi đối diện hỏi: "Cháu thấy cháu gái ông thế nào?"

"Hả? Rất đẹp!" Tần Lạc trả lời lấy lệ. Hắn không thể nói cháu gái của ông "tính tình lãnh đạm". Mặc dù sự thật thì cô nàng đúng như vậy.

"Cháu nghĩ nó đẹp?"

"Đúng. Chị ấy rất đẹp" Tần Lạc kiên nhẫn trả lời. Nhưng hắn đột nhiên có dự cảm xấu về chuyện này.

"Được, nếu cháu đồng ý, ông sẽ gả cháu gái ông cho cháu" Lâm Thanh Nguyên trịnh trọng tuyên bố. Ông làm như cháu gái của mình là gái già, phải vội vàng gả bán.

"Hả?" Tần Lạc kinh ngạc. Hắn không ngờ Lâm Thanh Nguyên lại chủ động nói tới chuyện này.

Vừa rồi hắn vẫn còn khen Lâm Hoán Khê, bây giờ từ chối thì không khác nào tự ném đá vào chân mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...