Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 26


Chương trước Chương tiếp

Nếu như muốn hỏi Lâm Duẫn Nhiên, người anh hận nhất là ai, chẳng cần một giây do dự, anh ta nhất định sẽ đáp: “Nhậm Tiểu Thiên !” Hơn nữa khi nói ra cái tên này, anh cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Lâm thiếu gia vốn không phải người biết khoan dung, lại bị Nhậm Tiểu Thiên làm nghẹn họng không ít lần, sợ rằng mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa có ai khiến anh tức giận đến vậy.

Cho nên khi hội học sinh khoa kỹ thuật cho người đến tìm anh, nhờ anh trong lễ tốt nghiệp biểu diễn một chút, nghe qua ba chữ ‘khoa kỹ thuật’ anh cũng không vội cự tuyệt.

Anh hỏi: “Vì sao tìm tôi ?”

Em gái tổ văn nghệ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì thầy Lâm được nhiều nữ sinh thích nhất !”

Lâm Duẫn Nhiên khẽ nhíu mày: “Chỉ có nữ sinh ?”

Em gái rất biết nghe lời lập tức sửa: “Còn có nam sinh ~”

Lời khen này Lâm Duẫn Nhiên rất thích nghe. Anh cười ôn nhu: “Khoa kỹ thuật hử ? Tìm tôi làm gì ?”

Em gái nói: “Thầy Lâm có thể hát cho chúng em nghe một bài, không thì diễn kịch cũng được, nếu có thể nhảy một bài cũng rất hay… “

“Diễn kịch ?” Lâm Duẫn nhiên khẽ nhíu mày. Một lát sau anh hỏi: “Trò là sinh viên năm tư, có biết Nhậm Tiểu Thiên không ?”

Em gái trả lời: “Có biết a, cậu ấy với em học chung một lớp ~~”

Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt mấy tiếng: “Được. Tôi sẽ tham dự một tiết mục, cụ thể cái gì thì đến khi ấy sẽ rõ. Nếu mấy đứa thiếu kinh phí, tôi có thể tài trợ. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, kịch của mấy đứa để cho Nhậm Tiểu Thiên biểu diễn !”

Em gái nghe xong khó khăn cất lời : “Ơ.. Nhưng mấy ngày nữa là diễn rồi, diễn viên sớm đã được định.”

Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nhìn cô bé.

Cuối cùng em gái nhỏ đành thuận theo: “Được rồi.. Thầy Lâm có yêu cầu thế nào ? Để Nhậm Tiểu Thiên diễn vai gì ? Nam chính hay là nam phụ ? Hay để nhân vật phản diện chăng ?”

Lâm Duẫn Nhiên tùy ý khoát tay: “Đại khái cứ cho cậu ta một vai quan trọng, từ đầu đến cuối đều có cảnh, tốt nhất là cùng người khác diễn xuất…”

Em gái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề ! Thầy Lâm cứ chờ xem ~~”

Chờ em gái tổ văn nghệ đi rồi, Lâm Duẫn Nhiên đưa bút cười nhạt : Nhậm Tiểu Thiên không phải mặt không cảm xúc sao ? Không phải cậu ta thiếu dây thần kinh nào đó sao ? Hay là cậu ta giả bộ như vậy ? Lão tử muốn nhìn cho kĩ, lúc cậu diễn kịch thì cái bản mặt ngàn năm tê liệt kia trông như thế nào !!

Qua mấy tuần, lễ tốt nghiệp diễn ra.

Lâm Duẫn Nhiên cố ý chọn hàng ghế đầu tiên, cố gắng xem mấy tiết mục chán chết, đến khi nghe dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo là vở kịch “Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn”, anh lập tức hớn hở.

Lúc diễn viên lên sân khấu, anh không ngừng suy đoán : Nhậm Tiểu Thiên sẽ diễn cái gì ? Chú lùn ? E rằng không hợp ? Hoàng tử ? Có vẻ không tệ. Có khi nào nhận vai công chúa Bạch Tuyết không đây ?

Rất nhanh anh có được đáp án.

Mắt Lâm Duẫn Nhiên giật giật liên tục, thiếu chút ngữa thì ngất ra đấy, bởi vì anh thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng một góc sân khấu. Cậu mặc trang phục diễn màu nâu, đỉnh đầu xanh biếc, diễn một gốc —— cây !

