Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 30


Chương trước Chương tiếp

Lúc Tô Duy nhìn thấy Lộ Tiêu đã là chuyện của hơn mười ngày sau.

Hôm nay Tô Duy theo thường lệ đi đến khu nhà của cậu và mẹ kế xem một vòng, nửa tháng nay anh đều làm như vậy, cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng lúc đi qua gian nhà bỏ hoang dành cho công nhân trong tiểu khu, anh trông thấy một bóng hình quen thuộc. Trong nháy mắt, tim Tô Duy dường như ngừng đập.

Anh chạy tới, bàn tay run rẩy vỗ vào lưng Đại Hoàng, cẩn cẩn trọng trọng, sợ rằng chạm mạnh hơn thì người trước mặt sẽ biến mất: “Đại Hoàng.”

Lộ Tiêu quay đầu.

Vừa trông thấy khuôn mặt cậu, tảng đá trong ngực anh rơi xuống —— thực sự đúng là Lộ Tiêu; nhưng lúc anh nhìn lại cậu một lần nữa, tim khẽ nhói đau —— nhưng không phải Đại Hoàng của anh !

Lộ Tiêu nhíu mày, đưa mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng dời đi chỗ khác, ánh mắt lướt qua vai anh nhìn về phía hư vô: “Anh là ai ?” —— giọng nói lạnh lùng mà xa cách.

Tô Duy ngẩn người nhìn: “… Lộ Tiêu.”

Lộ Tiêu nheo mắt lại, tựa hồ suy nghĩ thật lâu, lát sau cười một tiếng: “Anh là bằng hữu của hắn ?”

Tô Duy nhìn cậu, cả người ngây ngốc, không biết nên nói gì.

Ánh mắt Lộ Tiêu thủy chung lướt qua bờ vai anh, bởi vì không nhìn vào người đối diện nên càng lộ rõ thái độ lạnh lùng khinh thường.

“Anh biết tôi là ai.” —— giọng nói đều đều như một câu trần thuật.

Tô Duy chậm rãi gật đầu: “Vì sao em không nhìn vào mắt tôi ?”

Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Tôi không thích.”

Tim Tô Duy như không quy luật cứ thế nhảy loạn, trong lòng kinh qua đủ loại cảm giác, có thất vọng nhưng cũng có vui sướng, cảnh còn người mất thật thương tâm, có trong dự liệu nhưng cũng có ngoài ý muốn. Anh hít sâu một hơn, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay.. em ở đâu ?”

Lộ Tiêu mất tích đủ 48 tiếng Tô Duy liền vội báo cảnh sát, mấy ngày nay anh đi khắp nơi Lộ Tiêu có thể đi qua. Cực khổ bao nhiêu không cần nói, chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu, ngày trước Đại Hoàng vất vả chăm sóc anh mới lên được chút cân, bây giờ cả lại người gầy rộp đi.

Lộ Tiêu hờ hững nói: “Nhà tôi bị cảnh sát niêm phong, tùy tiện tìm nơi nào đó ngủ qua ngày thôi.”

Tô Duy nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, ngón tay không khỏi run rẩy: “Em.. biết bệnh của mình ?”

Lộ Tiêu nhét tay vào trong túi: “Cũng biết một chút.”

“Vậy em…” Tim Tô Duy nhảy lên, giọng nói run run: “Còn nhớ..”

Lộ Tiêu nhanh chóng nhìn lướt qua gương mặt Tô Duy, khẽ nheo mắt lại: “Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi biết anh là ai.”

Tô Duy ngẩn người.

Lộ Tiêu từ đầu đến cuối cũng không lộ biểu tình gì, thanh âm nhàn nhạt giống như nói chuyện của người khác: “Lúc nhìn anh tim tôi đập rất nhanh, hắn…” Lộ Tiêu nhớ tới Tô Duy vừa nãy gọi mình là Đại Hoàng: “Đại Hoàng tự thôi miên bản thân, đem “Yêu anh” thành dạng tin chuyển về tiềm thức —— cái này cũng có hiệu quả với tôi.”

Tô Duy giống như chết lặng, vừa nãy cậu nói, giọng vô cùng thờ ơ.

Lộ Tiêu bình tĩnh hỏi: “Tìm hắn lâu chưa ? Anh bây giờ tìm thấy tôi, nhưng tôi cũng không phải là hắn, anh định làm thế nào ?”

Tô Duy khẽ nhíu mày, thật lâu sau mở miệng nói: “Em bị rối loạn đa nhân cách. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi..”

Gương mặt Lộ Tiêu trong chớp mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu đảo mắt qua nhìn Tô Duy: “Bác sĩ tâm lý ? Anh yêu bệnh nhân của mình ?”

Tô Duy yên lặng. Qua thật lâu khó khăn cất lời: “Tôi muốn đưa em trở về, trị liệu cho em.”

Ngoài dự kiến, Lộ Tiêu sảng khoái đáp: “Tôi đi với anh.”