Thẳng đến khi vở kịch kết thúc, bất luận khung cảnh thay đổi thế nào, Nhậm Tiểu Thiên thủy chung chuyên nghiệp đứng một chỗ, từ đầu đến cuối buổi. Đồng thời để đạt yêu cầu của Lâm Duẫn Nhiên, đạo diễn có ý an bài chú lùn, công chúa Bạch Tuyết, hoàng tử ở bên gốc cây bộc bạch tình cảm của mình, chọc cho khán giả phía dưới liên tiếp cười.

Lâm Duẫn Nhiên mang tâm tình phức tạp xem hết vở kịch, chờ đến tiết mục của mình lên sân khấu hát cho xong một bài rồi vội vã bỏ đi.

Anh đi chưa được bao xa, Nhậm Tiểu Thiên thay quần áo chạy theo: “Thầy Lâm !”

Lâm Duẫn Nhiên hít một hơi thật sâu, xoay người, mỉm cười: “Có việc gì sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên nháy mắt, nghiêm trang nói: “Thầy để em diễn kịch, em diễn…”

Lâm Duẫn Nhiên tiếp tục mỉm cười: “Cậu diễn rất tốt, biểu hiện —— vô, cùng, ổn, định !”

Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu: “Ách.. Thầy Lâm, em muốn xin lỗi thầy !”

Nụ cười của Lâm Duẫn Nhiên trở nên cứng đờ.

Anh đưa hai tay lên ôm ngực, khẽ hừ một tiếng, cố ý giả ngu hỏi: “Xin lỗi ? Nói cái gì vậy ? Tôi không biết cậu làm sai cái gì a ?”

Nhậm Tiểu Thiên mờ mịt nhìn: “A ? Không phải thầy muốn em nói xin lỗi sao ?”

Lâm Duẫn Nhiên như bị giáng một gậy vào đầu, mắt nổ đom đóm, không khỏi đỡ huyệt thái dương xoa xoa. Anh chỉ vào Nhậm Tiểu Thiên mắng “Cậu” nửa ngày, cuối cùng uất hận thu tay về, quay người bước đi.

Nhậm Tiểu Thiên vội vã chạy lên ngăn anh lại: “Thầy…”

Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nói: “Tránh ra, tôi không quen cậu.”

Nhậm Tiểu Thiên khổ sở gãi tóc: “Thầy Lâm…”

Lâm Duẫn Nhiên mở mắt trừng lớn: “Chưa nghe ‘chó ngoan thì không cản đường’ hay sao ? Cậu chặn tôi làm gì, còn không phải muốn tránh nghi ngờ sao ? Tôi không nợ nần gì với cậu cả ! Mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Dứt lời anh bước qua Nhậm Tiểu Thiên tiếp tục bước.

Nhậm Tiểu Thiên bị quát một tràng, cuối cùng nghĩ đại một lý do, lần thứ hai chạy lên ngáng đường Lâm Duẫn Nhiên: “Thầy Lâm, thầy đáp ứng cho em dấu thực tập của công ty Z, nhưng chưa có…..”

Lâm Duẫn Nhiên “…………………….”

Lúc này đây, Lâm đại thiếu gia cũng không có giận dữ. Anh lùi người về phía sau, dùng một loạt ánh mắt kì quái nhìn Nhậm Tiểu Thiên. Cuối cùng gằn từng chữ nói: “Nhậm Tiểu Thiên, tôi thực sự hoài nghi, cậu tốn công đùa giỡn diễn mấy trò nhàm chán này rốt cuộc có mục đích gì ? Đừng nói là cậu —— thích tôi đấy chứ ? Bốn chữ cuối cùng Lâm Duẫn Nhiên không nói ra.

Nhậm Tiểu Thiên có chút mất tự nhiên nói: “Em muốn nói xin lỗi với thầy…”

Lâm Duẫn Nhiên dùng ánh mắt thâm trầm, ý bảo cậu nói tiếp.

Kỳ thực lần trước bị Lâm Duẫn Nhiên đuổi ra khỏi nhà, trong lòng Nhậm Tiểu Thiên cảm thấy là lạ, rõ ràng không có khóa kinh tế, lại cố ý qua khoa khác xem thời khóa biểu của Lâm Duẫn Nhiên. Chính cậu trước giờ luôn trốn học môn tự chọn này, nhưng ở học kỳ cuối năm thứ tư, cậu cầm thời khóa biểu đứng ngồi không yên trong phòng, hình như trong lúc bất chợt sinh ra hứng thú với Kinh tế học. Dù sao cũng đã hai mươi tuổi đầu, với tâm tình của mình không phải cậu không biết lý giải, chỉ là không dám nghĩ đến mà thôi.

Cậu cúi đầu: “Cũng không có…Em chỉ là.. muốn nói xin lỗi..”