Hai người lên xe Tô Duy, Tô Duy một bên lái xe, một bên nhịn không được quan sát sườn mặt Lộ Tiêu.

“Mấy ngày nay đều là em ?”

“Ừ.”

“Sao em có thể khẳng định ?”

“Mấy trăm tiếng đồng hồ qua ký ức tôi đều nguyên vẹn.”

“.. Em đi những đâu ?”

“Không liên quan tới anh.”

Xe tiến vào khu nhà Tô Duy, anh hạ cửa kính xe xuống, bảo vệ nhìn thấy liền hướng anh chào. Tô Duy lễ độ gật đầu, thoáng thấy Lộ Tiêu cau mày, từ đầu đến cuối không chớp mắt.

Ra khỏi gara, lúc lên lầu có hàng xóm chào Tô Duy, Lộ Tiêu càng cau mày hơn, làm như không nhìn thấy những người khác.

Lúc vào đến nhà, Lộ Tiêu ngồi xuống sô pha, không tự chủ cảm thấy thoải mái.

Ánh mắt Tô Duy thủy chung dõi theo cậu, tiến tới ngồi xuống bên cạnh: “Em thích ở đây ?”

Lộ Tiêu rũ mắt, lông mi thật dài thu lại tầm nhìn: “Ở đây tốt, không có người khác.”

Tô Duy nói: “Em sợ người khác, nhưng không sợ tôi.”

Với câu nói này Lộ Tiêu rất thản nhiên: “Tiềm thức nói cho tôi biết” cậu một lần nữa nhìn vào ánh mắt Tô Duy, qua vài giây mới thu đường nhìn: “Anh sẽ không chán ghét tôi.”

Tô Duy hỏi: “Vì sao sợ ?”

Lộ Tiêu hờ hững đáp: “Không liên quan tới anh.”

Tô Duy không khỏi nhíu mày: “Nếu như em không mở lòng mình với tôi, sẽ rất khó để trị liệu.”

Cậu lạnh lùng nói: “Tôi nói muốn anh trị liệu cho tôi khi nào ?”

Tô Duy giật mình: “Nếu không muốn trị liệu, sao lại theo tôi về ?”

Lộ Tiêu nhàn nhạt đáp: “Tôi không còn nơi nào khác để đi. Hơn nữa tôi rất hiếu kì, vì sao hắn lại thích anh.”

Đúng là rất kỳ diệu, đối diện với một bệnh nhân đa nhân cách, nghe cậu dùng từ “hắn” để hình dung bản thân mình. Đồng thời với Tô Duy mà nói, một người cách đây không lâu cùng anh đồng sảng cộng chẩm làm chuyện yêu đương, đảo mắt đã trở thành người xa lạ.

Tô Duy đột nhiên có chút phẫn nộ: “Em hy vọng mình được chữa trị, Lộ Tiêu. Em tạo ra một nhân cách mới, muốn quên tất cả đi làm lại từ đầu, điều này nói rõ em chán ghét chính bản thân mình bây giờ. Cho nên khi em biết tôi là bác sĩ tâm lý liền theo tôi về.”

Lộ Tiêu nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Vậy theo lời anh nói, bây giờ tôi đã trở về nhân cách cũ, chẳng phải nói lên rằng hắn không cần tồn tại nữa hay sao ?”

Tô Duy nhíu mày thật sâu.

Anh đứng dậy, rót cho Lộ Tiêu một chén trà, một lần nữa ngồi xuống tâm tình cũng đã khá hơn. Anh nói: “Tôi mong muốn có thể trị hết bệnh cho em.”

Lộ Tiêu hờ hững nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Tô Duy hít một hơi thật sâu, hỏi: “Em học qua tâm lý học chưa ?”

Lộ Tiêu nhíu mày, một lát sau bình tĩnh đáp: “Không có.”

Tô Duy tỉ mỉ quan sát nét mặt cậu, chậm rãi nói: “Chúng ta làm một bài kiểm tra ‘Tự do liên tưởng’. Tôi nói một từ, trong thời gian ngắn nhất em đáp lại từ đầu tiên hiện ra trong đầu mình.”

Lộ Tiêu gật đầu: “Được thôi.”

Tô Duy nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Sữa ?”

“Giấc ngủ.”

“Màu đỏ ?”

“Máu.”

“Đóa hoa ?”

“Héo rũ.”

“Hoa cúc ?”

“Mùa đông.”

“Bạch kiếm vân ?”

“….” Lộ Tiêu không trả lời ngay, chậm rãi nhắm mắt: “Bí mật.”

Tô Duy thở dài: “Lộ Tiêu, em không tuân theo quy tắc trò chơi. Em không được suy nghĩ gì, phải lập tức trả lời luôn.”

Lộ Tiêu vẻ mặt hờ hững.

Tô Duy hít sâu: “Được rồi, thử lại một lần nữa: “Mặt trời chiều ?”