Lâm Duẫn Nhiên hiếm khi thấy bộ dạng vâng lời của người này, lửa giận trong lòng đột nhiên biến tan. Anh hỏi : “Xin lỗi như thế ?”

Nhậm Tiểu Thiên có chút mờ mịt : “………..?”

Lâm Duẫn Nhiên tức giận mắng: “Đi, mời tôi đi ăn lẩu !”

Anh chọn một hàng lẩu giá rẻ, ngồi bên bàn chờ món ăn, Nhậm Tiểu Thiên vẫn luôn trầm mặc, Lâm Duẫn Nhiên lại không chịu nổi bầu không khí này, chủ động mở miệng trước : “Tìm được việc chưa ?”

Nhậm Tiểu Thiên gật đầu : “Công ty thực tập A”

Lâm Duẫn Nhiên thở dài: “Cậu thực sự không muốn tới công ty Z làm việc?”

Nhậm Tiểu Thiên im lặng nửa ngày, cuối cùng khe khẽ lắc đầu : “Cái này, không ổn lắm..”

Lâm Duẫn Nhiên hiểu lầm ý nói của cậu, cho rằng cậu coi thường tính hướng của anh, vẻ mặt trầm xuống, đưa mắt châm chọc nói : “Cậu không tin tôi tìm việc tốt cho cậu làm sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên kinh ngạc lắc đầu: “Không phải vậy, thầy đừng hiểu nhầm, em không phải… em chỉ là…” Cậu dừng một hồi lâu, cuối cùng nói một tiếp: “Chúng ta cũng không phải thân thiết, thầy giúp em như vậy, em cảm thấy.. không tốt lắm..”

Lâm Duẫn Nhiên bật cười: “Cậu thật ngu ngốc.. Chúng ta không thân thiết, nhưng không phải cậu mặt dày bám theo tôi đòi sửa điểm đó sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc: “Không giống nhau…”

Trong mắt cậu, Lâm Duẫn Nhiên là thầy giáo. Tuy rằng cái gọi là ‘tôn sư trọng đạo’ bị cậu ném sau đầu từ tám trăm năm trước, thế nhưng hai chữ ‘thầy giáo’ này thủy chung biểu thị cho khoảng cách, điều này khiến cậu và Lâm Duẫn Nhiên rất khó trở thành bạn bè. Về phần quan hệ kia.. cũng không phải cậu không nghĩ tới, chỉ là không dám suy nghĩ quá nhiều.

Lâm Duẫn Nhiên tốt bụng muốn giúp cậu, điều này khiến cậu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đồng thời trong lòng còn cảm thấy rất hổ thẹn, bời vì cậu cũng chưa từng giúp Lâm Duẫn Nhiên làm cái gì, lại không chịu nổi ân huệ lớn như vậy, nên không khỏi bất an.

Lâm Duẫn Nhiên lắc đầu cười : “Thật là một kẻ ngu ngốc.”

Anh cũng không nói lại việc muốn giúp Nhậm Tiểu Thiên nữa.

Ăn xong nồi lẩu, hai người mỗi người một ngả. Lâm Duẫn Nhiên không lái xe, chậm rãi bước về nhà. Dây giày bị tuột, lúc cúi đầu buộc dây, anh thoáng nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên ở phía sau đang đi theo mình.

Anh mượn cớ nói chuyện với bảo vệ, thực tế nghiêng người tìm hình bóng của Nhậm Tiểu Thiên, nhận ra cậu vẫn đang theo anh.

Lâm Duẫn Nhiên nghĩ thầm: Chẳng lẽ cậu ta thầm mến mình ? Nếu như cậu ấy theo mình vào nhà, mình sẽ ngăn lại hỏi một chút.

Đến khi anh đi vào khu nhà, một ý nghĩ khác nảy lên. Anh nghĩ thầm, mình theo đuổi Tô Duy hơn hai năm, bây giờ Tô Duy thích người khác.. Nếu như… Cũng có thể thử xem ?

Nhậm Tiểu Thiên theo anh vào bên ngoài khu, yên lặng nhìn thân ảnh Lâm Duẫn Nhiên càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc bước vào theo.

Mấy phút sau, cậu có chút mất mát, lại mờ mịt cúi đầu đi.

Nửa giờ sau, Lâm Duẫn Nhiên ngây ngốc đứng dưới lầu, lặng lẽ lên tầng.

Đại Hoàng quyết định từ Cao Cẩm tìm ra mấu chốt trên người Tô Duy, nhưng so với đám người Lâm Duẫn Nhiên, Dương Thiếu Quân, mọi việc xem ra khó khăn hơn rất nhiều. Thứ nhất, Cao Cẩm đã mất từ mười năm trước, không thể tìm đến; thứ hai, Tô Duy cùng người nhà Cao Cẩm đoạn tuyệt quan hệ từ mười năm trước, muốn tìm họ cũng rất khó khăn.

Đại Hoàng hỏi Tô Duy rất nhiều chuyện quá khứ, thật kỳ lạ, điều này ít nhiều giúp được cho bệnh của Tô Duy, để anh đem mấy chuyện xưa trong lòng nói hết ra, tâm lý anh cũng được thả lỏng không ít. Nhưng điều này lại khiến Đại Hoàng khổ não, dù sao Tô Duy cũng là người cậu thích, nghe anh nói về mối tình đầu của mình, ngực không khỏi đau nhói.

Cuối cùng, Đại Hoàng hỏi : “Bác sĩ, anh vào Cao Cẩm có đi qua nơi nào ý nghĩa không ?”

Tô Duy nheo mắt suy nghĩ một hồi: “Có ý nghĩa ? Sân thượng.. Khu vui chơi ?”

“Khu vui chơi ?” Đại Hoàng hỏi lại: “Khu vui chơi nào ?”

Tô Duy nói : “Công viên J”

“Hai người đã làm gì ở đó ?”

Tô Duy im lặng không trả lời.

Đại Hoàng suy nghĩ một chút : “Được rồi, chúng ta sẽ đi đến đó một lần.” —— Cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng chốn cũ có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Tô Duy.

Ảo giác khiến anh dằn vặt, suy nhược đến nhường này. Anh thậm chí không thể ở một mình lâu, bởi vì Cao Cẩm sẽ đập tan ý chí của anh, ép anh đến phát điên. Thân thể anh cũng trở nên yếu đuối, đến khu vui chơi đông người cũng có chút khó khăn.

Đại Hoàng chọn một ngày tinh thần của Tô Duy không quá tệ, sáng sớm chuẩn bị điểm tâm, giúp anh đeo kính râm, quàng khăn, ăn mặc như một ngôi sao đi ra ngoài. Để phòng chuyện không hay, Đại Hoàng thậm chí còn chuẩn bị thuốc an thần nhét vào túi, lúc này mới đưa Tô Duy ra cửa.

Vào khu vui chơi, Đạ Hoàng yêu cầu Tô Duy đưa cậu đi theo trình tự khi đi cùng Cao Cẩm, nỗ lực tái diễn tình cảnh năm đó.

Đến vòng xoay ngựa gỗ, Đại Hoàng nhịn không được cười nói: “Anh trai, em cũng không ngờ anh thích cái này.”

Tô Duy yên lặng nhìn vòng xoay ngựa gỗ. Qua kính râm, mọi vật trở nên u ám. Bất chợt mọi người xung quanh như biến mất, chỉ lưu lại bóng hình Cao Cẩm, gương mặt trắng nõn bị gió thổi đến phớt hồng.

—— Đại Hoàng nói không sai, anh không thích vòng xoay ngựa gỗ.

Ngày ấy Dương Thiếu Quân trở nên quyết liệt với Tô Duy khiến anh buồn bã một thời gian dài. Để giúp anh thả lòng, Cao Cẩm đưa anh tới nơi này.

“Tô Duy, cũng đã tới rồi, coi như là chiều mình, chơi một lần đi !”

“Tô Duy…”

“Bác sĩ ?” Thanh âm lo lắng của Đại Hoàng kéo anh về thực tế.

Tô Duy mím môi, cười nhàn nhạt : “Tôi vẫn ổn.”

Bởi vì lo lắng thể trạng của Tô Duy, Đại Hoàng cũng không dám rủ anh chơi mấy trò chơi mạo hiểm. Vòng quanh khu vui chơi một hồi, cũng không thu hoạch được cái gì, cậu lại lâm vào khổ sở.

“Bác sĩ, anh khát không ?” Cậu hỏi.

Tô Duy yên lặng chăm chú nhìn phía bên phải, cho dù Đại Hoàng gọi anh cũng không thu đường nhìn, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Đại Hoàng nhìn theo tầm mắt anh, là chiếc đu quay khổng lồ. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ khẽ dặn dò : “Bác sĩ, anh ở nơi này chờ em, đừng chạy loạn, em sẽ trở lại nhanh thôi.”

Tô Duy gật đầu : “Được.”

Nhưng mà, đến khi Đại Hoàng mua nước khoáng trở về, lại không thấy bóng dáng Tô Duy đâu.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...