“Hoàng hôn.”

Trải qua vài lần vấn đáp, Tô Duy thấy Lộ Tiêu trả lời hoàn toàn không suy nghĩ, vì vậy anh nói: “Hình xăm.”

Lộ Tiêu một lần nữa im lặng. Lần này cậu cũng không nói ra đáp án nào.

Tô Duy không khỏi lắc đầu: Lớp phòng ngự trong lòng Lộ Tiêu quá dày, giống như lần đầu tiên anh thử tiềm thức của Đại Hoàng, lớp phòng ngự kiên cố không gì có thể phá được. Giống như trong tiềm thức của cậu có một cảnh sát đang đi tuần, đến lúc cảm thấy bị uy hiếp, liền lập tức đóng cánh cửa lại —— Tô Duy có thể khẳng định, trong bài kiểm tra vừa rồi, là tiềm thức khiến cậu không thể nói chứ không phải cậu cố ý không phối hợp trả lời.

Anh thử một lần cuối cùng, đến khi anh nói ‘thuốc diệt chuột’, Lộ Tiêu không nói ra từ đầu tiên hiện lên trong đầu, khóe miệng cong lên: “Hóa ra anh không tin tưởng hắn.”

Tô Duy nhìn cậu thật lâu, khẽ lắc đầu: “Tôi tin tưởng em ấy, nhưng tôi không tin em.”

Lộ Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt thản nhiên: “Tôi chính là hắn, hắn chính là tôi. Anh phải biết rõ.”

Tô Duy không thèm nói thêm gì nữa.

Một lát sau, mắt thấy sắp đến giờ cơm, Tô Duy hỏi: “Em nấu cơm chứ ?”

Lộ Tiêu híp mắt lại một chút, giọng nhàn nhạt: “Không.”

Vì vậy Tô Duy đứng lên đi vào phòng bếp.

Lúc ăn cơm, Tô Duy chủ động gắp thức ăn vào bát Lộ Tiêu, nhìn chân mày cậu nhíu lại, không nhanh không chậm nói: “Em không dám nhìn ánh mắt người khác, không thích đến trường, không có bạn bè, ít khi cùng người khác nói chuyện.. Em bị chứng ám ảnh sợ xã hội nghiêm trọng, đúng không ?”

Lộ Tiêu làm như không nghe thấy, thong thả gắp rau bỏ vào miệng.

Tô Duy cũng không thèm để ý, tự nhiên nói tiếp: “Nói rằng ám ảnh sợ xã hội, nhưng tôi nghĩ rằng cái tên này không hợp lý —— Em căn bản không sợ người khác, mà là sợ chính bản thân mình. Em không dám đối diện ánh mắt của người khác, bởi vì nỗi sợ hãi ấy từ chính bản thân em mà ra. Lộ Tiêu, đến tột cùng em đã làm cái gì mới có thể cảm thấy tự ti như vậy ?”

Lộ Tiêu khẽ nở nụ cười: “Nga..”

Tô Duy đợi một lúc, thấy cậu tựa như không muốn nói tiếp, không khỏi nhụt chí dựa lưng vào ghế.

“Tôi ghét em như vậy.” Anh cau mày, hờn giận nói.

Lộ Tiêu lạnh lùng nhấc khóe môi, một lần nữa đối diện ánh mắt của Tô Duy: “Anh thích tên ngu xuẩn kia, mong muốn tôi biến mất. Đây không phải là điều bác sĩ tâm lý nên làm.” Cậu ngừng lại một chút, tiếu ý càng nồng đậm nhưng ánh mắt thủy chung băng lãnh: “Anh nghĩ cái tên ngu xuẩn kia gì cũng đều không hiểu, rất thú vị đúng không ? Tôi nghĩ, trong thế giới của hắn chỉ có một mình anh, chỉ vì anh mà sống.. Anh cảm thấy đắc ý chứ gì ?”

Tô Duy không khỏi rùng mình. Anh đột nhiên cảm thấy, dáng cười của Lộ Tiêu bây giờ giống như một ác ma nguy hiểm.

Lộ Tiêu thu hồi ánh mắt, dáng vẻ gây sự cũng lập tức biến mất, trái lại có chút thất thần.

Buổi tối, Lộ Tiêu ngủ trong phòng cho khách.

Trước giờ Đại Hoàng luôn bất mãn với việc ngủ trong phòng cho khách, đợi đến nửa đêm lặng lẽ chạy đến giường Tô Duy. Lúc này đây, màn đêm buông xuống, Tô duy chủ động bước vào gian phòng này.

Lộ Tiêu đã ngủ rồi, hai tay cậu ôm chặt trước ngực, nhíu mày, lại là một tư thế phòng bị.

Tô Duy vươn tay, ôn nhu vuốt trán cậu.

Anh thở dài: “Ngày trước là em cứu vớt anh, lúc này đây tới lượt anh. Đại Hoàng.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...